Edit: Bông + Ly:v
--------------------
Trình Quý An đi theo Phùng Hoài Thanh xuyên qua con hẻm nhỏ, sau khi qua ba cái cổng, cuối cùng cũng tới sân trong.
Sân nằm ở phía sau bảo tàng, người bình thường hoàn toàn không được vào đây.
Nơi này là khu vực dành cho nhân viên làm việc, Phùng lão sư cũng làm việc ở đây.
Không giống như các văn phòng khác, nơi đây không mang vẻ đẹp hiện đại, mà tràn đầy không khí sinh hoạt đời thường.
Tòa nhà được xây dựng từ thời Minh Thanh, các cửa sổ và cửa ra vào đã được sửa chữa lại để rộng rãi và sáng sủa hơn.
Lối đi vẫn giữ nguyên những viên gạch xanh, trải thành từng mảng nhỏ, mang đậm nét cổ kính của lịch sử.
Bốn phía toàn là cây xanh.
Bây giờ là tháng Tư, trên một vài cây đã bắt đầu nở hoa, một số còn ra quả dày đặc.
Đi vào sâu hơn, thậm chí có thể nhìn thấy những chiếc ghế sa lông mây ở hành lang.
Trình Quý An nhìn mọi thứ, có chút tham luyến, cô chưa bao giờ đến một nơi như vậy.
Phùng lão sư ở bên cạnh nói: "Vài ngày nữa quất ở đây sẽ chín, những thanh niên trẻ tuổi chắc chắn chạy qua đây hái ăn."
Trình Quý An có chút kinh ngạc, nghĩ đến đây lại nổi lên sự khao khát.
Phùng lão sư cho biết: "Đây vốn là dinh thự của một quan chức thời nhà Thanh.
Nó được chính phủ mua lại vào những năm 1990 do vị trí địa lý đặc biệt.
Bảo tàng không có quy mô lớn nên không được sử dụng nhiều.
Năm trước, Trung tâm Phục chế Cổ vật được thành lập, nơi này mới được tìm thấy lại.
Nhưng vẫn may mắn là nó chưa bị phá bỏ...!Đây là nơi làm việc của thầy, hôm nay sư mẫu của em cũng ở đây.
"
Vừa đi vừa nói chuyện nên một lúc sau, cả hai đã tới nơi, đó là một ngôi nhà.
Cửa nhà đã được mở, khi cô bước vào, thấy bên trong toàn là đồ cổ.
Còn có hai người đứng bên cạnh cái bàn, đang nói chuyện với nhau, hình như là về đồ sứ vỡ trên bàn.
Người lớn tuổi hơn có đeo kính, khuôn mặt tròn trịa mà hiền từ, còn người kia nhìn trẻ tuổi hơn, bộ dáng lắng nghe vô cùng chăm chú, chắc là "học sinh".
Cảm nhận được tiếng bước chân ở cửa, người lớn tuổi ngẩng đầu lên, sau đó liền nở nụ cười: "Tiểu Trình tới rồi."
"Sư mẫu." Trình Quý An đem hành lý đặt ở cửa, đi vào ngọt ngào gọi một tiếng, ngay sau đó hướng về phía người bên cạnh chào hỏi.
Lâm Phượng Anh có vẻ rất vui, ôm cánh tay Trình Quý An nhìn cô trái phải, nói thẳng: "Hai năm không thấy em, hình như gầy đi rồi." Trong ánh mắt là sự quan tâm mà không ai ngăn cản được.
Trình Quý An đau xót, nhưng vẫn chỉ nói: "Không có, em vẫn luôn như vậy mà."
"Học sinh" kia đã cáo từ rời đi, khi Lâm lão sư nhìn hắn đi ra ngoài, lúc này mới thấy chiếc vali đặt ở cửa, không khỏi quay đầu lại, hỏi: "Đây là?"
"Sư mẫu, em ly hôn rồi." Trình Quý An rũ mắt xuống, có chút ngượng ngùng.
Lâm lão sư mặt đầy kinh ngạc, nhìn chồng, sau khi xác nhận chính mình không nghe lầm, mới mấp máy môi, nhưng trong mắt vẫn còn chút kinh ngạc.
Trình Quý An biết cô lo lắng cho mình nên giải thích: "Là chính em đề nghị."
Lâm lão sư nhìn cô một lúc rồi mới nói: "Thật ra cũng không có gì, người mà mình đã từng gặp gỡ chắc chắn phải có bất đồng mới dẫn đến như vậy, chỉ cần trải qua, sau đó lại tiến về phía trước là được."
"Vâng." Trình Quý An gật đầu.
"Vậy thì cũng không cần lo lắng về việc phải nói thế nào với người nhà đâu, bây giờ cũng đã muộn rồi, không bằng về nhà cô trước đi, cô chuẩn bị đồ ăn ngon cho em." Lâm lão sư quay lại nói.
"Được ạ." Trình Quý An vội cười đáp.
Nhà của vợ chồng Phùng lão sư cách bảo tàng mười phút đi bộ, chờ đến khi hai người tan tầm lúc 5 giờ, Trình Quý An theo họ về nhà.
Đó là một ngôi nhà gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích cũng không lớn, nhưng mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp ngăn nắp, hơn nữa, dù là trước kia hay bây giờ, ngôi nhà đều mang đậm không khí lịch sử và văn hóa.
Trên tường có những bức thư pháp và tranh vẽ, bút mực trên bàn, chưa kể những cuốn sách cũng đã chiếm nửa ngôi nhà.
Nhưng dù có bao nhiêu đồ vật, thứ bắt mắt nhất vẫn luôn là tấm ảnh cưới của hai người khi còn trẻ được treo trên bức tường.
Khi đó, họ không có tóc bạc hay nếp nhăn, hai người đứng gần nhau, tươi cười trước ống kính, mặc trang phục giản dị nhất nhưng lại toát lên vẻ chân thành, tha thiết vô cùng.
Ngày xưa ấy, họ đã nương tựa vào nhau như vậy.
Trình Quý An nhìn có chút cảm động, hai người kết hôn đã hơn bốn mươi năm, nhưng vẫn yêu thương nhau như lúc ban đầu, dù họ không có con cái.
Sư mẫu không thể mang thai, nhưng dù vậy, Phùng lão sư cũng trước sau như một, không bao giờ rời đi.
Lâm lão sư đã đi vào phòng bếp nấu cơm, Trình Quý An muốn phụ giúp, lại bị nói là không cần.
"Tiểu Trình, đến bên này ngồi một lát." Phùng lão sư gọi cô lại, bảo cô ngồi xuống sô pha.
Trình Quý An biết chính mình không giúp được gì, nên cũng không nài nỉ muốn giúp nữa, đi về phía sô pha, ngồi xuống.
Cô không cảm thấy khó chịu khi nói về việc mình ly hôn cho hai người, bởi vì họ thật sự rất quan tâm cô, nhưng Trình Quý An vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn.
Cô biết cô luôn là người xuất sắc trong mắt hai người, tự chủ, tự lập, không ngừng vươn lên, nhưng khi nhìn lại bản thân mình mấy năm nay, cô nhận ra mình không hoàn toàn làm được những điều đó.
"Thời điểm vừa mới gả vào Kỷ gia, em vẫn luôn nói với chính mình rằng, nếu đã gả đi thì phải làm mọi việc mà mình nên làm.
Em biết khoảng cách ấy lớn như thế nào, cho nên nên luôn tự nghiêm khắc với bản thân, vứt bỏ tự ti mặc cảm, cố gắng sống hòa nhập.
Em đã cố gắng rất nhiều nhưng kết quả lại không như mình mong đợi."
"Mấy năm nay, em không dám kể với ai, bên ngoài nhìn vào đều tưởng là rất đẹp đẽ, nhưng sau lưng lại ẩn chứa quá nhiều vấn đề không thể nói ra.
Em luôn điều chỉnh tâm thế chính mình, thản nhiên đối mặt với mọi thứ, nhưng đôi khi, em hoài nghi những cố gắng của em liệu có ý nghĩa gì không.
Em đã học phép xã giao của họ, cũng đã chạm vào những đồ vật mà họ chạm vào, nhưng tất cả căn bản đều vô dụng.
Không ai nhìn thấy sự khẳng định đó của mình, cũng không ai làm bạn với mình, em cũng không cảm giác được bản thân mình rốt cuộc là có chút giá trị tồn tại nào hay không."
"Nhưng em vẫn như cũ điều chỉnh bản thân, nỗ lực thay đổi, em nghĩ rằng, chỉ cần chính mình nỗ lực một chút, mọi thứ có lẽ đều sẽ tốt lên, nhưng đến bây giờ, em thật sự điều chỉnh không nổi nữa.
Dù em có cố gắng thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn cùng với thế giới kia không hợp nhau."
"Cho nên, em đưa ra đề nghị ly hôn, em không muốn cả đời mình phải ở trong cái lồng giam đó, cũng không muốn đem một người mà trái tim vốn không dành cho em cột vào bên cạnh."
"Lão sư, thầy nhất định đối với em sẽ rất thất vọng, vốn dĩ, em từng làm được rất nhiều việc, nhưng bây giờ, em lại không thể làm tốt vai trò của một người vợ, em nghĩ mình rất mạnh mẽ, nhưng em không thể chịu đựng nổi những điều này..."
Đem mọi chuyện nói xong, Trình Quý An cúi đầu, cô cảm thấy xấu hổ vì thất bại của mình.
Phùng lão sư lẳng lặng nghe, đem chén trà trong tay đặt xuống bàn, thở dài: "Kỳ thật, em đã làm rất tốt rồi, trong môi trường như vậy, một mình em chống đỡ cũng không dễ dàng.
Tình yêu cần bao nhiêu tình cảm, thì hôn nhân cần nhiều hơn bấy nhiêu, và đó không phải lỗi của em."
Một cô gái bình thường được gả vào hào môn, muốn có được chỗ đứng, không chỉ đơn giản là một người ưu tú và mạnh mẽ, cô còn cần phải có một ai đó che chở cho mình, cho cô sự tự tin hay là ở bên cạnh cô cũng được,
Mà cô, cố tình lại không có.
Người cô cần, chưa bao giờ đứng bên cạnh cô, thậm chí còn chưa bao giờ giúp cô việc gì.
Trình Quý An nghe Phùng lão sư nói, hốc mắt nhịn không được mà nóng lên.
Cô có thể rất mạnh mẽ, nhưng cô cần một người giúp đỡ mình, dù chỉ là một chút.
Cô đối với Kỷ Sùng Quân, đã từng mong đợi điều này.
"Được rồi, hết thảy đều đã qua rồi, em còn trẻ, cuộc đời mới chỉ vừa bắt đầu, em có thể rời đi như vậy làm sao có thể không có dũng khí mà sống tiếp.
Em hiện tại có dự định gì không?" Phùng lão sư lại quan tâm hỏi.
Trình Quý An khịt khịt mũi, cười cười, "Kỳ thật sau ly hôn Kỷ gia cho em rất nhiều thứ, thậm chí cả căn biệt thự đó cũng cho em, em sở dĩ rời đi, chính là không muốn phải đem theo quá nhiều tài sản trên lưng.
Em nghĩ sẽ bắt đầu lại một lần nữa, để hoàn toàn thoát khỏi thân phận Kỷ phu nhân trước kia, em nghĩ là em có thể làm được.
Em dự định trước mắt sẽ ở lại đây, chờ khi bình tâm trở lại, và giúp lão sư một số việc nữa, thì sẽ tự đi tìm công việc thích hợp...!À đúng rồi, kỳ thật mấy năm nay em vẫn luôn không từ bỏ luyện tập, thường ngày rảnh rỗi ở Kỷ gia, không có gì để làm cũng không biết nên làm gì, liền đem hết thời gian dùng để vẽ tranh, lần này khi rời khỏi Kỷ gia, em đều mang hết chúng nó theo tới đây."
Trình Quý An nói, liền đi đến góc tường đem vali hành lý mở ra.
Đó là một chiếc vali dài 24 tấc*, nhưng quần áo chứa bên trong lại chiếm không đến một nửa, mà chỉnh tề nằm ngay giữa là hộp đựng họa cụ, xung quanh là từng quyển ghi chép bằng tay của cô, trông qua lại thấy rất gọn gàng không bị lẫn lộn với nhau.
*24 tấc = 240 cm.
Hai năm tâm huyết, đều ở tại đây.
Trình Quý An từ giữa rút ra một quyển, đặt ở trên bàn trà, mở ra.
"Lão sư, mời thầy xem qua, em nghĩ em hẳn là có thể đảm nhiệm được công việc bên chỗ thầy rồi." Trình Quý An quay đầu lại cười, gần hai năm nay thần sắc ban đầu trong mắt cô vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Yêu cầu nhân lực của lão sư chính là phải có tài năng hội họa cùng kiến thức lịch sử, cả hai yếu tố này cô đều có đủ.
Phùng lão sư nghiêng đầu nhìn, lại là ngơ ngẩn.
Ông đã dạy học được mấy chục năm, học sinh có vô số, nhưng những người chân chính có thiên phú có tài hoa có tinh thần thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô là một trong số những người xuất sắc đó.
Khi cô sắp tốt nghiệp ông từng rất quan tâm đến phương hướng sau này của cô, sau khi tốt nghiệp cũng đã từng mời cô về làm việc ở chỗ mình, nhưng cuối cùng lại biết được cô sắp gả vào hào môn.
Ông đối với cô ngoài mặt im lặng không nói gì, trong lòng lại là vô cùng tiếc nuối, ông dự cảm viên ngọc quý này cứ như vậy mà bị vùi lấp xuống, cô còn quá trẻ tuổi, mà thế giới kia thì quá hà khắc, nhưng hiện tại ông lại phát hiện chính mình đã nghĩ sai rồi.
Đó là một bức tranh sơn dầu khổ lớn, ông là người đã theo học và nghiên cứu về chuyên ngành hội họa sơn dầu Trung Quốc, đã dạy qua biết bao nhiêu học sinh, cuối cùng cũng truyền thụ thành công nghệ thuật sơn dầu cổ điển cho chúng, chỉ là hiện tại trình độ vẽ tranh sơn dầu của cô đã không còn giống như trước đây nữa.
Bối cảnh hài hoà với những gam màu đậm nhạt đan xen lẫn nhau, lộng lẫy, nhưng không quá phô trương, trong tranh là một thiếu nữ đang đứng bên cửa, tóc thắt bím thả sau lưng nhẹ nhàng, trên tay cầm vài nhành hoa tươi.
Màu sắc tự nhiên, đường nét khung cảnh lại mượt mà uyển chuyển không lộ ra chút dấu vết sai sót nào.
Nếu không có cơ sở học thuật vững chắc và năng lực rõ ràng, căn bản sẽ không bao giờ có thể vẽ được như thế này.
Chỉ là, Phùng lão sư lại không có cách nào đánh giá nó.
Thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, đầy đặn, an tĩnh, nhưng đôi mắt nàng lại làm người khác cảm thấy vô cùng bi thương.
Không phải chỉ là nỗi buồn lưu lại trên nét mặt, mà là đánh thẳng vào nội tâm, giống như người khác chỉ cần chạm vào ánh mắt đó, liền vô pháp mà né tránh.
Dù bi thương đến vậy nhưng môi dưới của nàng vẫn mỉm cười, nhìn vào cũng không cảm giác được nụ cười có nửa điểm vui thích.
Phùng lão sư đã vẽ tranh vài chục năm nay, ông biết rõ một bức họa thực sự có hồn, là khi tác giả có khả năng đem được tâm tư tình cảm của bản thân vẽ vào trong tranh, tuy rằng có người là tự nhận thức được, nhưng cũng có người là từ trong vô thức mà vẽ ra.
Diễm lệ lại bi thương, an tĩnh lại tuyệt vọng.
Giống như khoảng thời gian hai năm đó của cô.
Chính cô cũng không biết được, cảm xúc ấy đã chảy vào ngòi bút, và ngưng đọng lại trên trang giấy này.
"Tiểu Trình, bức vẽ này em có muốn giữ lại nó không?" Cuối cùng Phùng lão sư vẫn như cũ không có đánh giá, mà chỉ bình đạm hỏi.
Trình Quý An lắc đầu, "Bức tranh này là em vẽ lúc rảnh rỗi mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt."
Cái gọi là giữ gìn, chính là sự quý trọng đối với công sức của chính mình.
Phùng lão sư gật gật đầu, "Lần trước có một học sinh cũ của ta tìm đến đây, muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh cho ta, trước kia ta cũng không có hứng thú lắm, hiện tại lại nghĩ thông suốt rồi.
Ta nghĩ đến lúc đó nếu có thể bán được một nửa số tranh, số tiền thu được dùng để làm từ thiện cũng rất tốt, so với những bức tranh chỉ để ở trong nhà mà không được sử dụng thì rõ ràng là có ý nghĩa hơn nhiều, đến lúc đó những bức tranh này của em sẽ được treo lên để người người chiêm ngưỡng." Bức họa này tuy đẹp, nhưng giữ lại bên người cô cũng không có ích gì.
"..." Trình Quý An nghe những lời này, lại là sợ đến ngây người.
Là người theo học hội hoạ cô đương nhiên hiểu việc mở triển lãm tranh sẽ có ý nghĩa to lớn nhường nào, mà lão sư của cô cũng thực sự có đủ tư cách và trình độ để mở triển lãm rồi.
Những năm trước đó, đã có không biết bao nhiêu người đến tận nhà của ông hỏi mua tranh, thậm chí còn không tiếc mà bỏ ra rất nhiều tiền!
Nhưng cô, cô lại đâu được như vậy? Một người vô danh không ai biết đến, thậm chí trình độ vẫn chỉ là học sinh mà thôi.
"Lão sư, thế này không ổn đâu ạ." Cô thụ sủng nhược kinh*.
*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Phùng lão sư xua xua tay, "Có gì mà không ổn, ta chỉ mới nói như vậy."
"Nói thật là, cô cũng thấy đúng!" Lúc này, Lâm lão sư từ phòng bếp đi ra, nhìn bức họa rồi nói.
"Sư mẫu!"
Lâm lão sư chỉ cười: "Em còn chưa tin lão sư của em sao, ông ấy nói được thì nhất định làm được.
Hơn nữa, cô tuy không phải người chuyên về hội họa, nhưng cũng đã nhìn qua rất nhiều tranh ảnh rồi.
Bức họa này thực sự rất đẹp.
Chính là tôi thấy lão Phùng à, ông cũng nên học hỏi những người trẻ tuổi như này đi, ông xem bức vẽ của Tiểu Trình thật độc đáo, ông cả ngày chỉ biết vẽ mấy thứ chai lọ vại bình, ông không chán nhưng tôi lại thấy chán!"
"Chán ở đâu, vẽ chai lọ vại bình thật ra có rất nhiều ý tứ đấy!" Vừa mới lúc nãy Phùng lão sư trông còn trịnh trọng nhưng nghe được vợ chèn ép mình, ông lập tức sốt ruột phân bua.
Lâm lão sư lại chỉ liếc mắt nhìn ông một cái, "Dù là có bao nhiêu ý tứ cũng không thể đem mấy lọ muối lọ đường trong bếp đi làm mẫu vẽ chứ, hại tôi tìm cả nửa ngày cũng không thấy đâu..."
"Đó đều là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi..." Phùng lão sư vừa nghe vợ nhắc tới tức khắc liền hoài niệm.
Khi vừa bắt đầu vẽ tranh tĩnh vật ông luôn phải tìm kiếm đồ để tham khảo, lúc ấy điều kiện kinh tế rất khó khăn không thể mua mẫu vật, ông tìm cả ngày cũng chỉ thấy được lọ đường lọ muối, ấm trà, chai thủy tinh trong nhà mà thôi, kết quả nói chỉ dùng tạm một chút lại chính là ôm khư khư hơn nửa ngày, còn không nỡ trả lại chỗ cũ.
Trình Quý An nghe họ đấu võ mồm với nhau, nhịn không được mà bật cười, trong lòng lại càng thêm ngưỡng mộ.
Vì cô chưa bao giờ được trải qua một tình yêu đẹp như vậy.
Lâm lão sư nấu bốn món mặn một món canh, thức ăn cũng nhanh chóng được dọn ra bàn.
Trình Quý An đã lâu lắm rồi không cùng ăn cơm với ai ở nhà, nên trong lòng không khỏi ấm áp.
Buổi tối, Trình Quý An từ chối lời mời ngủ lại nhà của Lâm lão sư, cô đang nghĩ đến việc ra ngoài tìm một khách sạn nào đó để ở tạm.
Dù họ có cho cô ở đây lâu dài đi chăng nữa, cô cũng không thể cứ vậy mà tuỳ tiện ở lại được, cô tốt nhất vẫn là nên tìm chỗ ở riêng cho mình.
Cô không muốn gây phiền hà cho người khác.
Cô cần phải tìm được nơi ở riêng, sau đó mới có thể tự lực mà cánh sinh.
Cô cũng biết tại sao lão sư cùng sư mẫu vì điều gì lại đối tốt với mình như vậy, năm năm trước, khi cô đang còn học đại học, sư mẫu ở trên đường đột nhiên bị sốc do nhồi máu cơ tim, là cô đã kịp thời sơ cứu cho bà ấy bằng cách dùng tay ép tim và hô hấp nhân tạo mới đem được bà ấy trở về, họ vì thế nên vẫn luôn ghi tạc cô trong lòng, nhưng cô lại chỉ cảm thấy rằng đó là việc cô nên làm lúc ấy mà thôi.
....