Vừa vào đến cửa, một người phụ nữ trung niên trước ra.
Khuôn mặt bà mang nét phúc hậu nên rất dễ gây được thiện cảm đối với người khác.
Du Hàn cũng vậy, vừa thấy bà, cậu cũng có cảm giác bà là một người phụ nữ phúc hậu và hiền từ.
Trông thấy Du Hàn và Lục Phong bà liền cúi đầu chào: "Chào cậu chủ, tôi là giúp việc mới."
Du Hàn lúc này cũng lễ phép chào lại, cậu niềm nở lên tiếng: "Cháu, cháu chào Dì."
Chào xong, cậu liền quay qua hỏi Lục Phong bên cạnh: "Đây là gì giúp việc cậu mới tìm?"
Lục Phong gật đầu: "Ừm, bây giờ cậu không cần lo cơm nước trong nhà nữa." Anh chợt dừng lại, một lát sau lại lên tiếng, lần này giọng nói mang chút tiếc nuối: "Mặc dù tôi khá tiếc khi từ bây giờ không còn được ăn cơm cậu nấu.
Nhưng thà vậy chứ tôi cũng không nỡ để cậu vất vả."
Du Hàn nghe vậy vô cùng ngạc nhiên và cảm động: "Không ngờ cậu lại nghĩ cho tôi nhiều như vậy, tôi rất cảm kích.
Nếu cậu muốn ăn, lúc nào tôi cũng có thể lập tức nấu cho cậu ăn.
Được không?" Lục Phong nghe vậy cũng không biết nói gì bởi trong lòng anh cảm giác ấm áp đang lan tràn một cách khó tả.
Mãi một lúc sau, anh mới dịu dàng nói một tiếng "Được" với Du Hàn.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm, Lục Phong chỉ nhanh chóng dẫn Du Hàn vào trong.
Hai người một trái một phải, cùng nhau sóng bước đi vào nhà.
Hương thức ăn thoang thoảng, âm ấm quấn quýt quanh đầu mũi Du Hàn.
Dạ dày như nhận được tín hiệu liền kêu "ọc ọc" khiến cậu ngượng chín đỏ cả mặt.
"Cậu đói rồi? Chúng ta đi rửa tay rồi ăn tối."
Du Hàn cúi đầu "Ừm" một tiếng với Lục Phong rồi cũng nhanh chóng đi rửa tay với anh.
Một lúc sau, cả hai đã ngồi ngay ngắn vào bàn ăn.
Màu sắc bắt mắt cùng hương thơm nức mũi lại một lần nữa khiến bụng cậu réo lên.
Bây giờ không chỉ có một mình mặt cậu nhuốm đỏ mà ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.
Lục Phong ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này thì cười nhẹ.
Du Hàn quả nhiên rất dễ thương.
"Chúng ta mau ăn thôi, không thì thức ăn sẽ nguội mất", Lục Phong lên tiếng.
"Ừm, đúng, cậu nói đúng.
Mau ăn thôi."
Hai người cứ thế cùng nhau ăn cơm.
Du Hàn cúi đầu ăn rất chuyên chú, lúc ăn đến món cá cậu liền thốt lên: "Món này ngon thật đấy." Không chỉ dừng lại ở đó mà Du Hàn còn nhanh nhẹn gắp miếng cá đó bỏ vào trong chén Lục Phong: "Cậu cũng thử món này đi.
Rất ngon đó."
Lục Phong dùng đũa gắp miếng cá bỏ vào trong miệng.
"Ừm, đúng là rất ngon.", Lục Phong ý vị sâu xa mà lên tiếng.
Sau một hồi lâu, Du Hàn và Lục Phong cuối cùng cũng buông đũa.
Chẳng mấy chốc dì giúp việc liền nhanh chóng tiến tới dọn bát đũa.
Du Hàn theo bản năng cũng đứng dậy, ý định muốn phụ giúp: "Để cháu giúp dì một tay."
Dì giúp việc nghe vậy liền hoảng hốt giành lấy cái chén trên tay Du Hàn, sau đó mới vội vàng nói: "Cậu, cậu chủ để đấy tôi làm cho.
Đây là việc của tôi mà."
Lục Phong cũng đứng dậy, anh nói với Du Hàn: "Đây là việc của dì ấy.
Cứ để dì ấy làm."
Du Hàn nghe vậy cũng chỉ nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, nhưng mà tôi cũng không có việc gì làm.
Tôi muốn giúp dì ấy."
"Ai nói cậu không có việc gì làm? Bây giờ cậu đi tắm rửa rồi qua phòng tôi đợi tôi."
Du Hàn khó hiểu hỏi: "Hả? Tôi qua phòng cậu để làm gì?"
Lục Phong ngập ngừng lên tiếng, giọng nói mang chút đùa giỡn: "Đương nhiên là để..."
"Hả? Để làm gì?"
" Cậu còn hỏi à? Trời tối rồi, đương nhiên là cùng nhau ngủ.
Cậu qua phòng tôi, ngủ cùng tôi."
Du Hàn nghe vậy liền sững người, sau đó không biết cậu nghĩ gì mà đỏ mặt nhìn Lục Phong hỏi lại: "Ngủ? Ngủ cùng cậu? Tôi, tôi có phòng cơ mà?"
Du Hàn quả nhiên thật dễ thương.
"Tôi đùa cậu đấy.
Tắm xong qua phòng tôi cùng tôi chọn lễ phục cho hôm đám cưới."
Lục Phong vừa dứt lời, Du Hàn cũng liền ấp úng, nhỏ giọng trả lời: "À, ờ, tôi đi tắm đây."
Chắc hẳn Du Hàn rất xấu hổ vì suy nghĩ không đứng đắn của mình vừa rồi.
Nên vừa nói xong liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng chuồn lên lầu.
Bóng dáng cậu lúng túng chạy trốn kia thật buồn cười trong mắt người khác nhưng lại dễ thương đến lạ trong mắt Lục Phong.
***
Phòng Lục Phong
Lục Phong trong phòng đang nói chuyện với trợ lí, bảo ông gửi tất cả các mẫu lễ phục của các hãng lớn vào máy tính bảng của mình.
Bỗng có tiếng gõ cửa: "Cốc cốc." Tiếp sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tôi vào được chứ?"
Nghe vậy Lục Phong nhanh chóng nói tiếng cuối cùng với trợ lý rồi cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
Ngay tiếp đó anh lập tức tiến đến mở cửa rồi cũng nhanh chóng lên tiếng nói với Du Hàn: "Cậu vào đi."
Lục Phong đứng một bên nhường lối cho Du Hàn, cậu cũng liền bước vào.
Vì mới tắm xong nên Du Hàn mặt một chiếc áo phông màu trắng đơn giản cùng một cái quần ngắn hơn đầu gối.
Đôi chân trắng nõn của cậu cũng vì thế mà hiện ra trần trụi trước mắt Lục Phong.
Lục Phong cứ thế bị cái dáng vẻ này của cậu hớp hồn, bất động hồi lâu.
Mãi đến khi Du Hàn lên tiếng: "Cậu hết bận rồi đúng không? Nếu vậy chúng ta cùng nhau chọn."
Lúc bấy giờ, khi tiếng nói êm dịu quen thuộc kia vang lên, anh mới hoàn hồn trở lại - hồn về lại xác.
"Ừm chúng ta bắt đầu thôi.".