Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ chúng ta nghĩ cách làm sao đuổi được đám quan binh kia đi. Xông vào đánh lộn với chúng là không thể rồi, chúng ta không nên trở mặt với triều đình, ít nhất là tình thế này là không được.

Lăng Huyền Phong vội vàng lái chủ đề, quả nhiên Tô Mị chống cằm suy tư nói:

- Muội mấy ngày hôm nay không trở về tổng đàn được là vì chuyện này, nhiều lần muốn bí mật xông vào. Nhưng trong hàng ngũ của đám nội vệ kia có mấy tên ma pháp sư, chúng bày ra trận pháp đề phòng có người đột nhập, nhiều lần suýt nữa muội bị phát hiện, đành phải rút ra ngoài. Huynh có cách nào không?

Lăng Huyền Phong trầm tư suy nghĩ. Hiện tại sức lực của hắn có hạn, muốn xông vào chỗ kia thì có thể, nhưng hậu hoạn vô cùng, phải tìm ra cách nào đấy cho bọn quan binh kia rút về vĩnh viễn. Thấy hắn đang suy tư, Tô Mị không nói gì, chỉ đưa cặp mắt xinh đẹp lên ngắm nhìn hắn. Quả thật nam nhân lúc tập trung làm việc thường có mị lực cực lớn, huống chi Lăng Huyền Phong lại vô cùng đẹp trai nữa. Tô Mị nhìn hắn mà tâm trí bay bổng, thi thoảng nghĩ tới cái gì đó lại đỏ mặt.

- Đúng rồi, đám gian thương kia thường ngày đối với bách tính như thế nào?

Tô Mị dường như hiểu ra gì đó, liền trả lời:

- Ức hiếp bá tánh, không việc ác nào không làm, ít nhất là chưa tìm được bằng chứng chống lại bọn hắn.

Lăng Huyền Phong nghe thấy vậy thì vuốt cằm.

- Nếu như vậy thì dễ làm rồi.

- Huynh có kế sách gì hả?

- Ừm, có thì cũng có, chúng ta đi tới Cao gia!

Để lại vài đồng kim tệ, hắn kéo Tô Mị tới Cao gia Dược đường.

- Chúng ta đến Cao gia làm gì?

- Phá quán.

- Phá quán?

- Đúng thế. Bây giờ ta giả trang làm dân nghèo đi mua thuốc, vờ bị chúng ức hiếp, rồi nàng nhảy vào giải cứu.

- Nhưng như thế giúp ích gì cho việc giải vây tổng đàn?

- Yên tâm, ta nghĩ sẽ được, cứ làm theo ta nói đi.

- Được, ta theo huynh.

- --------------------------------------

Cao gia Dược Đường

- Cao lão gia, Cao lão gia! Tại sao ngươi lừa ta?

Trước cửa hiệu thuốc Cao gia, có một đám người đang đứng hò hét, chủ yếu là người lớn tuổi, hương thân phụ lão, xem ra là tìm Cao Diệu Tề chữa bệnh, nhưng cuối cùng chữa lợn lành thành lợn què.

- Mới sáng sớm ra các ngươi đã hò hét cái gì? Biết đây là đâu không?

Một tên gia nô Cao gia kiêu ngạo quát, hắn tuy rằng có hơi chột dạ vì người đến khá đông, nhưng nghĩ lại có Cao gia chống lưng nên hắn không sợ.

- Chúng ta yêu cầu Cao lão gia có một lời giải thích! Vì sao Đại Đầu nhà ta bị sốt cao, mà Cao gia các ngươi cho thuốc gì, hắn uống vào không giảm, lại còn bị tiêu chảy, đau bụng nữa?

- Cái gì? Ngươi dám chất vấn y thuật của lão gia nhà chúng ta sao? Lão gia đã nói tiểu nhi tử của ngươi bị sốt cao, nhưng nhà lão lại nghèo, nên thương tình bốc cho nhi tử nhà ngươi loại thuốc rẻ nhất. Nhi tử nhà ngươi có thuốc uống là may lắm rồi, tại sao còn đến đây chất vấn, hả?

- Ngươi..!! Cao gia các ngươi phát thuốc lởm, khiến cho nhi tử ta bệnh càng thêm bệnh, mà lại còn chống chế sao? Ta muốn kiện lên quan phủ!

- Kiện ư? Kiện ư? Ha ha ha ha! Ta thách ngươi kiện đó! Này thì kiện này!

Vừa nói, tên gia nô đạp mạnh vào người vị lão giả kia, khiến lão ngã lăn ra đất, hộc máu.

- Lão Khang! Lão Khang! Ngài có sao không? Quân ác ôn! Đến cả người già cũng đánh ư?

Những người xung quanh phẫn nộ, hò hét chửi bới. Tên gia nô khinh bỉ cười:

- Đánh hắn thì sao? Ta còn muốn đánh các ngươi nữa cơ! Người đâu! Đuổi bọn hắn đi cho ta!

Theo lệnh của tên gia nô, mấy tên hộ vệ cầm gậy hùng hổ lao lên muốn đánh đập mọi người.

- --------------------------

- Ài, xem ra chúng ta không cần giả trang nữa rồi. Trùng hợp có người đi bắt vạ, mà chúng lại giở trò ác bá, cũng tốt, chúng ta có thể đường đường chính chính đánh bọn chúng rồi.

Nhìn thấy cảnh trước mặt, Lăng Huyền Phong lắc đầu cười khổ. Người ta thường nói "lương y như từ mẫu", tại sao đám này trông giống lang băm vậy?

Nhặt lấy vài hòn đá, hắn dùng thủ pháp ám khí phóng vào mấy tên hộ vệ, khiến chúng gào thét trong đau đớn. Tên gia nô kia giật mình kêu:

- Ai? Là ai? Ai có lá gan dám cản đường Cao gia ta hành sự?

Tức thì, một nam một nữ bịt mặt xuất hiện trước mặt hắn. Đó chính là Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị.

- Cao gia các ngươi hành y tế thế, không lấy y thuật y đức ra để cứu người. Thay vào đó lại giở trò lang băm, rồi giờ đây lại giở thói côn đồ? Vương pháp ở đâu? - Lăng Huyền Phong ra vẻ chính nghĩa nói.

- Y đức? Hừ! Y đức đáng bao nhiêu tiền? Cao gia chúng ta làm việc, chưa đến lượt người ngoài xen vào!

- Được! Nếu vậy thì ta sẽ bắt Cao Diệu Tề ra hỏi cho ra nhẽ!

- Muốn gặp lão gia nhà ta sao? Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi! Người đâu?

Nương theo tiếng gọi, năm - sáu tên gia đinh cầm theo gậy gộc vây xung quanh hai người. Lăng Huyền Phong cười lạnh:

- Chó ngoan không cản đường! Nếu đã muốn chết thì cũng đừng trách ta!

Hắn cùng Tô Mị 2 người nhảy vào vòng vây của đám gia đinh. Đám này mặc dù đều là võ giả, tu vi cao nhất cũng là Đại Võ Sư, nhưng so với Lăng Huyền Phong là Võ Tông, thì đúng là đưa dê miệng cọp.

Tràng cảnh không khác Hà Gia Lão Trạch lần trước là bao, đám gia đinh bị đánh cho răng rơi đầy đất, chỉ còn tên gia nô lúc nãy, bây giờ mất đi biểu hiện hung hăng, thay vào đó là vẻ mặt sợ sệt, dưới đũng quần còn chảy ra một vệt nước vàng.

- Nói! Cao Diệu Tề ở đâu?

- Dạ.. dạ.. bẩm anh hùng... lão gia đang ở bên trong.

Chát!!!

Một cái tát vang dội vang lên, Lăng Huyền Phong đánh cho hắn ngất xỉu, rồi cùng Tô Mị đi vào dược đường. Ở bên trong, Cao Diệu Tề đang rúm ró trốn ở một góc. Âm thanh ầm ĩ bên ngoài hắn nghe không sót chút nào, bây giờ chỉ thầm cầu mong 2 sát thần này đi sớm chút.

- Hai... hai vị... xin tha mạng... Tiểu nhân chỉ có làm ăn nhỏ, oan uổng quá, xin tha mạng....

Cao Diệu Tề một thân gầy guộc, thấp bé, khuôn mặt dài như cái bơm, hai mắt híp lại kết hợp với chòm râu dê trông thật bỉ ổi. Hiện tại hắn đang nằm co ro ở trong góc tường, ôm đầu sợ hãi.

- Hừ! Tên lang băm chết tiệt! Bốc thuốc linh tinh, suýt nữa hại chết mạng người, mà còn kêu oan? - Tô Mị quát.

- Hai vị anh hùng, tiểu nhân xin đền bù cho nhà hắn, xin hai vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân cầu xin ngài...

Bốp!!

- Ai da!!

Cao Diệu Tề bị Tô Mị đấm một phát, khuôn mặt vốn trắng bệch như mèo bệnh, nay lại có thêm một vết bầm ở mắt, khiến hắn biến thành gấu trúc. Lăng Huyền Phong lấy ra một khoản tiền không ít, đồng thời đe dọa:

- Cấm ngươi không được báo thù, nếu không biết tay ta!

Xong rồi hắn cùng Tô Mị bỏ đi.

- Lão gia gia, ngài hãy cầm lấy chút tiền này. Dù sao cũng may mắn là giữ được mệnh của lệnh tử, ngài hãy đi mua gì cho hắn ăn tẩm bổ.

Tô Mị dịu dàng nói với lão phụ.

- Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương, ngươi chính là tiên nữ a!

Lão gia gia cúi xuống khấu lạy, được Lăng Huyền Phong đỡ dậy, biểu thị không cần khách khí.

- Ngài mau cùng mọi người trở về đi, nhanh chăm sóc người bệnh.

Các hương thân rối rít gật đầu khen phải, rồi thay nhau cõng cụ già đi về.

- Ài, vốn huynh còn có chút áy náy khi đi phá quán, nhưng xem ra qua chuyện vừa rồi, chút áy náy cũng đã tan biến hết cả. - Lăng Huyền Phong trầm ngâm suy nghĩ.

- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?

- Tiếp tục phá quán!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui