Tối Cường Hệ Thống

Dịch: Toản

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Một đường phi hành.

Tốc độ Hồng Vân tiên tử đúng là có chút chậm nhưng Lâm Phàm vẫn không tỏ ra phiền lòng.

Bởi vì lúc này Lâm Phàm đang câu thông với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương lại phát hiện cái tên này đang rất là vui vẻ giảng giải nhân sinh quang minh đại đạo cho đám trẻ con dưới tay.

- Mau hỏi cho ra tuyệt kỹ của Vạn Vô Quân cho ta. Lâm Phàm đối với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không nghĩ tới tên này dĩ nhiên sẽ phát triển đến trình độ này.

Tất cả nguyên nhân đều bởi vì hệ thống, dẫn đến công pháp đều có thể sản sinh ra linh trí hơn nữa linh trí còn rất là ti tiện.

- Lần trước chủ nhân đùa giỡn Uy Quân Vương cũng không cho ta…

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương tuy là được Bồ Tát giới công nhận, thế nhưng giờ khắc này ở trước mặt Lâm Phàm làm gì có sự trang nghiêm thần thánh, nó giống như là một đứa nhỏ không có được chỗ tốt liền nhìn người ta rất khinh bỉ.

- Con mẹ nó còn thù dai như vậy.

Lâm Phàm cạn lời rồi, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương vẫn còn nhớ kỹ chuyện lần trước.

Uy Quân Vương là nhân vật khủng bố như vậy, Lâm Phàm nào dám để xảy ra một chút sơ suất, nếu như trong quá trình cảm hoá đột nhiên khiến hắn phản kháng, vậy không phải là hại chết mình sao?

- Ngoan, mau giao cái tuyệt kỹ kia cho ta. Lâm Phàm ôn tồn nói nói.

- Không, ai bảo lần trước chủ nhân không cho ta dạy dỗ. Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương lắc đầu nói nói.

- U a, lại còn dám trả thù ta...

Xem ra mới có mấy ngày không dạy dỗ mà bé ngoan đã hư hỏng thật rồi.

- Nghe lời, lần sau nếu gặp phải loại tình huống này khẳng định cho ngươi dạy dỗ. Lâm Phàm dao động nói.

- Không tin, không tin, bản Pháp Vương không tin ngươi. Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương lắc đầu làm nũng một cách rất đáng yêu.

Lâm Phàm không thể nhịn được nữa, trời cao ơi đây cái quái gì vậy.

- Ngươi có tin ta sẽ treo ngươi lên đánh không? Lâm Phàm nổi giận rồi, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương thực sự là quá làm càn, không ngờ lại làm nũng đòi hỏi, một tên đầu trọc biến thái còn giả vờ ở trước mặt tiểu gia.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương dường như cũng bị Lâm Phàm dọa sợ, cái vẻ trang nghiêm thần thánh kia trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, bên trong đôi mắt to đen nhánh kia nước mắt mông lung, oa một tiếng dĩ nhiên khóc to.

- Ngươi làm ta sợ, ngươi doạ ta, sau này ta cũng không thèm quan tâm tới ngươi nữa.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương lấy roi sấm sét quấn quanh ở trên người sau đó một tay đem ném quyển bí tịch tới Lâm Phàm, rồi hùng hục hướng về phía trong học viện chạy đi.

- Con mẹ nó...!!!!????

Lâm Phàm có chút không thể chịu được, một đứa nhỏ biến thái đầu trọc chuyên dạy dỗ người khác vẫn còn có bộ mặt như thế này.

Lâm Phàm cầm trong tay tuyệt kĩ mà hắn tha thiết ước mơ, khóe miệng nhàn nhạt lộ ra vẻ tươi cười

- Có tuyệt kĩ trong tay rồi, tung hoành thiên hạ thì là nói quá nhưng đúng là sắp phi thiên rồi haha.

- Ô ô, thật đáng ghét, ta muốn đi dạy bọn họ, bình ổn lại tâm tình.

Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đóng chặt cửa học viện bên trong truyền ra một đạo thanh âm u oán.

Lâm Phàm ha ha một tiếng cũng không có để ở trong lòng.

“Keng, phát hiện công pháp: Quang Bất Lưu Thu có học tập hay không.”

- Học tập.

Lâm Phàm tự nhiên không có chút do dự, loại tuyệt kỹ táng tận thiên lương này đương nhiên là phải giao cho mình bảo quản, làm sao có thể đem tuyệt kỹ bực này lưu truyền ở bên ngoài gieo vạ thế nhân.

Thân là một người có trách nhiệm tự nhiên là phải có tư tưởng như vậy.

Lúc này tuy rằng học được tuyệt kỹ bực này thế nhưng bởi vì chưa từng dùng tới nên đẳng cấp còn tương đối thấp, uy lực cũng không phải lớn lắm có điều Lâm Phàm tin tưởng trải qua nỗ lực của chính mình tuyệt đối sẽ đem tuyệt kỹ bực này phát dương quang đại.

Đặc biệt khi nhìn thấy Hồng Vân tiên tử ở một bên, Lâm Phàm có chút ý nghĩ thử một chút gì đó... nhưng ngay sau đó suy nghĩ này liền biến mất.

Cầm thú, thực sự quá là cầm thú, mình làm sao có thể có ý nghĩ như thế đây.

- Lại qua nửa ngày thời gian nữa là chúng ta có thể đến nơi rồi. Hồng Vân tiên tử nói nhỏ.

- Được.

Lâm Phàm gật gật đầu, nguyên bản là có thể bay nhanh hơn thế nhưng lần này là lần đầu gặp mặt lại không phải quá quen thuộc, này nếu như lôi kéo người ta bay nhanh như vậy nói không chừng sẽ để người ta có phản cảm, cảm giác mình đây là đang coi khinh đối phương, bởi vậy Lâm Phàm cũng không vội vã đành phi hành chậm rì rì như thế.

Nửa ngày sau.

- Đã đến, phía trước là nơi cần tới. Ngay ở thời điểm Lâm Phàm sắp ngủ gật, âm thanh của Hồng Vân tiên tử truyền đến.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới cũng không biết đã bay tới nơi đâu, thế nhưng cảnh tượng phía trước lại để Lâm Phàm hơi kinh ngạc.

Trên bầu trời, từng áng mây màu nâu đỏ giống như một con sông lớn rộng lớn mênh mông cuồn cuộn toả ra khí tức dị thường.

- Ồ lần trước khi ta tới, nơi này không phải như vậy làm sao lại biến thành như vậy?

Sắc mặt Hồng Vân tiên tử hơi nghi hoặc một chút không hiểu chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Lâm Phàm hơi ngưng lại, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Hồng Vân tiên tử nếu nói có biến hóa nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.

Bí cảnh dù sao cũng không phải là nơi bình thường, rất khó nói sẽ không xuất hiện tình huống gì khác thường.

- Chờ đã.

Ngay khi Hồng Vân tiên tử chuẩn bị đi vào, Lâm Phàm liền kéo Hồng Vân tiên tử lại.

Tay Hồng Vân tiên tử mịn màng mềm mại, như thể không có xương thế nhưng vào lúc này Lâm Phàm không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này bởi vì tình huống trước mắt có chút không đúng.

- Đây, đây là Cổ Tộc!

Hồng Vân tiên tử nhìn thấy hình ảnh trước mắt, sắc mặt đột nhiên biến đổi tràn đầy vẻ sốt sắng.

Mới trước đó, một đám Cổ Tộc kết thành tổ đội mà đi sau đó tiến vào bên trong màn ánh sáng mông lung mờ ảo kia.

Mà trên mặt đất có rất nhiều thi thể, có Cổ Tộc cũng có các sinh linh đại thiên thế giới.

- Xem ra, bí cảnh này đã bị Cổ Tộc phát hiện. Lâm Phàm nói.

- Sao lại như thế.

Hồng Vân tiên tử biến sắc, không dám tin tưởng.

Sau khi một ít Cổ Tộc đi vào, Lâm Phàm mang theo Hồng Vân tiên tử đến chỗ vừa rồi chúng rời đi.

Rất hiển nhiên nơi này phát sinh chiến đấu, thế nhưng cuộc chiến đấu này không kéo dài bao lâu.

- Sư đệ, sư muội…

Hồng Vân tiên tử nhìn thấy những thi thể này thì sắc mặt ảm đạm nội tâm dậy sóng.

Mới cách đây không lâu các sư đệ sư muội còn rất tốt giờ khắc này đã biến thành từng bộ từng bộ thi thể lạnh như băng, đối với Hồng Vân tiên tử thì đây là một đả kích rất nặng nề.

- Đồng môn của cô đều ở nơi này sao? Lâm Phàm hỏi.

- Không phải, sư tỷ sư huynh bọn họ không ở đây lần này chúng ta tổng cộng có ba mươi người. Hồng Vân tiên tử nói.

Lâm Phàm đã rõ nơi này tổng cộng có sáu bộ thi thể, như vậy số còn lại hẳn là tiến vào bên trong mảnh này bí cảnh này.

Mà ngay tại lúc này, Lâm Phàm chân mày cau lại phía xa bên trong hư không truyền đến khí tức của Cổ Tộc.

- Chúng ta đi vào trước, bên kia lại có Cổ Tộc tới.

Lâm Phàm kéo Hồng Vân tiên tử tiến vào bên trong màn ánh sáng, họ ngay lập tức biến mất tại chỗ.

Thở phì phò!

Lúc này, mấy bóng người xuất hiện ở địa phương Lâm Phàm biến mất.

Đây là ba tên Cổ Tộc.

- Xem ra tín hiệu chính là từ nơi này truyền ra ngoài, bí cảnh này mới phát hiện, xem ra một chút sinh linh các chủng tộc đại thiên thế giới đã vào bên trong, chúng ta mau đuổi theo. Một tên Cổ Tộc nói ra.

Bọn họ nhận được tín hiệu của những tên Cổ Tộc khác biết nơi này có bí cảnh, bởi vậy cũng không có chút do dự liền hướng về nơi này bay tới.

Sau đó sẽ có đại quân Cổ Tộc tới nơi này, khống chế hoàn toàn bí cảnh, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ sinh linh các chủng tộc khác đi vào.

Trong chớp mắt ba tên Cổ Tộc này cũng tiến vào bên trong Thủy Hỏa bí cảnh.

Sau khi ba tên Cổ Tộc đi vào, bầu trời bỗng hơi rung động, sau đó lại xuất hiện thêm mấy bóng người.

Mấy bóng người này cũng không phải Cổ Tộc mà là sinh linh các chủng tộc đại thiên thế giới

- Không nghĩ tới bí cảnh mà Vân tộc vẫn tìm kiếm chính là chỗ này.

- Chúng ta đi vào tìm kiếm bảo bối gặp phải Cổ Tộc hoặc là người Vân tộc thì đều giết hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui