Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Kỳ nghỉ thi đấu mùa hè này là thời gian thanh nhàn khó có được của những thành viên đội tuyển Long Ngâm. Lưu Xuyên lại còn chi trả kinh phí du lịch lần này, vì thế phần lớn đội viên đều nghỉ phép bằng cách đi du lịch. Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh mang theo Jojo cùng đi một chuyến về trường cũ, thời gian còn lại thì chăm cho Jojo. Tiểu Dư chạy đi Vân Nam, Giang Tuyết và Lâm Đồng thì đi Tam Á ngắm biển, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn lại ra nước ngoài.

Chỉ có ba người hủy bỏ kế hoạch du lịch.

Lam Vị Nhiên rất lười không muốn đi ra ngoài, mùa hè lại nóng, anh thà phơi mình trên sô pha ngủ còn hơn ra ngoài du lịch. Vì thế, cả một kì nghỉ anh đều ở trong nhà tại Thượng Hải, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, tỉnh dậy thì nghe nhạc, xem phim. Dù sao có Diệp đồ đệ ngày nào cũng mang đồ ăn cho anh, Tứ Lam ở nhà hết ăn lại nằm, trải qua những ngày sống như thần tiên.

Lý Tưởng vốn muốn kéo Tần Dạ cùng đi chơi, vé máy bay đã đặt hết rồi, chẳng ngờ chị gái Tần Dạ đột nhiên sinh bệnh nặng, anh rể lại công tác nước ngoài, Tần Dạ chủ động tới Singapore chăm sóc cho chị, bỏ Lý Tưởng ở lại trong nước một mình. Lý Tưởng bị vứt bỏ cực kỳ buồn bực, vào game phát cuồng hành hạ boss – nghe nói ở server mới xuất hiện một Thiếu Lâm tên là “Tôi không phải Lý Tưởng Đại Sư” mang theo một đám người qua đường đánh chết boss phó bản mới cập nhật. Rất nhiều người hoài nghi đây là clone của Lý Tưởng Đại Sư trong đội tuyển Long Ngâm. Nhưng khi phóng viên phỏng vấn, Lý Tưởng lại chết không thừa nhận, mặt đầy chính trực nói: “Sao tôi có thể dùng clone vào game đánh phó bản được, gì thì gì tôi cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, sư phụ tôi thường nói, chúng ta phải có đạo đức của một tuyển thủ chuyên nghiệp.”

Mọi người: “…”

Chính sư phụ của cậu cũng làm gì có đạo đức nghề nghiệp? Đồ đệ được Xuyên thần bồi dưỡng mà chính trực mới lạ.

Vì thế mọi người đều chắc chắn cái clone kia là của Lý Tưởng.

Tần Dạ đang ở Singapore thấy tin này lập tức gọi điện cho Lý Tưởng, nhíu mày hỏi: “Cậu đi đánh phó bản làm gì? Nhỡ đâu phá kỷ lục bị liên minh tra ra thì sẽ phạt theo quy định bị cấm thi đấu. Cậu đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, làm việc phải có chừng mực, tại sao còn tùy tiện như khi chơi game thế?”

Nhớ anh bao nhiêu ngày, mãi mới nhận được điện thoại của anh, bên tai lại ập xuống một bài giáo huấn, Lý Tưởng nhất thời buồn bực, thấp giọng trả lời: “Tôi biết, tôi không đi đánh kỉ lục phó bản, chỉ lập clone chơi vớ vẩn chút thôi. Đêm qua có một đội toàn người qua đường không đánh được boss cuối trong phó bản mới, đoàn diệt mấy lần, tôi rơi vào đường cùng mới ra mặt chỉ huy. Yên tâm đi, không trái với quy định của liên minh, điểm ấy tôi vẫn biết.”

Lúc này Tần Dạ mới nhẹ nhàng thở ra.

Lần này game update phó bản mới cho đoàn đội 30 người. Rất nhiều bang hội ở server cũ đều đã qua cửa, nhưng người mới chơi ở server mới quá nhiều, trang bị lại yếu, đánh phó bản cấp cao thế này đúng là rất khó vượt qua. Nghe nói boss cuối vô cùng biến thái, chiêu lớn đa mục tiêu quá nhiều, đã di chuyển không ngừng biến hóa còn hở một cái là triệu hồi pet, khảo nghiệm năng lựng phản ứng của main tank. Nếu Lý Tưởng chỉ mang đoàn đánh phó bản thì không trái với quy định của liên minh. Vừa rồi Tần Dạ cũng lo hơi quá, nhìn thấy tên đã sốt ruột.

Giọng điệu không tốt lắm, liệu Lý Tưởng có khó chịu không?

Hai người trầm mặc một lát, nghe tiếng hít thở bên tai, Tần Dạ mới khẽ cười cười, nói sang chuyện khác: “Cũng ổn đấy, đã có thể đưa đội qua đường vượt phó bản rồi, tiến bộ hơn nhiều so với trước đây. Hồi trước gà mờ, vừa mới kết hôn trong game với tôi xong, đi làm nhiệm vụ vợ chồng đến khinh công mà cậu cũng ngã được.”

Nhớ lại khoảng thời gian đó, lòng Tần Dạ cũng mềm mại đến lạ kỳ.

Khi ấy anh vẫn là đội phó của đội tuyển Trường An, vì mâu thuẫn với Dương Kiếm mà thường xuyên mất ngủ, đi tới server mới nương tựa Lưu Xuyên, ngụy trang bằng clone “Thất Dạ Tuyết” kết hôn với “Đại Sư Có Lý Tưởng”. Tất nhiên nguyên nhân kết hôn là vì Lý Tưởng đột nhiên cầu hồn, Tần Dạ khiếp sợ trượt tay ấn nhầm thành đồng ý.

Có điều Lý Tưởng đúng là “anh chồng tốt”, tận tình chiếu cố anh trong game, giúp clone của anh lên cấp, một mình cân hết nhiệm vụ vợ chồng. Mỗi khi anh online, Lý Tưởng luôn là người đầu tiên nhắn tin, đây cũng là lần đầu Tần Dạ nếm trải tư vị “được người ta chờ đợi” trong game. Cảm giác này rất ấm áp, giống như trước đây mỗi tối về nhà sau khi tan học, chị gái sẽ bật đèn chờ anh, hâm lại đồ ăn nóng hổi cho anh, ngọn đèn vàng ấm áp và hương mì thơm ngào ngạt khiến tâm tình anh trong nháy mắt cảm thấy có phương hướng để dựa vào.

Từ nhỏ Tần Dạ đã học cách sống độc lập, cha mẹ bận rộn chuyện kinh doanh nên không ở nhà thường xuyên, chị gái hơn anh nhiều tuổi chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh, tình cảm của hai chị em rất tốt, đáng tiếc chị gái học đại học xong liền ra nước ngoài. Tần Dạ từ khi lên trung học bắt đầu sống một mình trong ngôi nhà ở Tây An, tạo nên cá tính không muốn thân cận với bạn đồng trang lứa, mỗi khi gặp chuyện sẽ tự túc xử lý vấn đề, khiến cho anh trở thành con người lãnh đạm khó tiếp cận.


Đối với anh, Lý Tưởng khi đó đúng là một trò cười. Tuy lúc ấy hai người chưa từng gặp mặt, nhưng tên hề Lý Tưởng này lại cùng Tần Dạ vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất.

Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, còn có Thanh Phong Đạo Trưởng và Ngư Nhi Thủy Trung Du, đây là đội cố định sáu người đầu tiên của Long Ngâm, mỗi lần đánh phó bản cùng những người này, thấy Lý Tưởng lải nhải đủ thứ trong kênh đội ngũ, nhìn cậu ta bị boss đuổi cho chạy loạn khắp nơi, Tần Dạ liền vô thức nhếch môi, nghĩ – tại sao lại có người ngốc như vậy? Sao tên này lại ngốc thế? Đại sư này rất ngốc, ngốc muốn chết.

Khi ấy anh hoàn toàn chẳng thể ngờ, vậy mà sau này mình lại đi thích tên đại sư có chút ngốc nghếch này.

Hiện tại nghĩ lại, quá trình thích Lý Tưởng thực ra rất tự nhiên, ban đầu làm nhiệm vụ vợ chồng trong game với cậu, tâm tình sẽ không tự chủ được mà thả lỏng. Sau đó khi gặp mặt phát hiện ra bộ dạng Lý Tưởng rất đẹp trai, rồi đến mùa đông đầy tuyết Lý Tưởng đột nhiên chạy tới Tây An, khuyên anh tới Long Ngâm… Có lẽ anh đã có chút rung động vào chính thời điểm đó?

Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh khi ấy, trước cổng khu nhà, cách một ngã tư đường, người con trai cao lớn soái khí xách hành lý yên lặng chờ anh giữa trời giăng tuyết trắng. Má và hai tay của người ấy đông lạnh đến mức đỏ bừng, nhưng trong một khắc nhìn thấy anh, trên mặt cậu liền lộ ra nụ cuời.

– đó là nụ cười nhiệt thành nhất mà Tần Dạ từng gặp.

Vì vậy anh mới quyết định trở về sau khi giải nghệ. Lưu Xuyên khuyên bảo là một phần, mấu chốt nhất vẫn là khi Lý Tưởng đích thân tới cửa thuyết phục anh.

Với sự cao ngạo của Tần Dạ, không thể thừa nhận ra ngoài miệng là anh đã sớm có hào cảm với tên ngốc này, nhưng đáy lòng anh lại biết rõ, ngay từ lúc ấy, anh đã rung động trước Lý Tưởng rồi.

Bởi vì người này có thể khiến anh an tâm, khiến anh cảm thấy ấm áp, cho anh một chốn để quay về.

Đó là khát vọng lớn nhất của Tần Dạ trong suốt bao năm.

***

Vì Tần Dạ châm ngòi trước, Lý Tưởng bên kia đầu dây cũng không nhịn được bắt đầu lải nhải: “Anh có thể đừng nhớ kỹ quá khứ đen tối của tôi như thế nữa được không? Tuy rằng trước đây khi làm nhiệm vụ vợ chồng tôi ngã chết, nhưng hiện tại tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, có thể kề vai chiến đấu với anh, còn giành chức vô địch cùng anh nữa.”

Nghe được giọng nói quen thuộc bên tai, Tần Dạ không khỏi nhếch môi, nói: “Ừ đúng, cậu tiến bộ rất nhanh.”

“Tất nhiên rồi.” Lý Tưởng cười gãi gãi đầu, giọng nói cũng nghiêm túc hơn. “Tôi đã nói lúc trước rồi, một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành đại sư lợi hại nhất, như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh anh, bảo vệ anh.”

Có thể từ một con gà ngu ngốc trở thành cao thủ Thiếu Lâm như hôm nay, Tần Dạ chính là động lực lớn nhất trong lòng Lý Tưởng.

Lưu Xuyên là vì muốn kinh doanh một câu lạc bộ mới thành lập Long Ngâm, Ngô Trạch Văn vì muốn giúp Lưu Xuyên nên mới gia nhập đội tuyển. Giang Thiếu Khuynh là để thực hiện ước mơ, Lam Vị Nhiên là vì tiếc nuối trong lòng… động lực ban đầu của mỗi thành viên trong Long Ngâm đều không giống nhau, nhưng Lý Tưởng có thể quang minh chính đại mà nói – ban đầu cậu muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, là vì Tần Dạ.


Tần Dạ, là lý do để cậu gia nhập Long Ngâm, cũng là mục tiêu phấn đấu sau này của cậu.

Có lẽ lý do không dễ nghe như kiểu “vì giấc mơ”, thậm chí còn có chút ích kỷ, nhưng đối với Lý Tưởng, trong lòng cậu Tần Dạ là quan trọng nhất.

Tần Dạ nghe đến đó cũng có chút cảm động, một người vì muốn đứng chung một chỗ cùng anh mà cố gắng lâu như vậy, cuối cùng trở thành một tuyển thủ hàng đầu rực rỡ chói mắt. Anh cũng không phải người có ý chí sắt đá, trước nghị lực và sự chân thành như vậy, sao có thể không rung động đây?

Trầm mặc một lát sau, Tần Dạ mới nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày này có nhớ tôi không?”

“Đương nhiên là nhớ!” Lý Tưởng không chút do dự nói, “Không có anh ở đây, một mình tôi làm gì cũng chán ngắt. Người khác đều muốn kỳ nghỉ ngơi có thể dài thêm, tôi lại mong cho kết thúc sớm một chút, để anh trở lại sớm hơn… Tối nào tôi cũng mơ thấy anh.”

Tần Dạ hỏi: “Mơ gì về tôi?”

“Ầy…” Lý Tưởng ngượng ngùng không dám nói ra khỏi miệng, tối qua cậu mơ thấy mình đè Tần Dạ ra bắt nạt cả một đêm.

Tần Dạ cười nói: “Chắc chắn cậu mơ bản thân đang làm chuyện xấu đúng không? Trong đầu toàn những cái gì thế hả?”

Lý Tưởng cười ha ha lảng sang chuyện khác: “Khi nào thì anh trở về?”

Tần Dạ nói: “Ngày kia đi.”

Lý Tưởng sửng sốt nói: “Chị anh xuất viện rồi à? Ngày kia đã về sao?”

Tần Dạ nói: “Ừ, chị ấy ổn rồi, có thể xuất viện nên tôi đã đặt vé máy bay ngày kia về.”

“Không cần gấp thế đâu, anh cứ ở lại chăm sóc cho chị ấy đi, khó có được cơ hội nghỉ ngơi đi Singapore.” Lý Tưởng đột nhiên trở nên săn sóc.

Tần Dạ nhịn không được mỉm cười nói: “Đừng có khẩu thị tâm phi, rõ ràng chỉ mong tôi về sớm một chút còn gì?”

Lý Tưởng bị đâm trúng tim đen sờ mũi cười nói: “Ngày kia đúng không? Tôi tới sân bay đón anh.”

***


Đêm hôm đó, Tần Dạ cũng nằm mơ.

Không biết có phải do bị điện thoại ảnh hưởng hay không, anh mơ thấy Lý Tưởng biến thành một người tí hon đứng ở trong lòng bàn tay mình, lải nhải với anh: Nhớ rõ phải ra sân bay sớm một chút, đừng đến muộn, nhớ mang theo chứng minh thư, rồi ký gửi hành lý…

Lý Tưởng mini tuy thể tích teo lại rất nhiều, nhưng vẫn không ngừng quan tâm anh, Tần Dạ bị lải nhải cho phát phiền, dứt khoát nhấc cậu lên miệng, ăn sạch trong một miếng.

Lý Tưởng bị nuốt vào bụng sờ soạng trong cơ thể Tần Dạ, vừa mày mò vừa nói: “Dạ Dạ, bên trong anh nóng quá, khác hẳn bề ngoài của anh.”

Tần Dạ: “…”

Sau đó giấc mơ chuyển cảnh, Lý Tưởng lại về nguyên hình, Lý Tưởng bản phóng đại đặt anh lên giường hôn môi, Tần Dạ bị hôn đến nóng hết cả người, mơ mơ màng màng ôm chặt người kia.

Khi thức dậy buổi sáng Tần Dạ cảm thấy không tin nổi, anh luôn sống thanh tâm quả dục, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng mơ thấy loại giấc mơ này. Xem ra đúng là anh rất thích Ngốc Tưởng, ngày mới suy nghĩ một chút, đêm đã nằm mơ luôn. Tuy trong khoảng thời gian này vẫn ở Singapore, nhưng vẫn luôn nhớ về Lý Tưởng ở Trường Sa. Giấc mơ ái muội đêm qua khiến tim Tần Dạ đập nhanh, cũng nhắc nhở anh một điều.

Ban đầu khi xác định ở bên Lý Tưởng, Tần Dạ nói là “Xem biểu hiện của cậu, đợi đến một ngày cậu đánh thắng được tôi rồi nói.” Vì thế mà Lý Tưởng từng khóc không ra nước mắt tập luyện lôi đài trong một khoảng thời gian rất dài. Hiện tại Lý Tưởng vẫn đang ở trong giai đoạn “bạn trai thử việc”, lần này trở về dứt khoát thăng chức cho làm bạn trai chính thức đi.

***

Hai ngày sau, vì máy bay bị delay, chín giờ tối Tần Dạ mới xuống sân bay Trường Sa.

Lý Tưởng rất hăng hái lái xe ra sân bay đón anh, vừa nhìn thấy anh liền nhiệt tình đi tới, ôm chặt Tần Dạ nói: “Cuối cùng cũng trở lại rồi, rất nhớ anh!”

Cái ôm quen thuộc khiến Tần Dạ không khỏi nhếch môi, vỗ vai Lý Tưởng hỏi: “Máy bay bị delay, cậu đợi lâu không?”

Lý Tưởng vội nói: “Không sao không sao, đợi ba ngày tôi cũng nguyện ý!”

Nhìn đôi mắt chân thành của cậu, Tần Dạ nhịn không được vươn tay vuốt tóc an ủi, nói: “Vất vả rồi, đi thôi.”

Lý Tưởng lập tức xun xoe theo sau giúp anh kéo hành lý.

Khi trở lại đội thì thấy không có ai, ba tầng chung cư đều tắt điện, hai người đi tới ký túc xá ở tầng bốn theo thói quen. Lý Tưởng vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói: “Kỳ nghỉ ngơi còn một tuần nữa, bọn họ đều chưa về, chúng ta là hai người tới sớm nhất.”

“Ừ.” Tần Dạ nhét tay vào trong túi, biểu tình thong dong đi vào trong phòng giống như vương giả đang tuần tra lãnh địa. Lý Tưởng bận trước bận sau bật đèn phòng khách, đưa hành lý của anh vào phòng ngủ rồi sau đó lại đi vào bếp làm đồ ăn khuya cho anh.

Nếu để người ngoài nhìn thấy hình ảnh này, chắc chắn sẽ cảm giác Tần Dạ rất kiêu ngạo, Lý Tưởng lại rất chân chó, nhưng hai người bọn họ lại như là sớm đã quen với hình thức ở chung này. Lý Tưởng ân cần bận rộn trong bếp, từ việc cậu lầm bẩm hát gì đó có thể thấy được tâm tình của cậu vô cùng tốt. Tần Dạ ngồi trên sofa phòng khách xem phim sci-fi, trong phim thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ và tiếng đánh nhau.

Giữa đêm khuya, dưới ánh đèn vàng phòng khách và phòng bếp, lại có chút yên tĩnh ấm áp thuộc về “mái nhà”.


Khi một bát sủi cảo nấm hương nóng hầm hập và một đĩa thanh long cắt miếng được bưng lên bàn, thậm chí Tần Dạ còn cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Lý Tưởng quả nhiên đối tốt với anh, ngay cả anh thích ăn gì cũng nhớ kỹ càng thấu đáo. Sủi cảo nấm hương hay thanh long đều là những món Tần Dạ thích nhất.

“Lại đây nếm thử đi, sáng nay tôi tự gói đấy, không phải đi mua ở siêu thị đâu. Đồ đông lạnh ở siêu thị không tươi như tự làm.” Lý Tưởng vừa đưa đũa qua vừa nói, giọng điệu vô cùng ôn nhu.

Tần Dạ nhận lấy ăn thử một miếng, hương vị rất ngon. Khả năng nấu nướng của Lý Tưởng tuyệt đối là hàng đầu.

Hai người đều đói, nhanh chóng giải quyết hết hai bát sủi cảo đầy, lại ăn thêm một đĩa thanh long, bộ phim trên TV cũng đi đến hồi kết thúc, lần này là Happy Ending, không có Tứ Lam spoil ở bên cạnh, Tần Dạ xem cực kỳ thỏa mãn.

Mắt thấy không còn sớm, Lý Tưởng liền đề nghị nói: “Anh ngồi máy bay lâu như thế chắc cũng mệt rồi, đi tắm rồi nghỉ sớm đi.”

“Ừ.” Tần Dạ gật đầu tắt TV đứng dậy đi tắm. Lý Tưởng nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, tới phòng Tần Dạ thì thấy anh đang sấy tóc, Lý Tưởng liền tiến lên một bước, tự nhiên cầm máy sấy nói: “Để tôi giúp.”

Đây không phải lần đầu cậu sấy tóc cho Tần Dạ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua da đầu, cầm lên một lọn tóc đen nhánh, cẩn thận dùng máy sấy hong khô. Động tác của Lý Tưởng rất thuần thục lại ôn nhu, Tần Dạ thoải mái nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, có vài giọt nước trên ngọn tóc không cẩn thận nhỏ xuống, theo xương quai xanh trượt vào cổ áo, Lý Tưởng nhìn thấy liền cảm giác miệng khô lưỡi khô. Xương quai xanh của Tần Dạ rất đẹp, tinh xảo đến mức tựa như dùng ngọc thạch điêu khắc mà thành, khiến người ta rất muốn dùng lực cắn, lưu lại dấu răng rõ ràng bên trên.

Có điều Lý Tưởng vẫn cố kiềm nén xúc động này, chuyên tâm đặt hết chú ý lên từng lọn tóc.

Vất vả kìm chế xúc động trong cơ thể để sấy tóc, Tần Dạ lại nằm thoải mái trên giường nói: “Nào, tiện thể massage vai cho tôi.”

Lý Tưởng: “…”

Gian nan nuốt nước miếng, lúc này Lý Tưởng mới ghé lại chạm vào vai anh, đêm nay nhất định mình có thể luyện được thần công mới: Ninja đại pháp.

– Tần Dạ không hề biết anh như vậy mê người biết bao nhiêu.

Anh chỉ mặc một tấm áo ngủ mỏng manh, vải dệt màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn, cặp đùi thon dài lộ hết ra ngoài, đai lưng rộng rãi thoải mái cũng lỏng dần ra, thậm chí có thể nhìn thấy một phần quần lót màu đen bên trong. Anh cứ như thế không hề phòng bị nằm ở chỗ đó nhắm mắt lại, phô bày dáng người hoàn mĩ tuyệt với trước mặt Lý Tưởng. Nếu không phải vì lo lắng anh vừa xuống máy bay quá mệt mỏi, Lý Tưởng thật hận không thể lập tức đè anh xuống ăn sạch sẽ từ đầu tới đuôi, để anh biết hậu quả của việc quyến rũ người khác!

Vì Lý Tưởng cả nửa ngày không có động tác, Tần Dạ rốt cuộc cũng mở mắt, hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”

Lý Tưởng phục hồi tinh thần, nhìn thấy ánh mắt tựa hồ như thấu triệt hết thảy của Tần Dạ, lập tức chột dạ nhìn qua chỗ khác, nói: “Không, không nghĩ gì cả.”

Tần Dạ nhìn cậu một cái, dùng mũi chân cọ cọ vào nơi nào đó của Lý Tưởng, nói: “Không nghĩ gì, mà sao nơi này lại có tinh thần thế?”

Lý Tưởng: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận