Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Long Ngâm thành công bảo vệ cờ lệnh lôi đài trong vòng đấu đầu tiên, giành trọn vẹn ba điểm.

Trong năm phút nghỉ giữa hiệp, Tiêu đội không vô sỉ đi nói xấu người khác như Lưu Xuyên, Trương Thư Bình cũng rất thông minh không gợi đề tài, chỉ nghiêm túc bình luận về trận thi đấu vừa rồi: “Có thể nhìn thấy tuyển thủ Trình Duy này có căn bản vững chắc, lối chơi và suy nghĩ của cậu ta cũng rất rõ ràng. Có điều Võ Lâm rất khác với Thần Tích, cậu ấy lại chưa từng đánh với đại thần ở bên này, theo không kịp tiết tấu của Xuyên thần cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Đúng vậy.” Tiêu Tư KÍnh nói, “Nếu giờ bỗng nhiên tôi qua Thần Tích chơi chiến sĩ thì tôi cũng chẳng khác nào tay mơ.”

Lão Tiêu nói cực kỳ thẳng thắn, thực ra đây cũng là lời nói trúng tim đen, chỉ ra chỗ chủ quan của Trình Duy.

Đổi game sao có thể dễ dàng như thế? Bảo Tiêu đội đi chơi chiến sĩ ở Thần Tích hay bảo Tô Thế Luân đi chơi pháp sư triệu hồi, dù là nguyên lý giống nhau nhưng vẫn sẽ phải làm quen từ đầu. Muốn đi đánh giải chuyên nghiệp thì ít nhất phải biết người biết ta, làm quen với toàn bộ chức nghiệp trong game một lần nữa, nhớ kỹ bộ chiêu thức, bao gồm cả thời gian hồi chiêu, trị số sát thương, hiệu ứng khống chế v… v…, hơn nữa còn phải giao thủ liên tục với những cao thủ cùng hoặc khác chức nghiệp để tích lũy kinh nghiệm thi đấu.

Hiện tại đột nhiên bảo Lưu Xuyên sang Thần Tích chơi pháp sư triệu hồi hai ngày rồi đi PK với Miêu thần thì chắc chắn sẽ thua sấp mặt không cần nghĩ.

Việc hiểu rõ một trò chơi một cách triệt để đòi hỏi quá trình tích lũy trong thời gian dài.

Vì vậy, thực ra Tiêu Tư Kính rất phản đối hành động của quản lý Lê Huy tại Hoa Hạ, mời trợ giúp bên ngoài thì chẳng sao, nhưng không nhất thiết phải giấu kỹ vũ khí bí mật Trình Duy này suốt một mùa giải, chẳng khác nào đầu đuôi lẫn lộn.

Trương Thư Bình không khỏi cảm thán nói: “Lão Miêu chuyển dời qua đây cũng phải mất nửa năm làm quen với trò chơi trong game mới bắt đầu đưa đội đi thi đấu. Còn Hoa Hạ… việc mời ngoại binh thì có thể hiểu được, thế nhưng… bảo Trình Duy nước đến chân mới nhảy thế này, playoffs mới thèm ra mặt thì rõ ràng đã quá tự tin.”

Dù sao Hoa Hạ cũng là nhà cũ của mình, Trương Thư Bình cũng không muốn quá lời. Thực ra sau khi làm bình luận viên, anh đã tiếp xúc với rất nhiều người, cũng quen biết thêm nhiều tuyển thủ eSports, tình huống bên Thần Tích anh biết rõ hơn Lưu Xuyên nhiều, Trình Duy bị Lê Huy gây khó dễ kéo sang Võ Lâm bên này trợ giúp, mấy tháng này Thần Tích lại vừa vặn đang nghỉ thi đấu, Trình Duy là người có tính tò mò cao, có lẽ là vì Miêu thần cũng sang Võ Lâm nên cậu hiếu kỳ nhất thời đồng ý đề nghị của ông chủ để chạy sang bên này xem thử.

Có điều rõ ràng cậu đã xem nhẹ trình độ của cao thủ bên này. Dù ở Thần Tích cậu có thể tung hoành khắp liên minh, nhưng phép vua cũng phải thua lệ làng, sang Võ Lâm vẫn nên cẩn thận một chút. Chưa kể dù cậu được ca ngợi là thiếu niên thiên tài đi nữa thì cũng không thiếu khắc tinh ở Thần Tích.

Mấy năm gần đây, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp trong giới thi đấu điện tử, không một ai có thể tự nhận mình là đệ nhất thiên hạ. Xuyên thần ở Võ Lâm còn không phải là vô địch thì đừng nói đến một tuyển thủ mới 18 tuổi đầu, muốn khiêu chiến vị boss kia sao, vẫn còn non lắm.

Một chiêu cuối cùng của Lưu Xuyên hạ gục cậu, coi như một cái tát thẳng mặt cho thiếu niên hung hăng kia tỉnh ngộ.

***

Khi hai người còn đang thảo luận, vòng lôi đài thứ hai cũng bắt đầu.

Trương Thư Bình nói: “Vòng này Long Ngâm sẽ chọn bản đồ và chọn người trước, Tiêu đội nghĩ Lưu Xuyên sẽ phái ai ra sân?”

Tiêu Tư Kính nói: “Ngô Trạch Văn, Từ Sách, Lâm Đồng, Tần Dạ đều có khả năng sẽ lên. Tứ Lam và Lưu Xuyên vừa đánh rồi nên hẳn là sẽ không lên nữa. Có điều Lưu Xuyên vẫn có thể ra bài dị, chưa chắc tôi đoán đã chuẩn.”

“… Thực ra tôi cũng không đoán được cậu ta.” Trương Thư Bình cười nói, “Chúng ta vẫn nên chờ đợi quyết định của Long Ngâm đi.”

Bản đồ lần này Long Ngâm lựa chọn là bản đồ đầm lầy, tuyển thủ đầu tiên ra sân là Ngô Trạch Văn.

Hoa Hạ suy xét một lúc liền cử Hứa Mạch lên đài. Hứa Mạch là tuyển thủ chơi Ngũ Độc Tiên, tỉ lệ thắng của Ngũ Độc khi PK với Ngũ Độc là 50:50, phái ra Hứa Mạch cũng là điều dễ hiểu.

Có điều tố chất tâm lý mạnh mẽ và năng lực nắm chắc địa hình của Ngô Trạch Văn khi thi đấu vẫn phát huy tác dụng không thể phủ nhận, cậu thường xuyên lợi dụng kỹ năng khống chế của rết và nhện để cấu máu Hứa Mạch, cuối cùng Hứa Mạch bại trận trong tay Ngô Trạch Văn.

Tuyển thủ thứ hai lên sân là đội trưởng Lương Hải Tân. Sau khi Lương Hải Tân giết chết Ngô Trạch Văn thấp máu, Long Ngâm lại phái Lâm Đồng ra trận.

Nguyên nhân hắn đưa Lâm Đồng lên rất đơn giản, Lâm Đồng đã từng có kinh nghiệm giao thủ với Lương Hải Tân trong vòng bảng, hơn nữa cũng chính từ trận đấu đó mà Lâm Đồng mới bắt đầu thay đổi cách chơi của chính mình. Điều này sẽ khiến Lương Hải Tân sinh ra ảo giác, Lâm Đồng cũng sẽ có cơ hội đấu lại với Lương Hải Tân bằng cách chơi hoàn toàn mới.

Điều khiến Lưu Xuyên vui mừng chính là sau khi Lâm Đồng lên đài thì hoàn toàn không còn hồi hộp lo lắng, đánh rất dứt khoát.

Nhịp độ thi đấu lúc nhanh lúc chậm quấy nhiễu đối thủ quả nhiên tạo ra rất nhiều phiền phức cho Lương Hải Tân. Lại thêm địa hình đầm lầy rất nguy hiểm, Cái Bang lại là cận chiến cơ động, có rất nhiều skill khắc chế được các kỹ năng khống chế, Lương Hải Tân còn phải đề phòng bị Lâm Đồng dùng một chiêu đá vào trong đầm lầy, vì thế có nhiều chiêu không thể sử dụng.

Sau năm phút, Lương Hải Tân vậy mà không có được quá nhiều lợi thế, điều này khiến rất nhiều người xem cực kỳ bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới em gái Lâm Đồng lại có thể trụ vững lâu như thế. Mọi người vẫn còn nhớ lần trước khi đấu với Hoa Hạ, Lâm Đồng bị Lương Hải Tân cho ăn hành thảm đến thế nào.


Tiêu Tư Kính giải thích: “Phong cách của tuyển thủ Lâm Đồng hiện tại chính là hoán đổi tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, mục đích ra sân của cô ấy rất rõ ràng – ổn định cục diện, quấy nhiễu nhịp thi đấu của đối phương. Chỉ cần không bị đội bạn giết quá nhanh, tận lực cấu máu đối thủ, đã có thể tạo thành cục diện có lợi cho Long Ngâm rồi.”

“Đúng thế, thắng thua không quan trọng, cô ấy chỉ cần duy trì cục diện, tạo tiền đề tốt cho người thứ ba là được. Tuyển thủ nữ này hôm nay cũng đánh rất bình tĩnh nữa.” Trương Thư Bình nói.

Vừa dứt lời, Lâm Đồng bất ngờ sử dụng “Phi long tại thiên”, mạnh mẽ ném Lương Hải Tân lên trời, ngay sau đó bồi thêm một combo x3 “Long khiếu cửu thiên”, đánh cho Lương đội thấp máu xong liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Có điều lần này Lương Hải Tân cũng không để cô thành công chạy trốn, một chiêu “Điểm huyệt chỉ pháp” cố định cô tại chỗ, một chiêu giết được Ngô Đồng Mộc.

Lúc này máu của Lương Hải Tân không còn bao nhiêu, Long Ngâm phải đưa người thứ ba lên sân đấu.

Khán giả đều phỏng đoán… Hẳn sẽ là Từ Sách phải không?

Nhưng cái tên xuất hiện trên màn hình lại khiến mọi người sững sờ kinh ngạc – Hải Nạp Bách Xuyên!

Sao Xuyên thần lại lên tiếp vậy?!

Không ai hiểu nổi bố trí nhân sự lôi đài ngày hôm nay, Xuyên thần lên lôi đài liên tục không lẽ sẽ nghỉ đoàn chiến? Từ Sách nãy giờ chưa ra sân đừng bảo là đi đánh đoàn chiến đấy nha? Ai cũng thầm nghi ngờ phỏng đoán.

Sau khi lên sân, Lưu Xuyên nhanh chóng giải quyết Lương Hải Tân, Hoa Hạ đành phái tuyển thủ thứ ba lên để đấu với Lưu Xuyên.

Lúc này Lưu Xuyên còn 85% máu, vẫn là sự uy hiếp mạnh mẽ như trước.

Giờ thì Hoa Hạ thực sự khó xử, Tạ Quang Nghị muốn chỉ huy đoàn chiến, cần bảo tồn tinh lực, không thể lên lôi đài lần nữa. Vu Dương là tuyển thủ mà Xuyên thần đích thân chỉ dạy, chắc chắn không đánh lại Lưu Xuyên. Đồ đệ Lăng Đông của Tạ Quang Nghị cũng không có nhiều phần thắng khi đánh với Xuyên thần, Tạ Quang Nghị đành quyết định phái Trình Duy lên sân.

Trình Duy nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, khôi phục bộ dáng hừng hực ý chí chiến đấu, bước nhanh tới ghế tuyển thủ.

Khi cậu đang xoa tay chuẩn bị nghênh chiến, Lưu Xuyên lại đột nhiên đánh chữ: “Lại là cậu à? Không ổn lắm đâu, anh sợ giết chú em hai lần liên tục sẽ khiến chú em bị bóng ma tâm lý đó: (”

Trình Duy: “…”

Trình Duy thấy dòng chữ này suýt chút nữa nhảy dựng lên, cậu cố gắng nhịn xuống, mặc niệm trong lòng: Mặc kệ anh ta, mặc kệ anh ta!

Tỉnh táo lại rồi, cậu liền thao tác nhân vật Võ Đang của mình xông về phía trung tâm bản đồ.

Sau khi điều chỉnh lại tâm lý, ván này cậu đánh bình tĩnh hơn trước rất nhiều, giống như Trương Thư Bình đã đánh giá, căn bản của tuyển thủ này rất vững chắc, có rất nhiều thao tác nhìn vào chi tiết sẽ thấy được cậu thực sự là tuyển thủ đại thần, cách di chuyển, niệm hoàn toàn không mắc sai lầm, chính cậu cũng thích chơi pháp sư, nắm chắc tinh túy của cách chơi cấu máu từ xa một cách triệt để.

Nhưng… cậu lại đấu với Lưu Xuyên.

Một khi Lưu Xuyên mà muốn thả diều thì đại thần Võ Lâm ai cũng đau đầu chứ đừng nói là một Trình Duy trước đây chưa từng đánh với Lưu xuyên. Nếu nói Trình Duy là phái chơi theo kiểu chính tông thì Lưu Xuyên chẳng khác nào một đoàn xiếc, cách chơi biến đổi linh hoạt hoa cả mắt, bay tới bay lui, con rối cũng chạy xoay mòng mòng, đánh tới mức Trình Duy hoa mắt sắp hôn mê…

Trận này Trình Duy vẫn thua trong nuối tiếc, tuy rằng đến cuối cũng chỉ chênh nhau 5% máu, nhưng cậu vẫn không thể thu hẹp chênh lệch này, cảm giác có đánh bao nhiêu lần thì vẫn kém người ta thực sự rất bực mình.

Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Nhóc đánh tốt đó:)”

Trình Duy: “…”

Nhìn Lưu Xuyên đánh xong bình tĩnh xoay người đi xuống, Trình Duy nhất thời mặt đỏ tai hồng, hận không thể kiếm cái lỗ mà chui xuống.

“Đánh tốt?!” Những lời này của Lưu Xuyên khiến Trình Duy nghe được mà thấy đau truym, ngồi ở đó mặt buồn bã ỉu xìu như trái cà ủng bị người ta chà đạp, ngón tay liên tục gãi gáy, môi mím chặt, hoàn toàn khác với thiếu niên tràn đầy tự tin, sức sống tỏa ra khắp nơi khi lên đài lúc nãy.

Ngô Trạch Văn nhìn khuôn mặt Trình Duy trên màn hình lớn, nhịn không được nói: “Anh mắng cậu ta làm gì? Dù sao tuổi còn nhỏ mà.”

Lưu Xuyên vô tội nói: “Tôi đang khen nhóc ấy mà, cậu ta đánh tốt thật sự đó.”


Ngô Trạch Văn: “…”

Được rồi, anh khen đặc biệt ghê, khen một câu mà khiến người ta uể oải không phấn chấn nổi nữa.

***

Lúc này điểm số trên màn hình lớn đã biến thành 6:0, fan Long Ngâm thực sự rất kích động, còn Hoa Hạ thì không được như thế. Mỗi lần xem Hoa Hạ đấu với Long Ngâm, fan Hoa Hạ ai nấy đều khổ sở, Xuyên đội mà đã từng đưa Hoa Hạ lên đỉnh vinh quang, ngày hôm nay đứng ở bên kia chiến tuyến, giải quyết thẳng tay ngoại binh hỗ trợ mà Hoa Hạ vất vả cất giấu… Cảm giác đau lòng chẳng khác nào lấy tay trái chém vào tay phải.

Thân là fan Hoa Hạ, rất nhiều người không nỡ chửi Lưu Xuyên, gì thì gì Lưu Xuyên cũng là người sáng lập nên Hoa Hạ, cũng là người đặt nền móng cho Hoa Hạ bấy giờ. Nhưng trên tâm lý, mọi người cũng sẽ rất khó có thể chấp nhận được sự thật Lưu Xuyên đang mang đội đi đánh bại Hoa Hạ. Mọi người vẫn luôn tôn trọng kính yêu đội trưởng là thế, tại sao khi về lại không về Hoa Hạ? Cứ nhất định muốn đối đầu với Hoa Hạ là vì sao? Rất nhiều fan Hoa Hạ không thể chấp nhận chuyện này, dứt khoát tắt livestream, không đành lòng chứng kiến kết cục cuối cùng.

Tâm tình Trương Thư BÌnh cũng có chút phức tạp, nhịn không được nói: “Điểm số này khá bất lợi cho Hoa Hạ, Hoa Hạ đang thua 0:6, đoàn chiến có tổng cộng sáu lá cờ, bọn họ bắt buộc phải giành được ít nhất năm lá cờ, tương đương với mười điểm thì mới thắng được. Giành được năm trên tổng số sáu lá cờ… quá khó.”

“Đúng vậy, quan trọng nhất vẫn phải xem đội hình thế nào.” Tiêu Tư Kính nói, “Nếu Trình Duy cũng đánh đoàn chiến thì Hoa Hạ sẽ lựa chọn sử dụng đội hình hoàn toàn mới, dạng đội hình ba Võ Đang về lý thuyết sẽ rất mạnh, trước mắt chưa có đội tuyển nào trong liên minh sử dụng loại chiến thuật này, không biết chừng sẽ tạo ra được hiệu quả ngoài dự đoán.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Tư Kính cũng hiểu được Hoa Hạ không có hi vọng quá lớn, lấy được năm trên tổng số sáu lá cờ, chỉ trừ phi Lưu Xuyên bỗng nhiên rớt mạng mà thôi.

Vòng đấu thứ ba nhanh chóng bắt đầu, hai đội bắt đầu đưa ra danh sách tuyển thủ tham gia đoàn chiến.

Lúc này mọi người đột nhiên phát hiện, người đang ngồi ở vị trí chỉ huy của Long Ngâm lại là Tần Dạ!

Khi danh sách tuyển thủ hiện lên trên màn hình lớn, không ít người cũng sửng sốt trợn tròn hai mắt – Tần Dạ [Dạ Sắc], Lý Tưởng [Lý Tưởng Đại Sư], Từ Sách [Sách Mã Giang Hồ], Lam Vị Nhiên [Lam Lam Lam Lam], Giang Thiếu Khuynh [Thanh Phong Đạo Trưởng], Dư Hướng Dương [Ngư Nhi Thủy Trung Du]!

Hai dmg tầm xa là đội trưởng Xuyên thần cùng với học bá Trạch Văn vậy mà lại thêm một lần không lên đoàn chiến!

Tiêu Tư Kính: “…”

Được rồi, đừng nói là Lưu Xuyên rớt mạng, hắn còn không thèm lên luôn.

Lần trước khi Long Ngâm sử dụng đội hình dao phay ba cận chiến là trong trận đấu cuối cùng với Tuyết Lang tại vòng bảng, lúc ấy phần lớn mọi người đều phỏng đoán bọn họ chuẩn bị đội hình này để đối phó với đội tuyển Đồng Tước thuần cận chiến, chẳng ngờ ngay trong trận đầu tiên đánh với Hoa Hạ trong playoffs, Long Ngâm lại sử dụng đội hình dao phay, thực sự khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Hoa Hạ cũng nhanh chóng đưa ra danh sách nhân sự – Tạ Quang Nghị [Ba Quang Lân Lân] (gợn sóng lấp lánh), Lục Vũ [Đả Lôi Bất Hạ Vũ] (sét đánh mà không mưa), Trình Duy [Duy Nhất Chuyên Chúc] (độc quyền chỉ có một), Lương Hải Tân [Hải Phong Vi Lương] (gió biển hơi lạnh), Trầm Trường Thiên [Túy Tửu Đương Ca] (cứ say là hát), Bạch Vân Phi [Thành Trung Thành].

Đội hình Hoa Hạ trừ Thiếu Lâm, phụ trợ và buff vẫn giữ nguyên, những vị trí khác hoàn toàn thay đổi, trước đây đánh vị trí số một thường là Ngũ Độc Tiên Hứa Mạch hoặc là đồ đệ Lăng Đông của đội phó Tạ, đội hình hôm nay thì đội phó Tạ đánh vị trí số một, còn dmg chủ lực lại là hai Võ Đang Khí tông gồm Trình Duy và Lương Hải Tân liên thủ, rõ ràng chiến thuật không hề giống với trước đây.

Có điều khi Tiêu Tư Kính nhìn đội hình hai bên, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý tứ của câu nói mà Lưu Xuyên nhấp nhả với hắn tại nhà hàng, rõ ràng không biết vì lý do gì mà Long Ngâm bên này lại đoán được thân phận của Trình Duy từ trước, chuẩn bị đội hình này hoàn toàn là để nhắm vào Trình Duy.

Vừa rồi hắn còn nghi ngờ không biết tại sao Lưu Xuyên lại lên lôi đài tới hai lần, hiện giờ nhìn thấy liền hiểu rõ, Lưu Xuyên vì muốn đảm bảo chắc chắn điểm lôi đài nên dứt khoát buông bỏ đoàn chiến, thay chỉ huy bằng Tần Dạ. Nếu hắn có thể khắc chế được Trình Duy một cách thành công trên lôi đài thì dưới tình huống sáu điểm có sẵn, đoàn chiến sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Hoa Hạ đi theo con đường dùng ba Võ Đang đánh khống chế tiết tấu chậm, còn Long Ngâm lại dứt khoát dùng đội hình dao phay, thế này có khi lại hay.”

“Phải.” Tiêu Tư Kính nói, “Hai bên đều có phần thắng, để xem họ sẽ chọn bản đồ gì.”

Bản đồ mà Hoa Hạ lựa chọn cũng khiến rất nhiều người bất ngờ – Danh kiếm sơn trang!

Cái tên quen thuộc không ai chơi Võ Lâm mà không biết, đây chính là bản đồ trong phó bản đầu tiên của game có tên là “Dạ Tham Danh Kiếm Các”, boss trong phó bản là hai chị em song sinh. Có điều khi sang giải chuyên nghiệp thì tấm bản đồ này cũng được chỉnh sửa lại đôi chút, địa hình sơn trang rất trống trải, qua trọng nhất là bản đồ này mở ra hình thức không chiến, nói cách khác, tuyển thủ có thể nhảy lên nóc nhà chơi.

Giang Thiếu Khuynh nhịn không được mà nhớ tới thời điểm khi vừa vào game gặp được Xuyên thần. Năm đó chính trong phó bản này, cậu đã gặp được đội ba người cố định gồm Xuyên, Văn, Tưởng. Lúc ấy cậu vẫn là ông chủ của cửa hàng Thanh Phong, đi đánh phó bản cày trang bị với Lưu Xuyên. Bản đồ này có thể đứng trên nóc nhà đánh quái, hôm nay, ý đồ của Hoa Hạ khi chọn bản đồ này cũng rất rõ ràng – lợi dụng nóc nhà để thả diều đối thủ.


Tuy Tần Dạ mù phó bản không biết đánh boss ra làm sao, nhưng năng lực phân tích khi PVP vẫn rất mạnh, vừa nhìn bản đồ liền hiểu ra ý tưởng của đối phương, anh nói: “Sau khi bắt đầu thì cả đội lên đường trên, Lý Tưởng đứng dưới bảo vệ Thiếu Khuynh và Tiểu Dư, Thiếu Khuynh mở trận tăng tốc, Tứ Lam, A Sách theo tôi xông lên nóc nhà, chiếm được địa điểm trên cao trước, nếu không mà bị bọn họ thả diều trên nóc thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động chờ chết không thể thoát!”

Nếu như bị Hoa Hạ cướp được vị trí trên nóc nhà, hai Võ Đang Khí tông đứng đó dùng skill khống chế thì Long Ngâm sẽ rất khó đánh, nhỡ đâu bị đối phương giảm tốc độ trên mặt đất thì chẳng khác nào đứng đó chờ người ta hấp.

Cho nên phải tốc chiến tốc thắng, cướp được vị trí trên nóc nhà thì có thể đột phá từ đây.

Sau khi bắt đầu, mọi người theo lệnh của Tần Dạ mà đi đường trên, hiện tại bọn họ đã có sáu điểm áp đảo, đoàn chiến trận này giành được một lá cờ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu lấy được hai lá cờ thì tương đương mười điểm thắng luôn. Vì vậy Hoa Hạ mới là đội tuyển đang phải chịu áp lực, Long Ngâm sẽ dễ đánh hơn nên Tần Dạ mới bảo mọi người đi cùng với nhau.

Cả đội lên đường trên, vừa bố trí xong tầm nhìn thì mới phát hiện Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị đã giành được nóc nhà trước, bên cạnh còn có một phụ trợ là Thái cực Võ Đang, bên dưới mái hiên thì có một đại sư Thiếu Lâm đang đứng!

Rõ ràng Đường Môn thì dùng khinh công Mê ảnh tung, Thái cực Võ Đang thì dùng trận tăng tốc kết hợp với hiệu quả gia tốc toàn đội của Võ Đang Khí tông giúp bọn họ đến được trung tâm bản đồ sớm hơn Long Ngâm hai giây, vì vậy bọn họ không hề do dự lập tức bay lên mái nhà.

Đường dưới thì Trình Duy dẫn đội, cậu đưa một buff theo cùng mình, Tạ Quang Nghị chia cậu xuống đường dưới chính là sử dụng chiến thuật 4/2 kinh điển, hai người câu kéo đối phương còn bốn người còn lại nhanh chóng đoạt cờ. Hoặc ngược lại bốn người bám trụ cả sáu người đội bạn để hai người còn lại thuận lợi giành cờ.

Kết quả là đường trên 4 vs 6, đường dưới không có ai.

Tạ Quang Nghị quyết đoán nói: “Đợi lát nữa khi cờ lệnh xuất hiện thì Tiểu Duy dùng tốc độ nhanh nhất để lấy cờ, đường trên bên này tận lực câu kéo!”

Tuy nói là 4 vs 6, nhưng thực ra Hoa Hạ cũng không hề bị động, vì hôm nay toàn bộ Long Ngâm đều là cận chiến, cận chiến mà muốn lên nóc nhà thì chỉ có thể dùng khinh công, chỉ cần căn thời gian khinh công chờ hồi lại là có thể chơi diều đối phương, một khi đã chiếm được nóc nhà trước thì ba Võ Đang đánh tầm xa sẽ cực kỳ có lợi!

Phụ trợ của Hoa Hạ cũng thuộc dạng ý thức hàng đầu, vừa thấy người của Long Ngâm liền lập tức dùng trận định thân để khống chế cả đội dưới đất, ngay sau đó lại đứng trên nóc nhà dùng Lưỡng nghi trận tăng sát thương, Tam thanh trận tăng hiệu ứng.

Còn Lương Hải Tân cũng niệm một skill đa mục tiêu “Kiếm đàm cầm tâm” để bào máu của cả sáu người Long Ngâm! Tạ Quang Nghị bùng nổ tốc độ tay, dùng Mê ảnh tung nhanh chóng nhanh chóng nhảy tới mái hiên đối diện, tung ra skill đa mục tiêu Thiên tuyệt địa diệt từ phía sau! Những thành viên Long Ngâm bị trúng ám khí sau lưng, ai cũng bị chồng vài tầng trạng thái mất máu.

Tiểu Dư vội vã đi giải khống chế, nhưng rõ ràng tốc độ kéo máu của cậu kém tốc độ mất máu mà đội phó Tạ gây ra rất nhiều, thân là Đường Môn Ám khí mạnh nhất, tỉ lệ trí mạng của ám khí mà Tạ Quang Nghị sử dụng đứng hạng nhất trong liên minh, chưa kể giờ phút này anh lại đang đứng ở vị trí sau lưng mọi người, không ai nhìn thấy!

Hoa Hạ bên kia, hai người Lương, Tạ mỗi người đứng ở một bên nóc nhà, vừa vặn tạo thành thế bánh mì kẹp thịt với đội tuyển Long Ngâm, lại có thêm phụ trợ và Thiếu Lâm quấy nhiễu phía dưới, đội tuyển Long Ngâm vì tới chậm một bước mà bị Võ Đang dùng trận pháp định thân khiến cho lần giao tranh tổng đầu tiên vừa bắt đầu đã rơi vào thế bị động.

Tần Dạ nhíu mày nói: “Ngay sau khi hết khống chế thì lên hết nóc nhà, giết Lương Hải Tân trước!”

Mọi người ai cũng đang mất máu, áp lực buff của Tiểu Dư rất lớn, có điều lúc này Tần Dạ đã không thể quan tâm tới chuyện mình mất bao nhiêu máu, anh buộc phải đưa ra quyết định nhanh chóng lên nóc nhà để giết được ít nhất một người của Hoa Hạ, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục bị khống chế dưới đất.

Lam Vị Nhiên và Từ Sách cũng biết điểm này, ngay khi hiệu quả của trận pháp Võ Đang kết thúc, ba người lập tức ấn phím F trên bàn phím – Phi hạc xung thiên!

Hình ảnh hiện ra khiến khán giả không khỏi vỗ tay, thời điểm mà ba cận chiến dao phay của đội tuyển Long Ngâm lấy đà nhảy lên gần như trùng khớp với nhau, không khác gì đồng bộ sóng điện não. Ba người cùng khinh công bay lên, một xanh, một trắng, một hồng, ba nhân vật ba màu áo khác nhau, thân nhẹ như yến vững vàng đáp xuống nóc nhà, đây chính là sự ăn ý thấu hiểu lẫn nhau đạt thành qua thời gian dài phối hợp.

Ba người đứng vững trên nóc nhà, xông tới nhắm thẳng vào Lương Hải Tân!

Lương Hải Tân là pháp sư máu giấy, bị ba cận chiến lại gần thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, về cơ bản là chết chắc…

Nhưng khi Lương Hải Tân thấy ba người Tứ Lam, Tần Dạ và Từ Sách cùng xông tới thì cũng không cuống lên, cậu liền dùng một skill khinh công lộn nhào khoảng một mét về phía trước, nhìn qua như nhảy xuống từ mái hiên. Ngay khi khán giả trợn mắt cứng lưỡi cho rằng Lương đội di chuyển phạm sai lầm sắp ngã xuống thì trong nháy mắt, xích sắt trong tay Tạ Quang Nghị đột nhiên tung ra.

– Tử mẫu phi trảo!

Xích sắt nhọn hoắt chuẩn xác câu được Lương Hải Tân đang rơi tự do giữa không trung!

Sự phối hợp “tiếp sức trên không” huyền diệu này khiến rất nhiều khán giả bất ngờ, cự ly giữa hai mái nhà là 25 mét, nhưng phạm vi dây xích của Đường Môn là 24 mét, vốn Tạ Quang Nghị không thể với tới Lương Hải Tân, nhưng Lương Hải Tân lại nhảy về phía trước một mét, vừa đúng vị trí Tạ Quang Nghị móc được rồi kéo về…

Hóa ra Lương Hải Tân không phải vì di chuyển sai khiến cho suýt ngã, mà là cố ý nhảy về phía trước để xích sắt của Tạ Quang Nghị chạm được vào. Tạ Quang Nghị tung xích đúng lúc cứu người, cứ thế Lương Hải Tân đang đứng ở nóc nhà hướng Bắc đã dời sang mái nhà phía Nam trong nháy mắt!

Phối hợp câu người trên không rất mạo hiểm, nhỡ đâu Tạ Quang Nghị chỉ cần chậm tay nửa giây thôi thì Lương Hải Tân sẽ ngã xuống! Thực tế chứng minh rằng, vốn bình thường đội trưởng và đội phó của Hoa Hạ nhìn không hợp nhau lắm, nhưng lần phối hợp này lại ăn ý không ngờ!

Ba cận chiến của Long Ngâm vồ hụt, vì thế bọn họ không thể tấn công nữa.

Trong khi đó ba người đang đứng phía dưới lại gặp nguy hiểm. Lý Tưởng dùng Kim chung tráo bảo vệ cho Tiểu Dư, nhưng Thiếu Lâm Hoa Hạ cũng không chạy đến chơi mà bắt đầu quấy nhiễu liên tục. Cùng lúc đó, Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân đứng trên nóc nhà phối hợp bùng nổ đánh Lý Tưởng, nhanh chóng lấy được chiến công đầu.

– [Hải Phong Vi Lương] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư], thủ sát!


Ba người Tần Dạ đứng trên nóc nhà đối diện định giết phụ trợ, kết quả phụ trợ của Hoa Hạ lại trực tiếp nhảy xuống khỏi nóc nhà, tự tăng tốc cho bản thân rồi dùng Thê vân tung bay về phía mái nhà đối diện đứng cùng với hai người Tạ, Lương, bay ra xa 25 mét chỉ bằng một combo cực kỳ lưu loát như nước chảy mây trôi.

“Rõ ràng bình thường Hoa Hạ vẫn liên tục đánh tập trên bản đồ này.” Trương Thư Bình nhìn màn hình lớn nói, “Dù là hai người Tạ, Lương tiếp sức trên không hay hai phụ trợ tìm đường trốn thoát thì đều nắm rất chuẩn, thời điểm dùng khinh công cũng rất đúng lúc.”

Tiêu Tư Kính nói: “Về lý thuyết thì đội hình toàn dao phay của Long Ngâm rất thích hợp, nhưng gặp phải loại bản đồ đánh trên nóc nhà thế này thì sẽ cực kỳ bất lợi cho cận chiến.”

“Đúng vậy.” Trương Thư Bình nói, “Cự ly giữa hai mái nhà hướng Nam và hướng Bắc là 25 mét, Tiêu Dao du của Tứ Lam và Huyễn quang bộ của Minh Giáo đều không thể đi xa như vậy. Chỉ có Mê ảnh tung của Đường Môn là có thể bay được 25 mét, tử mẫu phi trảo lại có phạm vi 24 mét vừa vặn cộng thêm một mét tiến bước của Lương Hải Tân, xem ra Hoa Hạ đã nghiên cứu triệt để tấm bản đồ này.”

“Đúng vậy, hẳn là Hoa Hạ cũng ẩn giấu một cao thủ phân tích số liệu sau màn.” Tiêu Tư Kính phỏng đoán, “Cách chơi di chuyển trên nóc nhà này mang lực uy hiếp cực lớn với ba cận chiến của Long Ngâm. Lúc này khinh công của ba người Tần Dạ đang chờ cooldown, không thể bay lên nóc nhà nữa, chỉ có thể đứng dưới đất bị thả diều cấu máu. Mà đợi đến khi khinh công của bọn Tần Dạ hồi lại thì khinh công của Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị cũng đã phục hồi, chiến thuật chơi khinh công trên nóc nhà cũng thường xuyên xuất hiện ở bản đồ không chiến tại giải chuyên nghiệp.”

Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Hẳn là lúc này Xuyên thần đang buồn bực lắm ha? Cho toàn cận chiến ra sân, ai dè đánh bậy đánh bạ lại đúng theo ý của Hoa Hạ mất rồi.”

Tiêu Tư Kính gật đầu: “Nếu Lưu Xuyên tự mình đánh đoàn chiến thì chắc chắn sẽ dễ dàng phá giải chiến thuật kiểu này, chỉ cần một chiêu Tử mẫu phi trảo câu Lương Hải Tân xuống dưới là xong. Có điều rõ ràng Lưu Xuyên có ý đồ khác, cậu ta lên lôi đài hai lần để lấy được sáu điểm thì cũng không thể coi là đánh đổi không có lời được.”

Lão Tiêu bình luận rất khách quan, thực ra mọi người cũng hiểu được, vì đã dùng khinh công “Phi hạc xung thiên” để nhảy lên, Tần Dạ, Tứ Lam và Từ Sách không thể tấn công ba người đứng phía nóc nhà đối diện, đành phải bò từ trên cao xuống đất liên thủ đánh Thiếu Lâm đội bạn.

Lý Tưởng thì lên bảng đếm số, Giang Thiếu Khuynh cũng đã thấp máu.

Đáy lòng Tần Dạ có chút áy náy, thực ra vừa rồi anh đã chỉ huy sai lầm, nghĩ quá đơn giản. Anh vốn nghĩ tập trung tốc độ giết Lương Hải Tân nhanh nhất có thể, để Tứ Lam và Từ Sách cùng hành động… Trên thực tế, khi đó Tạ Quang Nghị đang đứng sau lưng, đáng nhẽ anh phải đề phòng xích sắt của Tạ Quang Nghị sẽ cứu được đồng đội mới đúng, biện pháp tốt nhất vào lúc đó thực ra phải là anh cùng Từ Sách lên nóc nhà đối diện giết người thật nhanh còn Tứ Lam sang bên kia quấy nhiễu Tạ Quang Nghị, như vậy thì sẽ đảm bảo phần thắng cao hơn rất nhiều.

Cũng không thể đổ hết lỗi cho Tần Dạ, ai mà ngờ Hoa Hạ lại chơi cái trò tiếp sức trên không như vậy chứ? Cự ly không đủ, Lương Hải Tân còn nhảy về phía trước để xích của Tạ Quang Nghị kéo đi. Dù là Lưu Xuyên có trực tiếp chỉ huy cũng không chắc có thể nghĩ ra ngay lập tức, Lam Vị Nhiên cũng không ngờ, rõ ràng Hoa Hạ chọn tấm bản đồ này cũng đã nhọc công cẩn thận nghiên cứu chiến thuật.

Đây chính là ưu thế của sân nhà. Mọi người của Long Ngâm cũng từng luyện tập trên bản đồ này, nhưng nói chung là không thể lại được so với một Hoa Hạ đã có bố trí chuyên biệt chỉ dành cho tấm bản đồ này từ trước.

Lúc này, cờ lệnh hai đường đã xuất hiện.

Ở đường dưới, Trình Duy mang theo buff không hề gặp áp lực nào, bắt đầu niệm chiêu tấn công cờ lệnh, dưới tình huống không có bất cứ ai quấy nhiễu, sát thương của pháp sư đánh tầm xa khá cao, chưa kể Trình Duy chỉ cần lo đánh cờ, bên cạnh đã có buff kéo máu cho cậu, khỏi nói cũng biết nhàn nhã biết bao nhiêu. Trình Duy cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, nhanh chóng bào đi một lượng máu lớn từ lá cờ. Cậu hiểu rõ chức nghiệp pháp sư nhất, đương nhiên biết phải làm thế nào để tạo được sát thương tối đa trong thời gian ngắn nhất.

Còn ở cục diện giằng co tại đường trên, sau khi Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân phối hợp giết được Lý Tưởng thì lại bùng nổ giết nốt Giang Thiếu Khuynh. Trong khi đó ba người Tần Dạ vì khinh công còn đang chờ hồi chiêu nên không thể đi lên mái nhà, mới chỉ hạ gục được mỗi Thiếu Lâm đội bạn.

Hai bên trao đổi điểm hạ gục 1:3, rốt cuộc thì khinh công đã hồi lại.

Lần này Tần Dạ sáng suốt hơn, bảo Tứ Lam đợi trên mặt đất xem tình hình, anh thì đi cùng Từ Sách tới nóc nhà phía nam, tránh để Tạ Quang Nghị lại tiếp tục dịch chuyển thì coi như công cốc.

Nhưng anh và Từ Sách chỉ có hai người, phối hợp đấu với ba người đội bạn cũng không dễ dàng. Tuy Từ Sách có thể lại gần cắt ngang Lương Hải Tân niệm chiêu, nhưng một chiêu “Điểm huyệt chỉ pháp” không cần niệm của Lương Hải Tân liền cố định Từ Sách tại chỗ, đồng thời mở “Kiếm khí hộ thể” để bảo vệ bản thân, niệm skill nhắm về phía Tần Dạ – bùng nổ combo x3 của Khí tông Võ Đang: Kiếm khí tiêu tâm! Kiếm khí tung hoành! Ngũ khí triều nguyên!

Sát thương của combo này cực lớn, lại thêm Tạ Quang Nghị vẫn đang tấn công Tần Dạ, máu của Tần Dạ hạ xuống điên cuồng, nháy mắt đã bị hai người giết chết.

– [Hải Phong Vi Lương] kích sát [Dạ Sắc], tam sát!

Đến nước này thì Tần Dạ cũng đã biết mình đã thua giao tranh, chênh lệch quân số không quan trọng, quan trọng là địa hình ở Danh kiếm sơn trang quá có lợi với đấu pháp của Hoa Hạ. Nóc nhà tạo thành hình vuông bao bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc còn đỡ, mọi người có thể đi bộ trên nóc nhà, nhưng ở đây các khu nhà lại cách nhau rất xa. Tạ Quang Nghị lợi dụng Tử mẫu phi trảo có phạm vi cực lớn câu được Lương Hải Tân, còn một khi khinh công của ba cận chiến bên Long Ngâm cooldown thì không thể lên nóc nhà đánh người nữa, cục diện ắt lâm vào thế bị động.

Tần Dạ nhíu mày, bình tĩnh nói: “Rút đi, đừng để Lương Hải Tân có thêm điểm hạ gục.”

Tứ Lam cũng suy nghĩ giống như vậy, có điều hôm nay Tần Dạ chỉ huy nên anh cũng không tiện lên tiếng, nghe được câu này của Tần Dạ liền lập tức xoay người bỏ chạy. Tuy Từ Sách không muốn rút, nhưng một mình hắn cũng không thể cân được hai người Tạ, Lương, huống hồ giờ Lương Hải Tân đã có ba điểm hạ gục trong tay, sát thương hay chống chịu đều được tăng 15%, khó đánh hơn bình thường rất nhiều.

Vì vậy Lam Vị Nhiên, Từ Sách và Tiểu Dư liền cùng nhau rút lui, còn Hoa Hạ thì chỉ mất đi mỗi Thiếu Lâm, điểm hạ gục được nhường cho Từ Sách.

Đợt giao tranh tổng đầu tiên, ba mạng đổi lấy một mạng, quá lỗ.

Trương Thư Bình nói: “Xem ra đội tuyển Long Ngâm không phải lúc nào cũng gặp may, vốn đội hình dao phay dùng để nhắm vào cách chơi khống chế của dmg tầm xa đội bạn, nào ngờ… gặp phải loại bản đồ đánh nhau trên không này, Nga Mi, Tiêu Dao hay Minh Giáo đều là cận chiến, không thể bay cao mà không có khinh công, gián tiếp hoàn thành ý nguyện của đội tuyển Hoa Hạ.”

Lúc này Lưu Xuyên cũng chỉ biết cười, hắn đoán được mở đầu nhưng không đoán được cái kết, nghĩ được ra cách chơi tiếp sức trên không này cũng mệt cho Tạ Quang Nghị rồi.

Vì để phối hợp kéo người trên không thành công, có lẽ cậu và Lương Hải Tân đã phải luyện tập rất nhiều lần nhỉ, có khi Tiểu Lương còn không đếm được số lần ngã chết từ trên mái nhà nữa. Có công mài sắt có ngày nên kim, Hoa Hạ nhọc lòng khổ luyện đến hôm nay cũng đến ngày hái quả, dùng cách đánh quái trong phó bản để thi đấu, thực sự Lưu Xuyên cũng bái phục suy nghĩ của sư đệ.

Ngô Trạch Văn nhịn không được nói: “Trận này chúng ta rất khó giành điểm, cờ ở đường dưới nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chẳng mấy chốc mà Trình Duy lấy được. Đường trên có Tạ, Lương phối hợp cũng dễ dàng lấy cờ. Còn ở đường giữa, giao tranh sáu người có thêm Trình Duy gia nhập, bọn họ mà lợi dụng nóc nhà để chơi diều thì chúng ta càng khó đánh.”

Khi nói chuyện Trạch Văn nhả chữ rõ ràng, từng câu từng từ nói ra rất nghiêm túc, cậu phân tích cục diện trên địa hình rất triệt để, Lưu Xuyên nghe vậy cũng không nhịn được mà khẽ cười, nhẹ nhàng nắm tay Ngô Trạch Văn, ghé lại gần bên tai cậu nói: “Không phải lo, dù vòng này có ném hết cả ba lá cờ thì vòng tiếp theo thắng lại là được. Vòng thứ tư là sân nhà của chúng ta, Hoa Hạ không sơ múi được gì đâu, chúng ta nên tin tưởng Dạ Dạ nhiều hơn mới đúng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận