Tối Cường Hệ Thống

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Người dịch: Tiểu Tà

Biên: Kira123

Nguồn:

- Hỗn Thế Ma Vương, mau đi ra nhận lấy cái chết!

- Trốn chui trốn nhũi giống như một con rùa đen rúc đầu thì có bản lãnh gì?

- Vương Tiểu Minh, tên ghê tởm nhà ngươi đã từng lừa dối ta, làm hàng xóm với ta rồi câu dẫn vợ ta, thậm chí ngay cả nghiệt tử kia cũng không phải con ta, thù này không báo thề không làm người!

Bên ngoài, vô số thiên kiêu chi tử đang tức giận vạn phần.

Lâm Phàm nhìn hư không đông nghìn nghịt người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

Trong số này, đều là những người có thù với hắn, có người thề không đội trời chung, có người bị khi dễ, lại có những người bị câu dẫn mất vợ, có người lại bị lừa bịp.

Trong trăm năm, mà có thể làm được tới mức độ này, coi như là Lâm Phàm, không khỏi không phục.

Không hổ là Vận Mệnh Chi Tử Chung Cực Cừu Hận Thể, kéo tới biết bao nhiêu địch thủ.

Bất luận là một tên đại ma đầu nào bị một thiên kiêu chi tử nhìn chằm chằm thì cũng phải lo lắng một đời, hiện tại tốt rồi, Vương Tiểu Minh trực tiếp giễu cợt tất cả mọi người.

Vậy coi như là thần cũng không chống đở nổi.

Trong lòng Lâm Phàm vẫn rất hiếu kỳ, rốt cuộc tiểu tử này làm sao có thể chống đỡ được nhiều thiên kiêu như vậy, trừ phi thực lực hắn nghịch thiên nếu không, tuyệt đối không thể trốn được.

Trong đám thiên kiêu, người có tu vi mạnh nhất là Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan, tu vi Vương Tiểu Minh cũng như thế.

Lúc này, một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.

- Các ngươi đừng quá càn rỡ, Vương Tiểu Minh ta đã sớm ẩn nấp núi rừng không màng thế sự, các ngươi năm này qua năm khác tìm bản Vương gây phiền phức, không thấy như vậy hơi quá đáng sao?

Thanh âm Vương Tiểu Minh từ trong đại bản doanh truyền ra, nhưng vẫn không dám lộ mặt.

Nếu hắn dám lộ diện, đám người nhất định kia sẽ cùng nhau tiến lên xé hắn thành mảnh nhỏ nha.

- Ha ha, Hỗn Thế Ma Vương ngươi nhân lúc chúng ta nhỏ yếu thì tìm mọi cách ức hiếp, bây giờ tu vi chúng ta thông thiên, trở thành cường giả một phương thì ngươi sợ hãi sao? Chẳng lẽ chuyện lúc trước đều trở thành quá khứ. Ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, chín mươi tám năm trước ngươi nhục nhã ta, đạp ta dưới chân, làm ta mất hết mặt mũi trước mặt nữ nhân ta yêu mến, lúc đó ngươi cũng nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay chứ.

- Bảy mươi năm trước ngươi làm hại chí bảo của ta, đoạn tuyệt con đường vĩnh hằng của ta, khiến ta tuyệt vọng, nhưng trời không phụ lòng người, để ta phát hiện bí mật lớn hơn, bây giờ ta đã tu luyện thành công thì giờ chết của ngươi cũng đến rồi.

- Sáu mươi năm trước anh trai ta mỉa mai ngươi một câu ngươi liền đánh gãy tứ chi của hắn, suýt chút nữa bẫy chết Triệu gia ta, ta nhìn cha ta trước mặt ngươi khổ sở xin tha, thì Triệu Vô Cực này đã thề đời này, nhất định phải chém giết ngươi dưới kiếm.

- Năm mươi tám năm trước, vào một buổi tối, ngươi nói mang ta cao chạy xa bay, nhưng cuối cùng ngươi lại mang đi chí bảo gia truyền của ta, thù này không báo không được.

- Năm mươi bảy năm trước...

- Năm mươi sáu năm trước...

Trong đám thiên kiêu này, có nam có nữ, tất cả đều hận Vương Tiểu Minh thấu xương, hận không thể lột da rút xương của hắn.

Lâm Phàm nhìn cảnh này không khỏi thở dài một tiếng, Vương Tiểu Minh cũng quá súc sinh rồi, vì lừa gạt bảo bối của người ta mà không từ thủ đoạn, cho dù tình cảm, hắn cũng lừa, khi đó ngươi trực tiếp mang người đi chẳng lẽ còn sợ bảo bối không đến tay sao? Sao chỉ mang bảo bối mà không mang người ta đi theo chứ.

Không có đầu óc, thật sự là không có đầu óc.

- Khái khái...

Vương Tiểu Minh ho nhẹ một tiếng, biểu thị mình hết sức vô tội.

- Chuyện cũ không thể nhớ được, mà đây cũng chỉ là hoài niệm của các ngươi, ta làm sao mà nhớ hết, các ngươi cũng nên tỏ ra lòng dạ rộng lớn một chút chứ, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống chậm rãi tâm sự, từ từ nói chuyện, những năm gần đây, ta cũng đã nhiều lần hối hận muốn trước mặt các ngươi sám hối, nếu các ngươi đã tới đây rồi vậy thì vào nghe lời của ta đi, nếu các ngươi không nhịn nổi thì chém ta một đao, cho dù chết ta cũng không oán không hối.

Ầm ầm!

Thời điểm Vương Tiểu Minh nói xong lời cuối cùng, cửa lớn đại bản doanh hắn cũng ầm ầm mở ra.

Đông đảo thiên kiêu hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì, bọn họ không biết lần này Hỗn Thế Ma Vương lại giở chiêu gì.

- Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?

- Không sai, chúng ta đã vượt xa quá khứ, coi như đơn đả độc đấu, cũng không thua hắn.

- Hỗn Thế Ma Vương không muốn tranh đấu, nhưng cừu hận trong lòng chúng ta tháng ngày tích lũy không cách nào tiêu tan, nếu như không giải quyết nỗi uất hận này, chính là một trở ngại lớn đối với con đường võ đạo chính mình.

- Đi, chúng ta vào.

Trong chớp mắt, mọi người đồng loạt hạ xuống, sau đó từng người đề cao phòng bị, phòng ngừa Hỗn Thế Ma Vương đánh lén.

Nhưng lần này, bọn họ điều động toàn bộ nhân lực, thực lực rất hùng hậu, chỉ là một tên Hỗn Thế Ma Vương thì có cái gì phải sợ.

Lâm Phàm ẩn núp trong bóng tối, cũng tò mò không biết Vương Tiểu Minh muốn giở trò quỷ gì, chẳng lẽ trong trăm năm này, nội tâm hắn sinh ra biến hoá, hoàn toàn thay đổi rồi?

Thần thức Lâm Phàm bao phủ vào đại bản doanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Vương Tiểu Minh vẫn là cái tên chuyên bẫy người, xưa nay chưa từng thay đổi kia.

- Chuẩn bị thế nào rồi?

Giờ khắc này, Vương Tiểu Minh đang làm nóng thân thể để chuẩn bị cho một hồi đại chiến rồi sau đó chạy trốn kịch liệt.

- Đại vương, tất cả đã chuẩn bị xong, mọi người đã thu thập xong chỉ chờ lát nữa có lệnh rút lui thôi.

- Tốt, đám người kia bám dai như đỉa ấy, lần này không cho bọn họ một bóng ma khắc sâu trong tâm, bọn họ còn thật sự cho rằng Vương Tiểu Minh ta dễ bắt nạt.

Vương Tiểu Minh lớn tiếng nói, khí tức cả người đều tăng cao.

- Đại vương vạn tuế.

- Đại vương vô địch.

Đối với đám ma đầu, từ sau khi gia nhập làm môn hạ của Vương Tiểu Minh, đã không còn đường quay đầu, nên bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu theo hắn.

Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu bọn họ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, nhất định phải toàn lực phối hợp với Vương Tiểu Minh.

- Để mọi người chuẩn bị sẵn sàng, thi triển những đồ tốt mà mấy năm nay chúng ta nghiên cứu một phen. Vương Tiểu Minh nói.

- Vâng!!

...

Lúc này ở cửa trước, có một đống người đang đứng.

- Các ngươi có cảm thấy bầu không khí có chút gì không đúng hay không?

- Hình như quá an tĩnh?

- Sẽ không có gì nguy hiểm chứ, Vương Tiểu Minh tuy mạnh mẽ nhưng chúng ta nhiều người như thế còn sợ ai chứ.

- Mọi người nên cẩn thận một chút, tên Vương Tiểu Minh này, quỷ kế đa đoan, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

...

Rầm!

Vừa lúc đó, mọi người nghe được âm thanh của cự thạch đang rơi.

- Thanh âm gì?

- Không xong rồi, các ngươi nhìn phía trên.

Lúc này, đỉnh đầu mọi người, một mảnh đen nhánh, giống như có gì đó bao phủ lại.

- Đây là cái gì?

- Không xong rồi, những đồ chơi này có thể ăn mòn pháp lực, vòng bảo vệ không dùng được.

- Hư không bị phong tỏa, Vương Tiểu Minh lại hại chúng ta nữa rồi.

- Ai nha, đây là đồ gì, sao lại xấu xí như vậy chứ.

...

- Ha ha.

Lúc này, một chỗ xa trên ngọn núi, Vương Tiểu Minh đang phiêu phù, hắn nhìn tình cảnh phía dưới, không khỏi cười lớn.

- Đám ngu muội các ngươi muốn giết Vương Tiểu Minh ta, các ngươi quá non nớt đi, trở lại cố gắng tu luyện một trăm năm nữa rồi hãy nói.

- Vương Tiểu Minh, ngươi sẽ chết không được tử tế.

Thời khắc này, mọi người nổi giận gầm lên.

- Hắc! Ta có chết hay không, đó không phải sự tình các ngươi có thể quản, các ngươi vẫn nên quản tốt chính mình đi, bây giờ, trên người các ngươi đã dính vào vũ khí cuối cùng mà Vương Tiểu Minh ta đã mất ba mươi năm khổ tâm nghiên cứu chế tạo, từ nay về sau, trên người các ngươi sẽ có mùi thối trùng thiên, coi như cách xa ngàn dặm, bản Vương cũng có thể ngửi được thấy mùi thối đó, cho nên lần sau, các ngươi muốn vây quét Vương Tiểu Minh ta thì không thể nghi ngờ là người ngốc nói mơ, tạm biệt các ngươi, lần sau gặp lại.

Vương Tiểu Minh cười lớn một tiếng, vung tay áo tiến vào trong hư không.

- Ai, từ nay về sau, Huyền Hoàng Giới sẽ lại có thêm mười ngàn tên nam nữ lưu manh rồi, thói đời hoàn toàn thay đổi...

- A! Vương Tiểu Minh…

Âm thanh phẫn nộ phóng lên trời, nhưng thời khắc này, Vương Tiểu Minh đã sớm mang theo toàn bộ thủ hạ trốn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui