Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Khi hai người cùng Jojo về tới nhà đã là một rưỡi sáng, Giang Thiếu Khuynh bảo Từ Sách đi tắm trước, bản thân thì lục tung khắp nhà tìm chăn đệm mới.

Nhà cậu xây theo kết cấu ba gian hai phòng ngủ, phòng ngủ lớn là của cha mẹ, một gian khác là thư phòng vì bình thường cha cậu rất thích đọc sách, hai mặt tường trong thư phòng đều là giá sách, không có chỗ để làm giường cho khách nữa. Giường phòng cậu cũng không lớn, hai tên con trai ngủ chung rất chật, biện pháp tốt nhất là để một người ra ngủ sofa.

Giang Thiếu Khuynh hạ quyết tâm, ôm hết chăn đệm của mình ra sofa, nhường giường cho Từ Sách.

Từ Sách tắm rửa xong đi ra liền phát hiện Giang Thiếu Khuynh đang bận rộn trải chăn lên sofa ngoài phòng khách, Jojo ngoan ngoãn yên lặng làm người hầu bé nhỏ bên cạnh cậu. Từ Sách lập tức hiểu ra Thiếu Khuynh không muốn ngủ chung giường với hắn. Sau khi hai người xác lập quan hệ tuy rằng đã hôn rồi, nhưng lần nào cũng là hắn chủ động, Giang Thiếu Khuynh cẩn thận dè chừng duy trì quan hệ giữa hai người, giống như ốc sên nép mình vào trong vỏ. Bản thân hắn cũng không muốn nóng vội, nếu không sẽ có thể phá hỏng mối quan hệ này.

Nghĩ đến đây, Từ Sách liền đi tới phía sau Giang Thiếu Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Nếu cậu ngại chật, tôi ngủ sofa là được rồi.” Nói xong liền tiến lên một bước, tự giác nằm lên sofa, sau đó liền đắp chăn, nói: “Cậu cũng đi ngủ đi.”

Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, nói: “Thôi để tôi ngủ sofa, cậu cao như vậy ngủ ngoài này sẽ không thoải mái.”

“Không sao.” Từ Sách nói, “Mau đi ngủ đi, muộn rồi.”

“…” Giang Thiếu Khuynh bất đắc dĩ, đành phải về phòng mình ngủ. Jojo quay đầu cọ cọ tay Từ Sách chúc ngủ ngon, Từ Sách cười một thoáng, xoa đầu nó, nói: “Mày cũng đi đi.” Jojo liền vẫy đuôi xoay người đi cùng Giang Thiếu Khuynh.

Trong phòng ngủ của Giang Thiếu Khuynh có một cái ổ chăn cho Jojo, Jojo vào phòng liền ngoan ngoãn chạy đến nằm sấp trên ổ chăn của mình, nhanh chóng ngủ mất. Giang Thiếu Khuynh lại trằn trọc trên giường ngủ không ngon, cậu có chút lo lắng Từ đại thiếu gia ngủ sofa sẽ không quen.

Sáng hôm sau, Giang Thiếu Khuynh dậy đi toilet, khi ngang qua phòng khách thì phát hiện người kia đang cuộn mình trên sofa, cau mày đầy khó chịu, quả nhiên là ngủ không thoải mái. Giang Thiếu Khuynh đi qua đánh thức hắn, nói: “Cậu vào giường ngủ một lát đi.” Từ Sách mơ mơ màng màng bị Giang Thiếu Khuynh gọi vào phòng ngủ, nằm ngửa trên giường, tay chân duỗi ra mới ngủ thoải mái được.

Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là giữa trưa, Giang Thiếu Khuynh đang đeo tạp dề nấu cơm trong bếp, Từ Sách đi tới, có chút nghi hoặc nói: “Sao tôi lại chạy lên giường của cậu thế?”

Giang Thiếu Khuynh nhịn không được cười nói: “Sáng tôi gọi cậu vào, cậu không nhớ à?”

Từ Sách sờ mũi nói: “Sáng ra mơ mơ màng màng, tôi còn tưởng mình nằm mơ. Khụ, mấy hôm nay tôi hay mơ thấy cậu.”

“…” Một câu đơn giản mà khiến cho trái tim Giang Thiếu Khuynh nhảy dựng, tay run lên suýt thì làm đổ nồi, nước nóng trong nồi bắn ra, Từ Sách lập tức nhanh tay lẹ mắt một tay ôm Giang Thiếu Khuynh vào trong ngực, tay còn lại nhanh chóng đặt lại nồi, nói: “Cẩn thận một chút.”

Giang Thiếu Khuynh hồi phục tinh thần, vội vàng kéo tay Từ Sách, cuống lên hỏi: “Không sao chứ, có bị bỏng không?”

Ánh mắt đen láy trong veo cứ thế chăm chú nhìn hắn, tràn ngập lo lắng và sốt ruột, một khắc đó Từ Sách hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí hắn còn hi vọng thời gian ngừng trôi – Thiếu Khuynh đang quan tâm hắn, trong lòng Thiếu Khuynh có hắn, đây là trải nghiệm hạnh phúc đến mức nào, cả cơ thể nhẹ bẫng tựa như đang bay trên mây.

Từ Sách hạnh phúc lâng lâng, không nhận ra mu bàn tay mình đang nóng đến đỏ lựng.

Giang Thiếu Khuynh phát hiện điểm này, lập tức xoay người lấy thuốc trị bỏng, kéo Từ Sách ra phòng khách ngồi xuống, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên tay hắn, sau đó dùng gạc sạch cẩn thận băng lại. Cậu vốn là người mềm lòng, chưa kể Từ Sách là vì bảo vệ cậu nên mới bị bỏng, cậu cứ thế tự nhiên mà săn sóc chăm lo cho Từ Sách.

Cho đến khi băng xong, Từ Sách mới vuốt tóc cậu, thấp giọng nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, cậu không cần lo lắng.”

Tuy Từ Sách sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có nhưng hắn không hề có những tật xấu của đám con ông cháu cha, đầu rơi máu chảy là chuyện bình thường, vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không cần xử lý.

Giang Thiếu Khuynh nghe đến đây mới yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cậu ở yên đây, tôi đi nấu cơm.”

Từ Sách bị cấm không cho vào bếp, chán chết đành ngồi chơi với Jojo trong phòng khách.

Giang Thiếu Khuynh nấu cơm rất nhanh, hai bát cơm lót dạ cùng bát canh cải trứng thanh đạm, tuy cậu nấu ăn không xuất sắc, nhưng Từ Sách lại thấy rất ngon. Giang Thiếu Khuynh tự tay làm đồ ăn có thể khiến hắn cảm nhận được hương vị của “gia đình”, nếu có thể, hắn nguyện ý mỗi ngày đều được cùng ăn cơm với người này, ăn cả đời không chán.

***

Dựa theo kế hoạch của Từ Sách, hôm nay sẽ về thăm trường cũ, Giang Thiếu Khuynh không có ý kiến gì, buổi chiều, hai người liền dắt Jojo đi tới trường học.


Rời đi nhiều năm, trường học thay đổi rất nhiều, sau thư viện xây thêm vài tòa nhà phục vụ dạy học. Diện tích của cả trường cũng mở rộng ra gấp hai lần năm đó. Có điều hiện tại vừa lúc đang nghỉ hè, học sinh nghỉ hết, cổng trường đã khóa, không có lấy một bóng người bên trong, không gian cực kỳ yên lặng.

Giang Thiếu Khuynh có chút tiếc nuối nói: “Khóa cổng rồi, xem ra chúng ta không vào được.”

Thực ra đã đi tới đây cậu cũng rất muốn vào xem. Hồi còn đi học, mấy tòa nhà cũ vẫn còn, cậu nhớ rõ lớp bọn họ là phòng trong góc ở tầng ba, chỗ ngồi của cậu ở sát cửa sổ, nhìn qua cửa sổ là có thể thấy vườn hoa dưới lầu… Đáng tiếc hôm nay đến không đúng lúc, trường học đã đóng cổng rồi.

Đang tiếc nuối, Từ Sách đột nhiên nhẹ nhàng dắt tay cậu nói: “Qua bên này.”

Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc đi theo hắn, bị Từ Sách kéo tới một góc phía sau trường, mới giật mình hiểu ra: “Đừng nói cậu định trèo tường đấy?”

Từ Sách đầy mặt bình tĩnh nói: “Ừ.”

Sau đó, người con trai thân hình cao lớn liền lùi một bước về phía sau, bắt đầu chạy lấy đà, chân phải đạp lên thân cây bên cạnh, hai tay lưu loát bám vào vách tường, dễ dàng trèo lên. Kỹ thuật trèo tường quá chuyên nghiệp, Giang Thiếu Khuynh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Từ Sách ngồi trên bờ tường, đưa tay cho Giang Thiếu Khuynh: “Để tôi kéo cậu lên.”

Jojo: “Gâu gâu!”

Hai chủ nhân lại mặc kệ nó, Jojo có chút không vui.

Giang Thiếu Khuynh cười cười nói: “Để tôi ôm Jojo lên trước.”

Từ Sách nhíu mày nhìn Jojo, nói: “Nó béo như thế, cậu ôm nổi à?”

Giang Thiếu Khuynh thử bế một chút, quả nhiên rất nặng, nhưng dù gì cậu cũng là đàn ông cao 1m75, bế một con chó cũng không thành vấn đề, chỉ có điều Jojo rất béo nên ôm có chút mất sức.

Giang Thiếu Khuynh nâng Jojo lên, Từ Sách đỡ lấy nó, cũng may Jojo rất thông minh, dựa vào tay Từ Sách nhào tới nhanh chóng bò lên được bờ tường, đứng trên đó uy phong lẫm liệt quay đầu vẫy đuôi gọi Giang Thiếu Khuynh.

Từ Sách vỗ vỗ mông nó bảo nó tự nhảy xuống dưới, sau đó mới vươn tay kéo Giang Thiếu Khuynh: “Nào.”

Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hắn, dưới ánh mặt trời, người con trai dung mạo anh tuấn vươn tay đón cậu từ trên cao, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, tim Giang Thiếu Khuynh bỗng nhiên loạn nhịp, tiến lên một bước đưa tay cho hắn, Từ Sách lập tức nắm chặt tay cậu, dùng lực kéo cậu lên.

Đáng tiếc Giang Thiếu Khuynh lại hơi ngốc, hơn nửa ngày cũng không trèo lên được, cũng bởi vì trước đây cậu rất thật thà, khi mấy đứa con trai cùng tuổi trèo cây leo tường, cậu lại yên lặng làm bài tập ở nhà. Vì chuyên cần nên thành tích hồi tiểu học của Giang Thiếu Khuynh rất tốt, có điều khi lên trung học thì mấy môn Toán, Lý, Hoá khó hơn rất nhiều, bản thân cậu cũng chẳng phải người sinh ra đã thông minh, dù rất cố gắng như trước nhưng vẫn không theo kịp thành tích.

Hiện tại tay chân vụng về trèo tường, trượt xuống mấy lần liền, toát hết cả mồ hôi. Giang Thiếu Khuynh xấu hổ đứng ở đó nói: “Hay là… thôi không vào nữa.”

Từ Sách bất đắc dĩ nhìn cậu, có lẽ từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên con người trung thực này trèo tường.

Dứt khoát nhảy từ trên tường xuống, Từ Sách xoay người ra phía sau Giang Thiếu Khuynh, nói: “Để tôi bế cậu lên.”

Giang Thiếu Khuynh: “…”

Còn chưa kịp phản bác, Từ Sách liền dùng hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, bế cả người cậu lên. Tư thế này khiến Giang Thiếu Khuynh đỏ hết cả mặt. Cùng là con trai, Từ Sách lưu loát gọn gàng một phát trèo được lên tường, cậu lại tay chân vụng về trượt lên trượt xuống, giờ còn để cho người ta bế, thật sự rất xấu hổ.

May mà Từ Sách biểu tình rất bình tĩnh, bế Giang Thiếu Khuynh lên xong còn chỉ đạo động tác: “Giờ cậu bám chặt tay vào tường, đúng rồi, bám chặt một chút, leo một chân lên đi, tôi ở phía sau đỡ cậu.”

Nói xong liền dùng hai tay nhẹ nhàng nâng mông Giang Thiếu Khuynh, đẩy cả người cậu lên.

Hai bên mông bị tay người kia ôm trọn, thân thể cũng treo trên không trung, Giang Thiếu Khuynh cảm giác tim sắp nhảy cả ra ngoài, phối hợp với động tác của Từ Sách, rướn người trèo lên, Giang Thiếu Khuynh cuối cùng cũng thành công, trên mặt lộ ra tia vui sướng, ngồi ở trên tường quay đầu nói với Từ Sách: “Tôi lên được rồi.”


“Ừ.” Từ Sách đứng dưới ôn nhu nhìn cậu, giơ ngón cái like.

– lần đầu tiên trèo tường của học sinh gương mẫu Giang Thiếu Khuynh, dưới sự trợ giúp và hướng dẫn của Từ Sách cuối cùng cũng thành công mĩ mãn.

Từ Sách trèo lên theo, sau đó lưu loát nhảy qua tường, đứng dưới đón Giang Thiếu Khuynh, hai người dắt Jojo đi dạo quanh sân trường.

Lén lút trèo tường vào trường học khiến Giang Thiếu Khuynh cảm thấy rất tội lỗi, nhịn không được nói: “Nếu như bị bảo vệ phát hiện thì làm thế nào?”

Từ Sách nói đến là hợp lý: “Dù sao chúng ta đã không còn là học sinh nữa, cùng lắm thì bị nói vài câu, không cần lo bị phê bình, kí bản kiểm điểm đâu.”

Giang Thiếu Khuynh nhịn không được nở nụ cười, nói: “Tôi bỗng nhớ ra, năm đó hình như cậu từng bị giáo viên khiển trách.”

Từ Sách cũng nhớ tới sự kiện kia, có chút khó chịu nhíu nhíu mày.

***

Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, khi đó Từ Sách vẫn là thiếu niên 17 tuổi ngạo kiều, tuy rằng thành tích rất tốt, nhưng lại bị cả lớp ghét. Bởi vì hắn lúc nào cũng mặt lạnh làm theo ý mình, rất nhiều bạn học ngứa mắt hắn. Còn Giang Thiếu Khuynh lại vì chơi thân với hắn, còn thường xuyên tìm hắn hỏi bài, rất nhiều người trong lớp cũng có thành kiến với Giang Thiếu Khuynh.

“Cả ngày ôm đùi Từ Sách không buông, chẳng phải vì nhà Từ Sách giàu hay sao?”

“Lần trước ở đại hội thể dục thể thao, lúc Từ Sách chạy thả lỏng Giang Thiếu Khuynh còn mặt dày tới đưa nước cho nó, dáng điệu nịnh nọt thật khiến người ta ghê tởm.”

“Ngoan ngoãn làm người hầu của Từ Sách, không biết Từ Sách có cho nó cái gì không?”

“Hẳn là không? Nhìn cái thái độ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của Từ Sách, trong mắt cậu ta Giang Thiếu Khuynh chắc chắn chính là một thằng nghèo kiết xác muốn nịnh bợ mình…”

Ban đầu khi Giang Thiếu Khuynh mới nghe được mấy lời đàm tiếu sau lưng này cũng cảm thấy rất khổ sở, sau này nghe nhiều cũng chai lì. Thời trung học áp lực bài vở rất lớn, chuyện nói xấu giáo viên bạn bè sau giờ học cũng chẳng hiếm lạ gì. Giang Thiếu Khuynh cũng không mong tất cả bạn học trong lớp thích cậu, nếu có tình cờ nghe được những lời này, khuất mắt trông coi là được.

Chẳng ngờ hôm đó Giang Thiếu Khuynh trực nhật về nhà khá muộn, Từ Sách chờ cậu ở cửa lớp, khi hai người đi toilet lại nghe được mấy người học cùng lớp rèm pha về bọn họ. Từ Sách vốn kiêu ngạo tự phụ, nghe đến đó mặt lập tức biến sắc, không nói hai lời tông cửa ra ngoài.

“Liệu hồn cái mồm mày, quan hệ của tao với Giang Thiếu Khuynh thì liên quan đéo gì đến mày?” Từ Sách lạnh lùng lườm bọn họ như một con dã thú bị thương.

“…” Bạn học bị đánh tuy rằng đuối lý, có điều ỷ thế đông người, mấy đứa lập tức vây lại đánh hội đồng Từ Sách.

Giang Thiếu Khuynh vội vã muốn khuyên nhưng không được, sức chiến đấu của Từ Sách quá mạnh mẽ, giống như sói hoang nhào qua đánh mấy người kia tơi tả, đánh xong trong ánh mắt còn ngập tràn tơ máu.

Tiếng động trong nhà vệ sinh quá lớn khiến trực ban phát hiện, chủ nhiệm lớp gọi cả đám lên phê bình, hỏi Từ Sách lý do ra tay, Từ Sách quật cường không chịu nói, hơn nữa còn không nhận sai, thái độ cực kỳ ác liệt. Chủ nhiệm lớp cũng không có cách nào giúp hắn, vì thế Từ Sách bị khép vào tội xúi giục cầm đầu “xô xát đánh nhau”, bị thông báo trên bảng phê bình suốt một tuần.

Khi đó Giang Thiếu Khuynh chỉ nghĩ Từ Sách quá xúc động, còn khuyên răn Từ Sách, Từ Sách vẫn cương mặt không đáp lại, Giang Thiếu Khuynh thậm chí cảm giác không muốn dây vào Từ Sách.

Lúc này cẩn thận nhớ lại, khi ấy Từ Sách xù lông phát cáu, không phải chính là vì những học sinh kia chạm đúng vào vảy ngược của hắn hay sao?

— vảy ngược của hắn, chính là Giang Thiếu Khuynh.

Giang Thiếu Khuynh là người mà hắn thích, là sự tồn tại mà hắn coi như trân bảo trong lòng, hắn không thể chịu đựng bất cứ kẻ nào nói xấu sau lưng Giang Thiếu Khuynh.

Vì thế hắn xúc động dùng nắm đấm để giải quyết chuyện này, mấy đứa lắm mồm trong lớp sau khi bị đánh cũng không còn dám nói xấu sau lưng Giang Thiếu Khuynh nữa. Tuy rằng cách này quá ngây thơ, nhưng đối với một Từ Sách khi còn nhỏ tuổi thì đây chính là phương thức đơn giản và trực tiếp nhất để bảo vệ Giang Thiếu Khuynh.


***

Nhớ lại hành động ngô nghê hồi đó, Từ Sách không khỏi quay đầu, nghiêm túc nhìn Giang Thiếu Khuynh nói: “Khi đó tôi đã thích cậu rồi, bọn họ mắng tôi thế nào tôi không quan tâm, nhưng lại vũ nhục cậu như thế, tôi tức lên cũng không thể khống chế bản thân nữa… Nếu thời gian có quay trở lại thì tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

Từ Sách nói tới đây, liền nhẹ nhàng cầm tay Giang Thiếu Khuynh.

Tim Giang Thiếu Khuynh bỗng run lên, nhiệt độ nơi những ngón tay chạm nhau truyền tới, len lỏi vào trong lòng.

Khi đó cậu không hề hay biết nỗi khổ tâm của Từ Sách, thậm chí còn giữ khoảng cách với Từ Sách một thời gian. Vì cậu sợ hãi sự hung hãn của Từ Sách, lại không hề hay biết, chính là bởi vì yêu thích và để ý cậu, Từ Sách mới dùng nanh vuốt sắc bén nhất để dạy dỗ những người nhục mạ cậu.

Mỗi khi gặp mặt, thực ra Từ Sách rất ôn nhu, có điều sự ôn nhu này lại bị bề ngoài kiêu ngạo che giấu, khiến cho Giang Thiếu Khuynh mờ mịt hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Đứng ở trường cũ, nghe Từ Sách nghiêm túc thổ lộ, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy sống mũi cũng cay cay.

Hóa ra từ khi còn niên thiếu, Từ Sách đã thích cậu nghiêm túc như vậy rồi, vì cậu mà làm rất nhiều việc…

Mỗi lần thấy cậu không làm được bài, Từ Sách đều sẽ giả vờ lơ đãng viết lại các bước giải đề của mình vào vở luyện tập một lần, đến khi nghỉ giữa giờ liền cố ý mở ra để lên bàn cho Giang Thiếu Khuynh nhìn thấy; Trước mỗi kỳ thi, Từ Sách cuối cùng sẽ tổng kết tất cả các lỗi sai thường gặp, bỏ vào trong cặp Giang Thiếu Khuynh, đợi đến khi Giang Thiếu Khuynh thi xong trả lại, hắn lại ra vẻ “Tôi không biết” bình tĩnh lấy về; Mỗi lần đến phiên Giang Thiếu Khuynh trực nhật, Từ Sách đều sẽ tìm cớ dọn bàn học của mình lâu hơn một chút, đợi cậu cùng về nhà.

Khi đó chuyện giúp đỡ bạn học cùng bàn là chuyện rất bình thường, giờ nhìn lại còn thấy cực kỳ đơn thuần và ngây thơ. Lúc ấy Giang Thiếu Khuynh không hề để ý, đến giờ nghĩ lại mới phát hiện ra, chẳng biết tự khi nào, Từ Sách đã thầm yêu cậu.

Chỉ là, Từ Sách rất kiêu ngạo nên không thổ lộ. Còn Giang Thiếu Khuynh lại quá trì độn, chẳng hề phát hiện ra.

***

Hai người tay nắm tay đi đến dãy phòng học tầng ba, lớp bọn họ hồi xưa ở ngay góc rẽ này.

Nghỉ hè, phòng học khóa cửa, hai người không thể cạy khóa đi vào, đành phải đứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ, bàn ghế trong phòng học vẫn chỉnh tề như trước, bảng đen sạch sẽ, bảng nhắc nhở còn có dòng chữ rất to viết bằng phấn trắng “Đếm ngược thời gian thi đại học” khiến người ta hoảng hốt như trở về lớp 12.

“Lúc đó chúng ta ngồi ở đằng kia, phía sau, hình như là bàn thứ sáu đúng không?” Từ Sách chỉ vị trí bên cửa sổ nói.

Giang Thiếu Khuynh mỉm cười nói: “Ừ, bàn sáu.”

“Tôi vẫn nhớ buổi chiều lên lớp hay ngủ gật vì mệt rã rời, cậu liền chép bài đưa tôi, chữ của cậu rất chỉnh tề, mỗi lần cầm vở của cậu về chép đều không muốn trả lại cho cậu.”

Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc nói: “Nói như vậy hóa ra không phải cậu sơ ý làm mất vở của tôi mà là đem giấu đi à?”

“…” Từ Sách lỡ miệng xấu hổ sờ sờ mũi, thấp giọng oán giận nói, “Cậu có cảm thấy tôi rất biến thái không? Giấu bao nhiêu vở của cậu.”

Giang Thiếu Khuynh nhìn người con trai trước mặt ảo não gục đầu xuống, đáy lòng bỗng trở nên vô cùng mềm mại.

Chính là người này, thầm thích cậu bao nhiêu năm…

Đến bây giờ cậu mới hiểu rõ, Từ Sách đối với cậu dụng tâm và thâm tình đến mức nào.

Thời niên thiếu, rất nhiều người đều có những khoảnh khắc rung động với người khác, sau này dần lớn lên, sự rung động này sẽ nhạt dần, thậm chí còn biến mất. Đến khi vào đại học, rất có thể sẽ tìm được người thích hợp với mình, rung động đầu đời sẽ biến thành hồi ức ngây ngô.

Người giống như Từ Sách qua bao năm mà sơ tâm không thay đổi thật sự đã ít lại càng ít.

Nhưng chính một Từ Sách cố chấp thủy chung như thế, lại khiến cho Giang Thiếu Khuynh mềm lòng như muốn tan chảy.

Khắp nơi trong trường học đều tràn ngập những ký ức thuộc về bọn họ, khi hai người cùng nhau sóng vai chạy đường dài trên sân thể dục, khi cả hai cùng bị giáo viên gọi lên khiển trách phê bình, hay mỗi ngày lên lớp đều cùng nhau nghe giảng chép bài, giờ tự học thì cùng làm bài tập, tan học thì cùng nhau về nhà…

Bất tri bất giác, bọn họ đã trải qua rất nhiều kỷ niệm khó quên.

Sau này có duyên gặp lại tại đội tuyển Long Ngâm, làm đồng đội trải qua cả một mùa giải, từ người mới non nớt trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính, chứng kiến Từ Sách lột xác, thậm chí còn giành giải thưởng Vua lôi đài của cúp T.G.A.


Có lẽ giữa bọn họ, đã sớm bị buộc chặt lại với nhau bằng một mối liên hệ vô hình.

Thấy Từ Sách cúi đầu, Giang Thiếu Khuynh nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Từ Sách, hạ giọng hỏi: “Cậu có còn giữ mấy cuốn vở của tôi không?”

Từ Sách căm giận nói: “Không! Lúc trước khi chuyển nhà anh tôi tưởng là giấy nháp, ném hết những gì tôi trân quý nhất vào thùng rác! Cũng vì chuyện này… mà tôi còn cãi nhau với anh ta một trận.” Từ Sách nghiến răng nghiến lợi, buồn bực vò đầu.

Giang Thiếu Khuynh có chút buồn cười nhìn hắn, đã hơn 20 tuổi rồi, vẫn dễ dàng xù lông như hồi còn đi học, chẳng thay đổi chút nào.

Nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc cứng đâm vào tay, Giang Thiếu Khuynh nhịn không được nói: “Mất rồi thì thôi, chỉ là vở hồi đi học thôi mà, không quan trọng, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau rồi…”

Ý thức được lời mình vừa nói, mặt Giang Thiếu Khuynh bỗng nóng lên, lập tức thu tay về.

Từ Sách lại nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cậu, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu: “Lời này cậu nói có ý gì? Ý là cậu nguyện ý ở bên tôi sao?”

Giang Thiếu Khuynh ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, gò má hơi phiếm hồng.

Jojo ở bên cạnh hưng phấn chạy quanh, còn há miệng cắn ống quần của cậu, dường như đang cổ vũ cậu mau nhận lời.

“Thiếu Khuynh?” Từ Sách đặt tay lên vai cậu, cẩn thận dè chừng hỏi, “Cậu hẳn đã biết tôi thích cậu bao nhiêu năm rồi. Tôi vẫn luôn muốn hỏi… cậu đối với tôi thì sao?”

Nơi hành lang trống trải, khoảnh khắc đó bỗng yên lặng như nghe được tiếng kim rơi, không khí xung quanh đặc quánh, giọng nói của Từ Sách vang vọng khắp hành lang, từng câu từng chữ gõ vào lòng Giang Thiếu Khuynh.

… cậu đối với tôi thì sao?

Rốt cuộc mình có cảm giác gì với cậu ấy?

Lần đầu tiên bình tĩnh tự hỏi vấn đề này, Giang Thiếu Khuynh phát hiện, thực ra đáp án đã sớm lộ ra rồi. Cậu vẫn luôn khắc ghi hình ảnh thời niên thiếu khi hai người sóng vai về nhà dưới ánh trăng trắng mờ rót tràn con phố, nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp được chú chó hoang ấy, không hề quên khi Từ Sách bị bạn học đánh cho chảy máu mũi còn bị giáo viên trách phạt, trong lòng mình đau xót đến thế nào.

Dường như cậu nhớ từng chi tiết từ khi quen biết Từ Sách tới nay, nếu không phải đặc biệt để ý một người, làm sao có chuyện ký ức lại rõ ràng như thế?

Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu lên, tâm trạng vốn đang hỗn loạn vô cùng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Từ Sách, tựa như uống thuốc an thần, dần dần bình tĩnh lại.

Cậu đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Tôi… Tôi cũng thích cậu.”

Từ Sách sửng sốt nhìn cậu, ngay sau đó, hai tay đột nhiên dùng lực ôm chặt Giang Thiếu Khuynh, môi cũng buông xuống.

“Ư…”

Một khắc khi bị hắn hôn, Giang Thiếu Khuynh run rẩy nhắm hai mắt lại.

Đây là lần đầu tiên cậu cam tâm tình nguyện tiếp nhận nụ hôn của Từ Sách, ngay trước cửa lớp học mà bọn họ từng ngồi chung bàn rất nhiều năm.

Hành lang trống trải chỉ còn lại hai người, Jojo tò mò lại hưng phấn chạy quanh, Giang Thiếu Khuynh bị Từ Sách gắt gao ôm vào trong lòng, đầu lưỡi lẻn vào trong khoang miệng nhẹ nhàng liếm khắp lợi và hàm răng, quét qua từng góc nhỏ, tựa như đang biểu thị công khai quyền sở hữu, nhiệt tình mà lại ôn nhu.

Giang Thiếu Khuynh bị hắn hôn cho đầu váng mắt hoa, đáy lòng lại dần dần dâng lên một tia ngọt ngào và hạnh phúc.

Trong phút chốc dường như bọn họ cùng trở về thời trung học, lần đầu tiên gặp mặt, cái tên nam sinh kiêu ngạo lạnh lùng ấy nhìn cậu mà nói: “Tôi tên là Từ Sách.”

Nhưng hôm nay, hắn lại ôn nhu hôn cậu, khi nụ hôn kết thúc, hắn còn dán môi lên miệng cậu, thấp giọng nói: “Thiếu Khuynh, tôi yêu cậu.”

Giang Thiếu Khuynh vươn tay, gắt gao ôm lại Từ Sách.

Thời gian thấm thoắt trôi qua như một bộ phim, từng hình ảnh hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua. Giang Thiếu Khuynh biết, tất cả những chuyện cũ trải qua cùng Từ Sách, đã ghi tạc trong đáy lòng, trở thành hồi ức khắc sâu trong trí nhớ…

Bất tri bất giác, thực ra sớm yêu hắn tự lúc nào.

Nhiều năm trôi qua, thật sự rất may mắn, cuối cùng cũng không lướt qua nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận