Tối Cường Hệ Thống

Trong đêm tối, một đôi mắt sáng lên đi lại bên trong vùng rừng tùng này, ban đêm Cổ Thánh Giới so với ban đêm ở Đông Linh châu kinh khủng hơn rất nhiều, các loại cổ thú chạy nhảy gào thét khắp nơi bên trong vùng rừng tùng này. Lâm Phàm không biết đây là chỗ nào, cũng không biết mình đang ở đâu, không biết xung quanh có thế lực gì tồn tại.

Căn cứ vào thực lực bây giờ, Lâm Phàm có cảm giác vẫn nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.

Tu vi cảnh giới của bản thân tại Cổ Thánh Giới là xếp dưới đáy, điều này người khác có thể chịu được nhưng Lâm Phàm thì không thể nhẫn nhịn.

Bên trên Chí Thiên Vị chính là Địa Thiên Vị dù nói thế nào đi nữa cũng phải nhanh chóng thăng cấp đến Địa Thiên Vị mới được.

Hiện giờ Lâm Phàm đứng trên một cây cổ thụ, vốn đang muốn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì đúng lúc này phía trước truyền tới một hồi âm thanh làm Lâm Phàm chú ý.

Đây là âm thanh của cổ thú truyền tới, nghe những âm thanh này hình như là chúng đang đánh nhau?

Lúc này trong lòng Lâm Phàm sung sướng hẳn lên, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, vậy ta đây sẽ làm chim sẻ ở sau lưng haha....

Đối với Lâm Phàm bây giờ mà nói, vì tăng cao thực lực bất kỳ con tôm nhỏ gì đó đều là thịt cá, vì tăng cao thực lực Lâm Phàm vốn lười biếng cũng bắt đầu chăm chỉ hẳn lên.

Lâm Phàm tiến vào trạng thái ẩn thân, lặng yên im lặng không một tiếng động hướng về phía trước chạy đi. Cổ thú ở đây rất nhạy cảm với khí tức, mà khí tức của Lâm Phàm đã bị hệ thống tự động che giấu, sẽ không bị những cổ thú này cảm nhận được. Nhưng tốt nhất mọi việc vẫn nên cẩn trọng, tránh những rắc rối không cần thiết.

Lâm Phàm từ từ tới gần nơi phát ra âm thanh, từng hồi tiếng gầm thét càng ngày càng rõ ràng. Trong lòng Lâm Phàm lúc này cực kỳ vui vẻ, nghe những tiếng gầm thét này có vẻ rất tức giận, chẳng lẽ là hai con cấp cao cổ thú cổ thú cấp cao đang chém giết lẫn nhau?

Nghĩ đến có hai con cổ thú cấp cao đang chém giết lẫn nhau, trong lòng Lâm Phàm rất mong đợi. Đối với Lâm Phàm mà nói, hắn thích nhất chính là loại kỳ ngộ như vậy, không phải tốn nhiều công sức mà vẫn có ăn. Nhưng khi Lâm Phàm trốn trên một cây cổ thụ lớn nhìn tình hình phía dưới, cơ mặt hắn giật giật máu dồn lên não suýt chút nữa chửi ầm lên.

- Ta đi... xxx con bà nó, wtf!!!!!!

Tình huống phía trước thật sự quá hại não Lâm Phàm..

Một con cổ thú (chắc là giống đực ^_^) đang cưỡi trên thân một con khác, không ngừng nhún nhún rất có nhịp điệu! Những tiếng gầm thét lúc nãy chính là do hai con này phát ra. Đêm đen trăng sáng hai con cổ thú kia ở dưới cây đang làm việc ngượng ngùng..

- Ai...

Lâm Phàm thở dài một tiếng, lộ vẻ đau đầu sầu não!!!!!

- Cổ thú: Dạ Mẫu Thú, cảnh giới Chí Thiên Vị đại viên mãn.

- Cổ thú: Thanh Nhãn Bạch Lang, cảnh giới Chí Thiên Vị đại viên mãn.

...

“Thôi, hai con cổ thú Chí Thiên Vị đại viên mãn, dù sao có còn tốt hơn không có, nên xử lý chúng nó trước đã.”

Mặc dù trong lòng Lâm Phàm có một chút thất vọng, nhưng mà cũng không quan trọng, nếu không phải là do mình suy nghĩ như vậy thì đâu có buồn phiền.

Lúc Lâm Phàm vừa muốn động thủ liền dừng lại

“Ai, dù nói thế nào đi nữa, hai con thú các ngươi đang hưởng thụ, đợi lúc nữa các ngươi sung sướng xong lại giết sau.”

Trong lòng Lâm phàm suy nghĩ dù sao mình vẫn còn tính người.

Hai chân Thanh Nhãn Bạch Lang lúc này đang chống lên mông của Dạ Mẫu Thú bỗng gào thét một tiếng, cả người run lên giường như là phóng ra cả ngàn tỉ viên đạn, muốn đem trận địa phe địch triệt để công chiếm.

Rống..."

Dạ Mẫu Thú gào thét một tiếng trong ánh mắt thú lập loè một tia thiếu kiên nhẫn, chân sau trực tiếp một cước đá văng Thanh Nhãn Bạch Lang.

Thanh Nhãn Bạch Lang không có tức giận, mà rất hưởng thụ, mắt hơi lim dim, sau đó chậm rãi rời khỏi chỗ này giường như như là trở về ổ vậy. Lâm Phàm không biết đây rốt cuộc là tình huống gì nhưng trong chớp mắt khi chuẩn bị động thủ sắc mặt Lâm Phàm hơi biến đổi, bởi vì ở chỗ khác cách đó không xa lại xuất hiện một đầu cổ thú khác.

- Oanh... Oanh.

Âm thanh chạy lại càng ngày càng gần, một đầu cổ thú bốn chân chạy đến đây.

- Cổ thú: Thanh Minh U Hổ, Địa Thiên Vị cấp thấp

“Ồ, lại là cổ thú Địa Thiên Vị.”

Lâm Phàm nhìn thấy Lão Hổ khắp toàn thân tản ra u quang khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười.

Ban ngày ở đây đi dạo một ngày, một chút cũng không gặp được cổ thú Địa Thiên Vị, lại thấy được ở đây, ngược lại khiến Lâm Phàm có vẻ mong đợi.

Chẳng lẽ là do mình đến không đúng chỗ, cho nên mới không gặp được cổ thú địa thiên vị?

Xem ra về sau phải thu hoạch nơi này một phen, nhất định phải tiếp tục tiến sâu thêm.

Mà ngay tại lúc này, một màn phát sinh làm cho Lâm Phàm càng thêm khiếp sợ,

Thanh Minh U Hổ không phải đến ăn đồng loại, mà là lao lên trực tiếp giống như Thanh Nhãn Bạch Lang bắt đầu hành động với thân thể Dạ Mẫu Thú.

Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống phía dưới vẻ mặt như mơ.

- Cuối cùng đây là tình huống gì? Chẳng lẽ bên trong cổ thú, cũng tồn tại loại cuồng dâm hay sao?

Lâm Phàm cảm giác đầu óc lần nữa được mở mang kiến thức.

Mà một màn mới lạ này cũng khiến Lâm Phàm sinh vẻ tò mò.

Màn đêm im lặng, Lâm Phàm giống như một tên trộm yên tĩnh trốn ở trên cây, nhìn tình huống phía dưới.

Thời gian trôi qua, cũng không phải lâu lắm, Lâm Phàm giống như thấy rõ điều gì đó, trong lòng nhất thời vui vẻ.

Bởi vì hắn phát hiện ra một biện pháp tốt săn giết cổ thú. Tuy rằng không biết Dạ Mẫu Thú cuối cùng là loài cổ thú như thế nào, nhưng Dạ Mẫu Thú này giường như có đặc tính hấp dẫn những con cổ thú đực xung quanh đến đây.

Mấy con cổ thú phấn khích mà đến, phấn khích rời đi, thế nhưng Lâm Phàm cũng nhìn ra được, Khí tức của những con cổ thú đực như hòa vào trong thân thể Dạ Mẫu Thú.

Nhìn hình thức tương tự với thái dương bổ âm.

Lại một con cổ thú rời đi, Dạ Mẫu Thú vẫn như cũ đứng ở đó tiếp tục gầm rú, tiếng gào thét giống như đang hấp dẫn những con cổ thú đực xung quanh.

Lâm Phàm tiến vào trạng thái ẩn thân chậm rãi tới gần Dạ Mẫu Thú, tay phải Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Dạ Mẫu Thú này nhất định phải thu vào trong tay, bổn thiếu gia có thể phất lên hay không đều dựa vào người rồi.

Trong chớp mắt, ngay lúc Lâm Phàm hiện thân, Dạ Mẫu Thú phát hiện Lâm Phàm, nhất thời tức giận gào thét.

- Nằm xuống cho ta...

( nghe như a Lâm chuẩn bị... x. x. x nó ý) ^_^!

- Ầm...

Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên rung một cái, Dạ Mẫu Thú cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống.

Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghe được ở phía xa có động tĩnh truyền đến, lập tức đem Dạ Mẫu Thú thu vào trong túi đeo lưng, sau đó tiếp tục trốn trên cây.

Sau khi Lâm Phàm trốn trên cây, một đầu cổ thú giống đực hăng hái chạy tới.

Nhưng mà lúc thấy trước mặt không hề có thứ gì, nó lộ ra vẻ cực kỳ thất vọng, con cổ thú nhìn xung quanh gầm thét vài tiếng nhưng không có bất kỳ sự đáp lại nào, cuối cùng thất vọng rời khỏi.

- Nguy hiểm thật, xém chút nữa bị phát hiện.

Lâm Phàm vỗ vỗ ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn.

Bây giờ phải suy nghĩ ra một biện pháp, nhất định phải vận dụng thật tốt đặc tính Dạ Mẫu Thú mới được.

Lâm Phàm sờ lên cằm, cúi đầu trầm tư, trong chớp mắt khuôn mặt nhỏ Lâm Phàm đỏ lên.

- Không được, không được, cái này thật sự quá tà ác.

- Nhưng cơ hội lần này xem ra lại có thể được a.

- Ai nha, ta đường đường là Tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông làm sao có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy được.

- Được rồi, cầm thú thì cứ là cầm thú đi, dù sao ở đây cũng không có người biết.

...

Lúc này Lâm Phàm mở túi trữ vật ra bắt đầu tìm kiếm dược t Tốt thích hợp vì hắn muốn luyện chế một loại đan dược tà ác nhất thế giới, người thần đều căm ghét.

-----------------------

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Người dịch: Tiểu Tà

Biên: Cẩu Ca.

Nguồn:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui