Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn Rồi


Du An vẫn đang chuyên tâm suy nghĩ thì bỗng dưng nghe Du Hàn gọi: "Du An, em đứng đây đợi anh nhé.

Anh đưa anh Lục Phong về trước."
Du An còn chưa kịp đáp lời thì Du Hàn đã tiếp tục lên tiếng bổ sung: "Em đến kia ngồi đợi anh, lát nữa anh cõng em về nhà."
Đáng lí ra nên là Du An đáp lời Du Hàn nhưng không hiểu sao Lục Phong đã nhanh hơn một bước cướp lời trước.
Anh nói với giọng điệu vô cùng quan tâm, lo lắng: "Cậu nên bảo em cậu về trước đi.

Em cậu vốn không khoẻ, nếu nó ở đây đợi cậu về cõng sẽ có thể trở bệnh vì lạnh."
Du Hàn nghe vậy thấy cũng rất hợp lý nên liền nhanh chóng khuyên Du An về nhà: "Lục Phong nói rất đúng, em nên về nhà nghỉ ngơi."
Du An đương nhiên không chịu nên cô bé lập tức lên tiếng: "Nhưng mà....."
"Du An ngoan, lát nữa anh về sẽ mua bánh cho em"
Du An nghe vậy đành ngoan ngoãn đi từng bước về nhà.


Du Hàn thấy thế thì liền bật cười, sau đó nhanh chóng cõng Lục Phong về nhà.
Quay trở lại hiện tại, hành động bây giờ của Lục Phong không khác gì lúc nhỏ, đều vô cùng trẻ con.
Nhưng Du An vẫn có một thắc mắc lớn: "Tại sao anh Lục Phong đến tận bây giờ vẫn làm ra những hành động tranh giành anh Du Hàn với cô bé?"
Du An còn đang trầm tư trong suy nghĩ của bản thân thì đột nhiên Du Hàn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ đó.
"Du An này, anh có chuyện rất vui muốn nói với em." Không biết vì sao giọng điệu Du Hàn đột nhiên vui vẻ lạ thường, hẳn là vì điều cậu sắp nói có thể là một tin rất vui.
"Chuyện gì khiến anh vui đến vậy?" Du An cũng quên bén đoạn suy nghĩ vừa rồi của bản thân mà tò mò lên tiếng hỏi lại Du Hàn.
"Ba tháng sau em có thể làm phẫu thuật rồi đấy.

Đến lúc đó em không cần phải nằm viện như bây giờ nữa." Du Hàn hứng khởi vui vẻ mà nói.
Du An vừa nghe xong lập tức thay đổi biểu cảm từ tò mò sang ngạc nhiên, khó tin.

Cô bé vừa nhìn Du Hàn bằng ánh khó tin vừa hỏi: "Em nghe nhầm, đúng không?"
Du Hàn lập tức lắc đầu phủ định nghi vấn của Du An.
"Anh, anh nếu em không nghe nhầm vậy thì anh kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy? Chẳng lẽ anh đi bán thân để lấy tiền chữa bệnh cho em?" Du An nửa thật nửa đùa mà hỏi.
"Em học đâu ra cách nói này vậy, không khác gì anh Nguyên Nguyên của em." Du Hàn vừa búng tráng Du An vừa nói.
Du An phụng phịu xoa trán rồi mới trả lời: "Vậy anh kiếm đâu ra nhiều tiền như thế được? Nếu đây là tiền phi pháp thì anh trả lại cho người ta đi."
"Em nghĩ anh là người tồi như vậy hả?" Du Hàn cười mà hỏi lại.
"Em không có, chỉ là em....."
"Chuyện này thì chúng ta phải cảm ơn Lục Phong đó.

Vì nhờ cậu ấy mà em mới được phẫu thuật nhanh hơn dự kiến." Du Hàn quay qua nhìn Lục Phong, cậu chân thành mà nói.
"Chẳng lẽ anh bán thân cho anh Lục Phong?" Du An nhìn Du Hàn một cái rồi mới nói lên nghi vấn của bản thân.
Đúng như dự đoán, Du Hàn tiếp tục búng vào trán Du An không hề thương tiếc thêm một lần nữa.


Cũng lập tức sau đó Du An liền la "đau" một tiếng.
"Gần đây có phải em thường xuyên nói chuyện điện thoại cùng anh Nguyên Nguyên phải không?" Du Hàn đột nhiên không biết tại sao lại chuyển chủ đề.
"Tại sao anh biết hay vậy?" Du An vừa kinh ngạc vừa bái phục mà hỏi.
"Anh biết ngay mà, em với Nguyên Nguyên nói chuyện không khác gì nhau.

Chắc chắn em lại học thói hư tật xấu của cậu ấy rồi." Du Hàn quả quyết mà khẳng định.
Du An: "?"
"Em đó, em phải cảm ơn anh Lục Phong đi.

Nhờ anh ấy tốt bụng chi trả tiền nên em mới có thể phẩu thuật sớm." Du Hàn chân thành nói, cứ như những lời này là cậu nói với Lục Phong vậy.
Du Hàn nghe xong lập tức thôi trêu đùa với Du Hàn nữa.

Thay vào đó cô bé liền lập tức quay đầu qua nhìn Lục Phong rồi chân thành, lễ phép nói: "Em cảm ơn anh Lục Phong đã giúp đỡ ạ."
"Em không cần phải cảm ơn anh.

Chúng ta đều đã là người một nhà." Lục Phong thản nhiên mà nói.

"Du An thấy chưa, anh Lục Phong rất tốt.

Vậy mà em lại nghĩ xấu cho anh ấy.

Nếu anh thật sự bán thân cho anh ấy, em nghĩ anh ấy sẽ mua anh hả?" Du Hàn dùng giọng điệu đầy ý cười mà hỏi lại Du An.
"Cái này thì chưa chắc đâu nha.

Em nghĩ nếu có ngày đó xảy ra, anh Lục Phong sẽ lập tức mua anh ngay." Du An ngẫm nghĩ suy tư hồi lâu rồi mới dùng giọng điệu bà cụ non mà lên tiếng.
Song song lúc đó, Lục Phong cũng đang gật đầu đồng ý với những gì Du An vừa nói.
"Ha ha ha, suy nghĩ của em dạo này độc đáo quá nha~." Du Hàn vừa cười nghiêng ngả vừa nói.
"Tại sao anh Lục Phong lại mua anh chứ?" Du Hàn vẫn chưa thôi cười, cậu vẫn duy trì trạng thái vừa cười vừa nói.
Cũng chính lúc đó, Lục Phong đã tự trả lời câu hỏi của Du Hàn trong lòng: "Tại sao lại không mua cậu chứ? Chẳng lẽ để người khác mua cậu hả? Cậu là của tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận