Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)



Hình ảnh và tên gọi quen thuộc nhưng thế cuộc đã luân chuyển như vật đổi sao dời, thậm chí Lưu Xuyên còn đổi cả tên đội tuyển, nhưng khán giả đều biết, hai người này vẫn luôn là đại thần đứng trên đỉnh tháp của liên minh như trước, chưa hề thay đổi. Thực lực của cả hai ngang nhau, trận đấu nào cũng gay gắt và phấn khích!

“Đây chính là một trận đấu định mệnh!” Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình cũng kích động nói, “Căn cứ theo thống kê của ban tổ chức, trong số các đội tuyển thì Thất Tinh Thảo và Hoa Hạ là hai đội có số lần giao thủ với nhau nhiều nhất, mọi người cũng biết trước mùa giải này thì playoffs không thi đấu theo thể thức double elimination. Tám đội vào tứ kết sẽ được phân cặp đấu loại trực tiếp, bốn đội chiến thắng được đi thẳng vào bán kết, quy tắc tàn nhẫn và khắc nghiệt hơn rất nhiều so với mùa này! Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo thường xuyên gặp nhau trong bán kết hoặc chung kết, không phải tôi loại anh thì chính là anh tống tiễn tôi. Có thể nói hai người Tiêu, Xuyên chính là kẻ thù lâu năm!”

Lâm Lập Minh cũng là người có tiếng nói, nhịn không được lên tiếng: “Tôi vẫn nhớ năm đó Thất Tinh Thảo và Hoa Hạ đánh năm ván trong chung kết. Khi ấy Hoa Hạ sáng chói như mặt trời ban trưa, cúp quán quân của mùa giải đầu tiên, mùa giải thứ hai, T.G.A mùa hè và mùa đông đều về tay bọn họ, tạo nên truyền kỳ thắng đủ một năm. Nếu mùa giải đó mà Hoa Hạ tiếp tục vô địch thì tức là năm lần đoạt ngôi vương liên tục, trong vòng bảng bọn họ cũng đứng hạng nhất, chẳng ngờ đến chung kết lại bị Thất Tinh Thảo đánh bại.”

Hồ Lượng cảm khái: “Tôi cũng nhớ rõ, sau trận chung kết ấy Tiêu đội đã từng nói một câu cực kỳ kinh điển – Xuyên thần, liên minh không phải thiên hạ của một mình cậu, ngôi vị quán quân giờ cũng đã đến lượt chúng tôi ngồi!”

Những lời này thực sự quá sảng khoái, lúc đó rất nhiều đội trưởng bại dưới tay Hoa Hạ đã cùng đứng lên vỗ tay cho Tiêu đội, đặc biệt là Tứ Lam, tuy anh vẫn luôn thua Lưu Xuyên nhưng nhìn Lưu Xuyên thua lão Tiêu, trong lòng anh vẫn cảm thấy vui vẻ, vỗ tay hăng say vô cùng.

“Cũng chính trận đấu đó đã thay đổi toàn bộ kết cấu của liên minh chuyên nghiệp, Đường Ngự Phong cũng mang theo Trần Tuấn Phi rời Hoa Hạ thành lập Thịnh Đường.” Lâm Lập Minh bình tĩnh nói, “Nếu không phải Thất Tinh Thảo đã thành công ngắt mạch chiến thắng của Hoa Hạ thì có lẽ Đường Ngự Phong cũng không hạ quyết tâm rời đi. Việc một mình Hoa Hạ độc chiếm ngai vàng thực ra cực kỳ bất lợi đối với sự phát triển của liên minh.”

Năm đó đúng là Hoa Hạ quá mạnh, những người theo dõi muộn đều biết Đoạt mệnh tiễn của đội trưởng Đường rất lợi hại, thường xuyên một phát ăn ngay rất nhiều cao thủ trong liên minh, nhưng lại không biết năm đó khi còn ở Hoa Hạ, Đường Ngự Phong vẫn chỉ là một người mới trong trại huấn luyện, không có bất cứ cơ hội ra sân nào. Trần Tuấn Phi lại càng mờ nhạt như không khí, có thể thấy khi đó cao thủ ở Hoa Hạ quá nhiều, đến nỗi Tạ Quang Nghị cũng chỉ an phận dự bị ngồi ghế lạnh mà thôi.

Dù sao Hoa Hạ cũng là nhóm đầu tiên thành lập đội tuyển, lại thêm độ nổi tiếng của bang hội trong game quá cao khiến cho rất nhiều cao thủ nghiệp dư chạy về phía Lưu Xuyên nương nhờ danh khí của Hoa Hạ sau khi giải chuyên nghiệp được tổ chức. Cũng may Lưu Xuyên là một đội trưởng tốt, có tài trấn được nhiều cao thủ như vậy.

Nhưng sau khi Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây bại dưới tay Thất Tinh Thảo thì lại xảy ra vài vấn đề nội bộ. Một số tuyển thủ cực mạnh sau khi vô địch bốn lần thì chơi chán đổi nghề, đồng thời vài người mới xuất sắc cũng bị các đội tuyển khác thu mua với giá cao. Có thể nói một gậy mà Thất Tinh Thảo giáng xuống đầu Hoa Hạ thực sự khiến cho nội bộ đội tuyển rung chuyển như kinh qua một trận động đất cấp tám.

Sau này đến Trường An, Thịnh Đường lần lượt giành quán quân, Tứ Lam giải nghệ nhường lại chức đội trưởng cho Diệp Thần Hi, ngay sau đó đội tuyển Đồng Tước cũng đột nhiên quật khởi nhờ tổ hợp Thiệu Lộc, những đội ngũ như Quốc Sắc hay Phong Hỏa đều có thành tích cao, từ đó mà hình thành nên một cục diện đội mạnh vô số, quần hùng tranh đấu tại liên minh như bây giờ.

Chủ tịch Lý Hán Tông cũng từng cảm khái: “Cũng may mà mùa giải đó Tiêu Tư Kính đã xuất hiện, cũng may là cậu ấy đã kết thúc đường thắng của Hoa Hạ nên liên minh mới đi được đến ngày hôm nay. Cậu ấy và Lưu Xuyên quả thực là kỳ phùng địch thủ.”

Lý Hán Tông mới là người vui mừng nhất trước thất bại của Hoa Hạ.

Bình thường thi đấu phấn khích phải là trận đánh giữa nhiều cao thủ chứ không phải một người ôm hết cúp quán quân. Nếu Hoa Hạ tiếp tục một mình độc chiếm giải chuyên nghiệp thì chưa kể những tuyển thủ đội tuyển khác sẽ mất hết tự tin mà ngay đến khán giả cũng sẽ không còn hứng thú xem đánh giải nữa. Chính ra chủ tịch Lý cực kỳ ủng hộ hành động tách riêng của Đường Ngự Phong, sự thành lập của đội tuyển Thịnh Đường cũng mang đến đấu pháp thả diều hoàn toàn mới cho liên minh.

Liên minh của hôm nay phấn chấn tinh thần, rất nhiều đội mạnh, trận đánh nào cũng kinh tâm động phách, mỗi đội ngũ đặt chân được vào playoffs thì đều có hi vọng chạm tay đến chiếc cúp quán quân, vì thế các tuyển thủ vẫn luôn cố gắng và không hề từ bỏ.

Dù là Lưu Xuyên đã từng tạo nên huyền thoại, sau khi lập đội với Tần Dạ và Tứ Lam trở về cũng phải trải qua bao khó khăn gian khổ mới đưa đội đi được đến chung kết. Thậm chí trong vòng bảng đã từng phải chịu đựng năm trận thua liên tiếp, có thể thấy trình độ tổng thể của liên minh chuyên nghiệp đang được đề cao một cách vững vàng và tích cực.

Hiện tại, nhìn thấy trận quyết đấu định mệnh quen thuộc trên màn hình, Lý Hán Tông cũng không nhịn được mà mỉm cười – Lưu Xuyên, thực ra sư phụ rất vui khi cậu có thể trở về. Sư phụ biết cậu nhất định sẽ mang đến làn gió mới cho liên minh, cậu có cái tài đó, dù bị vô số cao thủ liên minh công kích thì vẫn không quên mục tiêu ban đầu, không bao giờ bỏ cuộc!

***

Trên sân thi đấu, sau khi ID Hải Nạp Bách Xuyên xuất hiện, Tiêu Tư Kính cũng nở một nụ cười hiếm có: “Đến rồi à?”

“Ừa:)” Lưu Xuyên mỉm cười nhắn lại.

– đến rồi, đúng vậy, tôi đang chờ cậu ở chung kết đây!

Đó là sự ăn ý giữa Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên đánh chữ tiếp: “Cậu đoán bao lâu nữa tôi sẽ tới phía sau cậu nè?”

Khán giả: “…”

Xuyên thần đến thì đến đi, phiền quá rồi đấy!

Tiêu Tư Kính lại đã quá quen với giọng điệu thèm đòn của hắn, nhắn lại: “Đi được đến phía sau tôi cần phải đi một đường vòng rất xa nhảy qua toàn bộ đám cọc ở đây, ít nhất phải mất một phút mới đi hết, tôi đoán cậu sẽ không ngu ngốc như vậy.”

Lưu Xuyên nói: “Bingo, đúng là tôi thông minh thật.”

Tiêu Tư Kính nói: “Ừ.”

Khán giả xem thi đấu trên mạng bắt đầu spam giải nghĩa câu nói của Tiêu đội: “Ừ, trẫm đã biết!” “Ừ, ngươi thông minh lắm!” “Ừ, quỳ xuống đi!”

Fan Xuyên thần cũng spam liên tục: “Tiêu hoàng thủ hạ lưu tình, đừng để Xuyên thần chết nhanh quá nha, chúng em còn mở phần mềm quay lại trận đấu nữa.” “500 anh em mở ghi hình nhanh lên, liệu có thêm được một cách chết mới của Xuyên thần không nhỉ?”

“Lưu Xuyên đến chết cũng không đổi tính, mấy lời này đánh bao nhiêu năm vẫn chưa nói chán à?” Hồ Lượng chửi rủa.


Lâm Lập Minh cười nói: “Lời thoại mỗi khi ra sân của cậu ta ấy mà.”

– đoán xem bao lâu nữa tôi đến sau lưng cậu nè?

Lời thoại khi ra sân kì cục như vậy đã trở thành dấu hiệu nhận biết của Xuyên thần, kiên trì nhiều năm như vậy, Hồ Lượng không còn đủ sức đánh giá nữa.

“Thực ra tấm bản đồ này có lưu lại lịch sử đen tối của Xuyên thần, để tôi tiết lộ cho mọi người nghe một chút.” Trương Thư Bình đột nhiên bắt đầu to gan bóc phốt, “Năm đó khi còn ở trong game, tối nào Tiêu đội cũng hẹn Xuyên thần ra PK ở Mai hoa thung, khi đó còn chưa có nhiệm vụ khiêu chiến Mai hoa thung nên Xuyên thần cũng chẳng biết rốt cuộc Mai hoa thung ở đâu. Sau khi cả đám chúng tôi cưỡi ngựa đi cùng lão Tiêu tới Thiếu Lâm thì đều sợ ngây người. Lúc trước Xuyên thần kém khinh công lắm, suốt ngày ngã sấp mặt ở Đường Môn, đi tới Mai hoa thung lại khỏi cần nói, dứt khoát nát bét – tối hôm đó cậu ta bị Tiêu đội đánh ngã từ trên cọc gỗ xuống đất tròn 18 lần, 18 lần đó! Cũng bắt đầu từ ngày đó mà cậu ta mới hạ quyết tâm đi khổ luyện khinh công.”

Nghĩ lại một màn năm đó, Trương Thư Bình cũng dừng một chút mà cảm khái: “Trước đây ở vòng bảng Xuyên thần từng lựa chọn bản đồ Đào hoa đảo để mỉa mai lão Tiêu mù phó bản, coi như hôm nay lão Tiêu ăn miếng trả miếng, chọn bản đồ Mai hoa thung để công khai cười nhạo khinh công của Xuyên thần.”

Kẻ thù cũ vẫn luôn là kẻ thù cũ, chỉ chọn bản đồ thôi đã bới ra được bao lịch sử đen tối, mà đương nhiên khán giả rất hoan nghênh màn tiết lộ này của Trương Thư Bình.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của nhiều năm trước, tuy Tiêu đội vẫn mù phó bản như xưa nhưng Xuyên thần hôm nay đã sớm không còn là tên newbie suốt ngã sấp mặt ở Đường Môn và vùi xác ở Mai hoa thung nữa!

Tốc độ khinh công của Lưu Xuyên cực nhanh, hơn nữa hắn không hề dùng khinh công giang hồ là “Phi hạc xung thiên” hay “Phiêu tuyết xuyên vân”, ngay đến “Mê ảnh tung” của Đường Môn cũng được hắn giữ lại. Hắn chỉ sử dụng phím cách đơn giản nhất để nhảy từng bước bay từ điểm hồi sinh đến cây cọc cao nhất. Từng bước đặt chân vững vàng trên cọc gỗ, thao tác nhảy trôi chảy như nước dường như không hề gián đoạn một giây, đi trên Mai hoa thung gồ ghề mà chẳng khác nào bước trên mặt đất bằng phẳng!

– từng là kẻ dốt khinh công, đã sớm lột xác thành một cao thủ khinh công sau bao tháng ngày dày công khổ luyện!

– thậm chí ngay đến cả những người mới của Long Ngâm như Ngô Trạch Văn, Tiểu Dư hay Giang Thiếu Khuynh cũng đều học khinh công tại Mai hoa thung do chính Lưu Xuyên đích thân chỉ dạy!

Năm đó bị ngã chết dưới chân Tiêu Tư Kính quá nhiều lần thì không có nghĩa là hiện tại Lưu Xuyên sẽ cảm thấy sợ hãi khi đấu với hắn.

Trên tấm bản đồ không chiến này, tuy rằng Tiêu Tư Kính có lợi hơn về các kỹ năng khống chế khoảng cách xa nhờ bộ chiêu thức có vồ bắt, quật ngã, nhưng thực ra Lưu Xuyên cũng có phần thắng không nhỏ. Đầu tiên, trong thời khắc mấu chốt, Đường Môn có thể ẩn thân để trốn được những chiêu thức khống chế mạnh mẽ này; Tiếp theo, khinh công môn phái Mê ảnh tung và Di hình đổi ảnh của Đường Môn cũng có thể trốn được không ít khống chế của lão Tiêu, nói chung Lưu Xuyên sẽ không sợ cậu ta nếu chỉ xét về phương diện khống chế.

Nhưng nhược điểm là con rối của Lưu Xuyên rất khó phát huy ở trên loại bản đồ này. Đừng nói tới bùng nổ Thất sát trận gì đó, ngay đến việc đặt bảy con rối trên cọc gỗ đã bất khả thi rồi chứ chẳng cần đến trận hình bao vây. Thậm chí đến Thập tự vây sát cũng rất khó bày ra, Lưu Xuyên chỉ có thể gọi con rối ra rồi cho nổ ngay lập tức, lợi dụng thương tổn từ vụ nổ để đánh tiêu hao với Tiêu Tư Kính khi có ưu thế về cự ly.

Trong quá trình hai bên cấu máu lẫn nhau, chỉ cần dùng “Tử mẫu phi trảo” đúng thời cơ là có thể trực tiếp giải quyết được Tiêu Tư Kính. Tất nhiên cũng có khả năng lão Tiêu xử lý thành công Xuyên thần trong quá trình này, Tiêu đội chỉ cần bắt được cơ hội tiến lại gần người rồi nhắm trúng bất cứ kỹ năng nào trong số các skill vồ bắt, quật ngã, hất tung thì Lưu Xuyên đều có khả năng ngã xuống chết ngay lập tức!

Bản đồ không chiến cực kỳ kích thích, mỗi giây trôi qua đều có thể xảy ra tình huống một người nào đó tử trận bất ngờ, chưa kể trận hôm nay lại là trận quyết đấu của Tiêu đội và Xuyên thần, không khí tại hiện trường sôi sục cực điểm, fan hai bên kích động đứng lên hò hét cổ vũ đại thần nhà mình, banner, bảng đèn led được giơ lên khắp khán đài, nhà thi đấu nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt.

***

Khi Lưu Xuyên bắt đầu mở khinh công nhảy tới thì đã quyết đoán dùng ẩn thân, nếu không Tiêu Tư Kính đứng ở trên cao có thể thấy con đường hắn đi một cách chuẩn xác, rất có khả năng tìm được cơ hội sử dụng Long trảo thủ kéo hắn lại trong quá trình này, dù sao khi di chuyển bắt buộc phải đáp hai chân lên những cây cọc ở đây, vì thế thực ra rất dễ dàng có thể đoán được địa điểm đặt chân tiếp theo, không như bình thường có thể di chuyển vị trí thoải mái.

Lưu Xuyên dùng ẩn thân nhanh chóng nhảy tới chỗ cao nhất, lập tức tung ra móc câu trong tay – Tử mẫu phi trảo!

Xích sắt lóe sáng đột nhiên bay tới vị trí cây cọc mà Tam Tư Đại Sư đang đứng, người còn lại cũng đồng thời khinh công bay lên – Phi hạc xung thiên!

Lưu Xuyên đột nhiên ra tay trong trạng thái ẩn thân, nếu là tuyển thủ khác thì không chừng đã bị trúng chiêu, nhưng Tiêu Tư Kính tránh được rất nhanh không chỉ vì tốc độ phản ứng của bản thân hắn nhạy mà còn vì hắn biết rõ phong cách của Lưu Xuyên, lúc nào cũng đề phòng Lưu Xuyên đánh lén!

Vị trí đứng của Tiêu đội cực kỳ xảo quyệt, góc đứng của hắn khiến Lưu Xuyên chỉ có thể ra tay thẳng mặt, nếu móc từ bên cạnh hay phía sau đều sẽ bị ngăn chặn do những cây cọc cao thấp khác nhau.

Lưu Xuyên móc hụt cũng vẫn bình tĩnh, vốn hắn đã nghĩ chiêu này sẽ không trúng được Tiêu Tư Kính vì khi hắn vừa đến giữa bản đồ đã thấy vị trí mà Tiêu Tư Kính lựa chọn để đặt chân, biết được lão Tiêu đã có phòng bị.

– biết rõ đối thủ đề phòng mà tại sao còn muốn ra tay? Lý do rất đơn giản, ép đi khinh công của Tiêu Tư Kính.

Chỉ cần Tiêu Tư Kính không còn khinh công Phi hạc xung thiên thì trong một khoảng thời gian kế tiếp, Lưu Xuyên sẽ có nhiều cơ hội móc trúng hắn hơn. Thời gian hồi chiêu của Tử mẫu phi trảo là 30 giây còn khinh công Phi hạc xung thiên là 35 giây. Năm giây chênh lệch đó chính là cơ hội tốt nhất của Lưu Xuyên!

Trong lúc Tiêu Tư Kính bay lên trời thì Lưu Xuyên đã nhanh chóng khống chế sợi tơ trong tay, gọi ra bốn con rối đứng ở bốn cây cọc theo hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, tốc độ tay tăng cao trong ngắn hạn khiến nhiều người trợn mắt há mồm. Khi Xuyên thần bạo tốc chẳng khác nào làm ảo thuật, trong giây lát mọi người đã thấy trên năm cây cọc cao nhất, trừ cây cọc chính giữa mà Tiêu Tư Kính đang đứng thì bốn con rối đã bao vây hết các vị trí còn lại!

Toàn bộ thao tác chỉ phát sinh trong nháy mắt khi Tiêu Tư Kính bay lên trời, đến khi Tiêu Tư Kính rơi xuống, Lưu Xuyên lập tức không khách khí cho nổ con rối – Thập tự vây sát!

“Ầm” một tiếng, Tiêu Tư Kính rơi xuống bị con rối bao vây, tập kích nổ tung!

Đối với Đường Môn Khôi lỗi thì đây là skill bao vây cơ bản, nhưng ở địa hình Mai hoa thung với diện tích đặt chân quá nhỏ này thì rất khó để có thể khống chế chính xác vị trí của bốn con rối. Lưu Xuyên ra tay vừa nhanh, độc lại chuẩn khiến Tiêu Tư Kính cực kỳ bội phục – quả nhiên người này luôn có kế hoạch lâu dài, chiêu móc câu đầu tiên để ép đi khinh công, đồng thời bày trận con rối, rõ ràng mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Lưu Xuyên.

Có điều Tiêu Tư Kính cũng không hề lo lắng, thân là Thiếu Lâm Quyền chống chịu tốt, vừa rồi Tứ Lam bùng nổ bào đi 15% máu của hắn, đến thời điểm cuối còn cấu thêm được 5%. Hiện tại hắn vẫn còn 80% máu dồi dào, tuy Thập tự vây sát của Lưu Xuyên may mắn tạo được bạo kích khiến hắn mất thêm 10% máu nhưng Lưu Xuyên vẫn gặp hạn chế khi đánh trên địa hình này. Cùng lắm chỉ có thể bày trận chữ thập, ngay từ khi chọn bản đồ Tiêu Tư Kính đã phế luôn Thất sát trận mạnh nhất của Lưu Xuyên rồi.

Chính giữa Mai hoa thung vừa vặn có năm cây cọc gỗ tạo thành hình ngũ giác, Tiêu Tư Kính phát hiện ra Lưu Xuyên muốn bào máu của hắn, vì vậy lập tức thay đổi vị trí.

Đại sư Thiếu Lâm khinh công nhảy lên trên màn hình mang lại cảm giác trầm ổn cho người xem, hình thành thế tương phản hoàn toàn với Đường Môn nhanh nhẹn. Đây cũng là do phong cách của hai tuyển thủ hoàn toàn khác biệt, đấu pháp của Tiêu Tư Kính thiên về ổn định nhưng cũng rất bá đạo, chiêu nào chiêu nấy nện vào người đều uy mãnh từng quyền; Trong khi cách đánh của Lưu Xuyên lại vừa nhanh vừa linh hoạt khiến người ta hoa mắt rất khó đề phòng, hắn có thể bùng nổ khiến đối thủ mất đi một lượng máu lớn trong nháy mắt, trong số những tuyển thủ đánh nhanh ở liên minh thì chắc chắn Xuyên thần đã đạt tới trình độ hô mưa gọi gió.


Hai người bắt đầu nhanh chóng di chuyển trên Mai hoa thung, ở bản đồ hiểm trở này, mà Lưu Xuyên vẫn có thể vừa di chuyển vừa gọi con rối ra quấy nhiễu Tiêu Tư Kính, thao tác khiến rất nhiều người xem bội phục!

“Xuyên thần trâu vãi! Nếu tôi đánh thì chỉ lo chưa ngã chết đã toát mồ hôi rồi…” “Chuẩn luôn, dưới Mai hoa thung rậm rạp gai nhọn nhìn ghê chết được!” “Ở bản đồ này mà anh ta còn thao tác song song được, thực sự quá xịn!”

Trên thực tế, nếu là bản đồ đất bằng thì thao tác song song là chuyện bình thường.

Thực ra chỉ cần bỏ qua gai nhọn dưới chân đám cọc mà coi mỗi cây cọc đặt chân ở đây có tọa độ rõ ràng thì việc gọi con rối ra cũng không quá khó với Lưu Xuyên. Cái khó là ở việc những cây cọc ở đây cao thấp khác biệt khiến chuột của Lưu Xuyên phải di chuyển lên xuống liên tục để điều chỉnh vị trí đứng của con rối. Bản thân khi khinh công di chuyển cũng phải chú ý cự ly, không khác nào thao tác trên mặt phẳng biến thành thao tác ba chiều, không chỉ phải chú ý xung quanh mà còn phải lo trên lo dưới.

Ngô Trạch Văn nhìn hình ảnh này, nhịn không được nói: “Cách gọi con rối trên mặt phẳng 2D của Lưu Xuyên không thể thao tác theo kiểu 3D, công nhận là Tiêu đội đã chọn bản đồ quá tốt, lưu phái thao tác phức tạp mà đánh ở bản đồ này thì độ khó sẽ tăng lên một bậc lũy thừa.”

Dư Hướng Dương học dốt lập tức tò mò hỏi: “Cái gì gọi là tăng lên một bậc lũy thừa?”

Ngô Trạch Văn quay đầu giải thích: “Nói cách khác, nếu trên đất bằng thì Lưu Xuyên ấn sáu phím một giây là bày xong Thất sát trận thì ở bản đồ này anh ấy phải ấn 6×6=36 phím một giây mới có thể gọi đủ bảy con rối, mà một giây ấn 36 phím là chuyện không thể xảy ra. Lão Tiêu đã chọn bản đồ có thể phế bỏ luôn đấu pháp bùng nổ Thất sát trận lợi hại nhất của Lưu Xuyên. Mà dù không dùng đến Thất sát trận thì khi anh ấy gọi con rối vẫn cứ phải chú ý vị trí, não bộ cũng sẽ phải tính toán gấp đôi.”

“…” Dư Hướng Dương nghe câu được câu chăng mặt đầy sùng bái nhìn Ngô Trạch Văn, nói chung có thể hiểu là Tiêu Hoàng đã cho Xuyên đội một bài toán khó rồi.

Ngô Trạch Văn nâng kính, nói: “Anh ấy có thể thao tác song song ở trên bản đồ này đã lợi hại lắm rồi, cậu có thể nhìn thống kê tốc độ tay ở góc trái, Lưu Xuyên đánh thực sự rất vất vả, tốc độ tay của anh ấy vẫn luôn duy trì ở mức độ cao để có thể ngăn được Tiêu đội di chuyển.”

Giang Thiếu Khuynh ở bên cạnh cũng nhìn vào góc trái màn hình, quả nhiên đúng như lời Ngô Trạch Văn, nhìn qua Lưu Xuyên có vẻ thao tác rất đơn giản nhưng vì cọc gỗ xếp đặt hỗn loạn cũng như cao thấp khác nhau khiến Lưu Xuyên phải ép ra tốc độ ấn phím cực hạn mới có thể khống chế tốt con rối của mình.

Ngược lại thì tốc độ tay của Tiêu Tư Kính lại cực kỳ chậm, đặt trong liên minh chuyên nghiệp thì chẳng khác nào điển hình của phái tay tàn – 260amp, thậm chí còn chưa vượt nổi 300!

Giang Thiếu Khuynh rất bất ngờ, tuy cậu vẫn biết tốc độ tay của Tiêu đội không nhanh, cũng chưa bao giờ đi theo phong cách bùng nổ đánh nhanh, nhưng đấu với một Lưu Xuyên thao tác phức tạp như vậy thì cách đánh của Tiêu Tư Kính chính là ổn định nhàn nhã, lấy bất biến ứng phó với vạn biến.

Giang Thiếu Khuynh lo lắng nói: “Tiêu đội đánh ổn định như thế thì càng đánh lâu Xuyên đội sẽ càng nhanh mệt.”

Ngô Trạch Văn bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh ấy vẫn bắt buộc phải lợi dụng ưu thế cự ly để ngăn không cho Tiêu đội di chuyển, chờ Tử mẫu phi trảo hồi lại, nếu không thì rất có khả năng anh ấy sẽ bị Tiêu đội đánh trả.”

Lam Vị Nhiên và Tần Dạ nhìn ra điều này từ góc độ phân tích chiến thuật, còn Ngô Trạch Văn không chỉ dựa vào chiến thuật mà còn nhờ vào sự thấu hiểu của cậu về Lưu Xuyên. Cậu biết tuy hàng ngày Lưu Xuyên vẫn cười tủm tỉm miệng tiện kéo cừu hận nhưng bản thân hắn thực ra là người cực kỳ có nguyên tắc và nghị lực. Huống hồ Tiêu Tư Kính là đối thủ mà Lưu Xuyên cực kỳ bội phục và tôn trọng, vì thế Lưu Xuyên nhất định sẽ dốc hết sức mình trong trận đấu này, đánh cực kỳ tập trung.

***

Trên sân thi đấu, quả nhiên Tiêu Tư Kính bị Lưu Xuyên chặn đường đi tới, con rối của Lưu Xuyên không những có thể nổ tung gây sát thương mà khi không nổ vẫn có thể sử dụng như chướng ngại vật ngăn cản di chuyển của Tiêu Tư Kính. Chỉ trong nháy mắt, cọc gỗ xung quanh Tiêu Tư Kính đã bị con rối vây kín, dù đi hướng nào cũng nắm chắc mệnh bị chặn lại.

Khán giả cũng có chút thương cảm lão Tiêu: “Xuyên thần phiền quá đi, gọi một đống anh em ra ngăn cản lão Tiêu!” “Tiêu đội, anh đâu có đánh với một người, Xuyên thần bảo vẫn còn 500 anh em đang chờ anh:)”

So với fan Thất Tinh Thảo sốt ruột và người qua đường vui sướng, Tiêu Tư Kính vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Hắn đã sớm đoán được Lưu Xuyên sẽ bày ra chiêu này, có điều nhờ địa hình mà dù Lưu Xuyên gọi ra bảy con rối cũng không thể tạo được Thất sát trận. Hắn chỉ có thể cho nổ từng con rối một, Tiêu Tư Kính nhảy đến đâu thì con rối nổ đến đó. Nhìn qua thì có vẻ Lưu Xuyên đang chiếm ưu thế nhưng thực ra dame mà Đường Môn gây ra khi nổ một con rối rất ít ỏi, Tiêu Tư Kính hoàn toàn không sợ hãi, cực kỳ trấn định nhảy khắp Mai hoa thung.

Lưu Xuyên cho nổ năm con rối liên tục, tuy máu của Tiêu Tư Kính bị đè ép nhưng khoảng cách của hai người cũng càng ngày càng gần.

– Long trảo thủ!

Tiêu Tư Kính đột nhiên tấn công ngay khi đang nhảy!

Mà cùng lúc đó, Lưu Xuyên cũng sử dụng Phi hạc xung thiên, quyết đoán khinh công nhảy lên né được chiêu này!

“Quá đẹp!” Trương Thư Bình không nhịn được mà nói, “Hai người bọn họ né tránh kỹ năng của người kia rất nhanh! Chúng ta có thể thấy tất cả chiêu thức của Tiêu đội đã phục hồi lại, có thể coi là trạng thái đủ đầy đáng sợ nhất! Vừa rồi Xuyên thần vẫn luôn lợi dụng con rối để áp chế Tiêu đội, Tiêu đội nhịn đủ lâu rồi, rốt cuộc cũng đáp trả!”

Theo lời nói liến thoắng của Trương Thư Bình, nhà thi đấu cũng trở nên căng thẳng hơn.

Vừa rồi vì Lưu Xuyên kéo dãn cự ly với Tiêu Tư Kính, Lưu Xuyên lợi dụng ưu thế đánh xa tay dài không ngừng gọi con rối quấy nhiễu bước di chuyển của Tiêu Tư Kính, có thể nói Tiêu Tư Kính rất gian nan, nhảy đến đâu cũng đều phải đối mặt với con rối mà Lưu Xuyên đặt sẵn, bị cho nổ một đường, máu đã tụt xuống dưới 50%.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đột phá được tầng tầng con rối ngăn cản mà đi tới trước mặt Lưu Xuyên!

Tiêu Tư Kính bắt đầu phản kích!

Chiêu đầu tiên chính là Long trảo thủ tiêu biểu, mà Lưu Xuyên cũng đã sớm đoán được, lập tức khinh công bay lên tránh né!


Tiêu Tư Kính đánh hụt một chiêu, ngay sau đó liền nhảy qua ba đoạn khoảng trống tới vị trí Lưu Xuyên vừa đứng. Lưu Xuyên ở trên không thấy Tiêu Tư Kính đứng đó đành phải tiếp tục dùng “Phiêu tuyết xuyên vân” đáp xuống một nơi khác.

Tiêu Tư Kính lập tức dùng Phiêu tuyết xuyên vân bay qua, tay phải đồng thời vươn tới – Thiếu Lâm câu quyền!

Đây là một skill quyền pháp tấn công theo hướng từ dưới lên trên, một quyền đánh trúng vào cằm là có thể đánh cho đối phương ngã xuống đất, hoành tráng như quyền thủ đánh nát xương cằm người ta trong phim. Đây cũng chính là chiêu thức Tiêu Tư Kính cực kỳ thích sử dụng khi lại gần người.

Đường Môn bị Thiếu Lâm lại gần sẽ rất bị động, nếu trúng chiêu này thì chưa nói đến chuyện máu giảm mà nhỡ đâu ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.

Khán giả cũng phải đổ mồ hôi cho Xuyên thần.

Nhưng đúng lúc này, sợi tơ màu xanh trong tay Lưu Xuyên đột nhiên lóe sáng – Di hình đổi ảnh!

Dường như ngay trong khoảnh khắc Tiêu Tư Kính ra quyền thì Lưu Xuyên lập tức mở “Di hình đổi ảnh” biến mất trước mặt hắn. Một quyền của Tiêu Tư Kính chỉ đập trúng vào con rối của Lưu Xuyên, con rối rơi thẳng xuống dưới Mai hoa thung, lập tức bị gai nhọn phía dưới đâm chi chít!

Có thể nói, nếu chiêu vừa rồi của Lưu Xuyên chỉ chậm hơn 0.5 giây thôi thì cái xác đang phơi dưới kia chắc chắn chính là hắn!

Hình ảnh kinh tâm động phách khiến rất nhiều khán giả kích động mở to hai mắt.

Có thể trốn được khỏi câu quyền của Tiêu Tư Kính cũng vì Lưu Xuyên hiểu rất rõ Tiêu Tư Kính, hắn biết chắc chắn lão Tiêu muốn đánh hắn chết nhanh đề phòng tình huống bất ngờ. Dưới tình huống đủ đầy chiêu thức, Tiêu Tư Kính rất thích cách đánh xử lý đối thủ trong một nốt nhạc, vì thế khẳng định hắn sẽ đuổi tới đánh tiếp.

Ngón tay Lưu Xuyên đặt trên phím V, ngay khi Tiêu Tư Kính nhào tới thì lập tức ấn xuống!

– Phục ma quyền!

– Mê ảnh tung!

Hai chiêu được tung ra gần như cùng một lúc, Phục ma quyền pháp của Thiếu Lâm là hai quyền cùng xuất kích, khí thế hung ác, dame cực nhiều đồng thời có xác suất lớn tạo được hiệu ứng hất tung đối thủ lên không trung. Lưu Xuyên dùng khinh công “Mê ảnh tung” của Đường Môn nhảy tới phía xa, tiếp tục né được kỹ năng này của Tiêu Tư Kính!

Cả hai đều thao tác cực nhanh, ba đại thần trong phòng bình luận cũng không kịp đọc chi tiết ván đấu vì Tiêu Tư Kính lại tiếp tục ra tay!

– Truy phong quyền!

Đây là skill mà Thiếu Lâm hay sử dụng nhất khi quân địch chạy trốn, người đi đâu quyền theo đó, đánh trúng thẳng mặt đối thủ.

Truy phong quyền là skill truy đuổi đối thủ trên không trung, có thể coi như một kỹ năng dịch chuyển. Rất khó để né được chiêu này, sau khi Lưu Xuyên bị đánh trúng cũng mất một lượng máu lớn, may mà kỹ năng này không có hiệu ứng khống chế hay đánh ngã, thời điểm này chỉ mất máu thôi thì không quan trọng.

Lưu Xuyên linh hoạt tránh được vài lần tấn công của Tiêu Tư Kính, hơn nữa khi hắn chạy trốn vẫn có thể đồng thời gọi ra một con rối ở trên không – Khôi lỗi cấm túc!

Cách khống chế khiến rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp phải vỗ tay vì hắn, đặc biệt là Lý Thương Vũ, hôm nay Lưu Xuyên đã rất cố sức, liên tục ép ra tốc độ tay cực hạn 600, đánh như vậy tiêu hao cực nhiều sức lực của tuyển thủ. Lý Thương Vũ là người có tốc độ tay không chênh lệch mấy so với Lưu Xuyên, hẳn có thể hiểu rõ nhất trạng thái hiện giờ của Lưu Xuyên.

Tiêu Tư Kính bị con rối chặn lại cũng thao tác khiến mọi người khiếp sợ – nhảy lùi về sau!

Nhảy lùi trên Mai hoa thung, không khác gì tự sát!

Rất nhiều người xem đều nghĩ vậy, nhưng bước nhảy lùi này của Tiêu Tư Kính lại vững vàng đáp xuống một cây cọc gỗ phía sau!

Khán giả: “…”

Mọi người không còn gì để nói với trận đấu này nữa.

Thao tác và ý thức của hai người đều đã vượt quá phạm trù nhân loại. Giữa không trung nơi nơi là gai nhọn, bọn họ liên tục khinh công né chiêu, một người còn có thể gọi ra con rối khống chế lại đối thủ mà người kia trong nháy mắt suýt bị đối phương khống chế ngược lại đã dám nhảy lùi về sau, ấy thế mà vẫn đặt được chân lên cọc mà không ngã xuống – có phải cả hai ông đều mang hack cheat không thế?

Thao tác phấn khích trong mười mấy giây ngắn ngủi tại ván đấu quyết định của hai đại thần Tiêu, Xuyên đã khiến khán giả quên cả vỗ tay, chỉ có thể nhìn chằm chằm không rời màn hình, sợ rằng bản thân sẽ có thể bỏ lỡ những pha phấn khích.

Tiêu Tư Kính thành công trốn được Khôi lỗi cấm túc, nhìn qua thì đang cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn vẫn còn đang sợ hãi. Trên thực tế hắn thực sự không thể không né chiêu này vì Tử mẫu phi trảo của Lưu Xuyên đã sắp hồi chiêu. Rõ ràng Lưu Xuyên cũng biết điều này nên mới đột nhiên cấm túc hắn đúng lúc như vậy. Nếu hiện tại hắn bị con rối chặn tại chỗ thì khỏi nghĩ cũng biết chắc chắn móc xích tiếp theo của Lưu Xuyên có thể câu trúng Tam Tư Đại Sư đang đứng bất động giữa bản đồ, kéo một phát là chết!

Ý đồ chiến thuật của Lưu Xuyên được giấu quá kín, có thể khán giả sẽ cảm thấy hắn vẫn đang bị động tránh né, nhưng trên thực tế Lưu Xuyên nắm rất chắc nhịp độ ván đấu, liên tục trốn được mấy chiêu của Tiêu Tư Kính xong lại phản kích ngay trong thời khắc quan trọng. Một chiêu mất mạng mới là ý đồ thực sự của Lưu Xuyên.

Nhưng Tiêu Tư Kính lại tránh được Khôi lỗi cấm túc của hắn.

Lưu Xuyên thực sự rất bất ngờ, mà rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đang xem cũng sửng sốt.

Thực ra việc lùi về sau là cực kỳ mạo hiểm vì game này xây dựng theo góc nhìn thứ nhất, người chơi chỉ nhìn được trước mặt chứ không thể nhìn thấy phía sau lưng. Nếu không phải vì Tiêu Tư Kính tự tin vào hiểu biết của mình đối với tấm bản đồ Mai hoa thung này thì chỉ cần cự ly, độ cao, góc độ lệch đi 0.1 mét thôi có lẽ sẽ rơi xuống ngay lập tức.

Dám nhảy lùi từ một điểm về một điểm phía sau giữa không trung còn mạo hiểm hơn nhảy lùi trên dây, vì ít ra dây thép còn kéo dài, hơn nữa lại là đường thẳng. Mai hoa thung cọc gỗ cao thấp hỗn loạn, nếu không tận mắt nhìn thì căn bản chẳng thể biết sau lưng có gì đang chờ mình.

Tiêu Tư Kính mạo hiểm đúng lúc khiến Lưu Xuyên không thể cấm túc thành công, nhưng Lưu Xuyên cũng lập tức phản ứng lại, trực tiếp tung ra móc câu trong tay, xiềng xích màu bạc hướng về phía Tiêu Tư Kính! Đúng lúc này, khán giả lại không thể ngờ được điều đang xảy ra – tay phải Tiêu Tư Kính đột nhiên tỏa ánh sáng vàng kim chói mắt, một con rồng khổng lồ màu vàng đột nhiên bay ra theo đường chưởng của hắn, há miệng đầy máu trực tiếp đánh tới Lưu Xuyên cách đó không xa!

Tiếng thét gào của con rồng và tiếng xích sắt chuyển động cùng vang lên, âm thanh rung động trên màn hình lớn khiến người xem cũng phải rùng mình!


Kết quả là Lưu Xuyên đột nhiên bị Tiêu Tư Kính đánh ngã, phơi thây giữa hàng ngàn gai nhọn, đồng thời Tiêu Tư Kính cũng bị xiềng xích móc xuống, nằm chết cùng với Xuyên thần.

– [Hải Nạp Bách Xuyên] bỏ mình!

– [Tam Tư Đại Sư] bỏ mình!

Khán giả: “…”

Rốt cuộc hôm nay bị sao vậy? Một ván thì hai Ngũ Độc đều thấp máu cùng chết, trận này rõ ràng là máu của Xuyên thần và Tiêu đội chênh nhau nhiều như vậy mà vẫn có thể cùng chết à?

Khóe miệng trọng tài chính cũng run rẩy, đành phải thông báo tạm dừng.

Phán định kết quả khi đồng quy vu tận trong playoffs rất khó khăn, huống hồ là trận này lại có tới hai lần đồng quy vu tận. Chắc chắn trận đấu Long Ngâm vs Thất Tinh Thảo lần này tuyệt đối có thể trở thành trận chung kết có một không hai trong lịch sử liên minh!

Chủ tịch Lý Hán Tông lại cười tủm tỉm lên đài, thực ra thân là chủ tịch, ông không nhất thiết phải đích thân đi tới. Trọng tài sẽ xem lại replay để phán định kết quả, ông chỉ chán quá lên góp vui mà thôi.

Pha replay chiếu lại trên màn hình lớn, khán giả nhìn xem mà trợn mắt há mồm!

Ngay khi Tiêu Tư Kính bắt đầu phản kích, chỉ trong mười giây ngắn ngủi mà thao tác hai người làm ra nhiều không đếm xuể. Khi replay chậm hơn mười lần, mọi người mới thấy được chi tiết quá trình giao thủ của hai bên, mỗi một chiêu thức phóng ra, căn thời cơ tránh né đều vừa vặn chuẩn chỉ, không hổ là đại thần mạnh nhất liên minh chuyên nghiệp, khiến người ta phải bội phục sát đất!

Mà nguyên nhân xuất hiện việc cùng bỏ mình thực ra lại rất đơn giản – vấn đề tính toán về khống chế kỹ năng.

Vũ khí của Tiêu Tư Kính là “Đồ long quyền bộ” với kỹ năng “Đồ long quyền” kèm theo, đây là skill tấn công đa mục tiêu, hiệu quả như vừa rồi được thấy, một con rồng vàng kim bay ra từ lòng bàn tay hắn xông về phía đối thủ, đánh ngã bất cứ mục tiêu nào trúng chiêu, còn khí phách hơn cả Hoành tảo thiên quân của Lộc Tường.

Tốc độ đường bay của kỹ năng tấn công khoảng cách xa sẽ nhanh hơn skill khống chế mềm của chức nghiệp đánh xa, trước khi xiềng xích của Lưu Xuyên đánh tới Tiêu Tư Kính thì quyền pháp của Tiêu Tư Kính đã nhắm trúng Lưu Xuyên rồi. Nói cách khác, sau khi Tiêu Tư Kính mạo hiểm nhảy lùi đồng thời mở chiêu lớn đi kèm vũ khí, vì thế thời gian kết toán của chiêu thức này sớm hơn móc câu của Lưu Xuyên.

Một chiêu cuối của Tiêu Tư Kính nhắm trúng Lưu Xuyên, móc câu của Lưu Xuyên cũng câu trúng Tiêu Tư Kính ngay sau đó. Vì Tử mẫu phi trảo của Đường Môn kéo đối phương tới bên cạnh mình nên khi Lưu Xuyên rơi xuống cũng thuận tay kéo Tiêu Tư Kính rơi theo, cả hai cùng ngỏm.

Khán giả: “…”

Xuyên thần thực sự đến chết vẫn cố kéo theo Tiêu đội chôn cùng!

Thực ra Lưu Xuyên biết rõ kết quả sẽ thế nào, chắc chắn lão Tiêu sẽ thắng vì tốc độ Đồ long quyền của lão Tiêu nhanh hơn Tử mẫu phi trảo của hắn. Hơn nữa đúng là vừa rồi Tiêu Tư Kính lùi về sau xong lập tức ra tay luôn, trong khi đó Lưu Xuyên vì bất ngờ mà chậm hơn một bước.

Giờ khắc này, rốt cuộc Lưu Xuyên cũng thả lỏng ngón tay, tủm tỉm đánh chữ: “Đồ long quyền, chiêu này của cậu lần nào cũng trúng.”

Tiêu Tư Kính trả lời: “Dùng móc câu chôn tôi cùng, cậu cũng kém gì.”

Hai người nằm chết ngắc dưới đất, xác cũng nát be nát bét, thế mà vẫn bình tĩnh nói chuyện với nhau.

Lưu Xuyên đánh chữ tiếp: “Đánh xong đi uống một chầu không?”

Tiêu Tư Kính nói: “Thế Luân không cho tôi uống rượu.”

“Đội phó bên cậu quản nghiêm thế?” Lưu Xuyên nói, “Gọi luôn cậu ta đi cùng đi.”

“Cậu ấy không thích uống rượu.” Tiêu Tư Kính nói, “Tí nữa tôi sẽ hỏi cậu ấy.”

Lưu Xuyên nói: “Sao trọng tài vẫn chưa công bố kết quả thế, hình như chúng ta nói chuyện phiếm khi vẫn nằm ườn xác trên đất thế này không ổn lắm thì phải?”

Tiêu Tư Kính nói: “Ừ công nhận.”

Khán giả: “…”

Hai người cũng biết thế là không ổn à! Đây là chung kết đó hai ông! Hai đội trưởng có thể đừng bình tĩnh như vậy không? Chết còng queo dưới đất như hai con nhím, trọng tài thì tất bật xem replay để phán định kết quả, hai người lại khoái trá nói chuyện rủ rê rượu chè… Fan hai bên vốn đang định đọ sức cổ vũ một phen, nhìn hai tên nằm trên mặt đất nói chuyện nhà thản nhiên như thế cũng vô lực rút lui.

– cũng phải, hai người bọn họ đã chứng tỏ được bản thân mình thông qua trận đấu này rồi.

– đúng như chủ tịch Lý Hán Tông từng nói: Đối thủ cân tài cân sức.

Nếu không phải vì Tiêu Tư Kính xuất hiện, có lẽ Lưu Xuyên cũng chẳng đi được đến ngày hôm nay.

Mà nếu không phải nhờ vào sự khích lệ của Lưu Xuyên, lão Tiêu cũng chưa chắc đã kiên trì được đến giờ.

Bọn họ là tuyển thủ lão làng thế hệ đầu tiên trong liên minh chuyên nghiệp, cũng là hai đội trưởng mà nhiều người khâm phục nhất. Lưu Xuyên dẫn dắt Hoa Hạ xong lại gây dựng Long Ngâm, Tiêu Tư Kính cũng chưa từng buông tay dù Thất Tinh Thảo rơi vào những tháng ngày gian nan nhất…

Bản thân bọn họ xứng đáng được người người tôn kính.

Hai người là đối thủ. Đồng thời cũng là bạn bè tốt nhất của nhau.Hết chương 386.

006TMMtOly1forvn8opplj33vc2kwb2fjpg


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận