Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Sở Tự trấn an liếc nhìn Tô Khuyết một cái, sau khi khích lệ thì bắt đầu nói chính sự: “Bên công ty gửi tin qua, nói ngày mai cậu tới phim trường ‘ánh trăng nói dối’ thử kính, nếu không có gì bất ngờ thì công ty có thể tranh thủ vai nam hai hoặc nam ba, tôi muốn nghe ý kiến của cậu…”

Vai nam chính của loại phim thần tượng thế này cơ bản đều được định ra từ sớm, thử kính bất quá chỉ làm cho có mà thôi.

Với thành tựu của Tô Khuyết trước kia, ngay cả cơ hội thử vai nam hai, nam ba cũng không có.

Lần này vận khí tốt, vừa vặn ‘chuyện tình hoa hồng’ bùng nổ nên công ty mới không hoàn toàn từ bỏ Tô Khuyết, tranh thủ vai nam hai, nam ba cho cậu.

Nếu Sở Tự không phải mang Tô Khuyết mà là nghệ nhân khác, có được cơ hội này, Sở Tự căn bản không cần thông báo, trực tiếp an bài nghệ nhân tham gia thử kính, thế nhưng cố tình nghệ nhân dưới tay cậu lại chính là Tô Khuyết.

Sở Tự không thể không suy sét tới tâm tình của Tô Khuyết.

“Phim trường ‘ánh trăng nói dối’?” Quả nhiên khi nghe tới cái tên này, sắc mặt vốn vui sướng vì gần nhất nổi lên của Tô Khuyết lập tức tối sầm.

Nguyên nhân là vì người đầu tư phía sau bộ phim này chính là Tề Dự, kim chủ cũ của Tô Khuyết.

Sở Tự không tiện khuyên bảo, cũng chỉ đành trầm mặc.

Bất quá, lần này Tô Khuyết không im lặng quá lâu, cũng có thể là hiểu được tình cảnh của mình bây giờ, cậu ngừng một chút rồi hỏi: “Công ty có thể giành vai nam hai, nam ba cho tôi, kia nam chính của phim này là ai?”

Tô Khuyết biết lòng người dễ đổi, người vừa đi trà liền nguội lạnh, thế nhưng cậu vẫn hiếu kỳ.

“…. Lâm Khinh Vũ.” Sở Tự trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn nói ra cái tên mà mình không thể nào quên từ ngày trọng sinh sống lại.

Từ ngày đó, Sở Tự vẫn luôn bận rộn cứu vớt sự nghiệp của Tô Khuyết, căn bản không có cơ hội gặp lại kẻ đã hại chết mình ở đời trước…


Cừu hận đối với Lâm Khinh Vũ, Sở Tự không phút nào quên, đồng thời thời thời khắc khắc ghi nhớ bản thân phải tìm cơ hội báo thù.

Cho dù là vậy, Sở Tự vẫn không thể không suy xét tới tâm tình của Tô Khuyết, Tề Dự mặc dù là kim chủ nhưng Tô Khuyết từng có tình cảm thực sự với đối phương. Mà Lâm Khinh Vũ thì chính là người đã giẫm đạp lên Tô Khuyết mà nổi tiếng, hơn nữa còn là đối tượng mà Tề Dự đang theo đuổi, hai người này cùng xuất hiện trong một bộ phim đã đủ làm Tô Khuyết khổ sở rồi, càng miễn bàn tới chuyện bắt cậu ta đóng vai phụ cho Lâm Khinh Vũ… Vì thế, Sở Tự giao quyền quyết định cho Tô Khuyết, Tô Khuyết không phải loại người có khả năng chống đỡ mạnh, mặc kệ Tô Khuyết lựa chọn tranh thủ hay từ bỏ cơ hội này, Sở Tự vẫn duy trì…

Tô Khuyết trầm mặc thật lâu.

Sở Tự nghĩ là Tô Khuyết không muốn tham gia bộ phim này, vì thế liền biểu thị: “Nếu cậu không muốn thì cũng không sao cả, lần này ‘chuyện tình hoa hồng’ khá sốt, chúng ta không cần lo không có phim mới… Tôi sẽ bàn bạc tới các tổ kịch khác an bài công việc khác cho cậu…”

“Từ từ, anh Sở—-” Tô Khuyết đột nhiên đánh gãy.

Sở Tự ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”

Cậu biết tâm tình Tô Khuyết hiện giờ không tốt, biết người từng đóng thế mình hiện giờ thành công hơn mình, hơn nữa còn được người mình từng yêu thương theo đuổi, mặc cho là ai cũng không vui nổi.

“Đứng trên lập người người đại diện xét tới lợi ích của nghệ nhân, không hề suy xét tới quan hệ giữa em cùng Tề Dự và Lâm Khinh Vũ, anh cảm thấy em có nên nhận bộ phim này không?” Tô Khuyết ngừng một chút rồi hỏi.

Sở Tự ngẩn người, không ngờ Tô Khuyết lại hỏi mình vấn đề này, bất quá vẫn nghiêm túc hồi đáp: “Theo góc độ cá nhân của tôi, với kịch bản cùng dàn chế tác của ‘ánh trăng nói dối’ thì bộ phim này nhất định sẽ thành công vang dội, hơn nữa vai tốt không chỉ có vai nam chính, vô luận là nam hai, người anh trai tổng tài cao phú suất vừa hết lòng bảo hộ em trai vừa yêu thương vị hôn thê hay nam ba, đứa em con riêng của nam chính, một đại minh tinh luôn thầm lặng bảo hộ nữ chính cùng ghen tỵ nam chính được cha yêu thương, tất cả đều là vai diễn cực tốt, có sức hấp dẫn. Nếu diễn tốt thì còn nổi bật hơn cả nam chính….”

Sở Tự trọng sinh sống lại, cậu biết rất rõ bộ phim thần tượng ‘ánh trăng nói dối’ sau này sẽ bùng nổ tới cỡ nào.

Nếu bộ ‘chuyện tình hoa hồng’ chỉ bùng nổ chốc lát, qua một thời gian nhiệt sẽ đi xuống, thế nhưng ‘ánh trăng nói dối’ sau khi bùng nổ thành một hiện tượng, không chỉ nam nữ chính là Lâm Khinh Vũ cùng Hạ Vi, ngay cả nam hai cùng nam ba cũng nổi lên, liên tục ba năm sau đó ‘ánh trăng nối dối’ vẫn luôn đứng vững trên vị trí quán quân phim thần tượng của đế quốc An Sâm, thẳng tới khi Sở Tự chết ở đời trước vẫn còn không ít đài truyền hình phát sóng bộ phim này.

Làm một người đại diện chuyên nghiệp, Sở Tự tự nhiên không hi vọng nghệ nhân mới dưới tay mình bỏ qua cơ hội này.

Thế nhưng Lâm Khinh Vũ cùng Tề Dự lại là…


“Cho nên, anh Sở cảm thấy em nên đóng bộ phim này?” Tô Khuyết hỏi.

Sở Tự nhíu nhíu mày: “Tôi hi vọng là vậy, thế nhưng…”

“Nếu anh Sở cảm thấy em nên đóng thì em sẽ đóng.” Sở Tự còn chưa nói hết, Tô Khuyết đã hít sâu một hơi, nhanh chóng làm ra quyết định.

Mày Sở Tự lại càng nhíu chặt hơn: “Chính là… Tề Dự cùng Lâm Khinh Vũ.”

Tính cách của đứa nhỏ này thực sự làm cậu lo lắng a.

Với nhân phẩm của Lâm Khinh Vũ, nếu đóng phim chung Tô Khuyết, hơn nữa còn là vai chính thì nhất định sẽ tìm cách ngáng chân, hãi hại… Đến khi đó nếu xảy ra chuyện gì không bằng Tô Khuyết tránh xa kẻ rắn độc Lâm Khinh Vũ ngay từ đầu, sau đó chậm rãi phát triển…

“Đều là người trong giới, sớm muộn gì cũng có ngày đụng mặt, tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời.” Nhắc tới hai người kia, đứa nhỏ luôn sinh động như Tô Khuyết cũng không khỏi cười khổ.

Sợ Tự thực không ngờ Tô Khuyết trưởng thành nhanh như vậy, rõ ràng là chuyện nên cao hứng nhưng cậu cũng đau lòng không thôi…

Nhìn hàng mày nhíu chặt của Sở Tự, Tô Khuyết biết đối phương thực lòng lo cho mình, trong lòng liền ấm áp dạt dào, lập tức bật cười làm nũng: “Nói tới thì không phải em vẫn còn anh Sở à, có anh Sở bên cạnh, em không sợ gì cả.”

Đoạn thời gian này nhân tình ấm lạnh thế nào, Tô Khuyết đã hoàn toàn hiểu rõ.

Vào giới này lâu như vậy, Sở Tự là người đầu tiên thực lòng suy nghĩ cho cậu như vậy, rõ ràng tình cảnh hiện tại thực xấu hổ, thế nhưng Tô Khuyết lại cảm thấy có thể có Sở Tự làm người đại diện, cậu thực hạnh phúc.

“… đúng rồi, cậu vẫn còn có tôi.” Nhìn ánh mắt trong suốt hoàn toàn tín nhiệm của Tô Khuyết, Sở Tự xoa xoa đầu cậu nhỏ, cũng mỉm cười.


Nếu Tô Khuyết đã sẵn sàng ứng chiến thì cậu việc gì phải lo sợ chứ?

Sở Tự cậu đây làm người đại diện của Tô Khuyết, nhất định sẽ bảo hộ đứa nhỏ này thật tốt… Về phần Lâm Khinh Vũ, mối thâm cừu đại hận giữa bọn họ, Sở Tự tự nhiên sẽ từng chút từng chút tính toán đàng hoàn…

Sự nghiệp tìm Lâm Khinh Vũ báo thù liền bắt đầu từ ngày mai đi…

****

Hôm sau Sở Tự dậy thật sớm rồi chạy tới đón Tô Khuyết tới địa điểm thử kính ‘ánh trăng nói dối’. Có thể là vì khẩn trương nên Tô Khuyết hôm qua vẫn còn sục sôi ý chí chiến đấu nhưng hôm nay lại có chút thấp thỏm không yên.

“Sao vậy? Là không dám gặp Tề Dự… hay là Lâm Khinh Vũ?” Sở Tự quan tâm nhìn Tô Khuyết.

Tô Khuyết cũng lắc lắc đầu: “Người em sợ là Trầm đạo, anh Sở…” [Trầm đạo = đạo diễn Trầm]

Trong lòng Tô Khuyết bây giờ đã dựng lên một bức tường đồng vách sắt, vô luận là Lâm Khinh Vũ hay Tề Dự đều không thể tổn thương cậu được nữa, chính là đạo diễn nổi tiếng Trầm Ngưng của dòng phim thần tượng không có ấn tượng tốt với cậu… Trước kia dựa vào quan hệ của Tề Dự, cậu từng tham gia vài bộ phim của Trầm đạo, bất quá kỹ thuật diễn quá kém nhưng Tề Dự cố tình muốn nhét vào, vì thế ấn tượng của Trầm đạo về cậu rất tệ…

Hiện giờ sau lưng đã không còn chỗ dựa vững chắc là Tề Dự, cho dù Tinh Quang tình nguyện vì cậu tranh thủ cơ hội nam hai, nam ba nhưng chỉ sợ Trầm Ngưng sẽ không đồng ý.

Tô Khuyết không sợ gì cả, chỉ sợ làm phụ kỳ vọng của Sở Tự dành cho mình.

“Này không phải chuyện cậu cần quan tâm, cậu chỉ cần thử kính thực tốt, tập trung diễn xuất là được. Còn chuyện làm sao để tranh thủ cơ hội này với đạo diễn thì cứ giao cho tôi xử lý.” Sở Tự tự nhiên cũng biết khúc mắc giữa Trầm Ngưng cùng Tô Khuyết, vì thế cậu vỗ vỗ lưng Tô Khuyết trấn an.

Tô Khuyết trầm mặc không nói, bất quá trong lòng thầm quyết định mình phải cố gắng gấp đôi để hồi báo lại cho Sở Tự.

Sở Tự đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại dặn dò: “Đúng rồi, trừ bỏ thức ăn nước uống mà tôi đưa, bất luận là ai đưa tới cậu cũng không được đụng tới.”

“Vì sao a?” Tô Khuyết có chút khó hiểu.

Cậu chỉ tới thử vai nam hai, nam ba thôi, lẽ nào lại bị người ta hãm hại chứ?


Ánh mắt Sở Tự lóe lóe sáng: “Không thể không có tâm đề phòng.”

Nếu Tô Khuyết tới thử kính ở tổ kịch khác thì cậu mới không lo lắng như vậy, thế nhưng cố tình lại là nơi có Lâm Khinh Vũ, vì thế Sở Tự không thể không cẩn thận trăm phần trăm. Lâm Khinh Vũ này lòng dạ hẹp hòi thế nào, Sở Tự biết rất rõ. Năm đó cậu chỉ ngăn cản một người đóng thế nho nhỏ gặp gỡ Đàm Thành mà thôi, thế mà Lâm Khinh Vũ ghi thù hai thế, hại cậu cuối cùng rơi vào kết cục như vậy…

Tô Khuyết từng bị Lâm Khinh Vũ giẫm đạp rơi đài, hiện giờ Lâm Khinh Vũ có thể trơ mắt nhìn Tô Khuyết một lần nữa vực dậy mà không động tay động chân gì à? Sở Tự mới không tin Lâm Khinh Vũ rộng lượng tới vậy.

Cho dù Tô Khuyết lần này chỉ đóng vai phụ mà thôi, thế nhưng Lâm Khinh Vũ cũng là người trọng sinh, hiển nhiên cũng biết bộ phim ‘ánh trăng nói dối’ này sẽ nổi cỡ nào, ngay cả nhóm vai phụ cũng lên đời.

Lâm Khinh Vụ lẽ nào trơ mắt để Tô Khuyết có cơ hội này?

Đánh chết Sở Tự, Sở Tự cũng không tin.

Thế nhưng Sở Tự lại không tiện giải thích với Tô Khuyết.

“Ừm, hết thảy đều nghe theo anh Sở.” Cũng may Tô Khuyết là đứa nhỏ không có tâm mắt, thành thành thật thật không truy hỏi, chỉ một lòng một dạ nghĩ rằng, nếu anh Sở đã bảo mình như vậy thì nhất định có lý của anh.

Bởi vì nhóm chế tác của ‘ánh trăng nói dối’ rất cường đại nên người tới thử kính cũng rất nhiều, bởi vì Trầm Ngưng không muốn gặp nên Tô Khuyết bị xếp tới tận hàng năm mươi.

Ngồi chờ ở phòng thử kính không có việc gì làm, Sở Tự liền cùng Tô Khuyết tập dợt lại nội dung thử kính.

Đúng lúc này, người thứ mười sáu thử xong. Sau khi gặp lại người đại diện của mình, người nọ không vội vàng rời đi mà lập tức đi tới chỗ Sở Tự cùng Tô Khuyết.

“Tô tiền bối, anh Sở, đã lâu không gặp…”

Là Lâm Khinh Vũ.

Sở Tự có nằm mơ cũng không quên được gương mặt rõ ràng chỉ có thể nói là thanh tú lại được đoàn đội tuyên truyền đắp nặn thành hình tượng thanh cao như trúc, gương mặt nghệ thuật gia không ham tranh đua.

Nhìn thấy Lâm Khinh Vũ, sắc mặt Sở Tự cùng Tô Khuyết lập tức khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận