Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn


Triển lãm tranh vẫn tiếp tục diễn ra nhưng Trình Quý An không đi nữa, bởi vì ngày càng có nhiều người đến dự, cô sợ mình sẽ gặp phải ai đó.

Ngày hôm ấy, cô có thể bình tĩnh đối mặt với Kiều Vi Vi, nhưng không có nghĩa là cô có thể bình tĩnh đối mặt với nhiều người nữa.
Phùng lão sư cũng không đến dự nữa mà giao toàn quyền lại cho học trưởng Đại Phan, thậm chí giá bán tranh cũng không hỏi đến.
Đối với bức tranh của mình, Trình Quý An nghĩ rằng sẽ không bán được, mặc dù, ngày đầu tiên cũng nhận được không ít khen ngợi, nhưng so sánh với lão sư thì cũng chẳng đáng giá gì.
Cô bắt đầu ở chung cư cả ngày, học đủ thứ kiến thức, thỉnh thoảng đi đến thư viện gần đó mượn sách.

Chỉ là mỗi khi cô muốn yên tĩnh làm một việc gì đó là lại bị quấy rầy.
Ân Húc Đông vẫn tìm gặp cô, có lẽ do biết cô được nghỉ, nếu nhắn tin gửi đi, mà cô không trả lời thì anh ta lại bắt đầu gọi điện thoại.

Đặt chế độ im lặng thì vẫn có cuộc gọi đến; thậm chí nếu cho vào danh sách chặn thì lại có thêm cuộc gọi từ những số lạ.

Anh ta còn bắt đầu mời cô ăn cơm, cô đành lấy lý do bận rộn để cự tuyệt, nhưng cô không ngờ anh ta lại hỏi địa chỉ để đưa cơm tới cửa.
Trình Quý An chưa bao giờ gặp qua người nào biến thái như vậy, không kiên nhẫn nổi, cô không muốn cuộc sống hằng ngày của mình lại bị quấy rầy nên quyết định phải nói chuyện với Chúc lão sư chứ không thể trì hoãn thêm nữa.

Bây giờ, may mắn là anh ta vẫn chưa biết địa chỉ nhưng còn sau này thì thế nào.
Kỳ nghỉ tháng năm nhanh chóng trôi qua, Trình Quý An vô cùng mong đợi đến ngày đi làm.

Có lẽ do vừa kết thúc kỳ nghỉ nên công việc có chút bận rộn, nhất thời cũng không thể rảnh rỗi.

Rốt cuộc đã chờ đến giữa trưa nhưng Chúc lão sư lại đang ngồi ăn cùng rất nhiều lão sư khác.
Mà Ân Húc Đông vẫn gửi tin nhắn đến như cũ.
Đến nhà ăn để ăn trưa nhưng khi ăn lại không cảm nhận được mùi vị gì.

Văn Quyên ở bên cạnh nói chuyện, cô cũng không có tâm trí để nghe.
"Trình lão sư, chuyển phát nhanh của cháu đến rồi!" Đột nhiên, có người hô to.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trịnh lão sư ở khoa đồ đồng, trên tay lại cầm một bó hoa to: "Vừa rồi đi qua chỗ bảo vệ, nhìn thấy người chuyển phát nhanh đưa hoa đến cho cháu, chú liền mang đến đây." Trong viện bảo tàng có tiểu cô nương nhận được hoa, đây chính là một chuyện vui.
"..." Trình Quý An nhận hoa, động tác lại có chút cứng đờ.
Bên cạnh, các lão sư đã bắt đầu dò hỏi: "Ôi, đây là ai tặng vậy?"
"Tiểu Trình có bạn trai rồi à?"
"..."
"Cháu cũng không biết ạ." Trình Quý An quay đầu trả lời, trên mặt tươi cười nhưng vô cùng cứng nhắc.

Tuy rằng không có tấm card ghi tên người gửi, cô vẫn là đoán ra hoa này là ai đưa.
Quả nhiên, một tin nhắn nhanh chóng được gửi đến.
"Bảo bối, em nhận được hoa chưa? Có thích hay không? Nếu thích thì về sau, ngày nào cũng tặng cho em nhé?"
Tay Trình Quý An không kiềm được mà run rẩy.
Có một số lão sư ăn cơm xong bắt đầu đi ra ngoài, Trình Quý An thấy thế liền hoàn hồn, cũng nhanh chóng dọn dẹp phần ăn của mình rồi đi ra.
Còn về bó hoa, đành tùy tiền để trên bàn ăn: "Sư phó, hoa này cháu để ở đây nhé."
Chạy ra ngoài thấy Chúc Mẫn Dung đã đi xa, Trình Quý An vội vàng đuổi theo, môi mím chặt.
Cô biết lần này nhất định phải đem mọi chuyện ra nói rõ ràng.
Lúc trước Ân Húc Đông tìm cô, tuy rằng phiền phức nhưng cũng không ai biết, vậy mà bây giờ, anh ta lại trực tiếp đem hoa đưa đến tận viện bảo tàng, e rằng là muốn tất cả mọi người đều biết.
Cô không tưởng tượng được làm như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng gì, hiện tại chỉ cần một bó hoa, các lão sư liền cho rằng cô có bạn trai, nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ nghĩ như thế nào? Một khi biết được người đưa hoa là con trai Chúc lão sư, cô làm sao có thể giải thích? Bây giờ, anh ta chưa đề tên trên tấm card, nhưng về sau thì ai mà biết được —— anh ta đây là đang muốn tạo áp lực cho cô!
"Chúc lão sư, xin chờ một chút." Trình Quý An rốt cuộc cũng đuổi kịp.
Ba vị lão sư dừng lại, tò mò nhìn cô.
Trình Quý An cố gắng tươi cười, giả bộ dường như không có việc gì: "Em chào các lão sư, em có chút vấn đề muốn hỏi Chúc lão sư." Tuy rằng là về Ân Húc Đông, nhưng cô cũng không muốn mượn cớ như vậy.
"Vậy chúng tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ nói." Hai vị lão sư khác nghe vậy liền cười trả lời.
Khi họ vừa rời đi, vẻ mặt Trình Quý An trở nên nghiêm trọng, cô quay đầu nói với Chúc Mẫn Dung: "Chúc lão sư, cháu muốn nói về con trai cô, cháu muốn cô nói với anh ấy là không cần đến tìm cháu nữa." Không dám trì hoãn, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Cháu biết nói với cô có chút không thích hợp, nhưng hành vi của Ân Húc Đông thật sự làm cháu khó chịu.

Một tháng qua, anh ấy không ngừng gửi tin nhắn rồi gọi điện thoại cho cháu, ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của cháu.

Con trai cô rất ưu tú, nhưng mà cháu không có suy nghĩ tìm bạn trai, vậy nên cháu phiền cô khuyên nhủ anh ấy, không cần lãng phí thời gian và sức lực ở trên người cháu.

Ngay cả bó hoa vừa rồi cũng là anh ấy đưa tới, cháu thật sự không hy vọng chuyện này sẽ tái diễn lần nữa.

Chúc lão sư, cháu biết cháu nói với cô những lời này là không đúng, nhưng cháu mong cô có thể hiểu cho."
Trình Quý An nói xong, nhìn Chúc Mẫn Dung với ánh mắt hy vọng.
Là một giáo viên, cô nghĩ bà ấy cũng có thể hiểu được tình cảnh của cô.

Cô nghĩ một số lời của mình về Ân Húc Đông sẽ làm bà ấy có chút không vui nhưng cô đã cố gắng khuyên can anh ta rồi.

Vậy nên cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng về sau hằng ngày bồi tội với Chúc lão sư..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui