Ánh nắng xuyên qua ô kính nhỏ của quán cà phê, chiếu rọi vào mái tóc nâu hạt dẻ của cậu thanh niên trẻ.
Thoạt nhìn cậu có vẻ hơn 20 tuổi, làn da trắng mịn hơi ửng hồng vì nóng, đôi môi nhỏ mềm mại đang nói gì đó.
"Sao......sao cậu lại là cái người sẽ cùng tôi kết hôn giả được cơ chứ?", cậu thanh niên có mái tóc nâu hạt dẻ gấp gáp lên tiếng chất vấn.
Đáp lời cậu là tiếng xe cộ chạy không ngớt ngoài đường, tiếng lá rời cành đang xào xạc rơi.
"Tống Du Hàn, lâu rồi không gặp", thanh âm trầm thấp của người thanh niên đối diện bỗng vang lên.
Anh không trả lời cậu mà chỉ âm trầm chào hỏi một tiếng.
Anh trông chừng cũng khoảng trạc tuổi cậu thanh niên tóc nâu, nhưng dường như trên người lại có khí chất và phong thái trưởng thành hơn hẳn.
"Trần Lục Phong, không phải cậu ra nước ngoài mấy năm rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ định cư ở bên đó luôn chứ.
Quay về khi nào, tại sao không gọi điện báo cho tôi một tiếng", đúng vậy người thanh niên trông trưởng thành hơn là Trần Lục Phong - trúc mã của Tống Du Hàn - cũng là đối tượng Du Hàn sẽ ký hợp đồng hôn nhân.
Trần Lục Phong chỉ cười nhẹ, cất tiếng: " Mới về không lâu, sở dĩ không nói cho cậu là muốn cho cậu một bất ngờ."
Đoạn nói xong, Lục Phong nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc nâu mềm mượt của Du Hàn, có lẽ đây là hành động quen thuộc của hai người họ khi còn nhỏ nên Du Hàn cũng không phản ứng gì nhiều.
Lục Phong như nghĩ gì đó, anh im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng nói tiếp: "Du Hàn này, khoan nói đến chuyện tôi trở về lúc nào hay mấy năm qua tôi sống thế nào.
Mà hãy nói tiếp chuyện của chúng ta bây giờ đi."
Du Hàn khó hiểu hỏi lại: " Chuyện của chúng ta? Chuyện gì mới được chứ?"
Lục Phong thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của cậu như vậy cũng không nói gì, anh chỉ cười một cái với Du Hàn rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn một bản hợp đồng.
Vừa đẩy bản hợp đồng tới trước mặt Du Hàn, Lục Phong vừa nói: "Tất nhiên là chuyện hôn nhân giả của tôi và cậu rồi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trợ lý Chu đã nói rõ về chuyện hợp tác của chúng ta rồi?"
Du Hàn ngơ ngác choàng tỉnh: "Ý của cậu là chuyện hợp tác kết hôn giả giữa tôi cùng ông chủ của chú Chu?"
Đối phương không trả lời chỉ khẽ gật đầu.
"Tôi không ngờ đối tượng kết hôn lại là cậu.
Chúng ta nếu kí hợp đồng không phải sẽ rất ngượng ngùng sao?", cậu không ngừng cúi đầu nắm lấy vạt áo, thoạt trông cậu rất ngại, mặt cậu phủ một màu hồng nhạt.
Lục Phong thấy cậu như vậy liền cười khẽ, anh nhìn cậu như vậy tâm tình cũng nhu hoà hơn, lòng thầm nghĩ: Thật dễ thương.
Trong khi Lục Phong đắm chìm trong hành động, biểu cảm dễ thương của đối phương thì bỗng nghe đối phương nói tiếp: "Vậy nên cậu có thể tìm người khác giúp cậu diễn tròn vai "người vợ nhỏ" trong vòng một năm tới."
Không đợi đối phương nói tiếp, Lục Phong liền tiếp lời: "Chúng ta không phải bạn bè sao? Cậu không cần phải cảm thấy ngại ngùng với tôi.
Quan hệ hợp tác này tôi và cậu đều có lợi, không phải sao?"
Có lẽ câu nói của anh đã làm lung lay suy nghĩ của cậu chỉ thấy cậu im lặng suy tư một lúc.
Nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng từ chối: "Vì chúng ta là bạn, hơn nữa lại cùng nhau lớn lên nên tôi xem cậu như anh em.
Vậy mà đùng một cái tôi lại đi kết hôn với người mình xem là anh em, hơn nữa còn gọi anh em của mình là "chồng", nghĩ thế nào cũng không hợp lí."
Du Hàn nghĩ mình đã thuyết phục được đối phương, nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn đối phương lại thấy đối phương đang vui vẻ cười ngốc nghếch.
Cậu khó hiểu: Có đang nghe mình nói không vậy? Vui vẻ cái gì không biết?
Có lẽ Du Hàn bên kia không biết, chỉ một tiếng "chồng" cậu nói ra kia thôi đã làm trái tim Lục Phong như ngâm trong hũ mật.
Anh hưng phấn nghĩ: Phải nhanh chóng lừa cậu ấy về nhà, bắt cậu ấy gọi mình bằng chồng.
Anh còn đang đắm chìm về viễn cảnh tươi đẹp mình vẽ ra thì một ánh mắt đầy chất vấn phía đối diện liên tục nhìn chằm chằm anh.
Thấy vậy anh liền biết mình phải lên tiếng, giọng điệu khổ sở, bất đắc dĩ, anh nói: "Sở dĩ tôi muốn kết hôn giả là vì ba tôi muốn tôi liên hôn với con gái nhà họ Tạ.
Mà tôi vốn dĩ không thích con gái nếu kết hôn với cô ấy thì chỉ làm nhau đau khổ.
Cậu nói đúng không?"
Du Hàn nghe vậy, tiếp lời: "Cậu cũng có thể tìm người khác cùng anh kết hôn, qua mắt gia đình cậu, không nhất thiết phải là tôi."
" Du Hàn này, nếu ai đó yêu cầu cậu thân mật với hắn ta, hôn hắn ta, ôm ấp hắn ta trước mặt người khác nhằm để họ tin rằng cậu và hắn ta thật sự là quan hệ chồng chồng.
Hơn nữa cậu và hắn ta hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là hôn nhân giả.
Nếu là cậu, cậu có cảm thấy thoải mái khi cùng hắn ta diễn trò thân mật trước mặt người khác không?"
Du Hàn ngập ngừng nói: "Ừm.....Nếu là tôi, tôi sẽ khó phối hợp để diễn tròn vai.
Dù sao cũng là người lạ, ôm hôn người ta mà không vụng về, không bị người khác phát hiện đang diễn trò quả đúng là....đúng là rất khó?"
Thấy Du Hàn trả lời vậy, Lục Phong tiện đà tiếp lời:" Vậy nên để tìm một người giúp tôi qua mặt bà mẹ tôi là rất khó.
Chi bằng cậu giúp tôi đi, tôi và cậu dù sao cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên.
Chúng ta hồi nhỏ chẳng phải cùng chơi, cùng ăn, cùng ngủ nên chuyện diễn trò qua mặt ba tôi cùng người ngoài cũng không phải khó.
Cậu giúp tôi, hai chúng ta đều có lợi, xong việc cậu có một khoảng tiền lớn, tôi thì không cần phải kết hôn với người tôi không yêu."
Du Hàn lúng túng không biết nên phải trả lời như thế nào, đành nói: "Cậu cho tôi thời gian suy nghĩ chút, ba ngày sau tôi sẽ trả lời cậu."
"Được."
"Không còn chuyện gì thì tôi về trước." Du Hàn nói xong, liền đứng dậy mặt áo khoác chuẩn bị đi về.
Lục Phong thấy vậy, giữ tay cậu lại, rồi lên tiếng: "Để tôi đưa cậu về."
Du Hàn rút tay mình ra khỏi tay Lục Phong rồi mới đáp lời: " Không cần đâu.
Tôi còn phải qua bệnh viện thăm em gái.
Tôi đi trước, chắc em ấy đang chờ tôi."
Em gái Du Hàn năm nay 13 tuổi, vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên luôn ốm yếu, thường xuyên nằm viện.
Du Hàn nhanh chóng cất bước ra khỏi quán cà phê để lại Lục Phong vẫn đang ngẩng người nhìn cậu.
Chỉ thấy anh nhìn cậu thanh niên kia mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cậu nữa mới chịu quay về ghế ngồi.
Anh lẩm nhẩm nói nhỏ với tấm ảnh trên tay: "Du Hàn à, tôi nhớ cậu chết đi được, lần này gặp lại, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.".