Tối Cường Hệ Thống

Mà ngay lúc này, phía Tuyên Cổ đột nhiên xảy ra chuyện.

-Rốt cuộc là sao? Tại sao Tuyên Cổ lại thành ra như vậy.

Viên Thiên Đế gào thét rồi ra sức né tránh. Hình ảnh Tuyên Cổ hiện tại khiến Viên Thiên Đế sợ hãi.

Đây là một con súc sinh mà.

Tuyên Cổ chinh chiến Vạn Cổ uy danh khắp thiên hạ tại sao

lại trở thành như thế này.

-Ầm…..

Tuyên Cổ gào thét rồi khép hai tay lại túm lấy Viên Thiên Đế.

-Ha ha….. Bắt được rồi nhé.

Trong cặp mắt đỏ rực của Tuyên Cổ lóe lên dục vọng vô tận. Cái lưỡi tham lam của nó giống như một con Linh Xà nhẹ nhàng liếm láp trên mặt của Viên Thiến Đế khiến khuôn mặt của hắn ướt át trông giống như vừa bị dính một trận mưa lớn vậy.

Lúc này, Viên Thiên Đế vô cùng sửng sốt, tại sao Tuyên Cổ lại ghê tởm như thế, thậm chí như thể bị phát rồ phát dại vậy.

Hắn nhìn thấy dục vọng vô tận từ trong cặp mắt gian ác của Tuyên Cổ,

Không ổn rồi, Tuyên Cổ này hình như đang có những suy nghĩ bất hảo.

Trong chớp mắt, Viên Thiên Đế liền trông thấy một vật thể hình cầu khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

-Ân ân….

Tuyên Cổ ấn chặt Viên Thiên Đế trên chỗ ngực bị sưng lên do Lâm Phàm đánh rồi ra sức mân mê.

-Mẹ kiếp…..

Cả vạn năm nay Viên Thiên Đế chưa từng chửi tục nhưng tình huống hiện tại quả thực khiến hắn hoàn toàn phát điên.

-Vèo…..

Hư không chấn động, Viên Thiên Đế đột nhiên trốn thoát được rồi nhìn Tuyên Cổ đầy cảnh giác.

-Tuy Tu Vi của Tuyên Cổ không được như trước nhưng cường độ thân thể quả thực là quá mạnh, hoàn toàn có thể bất chấp mọi đòn tấn công.

-Đừng chạy, ta muốn đâm ngươi…..

Tuyên Cổ gào lớn, đầu lưỡi bay lượn trong không trung bổ nhào về phía của Viên Thiên Đế.

……

Lúc này, đám người chí tôn cũng tròn mắt ngạc nhiên, họ không dám tin vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, cảm giác như bị hỏng mắt vậy.

Tuyên Cổ tại sao lại biến thành như thế.

Cái lưỡi nước dãi ròng ròng như tràn đầy ma lực của nó không hề biết hổ thẹn liên tục liếm về phía Viên Thiên Đế.

Mà cái thứ to lớn ở giữa đũng quần của nó giống như một cái trụ chống trời, thẳng đuột dường như muốn chọc thủng cả đất trời.

……

Lúc này, Lâm Phàm thì lại đang nhìn một cách rất say sưa, vô cùng đặc sắc, Tuyên Cổ không hổ danh là Tuyên Cổ giống như mãnh hổ xuất lồng, một đòn ắt trúng.

Nếu như không phải Viên Thiên Đế chạy thoát mất thì sớm đã bị Tuyên Cổ đâm chọc một cách tàn nhẫn rồi.

-Bảo nó dừng lại đi, không đánh nữa…..

Thời khắc này, Viên Thiên Đế đã không thể chịu nổi nữa rồi mà Tuyên Cổ lại điên dại như bị ma nhập truy đuổi phía sau lưng.

Điều khiến Viên Thiên Đế kinh khủng hơn cả đó là cái thứ ở giữa háng của Tuyên Cổ giống như một vật thể sống đột nhiên phồng to lên rồi tấn công về phía Viên Thiên Đế.

Có mấy lần suýt nữa bị cái thứ đó chọc phải.

-Tuyên Cổ, ngươi đừng quá đáng quá.

Viên Thiên Đế gào lớn.

-Ta muốn đâm ngươi……

-Tại sao ngươi lại như vậy?

-Ta muốn đâm ngươi, đâm ngươi, đâm ngươi…..

……

-Còn không mau dừng lại, không đánh nữa……

Viên Thiên Đế mồ hôi như mưa, tuy rằng đã dung hòa được thiên đạo nhưng phương thức tấn công của Tuyên Cổ vô cùng biến thái khiến người khác rất khó nắm bắt.

-Đã tin ta là tuyệt thế kỳ tài trăm vạn năm hiếm gặp rồi chứ.

Lâm Phàm cất tiếng hỏi Viên Thiên Đế đang không ngừng né tránh ở trong hư không.

-Ta tin rồi. Mau bảo nó dừng lại đi.

Ánh mắt của Viên Thiên Đế lóe lên sự sợ hãi, thực lực của Tuyên Cổ tuy không còn được như trước nhưng tốc độ và sức mạnh đang thể hiện ra lúc này lại khủng khiếp lạ thường, cho dù có sử dụng sức mạnh của Thiên Đạo thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng trốn thoát được.

-He he….

Lâm Phàm cười nhạt rồi gọi Tuyên Cổ:

-Tuyên Cổ, được rồi, tự đâm xuống đất đi.

Tuyên Cổ đang đuổi theo Viên Thiên Đế nghe thấy tiếng gọi của Lâm Phàm thì thần sắc đột nhiên thay đổi, chợt có chút thất vọng liền một mình nằm phục dưới đất sau đó liên tục ưỡn mình lên rồi ưỡn mình xuống.

-Rầm rầm……

Âm thanh vang lên giống như máy đóng cọc rầm vang và tới tấp khiến cả mặt đất rung chuyển một cách mãnh liệt.

-Đây……

Viên Thiên Đế nhìn Tuyên Cổ, vẻ mặt không dám tin.

Một trong bát đại chí cao của Thượng Giới mà lại làm cái chuyện khiến người khác coi khinh như vậy.

Lúc này, không chỉ Viên Thiên Đế mà ngay cả đám chí tôn nếu như không phải là thần thức mà là thực thể nhìn thấy cảnh này ắt sẽ phải hộc máu mồm.

Lâm Phàm nhìn mọi người rồi cười cười:

-Bây giờ, sự việc đã qua rồi có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc, dù gì đây cũng là chuyện liên quan tới tương lai của Huyền Hoàng Giới, không thể nói rõ trong một hai câu được.

-Viên Thiên Đế, người vẫn còn kiên trì với ý niệm của mình chứ?

Lâm Phàm nhìn Viên Thiên Đế và hỏi.

-Đúng vậy.

Lúc này, Viên Thiên Đế vừa an ủi lòng mình vừa nói.

-Chí Tôn, Chiến Thần, Võ Thần, Luân Hồi Đại Đế, các ngươi cũng kiên trì với ý niệm của mình chứ?

Lâm Phàm lại hỏi.

-Đúng, bọn ta nhất quyết sẽ không để người của Huyền Hoàng Giới tự tìm đến cái chết.

Lâm Phàm nhìn cả đám người xung quanh, với Viên Thiên Đế thì Lâm Phàm không có mấy phản cảm mà nay tất cả mọi quyền lực đều nằm trong tay của hắn.

Tuy Huyền Hoàng Giới bị chia làm đôi và chỉ thôn tính ¾ Thiên Đạo, nhưng Lâm Phàm tin rằng Viên Thiên Đế xuất hiện vào lúc này dĩ nhiên phải có sự nắm bắt nhất định về việc có thể mở được Bình Chướng Thiên Địa.

Về giao dịch giữa Viên Thiên Đế và Dạ Hàm hiển nhiên là muốn lấy Huyết Giới làm đòn bẩy trực tiếp phá vỡ tấm Bình Chướng đó.

Nhưng bây giờ Viên Thiên Đế không hề tự ý mở Bình Chướng mà lại tình nguyện ngồi xuống nói chuyện với mọi người, chứng tỏ hắn đã nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.

-Nếu như xét về đại nghĩa, ta sẽ giữ vững lập trường của đám Chí Tôn, nhưng dưới góc độ cá nhân, ta lại muốn đi theo lập trường của Viên Thiên Đế hơn.

-Là người mà không phấn đấu sẽ chẳng khác gì lũ cá chết ướp muối, cho dù ngàn vạn gian nan trắc trở cũng không được chùn bước làm con rùa rụt cổ mà hãy tiến về phía trước đấu tranh với vận mệnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lâm Phàm nói một câu triết lý.

Viên Thiên Đế nhìn thì có vẻ giống người xấu nhưng hắn chỉ muốn giải phóng con tim của những người bị xiềng xích khoá lại mà thôi.

-Ngươi không giống như bọn họ mà ta cũng hiểu sự lo lắng của ngươi nên ta mới không mở Bình Chướng Thiên Địa và lựa chọn tin tưởng ngươi.

Viên Thiên Đế nhìn Lâm Phàm nói rồi sau đó lại hướng ánh mắt nhìn về phía đám người Chí Tôn.

- Tâm hiện giờ của các ngươi đã không còn giống như năm xưa nữa rồi, năm đó ta là kẻ yếu nhất, nhưng giờ đây cho dù các ngươi có khôi phục được sức mạnh, lấy lại được thân xác thì cũng không còn là đối thủ của ta nữa rồi, bởi vì tâm chính là sức mạnh, mà cái tâm yếu đuối của các ngươi đã sớm sa đoạ rồi.

……

-Ngươi.....

Chí Tôn bốn người nhìn Viên Thiên Đế đột nhiên á khẩu không thể nói lên lời, sau đó hừm một tiếng và không nói thêm gì.

-Tiểu tử, thực ra mở Bình Chướng mới là việc công tâm nhất, bởi nó giải phóng hoàn toàn Huyền Hoàng giới để người người cùng luyện võ, cùng đấu tranh với thế giới tìm ra cái vận mệnh bị gián đoạn ấy.

Viên Thiên Đế nói.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:

-Không, ta cũng có tư lợi riêng giống như Chí Tôn bọn họ.

-Ta cũng có người mà ta quý trọng và không muốn mất đi, tuy rằng cắt đứt được số mệnh của họ nhưng so với tính mệnh thì ta càng hy vọng họ có thể giữ được mạng sống của mình chứ không phải đi tìm kiếm cái thứ vận mệnh chín phần chết một phần sống kia.

-Tuy như vậy rất ích kỷ nhưng con người không phải ai cũng đều như vậy sao?

-Ta có thể trấn áp ngươi trong lúc ngươi mở Bình Chướng, nhưng ta sẽ không làm vậy, bởi ta biết rằng phía trước còn rất nhiều khó khăn, vì bảo vệ bọn họ nên ta bắt buộc phải trở nên mạnh hơn để có thể ngăn chặn bất cứ sự đe dọa nào.

Viên Thiên Đế nhìn Lâm Phàm rồi đột nhiên cười lớn:

-Ha ha....Con người đúng là loài động vật phức tạp nhất. Năm đó, bọn ta cũng giống như ngươi, muốn biến mình trở nên mạnh hơn để nhiều người bớt chịu khổ, nhưng bọn ta đã thất bại và chạy trốn như chó nhà có tang, cuối cùng ta cũng đã hiểu rằng tất cả đều phải dựa vào chính bản thân mình. Khi đó, ta lựa chọn thôn tính thiên đạo nhưng hôm nay ta tin tưởng ngươi, ta đã đợi mấy chục nghìn năm rồi nên cũng không ngại để đợi một niềm hy vọng.

-Đa tạ đã tin tưởng ta, ta chưa từng khiến người khác thất vọng bao giờ đâu.

Lâm Phàm cười đầy tự tin, tuy rằng sẽ rất khổ cực nhưng bắt buộc mình phải kiên cường.

-Ha ha....

Viên Thiên Đế ngửa mặt lên trời cười lớn, hai mắt ngấn lệ nhòa đi dường như đang giải toả nỗi oán hận chất chứa trong lòng, đây sẽ là hy vọng mới hay là tuyệt vọng đây.....

------

Dịch giả: ThanhThuy.

Biên Tập: CẩuCa.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui