Ăn xong cơm trưa, đội tuyển Thất Tinh Thảo liền ra sân bay, Lưu Xuyên tạm biệt bọn họ tại cổng rồi mới đi cùng đồng đội về tổng bộ.
Đường ra sân bay rất xa, nhiều người đều ngủ gật trên xe, nếu không ngủ thì cũng cắm tai nghe xem phim, nghe nhạc. Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân ngồi ở ghế cuối cùng, Tô Thế Luân không buồn ngủ, nhàm chán liền mở điện thoại ra đọc truyện, anh thích đọc tiểu thuyết tu tiên thăng cấp, nhân vật chính đánh quái, hàng yêu trừ ma. Tiêu Tư Kính thì thấy nhảm nhí hết sức, nhưng Tô Thế Luân lại thấy hay.
Tô Thế Luân làm việc gì cũng đều rất tập trung, cúi đầu cầm điện thoại, mỉm cười đọc truyện, ngón tay trượt trên màn hình lướt từng trang, biểu tình vô cùng nhập tâm.
Sau khi đọc đến chương mới nhất liền phát hiện không lướt sang trang sau được nữa, Tô Thế Luân có chút tiếc nuối nói: “Cố gắng thay đổi đi xem nào, cho nhân vật chính thu thêm pet, trước đây khi thu pet level kỹ năng còn yếu quá, hao tổn quá nhiều mana, khi đánh đoàn thì không đủ sức chống đỡ.”
Tiêu Tư Kính: “…”
Có đang chơi game đâu mà còn lo tốn mana!
Tô Thế Luân đọc hết bộ này lại mò bộ khác trong thư viện điện tử, háo hức mở ra.
Hiện tại anh đang đọc đến mười bộ cùng một lúc, Tiêu Tư Kính hoàn toàn không nhớ nổi tên truyện cũng như tên của nhân vật chính, đôi khi hắn rất phục Tô Thế Luân, lâu lắm không quay lại đọc mà anh vẫn có thể nhớ rõ tình tiết các chương trước.
Tô Thế Luân mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, vì thế anh rất nhạy cảm đối với chuyện ăn mặc của người khác, không thể chịu nổi nếu người bên cạnh mình lôi tha lôi thôi. Nếu có người ăn mặc như ăn xin đứng trước mặt anh, anh sẽ không nhịn nổi mà muốn xé hết quần áo đối phương cải tạo lại từ đầu.
Anh rất thích đọc tiểu thuyết, nhưng lại không hứng thú với phim truyền hình hay điện ảnh, phần lớn thời gian rảnh anh đều dùng để đọc sách, còn không thì sẽ đi đánh cầu lông với Tiêu Tư Kính. Có điều trình độ anh còn non, khi phát cầu thường xuyên không qua lưới, lúc nào cũng bị Tiêu Tư Kính cho ăn hành tơi tả.
Chính là người này, đã ở bên hắn trọn vẹn bảy năm, đôi khi nhìn anh, hắn thậm chí còn có cảm giác anh đã trở thành một phần sinh mệnh.
Tô Thế Luân cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nghi hoặc quay đầu lại: “Sao thế?”
Tiêu Tư Kính cười cười nói: “Rảnh quá.”
“…” Lý do này hợp lý không thể cãi nổi. Anh rảnh thì đi mà làm việc của anh được không? Đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không tập trung đọc truyện được.
Tô Thế Luân nhìn hắn một thoáng rồi lại quay đầu đọc truyện tiếp.
Tiêu Tư Kính đột nhiên thấp giọng nói: “Thế Luân, thực chất thì tôi và Lưu Xuyên quen nhau trong game là nhờ có cậu, cậu có nhớ không?”
Tô Thế Luân giật mình, anh tự hỏi tại sao Tiêu Tư Kính lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, bất quá nếu nhắc đến chuyện này, Tô Thế Luân lại nhịn không được nở nụ cười nói: “Đúng vậy. Tôi quen Lưu Xuyên khá sớm, khi ấy tôi còn chưa max cấp, kẹt cứng ở nhiệm vụ level 50. Vừa lúc gặp Lưu Xuyên tới làm nhiệm vụ, cậu ta tiện tay kéo tôi qua phó bản, sau đó bọn tôi kết bạn với nhau. Khi đó cũng chỉ có mấy người bọn tôi lên cấp nhanh nhất trong server, sau này cùng nhau làm nhiệm vụ mới dần thân thiết hơn. Khi anh bắt đầu chơi game thì bọn tôi đã thành tinh rồi.”
Lúc ấy, so với hội kinh nghiệm chơi game phong phú như Tô Thế Luân và Lưu Xuyên thì Tiêu Tư Kính chính là một tên gà mờ.
Có lẽ sẽ không ai ngờ, lão Tiêu khi còn trẻ cũng là một tên không đáng tin chút nào, Võ Lâm là game đầu tiên mà hắn chơi, lăn lộn mày mò mãi mới max cấp, đánh phó bản đoàn diệt tới độ chết đi sống lại, thân làm đại sư mà không kéo được boss, lúc nào cũng bị người ta mắng cho muối mặt.
Mà khi ấy Tô Thế Luân cũng là người không thích đánh phụ bản, vì tích cóp trang bị mà Tiêu Tư Kính tình cờ gặp được Tô Thế Luân ở cổng phó bản, hai người liền ghép đội cùng vào bản đồ, đại sư không kéo được boss, lại thêm một Ngũ Độc thường xuyên OT, khiến đồng đội khóc không ra nước mắt.
Trong đội có một buff Ngũ Độc trực tiếp mắng trên kênh đội ngũ: “Tam Tư Đại Sư kia là dân mới chơi đúng không?! Trên người không có trang bị phòng ngự nào thì kéo boss kiểu gì? Đùa à?!”
“…” Tiêu Tư Kính bị mắng trầm mặc không nói.
Buff của đội tiếp tục mắng: “Với cả Luân Hồi Vãng Sinh, làm ơn đừng có OT được không! Đại sư không kéo được cậu còn liều mạng đánh, nhìn cái bảng điểm cừu hận mà căn hiểu không hả?!”
“…” Tô Thế Luân bị mắng cũng trầm mặc không nói.
Sau đó lại bị diệt đoàn tiếp, đội trưởng giận quá lập tức đá hai kẻ này ra khỏi đội.
– [Tam Tư Đại Sư] bị đội trưởng mời ra khỏi đội.
– [Luân Hồi Vãng Sinh] bị đội trưởng mời ra khỏi đội.
Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân bị đá ra khỏi phó bản mắt to nhìn mắt nhỏ, trở thành anh em cùng khổ, chỉ có thể sưởi ấm cho nhau.
Vì thế, Tiêu Tư Kính chủ động kết bạn với Luân Hồi Vãng Sinh, đây là người bạn đầu tiên từ khi chơi game tới giờ của hắn, sau đó gửi tin nhắn: “Cậu còn muốn đánh không?”
Tô Thế Luân nói: “Đánh chứ, nhiệm vụ ngày còn chưa làm xong đây này.”
Tiêu Tư Kính nói: “Nhưng đã đánh được boss đầu tiên rồi, làm sao tổ đội được nữa?”
Phó bản tính toán dựa theo đội ngũ, tiến độ sẽ tuân theo đội, hai người họ bị kick giữa đường, hệ thống sẽ tự động lưu lại quá trình chơi của bọn họ, nếu lại vào phó bản sẽ bắt đầu chơi tiếp ở thời điểm bị đá ra. Muốn hoàn thành nhiệm vụ ngày thì phải đánh đủ ba boss, hai người đã đánh chết boss đầu tiên, giờ mà tìm thêm đội hữu thì cũng chỉ có thể đánh từ boss thứ hai, điều này đồng nghĩa với việc người đồng đội kia sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.
Trong game có nhắc tới chuyện này, chính là “Phó bản đen”, hay còn gọi là phó bản chết.
Tuy đây là lần đầu Tiêu Tư Kính chơi game, nhưng tác phong của hắn từ nhỏ đã nghiêm túc và cẩn thận, mấy khái niệm này hắn hiểu rất rõ, cũng không hoàn toàn là dân gà mờ, cũng biết sau khi đánh xong một boss mà bị đá ra sẽ rất khó ghép đội một lần nữa.
Tô Thế Luân cũng khó xử, tình huống này đúng là rất khó ghép đội, cách tốt nhất là bỏ qua nhiệm vụ này, chẳng phải chỉ là nhiệm vụ ngày thôi sao?
Nhưng tính anh vốn tâm cao khí ngạo, bị mắng, bị đá đã rất khó chịu thì chớ, lại còn không lấy được thưởng hàng ngày, thực sự không chịu nổi!
Vì thế Tô Thế Luân khí phách hành động, tự lập một đội mới, kéo Tiêu Tư Kính vào rồi sau đó thông báo trên kênh thế giới: “Gà mờ phó bản cầu cao thủ tới gánh nhiệm vụ ngày, đã giết xong boss đầu tiên, cần thêm hỗ trợ! Cảm ơn! Xin mời vào đội!”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Cậu nói như thế liệu có ai thèm tới không?”
Thực ra Tô Thế Luân cũng biết khó có ai tốt bụng đến mức tới gánh cái nhiệm vụ nửa vời này. Phần thưởng cho nhiệm vụ ngày rất phong phú, hiện tại người nào cũng lo tích vàng tích tiền đổi trang bị, lấy đâu ra ai tình nguyện làm người tốt tới đánh nhiệm vụ dở dang này?
Chỉ là tính tình anh đã làm thì nhất định phải làm cho xong. Gà mờ phụ bản thì làm sao, gà mờ cũng có tự tôn nhé, mắng xong thì dạy tôi đánh là được mà? Nói đá là đá luôn thực sự rất bực mình! Tôi nhất định sẽ vượt qua cái phó bản này!
Tô Thế Luân quật cường không ngừng spam tin tại cổng phó bản, spam được mười phút, rốt cuộc cũng có một người xin gia nhập.
– [Hải Nạp Bách Xuyên] xin vào đội.
Tô Thế Luân lập tức ấn đồng ý, sau đó liền nhìn thấy một nam Đường Môn mặc đồ bó sát màu xanh sẫm rất khí thế, dùng khinh công nhảy tới vững vàng đứng trước mặt hai người, sau đó gửi tin nhắn vào kênh đội ngũ: “Má, bị bắt nạt à? Đánh được một nửa xong bị tống ra?”
Tô Thế Luân buồn bực nhắn lại một chữ: “Ừ.”
Lưu Xuyên nói: “Chờ đấy, tôi gọi người tới giúp các cậu.”
Tô Thế Luân nhanh chóng nhận được mấy thông báo liên tục.
– [Ba Quang Lân Lân] xin vào đội.
– [Nhất Đại Tông Sư] xin vào đội.
– [Bạch Mã Đan Thư] xin vào đội.
Nếu cư dân mạng hiện tại thấy một màn này nhất định sẽ chấn động cộng đồng, “Ba Quang Lân Lân” chính là sư đệ Tạ Quang Nghị của Lưu Xuyên, “Nhất Đại Tông Sư” lại chính là sư phụ của Lưu Xuyên, cao thủ Đường Môn đệ nhất năm ấy, cũng chính là chủ tịch đương nhiệm của liên minh Lý Hán Tông, “Bạch Mã Đan Thư” thì là bình luận viên nổi tiếng Trương Thư Bình, đội phó đầu tiên của Hoa Hạ, là người bạn tốt nhất cùng đánh phó bản với Lưu Xuyên trong game.
Khi ấy, tiểu sư đệ Đường Ngự Phong còn đang sờ mò lăn lộn ở thôn tân thủ, còn đám Lộc Tường, Thiệu Trạch Hàng, Diệp Thần Hi thì còn không biết Võ Lâm là cái gì.
Lưu Xuyên kéo một đống người thân tới giúp Tô Thế Luân đánh phó bản, đoàn đội siêu xa hoa khiến Tô Thế Luân sửng sốt, gửi một hàng dấu chấm cạn lời: “Mời cả sư phụ và sư đệ tới luôn à………………..”
Lưu Xuyên cười nói: “Vừa lúc rảnh quá, giúp cũng được.”
– Xuyên thần từ hồi còn trẻ đã có tinh thần trượng nghĩa. Bạn bè gặp nạn tuyệt đối sẽ vì nghĩa xả thân, bởi thế mà năm đó trong game Lưu Xuyên rất được hoan nghênh, bạn bè trải khắp đại giang Nam Bắc.
Tiêu Tư Kính tò mò xem thông tin của đối phương cũng vô cùng kinh ngạc, Hải Nạp Bách Xuyên chính là “Hội trưởng bang Hoa Hạ”, đánh phó bản ngày thôi cũng mời được hội trưởng bang hội đứng đầu server tới, có phải quá xa xỉ rồi không?
Nhưng thấy quan hệ của Ngũ Độc này với bọn họ rất tốt, Tiêu Tư Kính không nói gì thêm, yên lặng cùng vào phó bản với mọi người.
Sau đó Tiêu Tư Kính vẫn không kéo được boss, hại cả bọn Lưu Xuyên diệt đoàn một lần.
Tô Thế Luân có chút xấu hổ, chủ động gửi tin nhắn: “Xin lỗi, người bạn này của tôi cũng là người mới.”
Thực ra khi đó anh và Tiêu Tư Kính cũng không phải bạn bè, chỉ mới biết nhau được mười phút, có điều anh lo Tiêu Tư Kính xấu hổ nên mới bao che, chủ động mở miệng giải thích với Lưu Xuyên.
“…” Lưu Xuyên nói, “Nhìn là biết.”
Lưu Xuyên không cười nhạo tên gà không kéo được boss này mà chỉ suy nghĩ cẩn thận một chút liền thay đổi cách đánh phó bản: “Thế này đi, boss này là cận chiến, phòng ngự cao sát thương thấp, nhưng dễ trốn thoát, tôi kéo boss đi vòng, mấy người còn lại lên hết nóc nhà, Luân Tử và Tiểu Mã nhớ triệu hồi rết khống chế một lúc rồi hẵng đổi pet khác.”
Trương Thư Bình hộc máu: “Đù! Tên ông đây không phải Tiểu Mã!”
Lưu Xuyên nói: “Biết rồi, Tiểu Mã. Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, nhanh lên nóc nhà đi!”
Trương Thư Bình: “…”
Trương Thư Bình kìm lại xúc động muốn cho tên này vào sổ đen, buồn bực bay lên nóc nhà.
Lý Hán Tông cười tủm tỉm nói: “Ý tưởng này của đồ đệ rất mới mẻ độc đáo, nhưng xét về lý thuyết thì Đường Môn máu mỏng, đệ tử sẽ khó có thể trụ được sát thương của boss. Trừ phi đệ tử khinh công giữ vững cự ly chơi diều, khiến nó đánh không tới, nhưng theo sư phụ nghĩ khả năng này chỉ có 0.1% thành công thôi. Đệ tử chắc chắn muốn đánh như vậy à?”
Lưu Xuyên không nói gì: “Đệ tử hiểu mà sư phụ! Giờ sư phụ đừng giảng lý thuyết vội, đánh thử cái đã!”
Phó bản cũng không qua dễ như vậy, sau khi thay đổi cách đánh, không có tank, không có buff, bốn người đứng trên nóc nhà đánh tầm xa, Tiêu Tư Kính làm người qua đường xem kịch. Lưu Xuyên kéo boss đi vòng, liên tục diệt đoàn mấy lần khiến Tô Thế Luân cũng có chút gượng gạo. Lưu Xuyên lại tỏ ra không quan tâm, nếu hắn đã tới giúp thì sẽ giúp đến cùng, hắn nhất định sẽ hỗ trợ người bạn này qua phó bản, cùng nhau giết boss.
Năm đó phó bản ngày vẫn còn khá đơn giản, cuối cùng sau khi trải qua năm lần đoàn diệt cũng gian nan qua cửa. Hai người Tiêu Tô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ngày.
Sau khi ra khỏi bản đồ, Tô Thế Luân liền gửi tin nói: “Cảm ơn nha ^ _ ^”
“Không có gì.” Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Mà hai người đều chưa có bang hội, Luân Tử với người bạn kia có muốn tham gia bang của bọn tôi không? Bang hội của bọn tôi có đoàn đánh phó bản cố định, có thể sắp xếp người gánh cho hai cậu.”
Năm ấy Lưu Xuyên thân là hội trưởng bang Hoa Hạ đã lôi kéo rất nhiều cao thủ gia nhập, bang Hoa Hạ cùng với Lạc Hoa Từ và Trường An là ba bang hội mạnh nhất khu điện tín một. Hắn thấy hai người không có bang hội bị bắt nạt nên thuận miệng mời vào.
Chẳng ngờ hai người lại đồng thời từ chối lời mời của Lưu Xuyên.
Tô Thế Luân trực tiếp nói: “Chuyện bang hội tính sau đi, tôi thích tự do hơn. Tôi muốn đánh đấu trường chứ không hiểu rõ về phó bản, đợi mở đấu trường PK thì tôi tham gia ^ _ ^”
Đoàn khai hoang phó bản của Hoa Hạ có 30 người, đây cũng là nguyên nhân mà Tô Thế Luân không muốn tham gia, anh đi phó bản đoàn chắc chắn sẽ khiến mọi người đoàn diệt chết đi sống lại, cảm giác làm tạ cũng chẳng tốt lành gì.
Mà Tiêu Tư Kính cũng không có hứng thú với phó bản, đánh chữ nói: “Không được, cảm ơn. Tôi thích thi đấu hơn.”
Rõ ràng hai người không có hứng thú đánh phó bản, Lưu Xuyên cũng không bắt ép, cười cười nói: “Vậy hai người có thể ghép đội đi đánh đấu trường, cuối tuần mở rồi, tận dụng khoảng thời gian này thêm trang bị đi.”
Tô Thế Luân nói: “Tôi cũng định thế đây. Nếu không phải vì phó bản ngày có phần thưởng nguyên liệu trang bị thì tôi cũng lười đánh.”
Lưu Xuyên cười trêu nói: “Là vì lười hay đánh không nổi?”
Tô Thế Luân nói: “Đừng có phũ thế được không hả?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi vẫn luôn thẳng thắn như thế, lỡ miệng khiến cậu tổn thương hả?”
Tô Thế Luân: “…”
Nhìn đám người cãi nhau trong kênh đội ngũ, Tiêu Tư Kính vẫn trầm mặc không nói gì. Cho đến khi Lưu Xuyên rời đội, hắn mới gửi lời mời kết bạn, sau đó đánh tin nhắn riêng nói: “Kết bạn đi, về sau có cơ hội thì PK.”
Lưu Xuyên trả lời: “Không thành vấn đề.”
Quen biết tại phó bản ngày đơn giản này, ấn tượng đầu tiên của Tiêu Tư Kính về Lưu Xuyên là: “Vô cùng trượng nghĩa, đáng để kết bạn.” Còn ấn tượng của Lưu Xuyên về Tiêu Tư Kính lại là: “Ổn trọng, biết nhẫn nhịn vì đại cục.”
Khi ấy bọn họ hoàn toàn không ngờ được rằng trong tương lai hai người lại trở thành đối thủ mạnh nhất của nhau, vì chức vô địch mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Sau đó, hai tên mù phó bản Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân tự động ghép thành một đội, mỗi ngày cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau bị đá, cùng nhau bị mắng, có người làm bạn cùng ăn chửi tốt hơn cảm giác phải gánh một mình rất nhiều.
Hai người dần trở nên thân thiết, đợi đến tuần thứ hai đấu trường mở ra liền cùng nhau tổ đội đi thi đấu.
– hai người ở trong phó bản bị mắng cho trụi cả tóc, nhưng khi lên đấu trường lại chính là thần tới giết thần, phật tới giết phật!
Thiên phú ở phương diện thi đấu của Tiêu Tư Kính khiến Tô Thế Luân cũng vô cùng khiếp sợ, có hắn bảo hộ phía trước, Tô Thế Luân cảm giác trước mặt mình không phải một đại sư Thiếu Lâm mà là một ngọn núi cao khó có thể lay động!
Hai người dắt tay nhau nhanh chóng vọt tới chiến giới thứ năm, cũng trở thành nhóm cao thủ đầu tiên của server Một đạt được thành tích này, nhanh chóng chiếm cứ hai vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng đấu trường – hồi ấy cấp cao nhất của đấu trường chính là chiến giới thứ năm.
Mà khi đó Lưu Xuyên còn đang bận bịu mang 30 người trong bang đi tranh kỷ lục phó bản với Tứ Lam, Tần Dạ còn đang chơi Nga Mi Cầm làm buff, đi phó bản liền biến thành buff diệt đoàn chết đi sống lại, đến khi ba người họ tiến vào đấu trường thì đã muộn hơn hai người Tiêu, Tô rất nhiều.
Sau khi lên tới tầng cao nhất, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân không có đối thủ, hai người bàn bạc một chút, muốn cùng nhau lập bang hội mới, chỉ tuyển người đánh đấu trường, mọi người có thể tổ đội nghiên cứu các loại chiến thuật đánh khác nhau.
Vì thế phần lớn cao thủ đấu trường tại server Một đều nghe tin tìm đến, tham gia vào bang Thất Tinh Thảo.
Từ đó về sau tại server Một có bốn bang hội lớn mạnh nhất là Thất Tinh Thảo, Hoa Hạ, Trường An và Lạc Hoa Từ. Hai cái tên Tam Tư Đại Sư và Luân Hồi Vãng Sinh cũng dần dẫn được nhắc tới nhiều trên forum, trở thành nhân vật đại thần khiến người ta muốn cúng bái. Nào ai biết được rằng mới đầu bọn họ cũng là người bị mắng, là gà mờ bị đá khỏi đội, đánh phó bản ngày cũng phải tìm hỗ trợ trên kênh thế giới?
Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, đáy lòng Tô Thế Luân cũng nhịn không được mà xúc động – chuyện của bảy tám năm trước vậy mà anh vẫn có thể nhớ rõ như vậy, cảm giác như mới xảy ra ngày hôm qua.
Tiêu Tư Kính nhìn sườn mặt của anh, thấp giọng nói: “Người ngoài đều cho rằng tôi và Lưu Xuyên là đối thủ mạnh nhất nhưng cũng là bạn bè tốt nhất của nhau. Nhưng thật ra cảm tình của cậu và Lưu Xuyên cũng rất tốt… đúng không? Nếu không tên đó cũng sẽ không thoải mái nói đùa với cậu như thế.”
“…” Tô Thế Luân giật mình, nhớ tới câu nói đùa lúc trước.
– đánh là thân, mắng là yêu, đuổi giết là chân ái.
Khi Lưu Xuyên nói ra câu đùa này, Tô Thế Luân hoàn toàn không thèm quan tâm, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, có cảm giác hôm nay Tiêu Tư Kính đột nhiên gợi lại chuyện năm xưa, còn ám chỉ quan hệ của mình và Lưu Xuyên rất tốt, không lẽ…
Không lẽ là đang ghen?!
Tô Thế Luân bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, tim nhất thời đập nhanh!
Thực ra anh hiểu rất rõ tình cảm của mình dành cho Tiêu Tư Kính, kề vai chiến đấu nhiều năm như vậy, sự quan tâm và chăm sóc của anh dành cho người con trai này đã sớm vượt qua tình anh em thuần túy. Năm ấy khi Tiêu Tư Kính bị bệnh nằm viện, Tô Thế Luân thức trắng cả đêm, nôn nóng bất an. Lúc đó anh nhận ra trọng lượng của Tiêu Tư Kính trong lòng mình không giống như bạn bè. Tiêu Tư Kính chỉ ho khan một tiếng anh đã cuống cả lên, sự coi trọng và để ý này không thể giải thích bằng hai chữ “bạn tốt” được.
Nhưng tính cách Tiêu Tư Kính luôn trầm ổn nghiêm túc, cách đối nhân xử thế của người con trai này rất khí phách. Tô Thế Luân hoàn toàn không dám thổ lộ, anh sợ nhỡ đâu lão Tiêu không có ý đó với mình, tỏ tình xong lão Tiêu sẽ lập tức nhường lại vị trí đội trưởng Thất Tinh Thảo cho người khác rồi rời khỏi Thanh Đảo – với tác phong quyết đoán dứt khoát của người này, chắc chắn có thể làm được việc đó.
Bản chất Tô Thế Luân rất kiêu ngạo quật cường, anh không muốn nếm trải cảm giác bị từ chối, vì thế mấy năm nay vẫn giấu nhẹm trong lòng không dám nói ra. Chưa kể khi nhìn thấy ánh mắt thẳng thắn của Tiêu Tư Kính, anh cũng không dám mặt dày nói ra ba chữ “Tôi thích anh” này, sợ rằng sẽ vấy bẩn tình cảm chiến hữu thuần túy suốt bao năm qua của bọn họ.
Dùng thân phận đội phó ngầm quan tâm hắn, để ý hắn, ở bên cạnh hắn, cùng nhau dẫn dắt Thất Tinh Thảo thi đấu thật tốt, bọn họ đã cùng nhau cắn răng trải qua gian khó, cũng cùng nhau mỉm cười nghênh đón huy hoàng. Tô Thế Luân cảm thấy cứ thế này cũng đủ thỏa mãn rồi, anh không muốn phá vỡ tình cảnh hiện tại.
Hôm nay Lưu Xuyên vô tâm nói đùa một câu, Tiêu Tư Kính đột nhiên nhắc tới chuyện cũ khiến Tô Thế Luân thực sự bất ngờ.
Chẳng biết có phải do mình cả nghĩ hay không, chuyện Lưu Xuyên miệng tiện thích đùa dai thì ai cũng biết, Lưu Xuyên mà nói thì đến dấu chấm câu cũng không thể tin. Vậy mà hôm nay khi Lưu Xuyên nói đùa, hình như Tiêu Tư Kính có chút không vui…
Nhưng Tiêu đội luôn biết nhẫn nại như vậy, nhịn đến bây giờ mới hỏi tới.
Tô Thế Luân bị hắn nhìn chằm chằm, đáy lòng cuống lên, gượng gạo ra vẻ bình tĩnh giải thích: “Khụ, Lưu Xuyên luôn vô liêm sỉ như thế, cậu ta nói cái gì tôi cũng chẳng để tâm. Lúc trước khi Tiểu Đường dùng Đoạt mệnh tiễn đóng đinh cậu ta trên tường, cậu ta còn đánh chữ nói: Đường đội, cậu đối với tôi nhất định chính là chân ái.”
Sau đó Đường Ngự Phong lập tức ấn nhầm phím, đệ nhất cung thủ của liên minh ngã từ trên cao xuống máu văng đầy đất. Khán giả đều cười muốn điên, nói: “Xuyên thần không cần mạng, lực sát thương khi đánh chữ cũng không thể coi thường.”
Đương nhiên Tiêu Tư Kính biết ở liên minh không ai mặt dày bằng Lưu Xuyên, cũng hiểu rằng câu “Đánh là thân, mắng là yêu, đuổi giết là chân ái” mà Lưu Xuyên nói với Tô Thế Luân cùng với câu “Một chiêu này đánh chết tôi nhất định là chân ái” hắn nói với Đường Ngự Phong lúc trước giống hệt nhau. Mấy lời này chỉ là đùa vui thuần túy, trên mạng cũng thấy rất nhiều…
Nhưng hôm nay khi trực tiếp nghe được, trong lòng lại không vui.
Tiêu Tư Kính nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Tô Thế Luân: “Lời Lưu Xuyên nói cậu không để trong lòng, thế còn lời của tôi?”
Nhìn thấy đôi mắt tối lại của hắn, Tô Thế Luân giật nảy, cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, do dự một lát mới đỏ mặt nói: “Anh… Lời của anh đương nhiên tôi sẽ để trong lòng, anh là đội trưởng của Thất Tinh Thảo mà.”
“…” Lại là đội trưởng.
Tiêu Tư Kính nhếch miệng, bỏ tay Tô Thế Luân ra, nói: “Chúng ta cùng nhau thi đấu đã bảy năm, tính từ khi quen nhau trong game đến giờ cũng sắp tám năm rồi đúng không?
Tô Thế Luân gật đầu: “Ừ.”
“Tám năm… Cũng không dễ dàng gì.” Tiêu Tư Kính khẽ thở dài, thấp giọng nói, “Sau khi mùa giải này kết thúc, có một số việc cũng nên kết thúc cho xong.”
Tô Thế Luân giật mình, quay đầu nhìn hắn – kết thúc? Kết thúc? Tiêu Tư Kính có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đã nhận ra tình cảm đơn phương của mình nên muốn cắt đứt sau khi hết mùa giải? Lúc này không nói ra chỉ là lo sẽ ảnh hưởng tới các trận đấu tiếp theo?
Nghĩ lại chuyện mấy năm nay, đáy lòng Tô Thế Luân dâng lên chua xót.
Nếu không phải anh vốn kiêu ngạo kiên cường, anh đã không thể chống đỡ nổi cảm giác yêu đơn phương lâu như vậy
Vì Thất Tinh Thảo, anh mới cắn răng kiên trì – vì đội tuyển Thất Tinh Thảo là giấc mơ chung của hai người bọn họ.
Đúng lúc này, Tiêu Tư Kính lại đặt tay lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng siết lại.
Vì chơi game lâu năm, đầu ngón tay Tiêu Tư Kính có những vết chai mỏng, ngón tay thon dài có lực, khoảnh khắc khi hắn chạm vào tay anh, ma sát rất nhỏ trên mu bàn tay khiến trái tim Tô Thế Luân lại loạn nhịp.
Làm gì thế? Bị mọi người nhìn thấy thì không ổn…
Anh quay đầu lại định nói hắn thì đã thấy Tiêu Tư Kính dựa vào ghế nhắm mắt lại, tỏ vẻ: “Trẫm muốn ngủ, gây rối là giết”.
“…” Tô Thế Luân đành im lặng, muốn rút tay về nhưng lại bị Tiêu Tư Kính dùng lực nắm chặt.
Tim Tô Thế Luân đập điên cuồng, cảm giác hai thằng con trai nắm tay nhau không ổn lắm, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm trên tay, anh lại luyến tiếc không muốn buông ra.
– mặc kệ lão Tiêu nghĩ về anh thế nào, anh chỉ biết rằng bản thân hoàn toàn không hối hận khi đã đem lòng yêu người con trai này.Hết chương 301.
Dài quá nhưng mà mấy chương tình cảm của đôi này mình thích lắm lắm ấy. Cặp này hai đứa đều EQ thấp, thành ra cứ dùng dằng bảy tám năm. Nghĩ cũng khổ sở vô cùng:-