Tối Cường Hệ Thống

*đại điếu là chỉ cái thứ trong đũng quần..

Lâm Phàm không nghĩ tới chiêu này của Yêu Vô Tà lại lợi hại như thế chỉ cần một rắm thối này có thể làm ngất toàn bộ thế giới.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ vừa rồi giống như có thể khống chế, một rắm kinh thiên động địa kia trực tiếp bao trùm toàn bộ thiên địa, cuối cùng chỉ có một mình Tuyên Cổ xui xẻo, đây không thể không nói là một cái bi kịch.

- Vô liêm sỉ, cái tên kia lại làm nhục ta như vậy, hôm nay không đem toàn bộ các ngươi trấn áp, ta thề không là...

Tuyên Cổ điên cuồng rêu rao lên, cũng đã bị bầy kiến cỏ này cho làm nổ tung, cái này đối với "Tuyên Cổ" mà nói, chính là vô cùng nhục nhã.

- Thề không là cái gì?

Tâm tình của Lâm Phàm đã còn bị đè nén như lúc trước nữa.

- Nhân loại, chớ có làm càn.

Tuyên Cổ không muốn trả lời Lâm Phàm vấn đề này, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết rõ, mình rốt cuộc là cái gì?

Vấn đề này kỳ thực khốn nhiễu hắn rất lâu.

Người không phải người, yêu không phải yêu, từ ngày hai con mắt bắt đầu đóng mở thì hắn mới biết mình có bộ dáng này.

- Đến, dù cúc hoa của ngươi có dạng gì thì tiểu gia một người có thể đánh mười người.

Lâm Phàm chỉ vào "Tuyên Cổ" lớn lối nói.

Đối với Tuyên cổ này Lâm Phàm cũng không khỏi không khâm phục, cái tên này có chút lợi hại, nếu như thực lực của Tuyên Cổ hoàn toàn khôi phục thì đúng là hắn đánh không được.

Nhưng ngay tại tình huống này, Lâm Phàm có thể không có chút nào sợ hắn.

Không phải chịu đòn sao? Nhớ năm đó lúc tiểu gia làm xuất đạo, chính là dựa vào chịu đòn mà xuất đầu.

- Oanh...

Tuyên Cổ đánh một quyền oanh đến, thiên địa dao động, một lực lượng cuồng bạo bao phủ tới.

Đối với nắm đấm so với bao cát còn lớn này, Lâm Phàm không uý kỵ tí nào, đột nhiên xông lên trên.

- Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt tăng cường năm trăm triệu.

...

- Tuyên Cổ, với nắm đấm vô lực này của ngươi còn muốn đánh chết tiểu gia, ngươi đây không phải quá huênh hoang sao?

Trong lòng Lâm Phàm cũng nắm chắc rồi.

Tiểu gia chính diện đánh không chết ngươi, liền dây dưa đến chết ngươi, cũng không tin cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, không đem ngươi tức chết.

- Tên tiểu tử càn rỡ.

Tuyên Cổ nổi giận, hắn phát hiện nhân loại này vậy mà vẫn có thể nhảy nhót như thế.

- Ta làm càn ta tự hào, ngươi có gan liền đánh chết tiểu gia đi, ta liền thích xem ngươi muốn giết ta, lại bất đắc dĩ không giết chết được ta.

Lâm Phàm uốn éo người, hướng về "Tuyên Cổ" vẫy vẫy tay.

Đối với một đại nhân vật như Tuyên Cổ mà nói làm sao có thể chịu được một con giun dế ở tại trước mặt làm càn.

- Chết cho ta.

Tuyên Cổ tức giận, lại lần nữa đánh về Lâm Phàm, cú đấm này so với nột quyền lúc trước cũng mạnh hơn không ít.

- Oanh...

Mặt đất nứt toác, Lâm Phàm bị một quyền của Tuyên Cổ đánh trực tiếp vào đến trong lòng đất.

- Ha ha, nhân loại ngươi quá tự cao rồi chọc giận Tuyên Cổ ta, chỉ có một con đường chết.

Tuyên Cổ nhìn tình huống phía dưới, cũng là nở một nụ cười.

Tên gia hỏa nhỏ bé này, có thể cùng với hắn chiến đấu đến bây giờ cũng đủ để tự hào.

Lúc này, Tuyên Cổ đem ánh mắt nhìn về phương xa, những cái giun dế kia, dĩ nhiên cản trở đại quân Thú Linh Giới đúng là có chút làm càn mà.

Vừa lúc đó, trong ánh mắt của Tuyên Cổ đột nhiên xuất hiện một bóng người.

- Tuyên Cổ, ta thu hồi lại những lời ta vừa nói quả đấm của ngươi đúng là có chút khí lực.

Lâm Phàm nhẹ nhàng phiêu phù ở trước mặt Tuyên Cổ khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nói.

Giờ khắc này Lâm Phàm phùng má giả làm người mập, một quyền này của Tuyên Cổ suýt chút nữa lấy đi mạng già của hắn nếu như không phải "Ngô Đồng thần thụ" cùng Huyết Hải Ma Công ở phía sau viện binh chống đỡ thì hắn sớm đã bị "Tuyên Cổ" đánh cho quỳ xuống đất không dậy nổi.

...

Ở bên kia dưới sự giúp đỡ của Yêu Vô Tà, mọi người chống đỡ đại quân Thú Linh Giới cũng dễ dàng không ít.

Ngày hôm nay đối với Yêu Vô Tà mà nói, chính là ngày thoải mái nhất, ngày hôm nay thả rắm nhiều hơn so với năm rồi gộp lại.

Diệt Cùng Kỳ nhìn tên vó chút biến thái này cứ mỗi lần nhếch mông lên liền khiến hung thú tử thương vô số, rất muốn hỏi một câu.

- Thả nhiều rắm như thế, cúc hoa của ngươi không đau sao?

...

Yêu Vô Tà nhìn những hung thú bị rắm của mình đánh thành tro bụi cũng tràn đầy tự hào, sau đó nhìn về phía phương xa, cũng là trợn mắt ngoác mồm, cuối cùng giơ ngón tay cái lên.

- Lâm huynh, quả nhiên là cái nam nhân chân chính.

Ở trong mắt hắn, Lâm huynh giống như một quả bóng, một quyền nổ ra, sau đó lại chạy trở về, cứ như vậy không ngừng lặp lại, giống như tiểu Cường đánh không chết.

...

- Khốn nạn, ngươi làm sao còn không chết.

Tuyên Cổ nhìn người trước mắt này, lửa giận trong lòng đều sắp ngưng tụ thành núi.

Bị một quyền của mình một quyền đuổi đi, lại năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt mình.

Coi như là "Tuyên Cổ" rất có kiên trì, giờ khắc này cũng bị hành vi trêu đùa của Lâm Phàm chọc tức đến nổ phổi.

- Kỳ thực ta cũng muốn chết, thế nhưng mỗi lần đều không chết được, bất quá ta cho rằng, nếu như ngươi tăng một chút lực lượng mà nói, ta gần như có thể chết rồi.

Lâm Phàm một mặt áy náy nói.

- Ngươi...

Tuyên Cổ nhìn người trước mắt này, bộ ngực bằng phẳng kịch liệt phập phồng: - Nhân loại, ngươi thành công đem ta chọc giận, coi như sau này có lưu lại tiếc nuối, ta cũng muốn ngươi chết.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm hơi nhướng mày, hắn cảm giác được khí tức của Tuyên Cổ đột nhiên phát sinh ra biến hóa.

- Thân thể Tuyên Cổ...

Tuyên Cổ gào thét, một luồng sức mạnh hạo nhiên đột nhiên bạo phát ra.

Đột nhiên một chuyện kinh khủng, phát sinh ở trước mặt Lâm Phàm.

Cái kia của Tuyên Cổ nguyên bản đã bị hiến tế, đã là hoạn quan nhưng bây giờ Lâm Phàm lại phát hiện, cái thứ ở trong đũng quần của tuyên Cổ kia, đột nhiên bị một đoàn quang mang cho bao phủ.

- Sống lại...

Tuyên Cổ gầm rú một tiếng, từ các vị trí còn lại trên thân thể trực tiếp chia sẻ ra một phần sức mạnh, để cho cái kia của mình có thể mọc ra lần nữa.

Thân thể thiếu hụt, khiến cho thân thể Tuyên cổ một mực ở trạng thái thiếu hụt.

- Nhân loại, ngươi nên cảm thấy tự hào.

Tuyên Cổ lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, cái kia trong nháy mắt bạo phát ánh sáng hung hãn.

Tuy rằng làm như vậy, sẽ không tìm lại được sức mạnh ban đầu nhưng bây giờ vì trấn áp nhân loại đáng ghét này: - Tuyên Cổ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Cái kia của mình bị cái tên nhân loại này hiến tế muốn một lần nữa tìm về đó là không có khả năng.

- Ôi mẹ ơi...

Lâm Phàm lúc này trợn tròn mắt:

- Tuyên Cổ này muốn thứ kia mọc lại một lần nữa.

- Ha ha... Nhân loại, người đang run sợ dưới uy của bản Tuyên Cổ đi.

Tuyên Cổ rống giận.

...

Lâm Phàm nhìn hình ảnh trước mắt, tâm tình cũng là đột nhiên run lên, hắn cảm giác được đợi lát nữa chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện nguy hiểm.

Bất quá vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện một chuyện, để cho hắn động tâm.

Nguyên bản "Tuyên Cổ" thiếu hụt đại điếu khiến cho nhiều loại công pháp không cách nào vận dụng, bây giờ "Tuyên Cổ" từ bỏ sức mạnh tương lại để cho đại điếu mọc lại một lần nữa, này không thể không nói là một cái cơ hội rất tốt a.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, nhìn trần truồng "Tuyên Cổ", trong lòng cũng giãy dụa.

Thứ buồn nôn như vậy làm sao có thể đi bắt lấy.

Nhưng chính là "Ta không vào Địa Ngục, thì ai vào Địa Ngục".

Vì tương lại của Đông Linh châu, người đời sẽ không dùng ánh mắt quái dị nhìn về mình.

Ngay lư này, Lâm Phàm di chuyển, thân thể đột nhiên nhảy lên về phía "Tuyên Cổ" đánh tới.

- Ha ha, nhân loại, ngươi muốn thừa dịp ta trùng sinh đại điếu, muốn ra tay với ta sao? Ngươi nghĩ sai, trạng thái bây giờ mới là trạng thái mạnh nhất của ta, các sự công kích của ngươi đối với ta mà nói, giống như ngứa vậy, không gây nên bất kỳ tác dụng gì.

Tuyên Cổ nhìn Lâm Phàm đánh tới cũng là cười lớn không thôi.

Tuy nói hiện tại hắn không thể động đậy, thế nhưng sức mạnh phòng ngự của hắn bây giờ là lúc mạnh nhất, khí tức toàn thân lưu thông, so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ.

Lâm Phàm nhìn "Tuyên Cổ", sau đó trừng mắt nhìn, lộ ra một tia vẻ bất đắc dĩ.

- Tuyên Cổ, đừng trách ta, ta cũng không muốn.

...

- Hả?

Tuyên Cổ sững sờ, không hiểu đối phương có ý gì, nhưng là sau đó, hắn hiểu được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui