Tối Cường Hệ Thống

Buổi tối.

Lâm Phàm ngồi khoanh chân đắm chìm bên trong thiên địa.

Ngô Đồng Thần Thụ đã thâm căn cố đế bên trong thiên địa, chỗ này lá xanh tươi tốt phồn hoa, sinh mệnh dày đặc sinh sôi mãnh liệt.

- Ồ... Lại mọc ra cành cây mới, còn nảy mầm, xem ra Cổ Thánh Giới này quả nhiên là một bảo địa, Ngô Đồng Thần Thụ có thể tự động hấp thụ Thánh Linh khí, nhờ vậy có thể từ từ phát triển.

Lâm Phàm căn bản không biết phải chăm sóc cho Ngô Đồng Thần Thụ như thế nào, nhưng sau khi không quan tâm đến nữa thì lại phát hiện ra có Cổ Thánh Giới ở đây, Ngô Đồng Thần Thụ cuối cùng cũng bắt đầu phát triển, hơn nữa tốc độ phát triển còn không hề chậm, mấy ngày nay không quan sát lá liền mọc xum xuê và tươi tốt hơn rất nhiều.

Quả đúng là vậy, Ngô Đồng Thần Thụ chính là bị chặt đứt ở Cổ Thánh Giới, bây giờ lại được trở về tất nhiên có thể phát triển một lần nữa.

Sức chịu đựng của sinh mệnh mạnh mẽ là một điều cực kỳ quan trọng, bảo bối của Lâm Phàm quan trọng là phải tồn tại được.

Lâm Phàm cũng hi vọng Ngô Đồng Thần Thụ mau mau trưởng thành, chỉ cần trưởng thành, như vậy thế giới này còn có chỗ nào mà bản thân mình không thể đi?

Đồng thời "Thượng Thương Chi Huyết" và "Thiên Địa Chân Kinh" này rốt cuộc là thứ gì, đùa giỡn đến bây giờ đầu óc Lâm Phàm vẫn còn mơ hồ, chỉ mong không nên quá chú tâm.

Lúc lấy được Thần khí Vĩnh Hằng Chi Phủ khi đó đang ở trạng thái không hoàn chỉnh, vì vậy căn cứ vào ý của Chiến Thần, mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ vẫn còn sót lại bên trong thượng giới.

Nếu như có thể tìm được toàn bộ thì có thể tập hợp lại thành Thần Khí thật sự.

Hơn nữa căn cứ vào ý của Chiến Thần, nếu như Vĩnh Hằng Chi Phủ không hợp thành Thần Khí hoàn chỉnh, tuyệt đối không nên gặp tám đại chí cao Cổ Tộc, như vậy đối với hắn chỉ gây nên những tổn thương không đáng có.

Tất nhiên đối với Lâm Phàm mà nói những điều này còn quá xa xôi, không cần phải lo lắng.

...

Lúc này ở một chỗ khác trong phòng.

Huyên Nhi cúi đầu đứng trước mặt gia gia, trong đôi mắt sáng sủa tràn đầy oan ức.

- Huyên Nhi, sau này phải tôn trọng hắn biết chưa? Không thể không biết lớn nhỏ như vậy được.

Trưởng thôn Dực Tộc kiên nhẫn nói.

- Tại sao vậy gia gia?

Huyên Nhi ngẩng đầu lên hỏi.

- Bởi vì hắn là Nhân tộc, là đồng tộc của những anh hùng.

Trưởng thôn kiên nhẫn giải đáp.

- Anh hùng? Trong con mắt con, gia gia mới là anh hùng, nếu không có gia gia bảo vệ vùng thôn trang này thì tất cả mọi người đã chết rồi.

Huyên Nhi biết thân thế của mình, cũng biết mình cha mẹ đã chết, hơn nữa còn biết mình là người của Hồ tộc.

Trưởng thôn lắc đầu, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Huyên Nhi.

- Gia gia không phải là anh hùng, vạn năm về trước, Cổ Tộc hành hạ vạn tộc đến chết, không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám phản kháng, mà năm vị anh hùng của Nhân Tộc không màn sống chết đối đầu với một trong tám đại chí cao của Cổ Tộc, trận chiến đó đánh đến trời đất tối tăm, long trời lở đất...

Lần đầu tiên Huyên Nhi nghe được chuyện này, trong lòng tràn ngập vẻ tò mò, đồng thời đối với năm vị anh hùng can đảm dám chống lại Cổ Tộc kia không ngừng sùng bái.

- Gia gia, sau đó thì sao?

Huyên Nhi chớp mắt hỏi.

- Sau đó thì không ai biết, một trong tám đại chí cao Cổ Tộc kia không còn xuất hiện nữa, mà từ đó năm vị anh hùng cũng biến mất, vì vậy con nên biết rằng nếu không nhờ năm vị anh hùng kia khu vực này sẽ không được giải phóng, thôn trang của chúng ta cũng không biết có tồn tại hay không, bởi vì chẳng ai có thể ở trước mặt Cổ Tộc chí cao sống sót một cách quang minh chính đại.

Trưởng thôn nói.

- Mà con phải nhớ kỹ, hắn là đồng tộc của năm vị anh hùng, mặc dù cho đến bây giờ đã rất lâu Nhân Tộc chưa xuất hiện, nhưng mà chúng ta vẫn phải ghi nhớ lòng biết ơn, hiểu không? Con đừng khiến người ta buồn lòng.

Trưởng thôn dặn dò.

Huyên Nhi nghe gia gia nói vậy bèn gật đầu đáp ứng.

- Huyên Nhi đã hiểu rồi.

Nếu như lúc này Chí Tôn của bọn họ còn sống nghe được như vậy chẳng biết có vì xấu hổ mà chết không, bởi vì mặc dù bọn họ là anh hùng, nhưng vì bảo vệ mong muốn đem "Tuyên Cổ" đến Huyền Hoàng Giới, mặc dù cuối cùng cũng trấn áp được "Tuyên Cổ" nhưng vì sợ Cổ Thánh Giới nên từ đó phong toả Huyền Hoàng Giới hoàn toàn.

Sau đó cũng chỉ có một mình Viên Thiên Đế kiên trì muốn trở về Cổ Thánh Giới đấu tranh với Cổ Tộc.

...

Vào lúc này Lâm Phàm đang luyện chế đan dược trong phòng, bản thân đã sử dụng "Đại Phàm Ca" quá nhiều đến nỗi thấy tận đáy luôn rồi, may mà thảo dược thì vẫn còn không ít.

Khi phi thăng lên thượng giới, Lâm Phàm đã chuẩn bị đầy đủ thảo dược trước bất kỳ tình huống nào.

Thậm chí cả thảo dược dự trữ của Thánh Tông cũng sắp bị Lâm Phàm dời trống.

"Nhất niệm thành đan."

Một đám lửa đột nhiên bốc lên trong lòng bàn tay Lâm Phàm, đám lửa này không có nhiệt độ, nhưng mà nhiệt độ bên trong khiến người nghe phải kinh sợ.

- Đại Phàm Ca, hiện tại coi như mình là thần đan xuất kỳ bất ý, bất quá có cơ hội cũng nên cải tạo một phen mới được, tu vi Cổ Thánh Giới này thật sự quá cao, nếu như còn là đan dược lúc trước chỉ sợ uy lực sẽ theo không kịp.

Lâm Phàm nhìn từng viên đan dược ra lò, trong lòng bỗng nổi lên một dòng suy nghĩ.

Nhưng tạm thời cũng không nghĩ đến, đem thảo dược bỏ vào trong đó phối hợp tạo ra công dụng mới.

Lúc này Lâm Phàm lật bàn tay một cái rồi tắt hỏa diễm đi, bởi vì hắn cảm nhận được bên ngoài có người đến.

"Thùng thùng..."

- Mời vào.

"Kít..."

Ngoài cửa, Huyên Nhi đáng yêu xinh xắn lung linh dưới ánh trăng, đuôi ngắn tiểu Mao mượt mà ở phía sau cuộn tròn lấy.

Huyên Nhi cúi đầu, những ngón tay cứ xoắn vào nhau, trông có vẻ như đang căng thẳng hơn bình thường rất nhiều.

- Có chuyện gì sao?

Đối với thân thế của tiểu nha đầu này Lâm Phàm vẫn luôn cảm thấy rất đáng thương, ở Cổ Thánh Giới không biết có bao nhiêu hài tử như vậy.

Lúc bước vào đất Cổ Thánh Giới, số phận đại diện, sống chết do số trời an bài bởi vì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Con... Con...

Huyên Nhi có chút sốt sắng, lại hơi xấu hổ, hình như có điều gì đó rất khó nói, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm mỉm cười, Huyên Nhi lấy hết dũng khí lớn tiếng hô.

- Thật xin lỗi...

Ba chữ này, Huyên Nhi giống như đã dùng hết hơi để nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng lên.

Lâm Phàm nghe nói như vậy, nhất thời nở nụ cười, khi hắn đang định đáp lại thì Huyên Nhi đã chạy bay trối chết.

- Đúng là một tiểu nha đầu dễ thương.

Lâm Phàm nhìn bóng người đi xa, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Từ đầu đến giờ, mặc dù tiểu nha đầu này đối xử với mình không quá tốt nhưng hắn tuyệt đối không để chuyện đó trong lòng.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Lâm Phàm phất ống tay áo, cái cửa gỗ kia đóng lại lần nữa.

Mà chỗ khác trong đêm tối, dưới ánh trăng, thân ảnh già nua của Trưởng thôn nhìn thấy vậy thì nở một nụ cười vui mừng.

Mấy ngày sau.

Mỗi ngày Lâm Phàm đều vào núi săn giết thú cổ, mà thi thể những con vật đó đều bị Lâm Phàm mang về cho những thôn dân.

Những thôn dân kia đối với Lâm Phàm không còn lòng cảnh giác nữa, đồng thời tràn đầy vẻ tôn kính đối với Lâm Phàm.

Mà Huyên Nhi cũng thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, sau đó dường như đang chờ đợi điều gì.

Ngày hôm đó, Lâm Phàm mới từ trong núi trở về, đem thi thể các cổ thú giết được giao cho các thôn dân, vừa chuẩn bị trở về tu luyện, Huyên Nhi lại xuất hiện cách đó không xa Lâm Phàm.

Huyên Nhi cúi đầu, nhưng mà ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm thấy cảnh này, nở nụ cười.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này muốn kết bạn với mình, nhưng không tiện nói, vì vậy nên thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt mình, hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của mình.

Một hai ngày khi tiểu nha đầu này xuất hiện trong tầm nhìn của mình, Lâm Phàm còn không biết tiểu nha đầu này lại muốn làm gì.

Nhưng sau khi nghĩ kĩ, Lâm Phàm mới hiểu được, nguyên nhân tất cả đều vì chuyện kia.

Huyên Nhi lúc này giống như linh hồn du ngoạn bên người Lâm Phàm, trong lòng có chút không vui, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy mình sao?

- Huyên Nhi...

Lần này Lâm Phàm chủ động la lên một tiếng.

- A...

Huyên Nhi nghe có người gọi mình, trong lòng nhất thời vui vẻ, sau đó lập tức đi đến trước mặt Lâm Phàm.

- Người gọi con à, có phải muốn làm bạn với con không, nếu như người thật sự muốn làm bạn với con, con sẽ không từ chối.

Vẻ mặt Huyên Nhi đầy mong đợi nói.

Lâm Phàm nhìn tiểu nha đầu trước mặt chỉ cao có một mét, bật cười ha ha.

Thật là một tiểu nha đầu thú vị.

---------------------------------------

Dịch giả: RinDB.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui