Tối Cường Nam Thần

Vân phi dương đột ngột xuất hiện khiến Giang Thiếu Khuynh đột nhiên nhớ lại một đoạn ký ức phủ bụi năm xưa....

Lần đó cãi nhau với Từ Sách giữa chừng liền tan rã không vui, chẳng những cúp ngang điện thoại lại tự ý rời khỏi công hội, làm như vậy thực sự có chút xúc động. Nhưng Từ Sách cứ luôn như vậy, nói chuyện chẳng bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, ngay mặt dội nước lã, lần nào cũng khiến Giang Thiếu Khuynh khó chịu trong lòng.

Tính cách của Giang Thiếu Khuynh thuộc dạng nghiêm túc, không biết nói những lời ngon ngọt dễ nghe, sau lần đó gặp lại trong game Từ Sách vẫn luôn kéo anh thăng cấp, sau khi max cấp còn tự mình mang anh đi đánh cạnh kỹ trường, từ chiến giới một thăng lên chiến giới bảy, anh cứ tưởng hai người họ có thể trở thành bạn bè với nhau...

Lại không ngờ Từ Sách vẫn xem thường anh hệt như lúc trước.

"Trình độ cỡ như cậu mà đòi đi thi đấu chuyên nghiệp? Ngay cả tôi cậu còn đánh không lại!"

"Cậu đừng hoang tưởng nữa, trình độ của cậu chỉ là một con gà nhép so với đám tuyển thủ chân chính kia thôi! Cậu mà lên sân thi đấu chắc chắn sẽ bị bọn họ giết đến sống đi chết lại, làm ơn tự biết mình biết ta chút được không?"

Mỗi một câu đều rét lạnh đến tận xương, giống như dùng mũi dao sắc nhọn đục khoét vào sâu bên trong trái tim mềm mại...

Giang Thiếu Khuynh biết, anh thua kém Từ Sách rất nhiều.

Lúc còn ở cao trung đã thua kém về mọi mặt, thành tích không bằng, cả chiều cao cũng thua kém, ngồi cùng bàn ba năm chỉ càng tô điểm thêm cho sự vĩ đại của cậu ấy... Đến lúc thi đại học điểm cũng thua xa người ta, Từ Sách ra nước ngoài học trường đại học danh giá, Giang Thiếu Khuynh chỉ có thể ở lại học đại học hạng hai. Sau khi tốt nghiệp, Từ Sách về nước vào công ty của ba mình làm quản lý, Giang Thiếu Khuynh chỉ có thể tự thân lăn lộn tiến vào một công ty bình thường, cầm tiền lương ít ỏi mỗi tháng chịu mệt chịu khổ công tác lại còn bị bà thím mãn kinh cấp trên soi mói đủ điều. Gia cảnh của Từ Sách khá giả từ bé, nhà thì ở biệt thự đi đường thì có xe đón đưa, Giang Thiếu Khuynh phải một mình thuê phòng trọ, sáng sáng xếp hàng chen chúc xe bus đi làm.

Xã hội là như vậy, luôn tồn tại sự khác biệt giữa người với người, có kẻ ngậm thìa vàng sinh ra, định sẵn là cả đời không cần lo áo cơm gạo tiền; lại có người chỉ có thể tự mình lăn lộn trong xã hội, dựa vào hai bàn tay gian nan mưu cầu sinh tồn.

—— Đúng vậy, tôi thua kém cậu, cái gì cũng không bằng cậu, tôi biết rõ khoảng cách giữa chúng ta lớn cỡ nào.

—— Nhưng tôi cũng có ước mơ của mình, tôi cũng muốn vì nó mà cố gắng một lần, tôi không muốn nghe cậu chế nhạo tôi!

Giang Thiếu Khuynh vốn cứ ngỡ cả hai cùng nhau chơi game lâu như vậy, coi như đã phần nào cải thiện quan hệ giữa hai người. Bọn họ không còn ở lứa tuổi mười mấy bồng bột nữa, Từ Sách cũng chín chắn hơn lúc trước rất nhiều, có lẽ bọn họ có thể trở thành bạn của nhau... Dù sao có thể ngồi chung bàn ba năm âu cũng là một loại duyên phận không phải sao...

Nhưng... sau khi nghe những lời Từ Sách nói lần đó, Giang Thiếu Khuynh mới chợt hiểu ra.

Cho đến tận bây giờ, cậu ấy chưa từng xem mình là bạn...

Dù cho bản thân mình có cố gắng đuổi theo bước chân của cậu ấy, dè dặt bản thân ở bên cạnh cậu ấy cỡ nào đi nữa... Từ Sách vẫn là như cũ ở tít trên cao nhìn xuống, vẫn luôn xem thường chính mình.

Nếu đã như vậy, miễn cưỡng duy trì quan hệ bạn bè còn có ý nghĩa gì nữa?

Thế nên sau khi rời khỏi công hội, Giang Thiếu Khuynh mới không liên hệ với Từ Sách nữa. Vài lần sau đó Từ Sách cũng có gọi điện thoại, Giang Thiếu Khuynh bởi vì bận việc huấn luyện nên không đón nghe. Mãi cho đến ngày chiến đội Càn Khôn chính thức giải tán, Giang Thiếu Khuynh cầm mấy ngàn tiền lương trong tay đứng ở đầu đường trong ngày đông giá rét, chợt nhớ đến lời mà Từ Sách đã nói——

"Cậu nghe tôi, đừng có đi cái chiến đội hạng ba đó, thành tích của bọn họ kém lắm, cậu chui đầu vào đó chỉ phí thời gian thôi."

Ngày hôm đó Từ Sách giống như rất tức giận, nói chuyện nghe chói tai vô cùng... nhưng lúc này ngẫm lại, Giang Thiếu Khuynh mới cảm thấy... có lẽ Từ Sách nói đúng.

Giang Thiếu Khuynh không nghe khuyên bảo, cố chấp một mình chạy đi huấn luyện doanh... Miệt mài tập luyện một năm trời, chưa được lên sân thi đấu dù chỉ một lần, nếm không ít mùi đau khổ, cuối cùng chỉ có thể lấy thân phận tuyển thủ quá tuổi chật vật rời đi...

Tuy biết là do chính mình chọn nhầm đường đi nhầm hướng, nhưng bảo anh trở lại server cũ tìm Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh thật sự không có mặt mũi nào...

Thất bại của bản thân mình cũng chứng tỏ ánh mắt Từ Sách lúc ấy không hề sai.

Ngắt điện thoại rồi dứt khoát rời đi công hội, lúc trước quyết tâm đi như thế, hiện tại lại mặt dày mày dạn trở về... Giang Thiếu Khuynh làm không được, rất mất mặt...

Thế cho nên Giang Thiếu Khuynh mới sang server mới chơi lại, ngoài ý muốn gặp được Bá Nhạc chân chính Lưu Xuyên tìm ra ưu điểm cùng tiềm lực của anh, đề nghị anh chuyển sang chơi Võ Đang thái cực, đảm nhận vị trí phụ trợ, chuẩn bị sang năm trở lại thi đấu.

Mặc dù đã trải qua một lần thất bại thảm thống, nhưng Giang Thiếu Khuynh vẫn là không chùn bước nhận lời mời của Xuyên đội. Bởi vì ảnh cảm thấy Xuyên đội rất khác biệt, đi theo Xuyên đội khiến anh tràn ngập tin tưởng. Xuyên đội là một đội trưởng tốt, am hiểu tìm ra ưu điểm của đội hữu mình, dùng các biện pháp tích cực để động viên bọn họ...

Hơn nữa từ khi theo Xuyên đội, anh mới cảm nhận được sự ấm áp giữa các đồng đội với nhau, thứ mà lúc trước ở chiến đội Càn Khôn anh chưa bao nếm trải qua...

Anh thích Xuyên đội, cũng thích những đội hữu bên cạnh mình. Hiện tại anh đã có đoàn đội cố định, mỗi ngày cùng nhau đánh phụ bản cùng nhau hoạt động, cảm giác rất tốt, nên anh lại càng không muốn trở về server cũ.

***

Nhưng không ngờ lần này đấu giá Hồng liên ngọc trụy lại vô tình gặp được bạn của Từ Sách, còn nghe được "Lão đại vẫn luôn chờ anh trở về."

Giang Thiếu Khuynh cảm thấy có chút phức tạp trong lòng, trầm mặc hồi lâu mới hỏi "Cậu ta... chờ tôi trở về làm gì?"

Vân phi dương kinh ngạc "Anh không biết hả? Sau khi anh rời hội lão đại giao Liên minh qua đường lại cho Lục thiếu quản lý, ổng đâu làm hội trưởng nữa đâu, cũng chả buồn đi pk quánh nhau nữa!"

Giang Thiếu Khuynh nghe vậy giật mình, có chút không dám tin hỏi "Cậu ta bỏ mặc công hội?"

Vân phi dương nói "Thì đó, sau khi anh đi rồi ổng giống như mất hồn á, cũng chả thèm lập đội dẫn anh em đi cạnh kỹ trường nữa! Anh không biết chứ lão đại quan tâm anh lắm đó, ổng cứ dặn dò cả đám chú ý nghe ngóng tin tức anh, bảo là nếu thấy anh lên mạng phải lập tức báo cho ổng ngay. Không ngờ anh lại chạy qua đây chơi, tốt rồi, để tui về nói với lão đại..."

Giang Thiếu Khuynh vội nói "Khoan, đừng nói với cậu ấy."

Vân phi dương kinh ngạc "Sao dzậy? Không lẽ anh còn giận ổng hả?"

Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói "Không có... để tự tôi liên hệ cậu ấy."

Vân phi dương cười "Vậy tốt rồi! Bạn học nhiều năm như vậy có chuyện gì từ từ ngồi xuống nói ra, cãi nhau làm chi không biết, hai người thiệt tình..."

Giang Thiếu Khuynh ngắt lời, lái sang chuyện khác "Đúng rồi, sao cậu cũng qua bên đây?"

"Ồ, tại tui rảnh rỗi quá đó mà, chán hổng có gì làm nên qua đây chơi lại." Vân phi dương giải thích "Đó giờ toàn chơi Võ Đang, nên tính qua đây chơi thử Cái Bang xem sao. Mọi người đang tính đánh phụ bản đúng không? Tui đi dzới, thêm tui thêm tui, thấy mới có 5 người đúng hông, còn dư một chỗ đúng hông!?"

Dù gì cũng là người quen của đạo trưởng, người ta lại nhiệt tình tới vậy, Lưu Xuyên liền mời vào đội, nói "Qua đây, cổng phụ bản 40, tập trung."

Vân phi dương nói "Ok tới liền!

Lát sau, từ xa xa xuất hiện một nhóc khất cái cưỡi con tê giác đặc biệt chỉ bán trong thương thành hồng hộc chạy tới, nhìn con thú cưỡi to đùng cùng toàn thân trang bị tím cường hoá max cấp lấp lánh, giống như có thể thấy trên đầu cậu ta lấp lánh bốn chữ: Tao rất dư tiền.

Hơn nữa lúc nãy đấu giá người này ra tay cũng vô cùng hào phóng, đủ để biết tên nhóc này "dư tiền" tới cỡ nào.

Sáu người cùng nhau đánh phụ bản, Vân phi dương cứ hễ mở miệng liền nhắc đến "lão đại tui thế này lão đại tui thế kia", rõ ràng cậu nhóc cực kỳ sùng bái lão đại nhà mình.

Lưu Xuyên nghe một lát, đáy lòng sực nhớ đến một người, nhưng không dám chắc chắn lắm.

Vân phi dương huyên thuyên không ngừng miệng, nhưng thao tác trên tay lại đâu ra đó trật tự rõ ràng, trình độ hoàn toàn không kém các cao thủ tinh anh công hội lớn.

Lúc nãy cậu ta bảo... Khu 5 Điện Tín nhỉ? Chẳng lẽ là "Liên minh người qua đường" ở khu 5?

Nói vậy tức là đạo trưởng cũng xuất thân từ tổ chức cao thủ dân gian nổi danh đấy? Lão đại mà Vân phi dương nhắc tới... không lẽ là tên cao thủ từng khiến cho vô số chiến đội trong Liên minh phải chú ý đến dạo đó?

Lưu Xuyên sờ cằm ra vẻ đăm chiêu, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Đánh xong hai lượt phụ bản, ra trang bị Vân phi dương đều không lấy, chỉ cười nói "Chiều tui có tiết, đi trước nhen! Bái bai mọi người!"

Nhóc ồn ào đi rồi, Cá nghẹn thật lâu rốt cuộc mới có cơ hội bày ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình, lập tức hỏi "Đạo trưởng, lão đại tên kia nhắc tới là ai vậy?"

Giang Thiếu Khuynh giải thích "Một người bạn."

Ngô Trạch Văn sắc bén hỏi "Người bạn chơi Minh Giáo đúng không?"

Giang Thiếu Khuynh kinh ngạc "Sao cậu biết?"

"Lần đó chúng ta đánh boss ẩn ở Danh Kiếm Các, mỗi lần sát thủ Minh Giáo phân thân ảo ảnh anh đều có thể nhận ra ngay lập tức. Tôi nhớ lúc ấy anh bảo từng có một người bạn thân chơi Minh Giáo, người đó chính là lão đại trong miệng Vân phi dương đúng không?" Ngô Trạch Văn phân tích vô cùng trật tự rõ ràng.

Giang Thiếu Khuynh nói "Đúng vậy."

Ngô Trạch Văn rất cẩn thận, hơn nữa trí nhớ lại vô cùng siêu, những chi tiết người khác thường bỏ qua cậu lại nhớ vô cùng rành mạch.

Lưu Xuyên khẽ cười pm cho Ngô Trạch Văn "Chúc mừng thám tử Ngô, lại đoán trúng rồi."

Ngô Trạch Văn phớt lời người nào đó trêu ghẹo, thật lòng nói "Đạo trưởng lợi hại như vậy, bạn của anh chắc chắn cũng rất lợi hại đúng không? Anh có tính mời người nọ gia nhập chiến đội không?"

Trạch Văn đúng là tri kỷ, chưa chi mà đã nghĩ đến kéo người vào chiến đội...

Thực ra Lưu Xuyên cũng đang có ý này.

Nếu như anh đoán không sai, vị "lão đại" kia chính là hội trưởng công hội Liên minh người qua đường nổi danh trong truyền thuyết, vị này là cao thủ thần bí mà cả giới Liên minh đều biết đến, top 10 cao thủ đấu đơn toàn server. Tính cách cao ngạo, phớt lờ mọi ưu đãi mà các chiến đội đưa ra, dùng một câu "Không thích" chặn họng tất cả những ai đến chào mời...

Năm đó khi Lưu Xuyên vẫn còn là đội trưởng Hoa Hạ, cũng từng nghĩ đến việc lôi kéo người này về phe mình. Nhưng sau khi thấy cả Thất Tinh Thảo lẫn Đồng Tước đều bị người này từ chối tay không trở về, Lưu Xuyên cũng dẹp ý định này sang một bên—— Rất nhiều người chơi nghiệp dư rất hâm mộ những người trong giới Liên minh, cảm thấy trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp có vẻ rất oai phong; Nhưng cũng có người chỉ đơn thuần coi game như một thú vui giải trí, họ gần như chẳng thèm để ý đến các giải đấu hay tuyển thủ chuyên nghiệp... Mỗi người một ý, chỉ có thể tuỳ duyên chứ không thể cưỡng cầu.

Cơ mà đây chỉ là ý tưởng lúc trước thôi, năm đó Hoa Hạ nhân tài như mây, dù cho mất đi cơ hội chiêu mộ một cao thủ như vậy Lưu Xuyên cũng chỉ cảm thấy tiếc hận một chút rồi cũng thôi. Hiện tại lại khác, đang là lúc cầu hiền nhược khát để thành lập một chiến đội hoàn toàn mới. Bất kể là dù biện pháp gì đi nữa, có thể kéo một cao thủ như vậy về đội mình đối với đội ngũ của Lưu Xuyên mà nói là chuyện tốt chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.

Lưu Xuyên nghĩ như vậy, cũng mở lời nói "Đạo trưởng, lão đại trong miệng Vân phi dương có phải hội trưởng "Liên minh người qua đường" bên khu 5 Điện Tín không?"

Giang Thiếu Khuynh sửng sốt "Đúng vậy... Anh cũng biết?"

Lưu Xuyên mỉm cười "Nghe danh đã lâu. Anh cùng người đó quen thân không? Có cách nào khuyên người đó gia nhập đội chúng ta không?"

Giang Thiếu Khuynh có hơi do dự "Có hơi khó... Cậu ta trước giờ vẫn tỏ ra không hứng thú với việc thi đấu chuyên nghiệp, lúc trước rất nhiều chiến đội tìm đến mời chào nhưng đều bị cậu ta cự tuyệt. Hiện tại cậu ta đang làm giám đốc điều hành cho công ty của ba mình, qua thêm vài năm nữa có lẽ sẽ chính thức đón việc kinh doanh của gia đình... Tôi cảm thấy không có hi vọng khuyên cậu ta chuyển nghề làm tuyển thủ."

Lưu Xuyên kinh ngạc "Ồ, con nhà giàu à?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Ừm, nhà cậu ta kinh doanh cái gì tôi không rõ lắm, chỉ biết là rất giàu."

Lưu Xuyên ngẫm nghĩ một chút, nói "Đây cũng không phải vấn đề lớn, cũng đâu thể cả đời làm tuyển thủ, thi đấu một hai năm rồi nghỉ trở về tiếp nhận công việc kinh doanh cũng được mà. Quan trọng nhất vẫn là ý nghĩ của anh ta. Một cao thủ đứng đầu như vậy chẳng lẽ thật sự không có chút hứng thú gì với việc thi đấu sao?"

"Cậu ta nghĩ thế nào tôi không rõ lắm..." Giang Thiếu Khuynh khẽ cau mày nói "Cậu ta có chút ngạo mạn, tính tình cũng không được tốt lắm, nói thật tôi cũng hơi sợ nói chuyện với cậu ta... Dù cho tôi đi khuyên, chắc chắn cũng bị cậu ta nạt một câu "Không thích" vào mặt..."

Lưu Xuyên cười nói "Đừng kết luận nhanh như vậy, giới thiệu để tôi gặp mặt anh ta thử xem sao."

Giang Thiếu Khuynh có chút do dự, cuối cùng cũng đồng ý.

Từ Sách lúc trước cự tuyệt mời chào của nhiều chiến đội như vậy, bản thân Giang Thiếu Khuynh cảm thấy thật sự không có hi vọng khuyên được người nọ... Nhưng Xuyên đội cũng đã lên tiếng nhờ cậy, làm đội hữu như mình cũng không thể từ chối, chỉ phải ra mặt làm trung gian giới thiệu hai người...

***

Giang Thiếu Khuynh mở thêm một client game khác, đăng nhập vào tài khoản cũ bên Ngọc Lâu Xuân.

Vừa mới vào game, tai nghe liền vang lên thanh âm đinh đinh đang đang không ngừng, góc phải liên tục nhấp nháy cửa sổ tin nhắn.

Giang Thiếu Khuynh rê chuột mở ra xem thử, toàn bộ đều là tin nhắn riêng do Từ Sách gửi đến——

"Quản lý của chiến đội Càn Khôn kia cũng đến tìm tôi, toàn là mấy lời ba hoa xảo trá, cậu thà tin tưởng người như vậy cũng không chịu tin tôi?"

"Làm tuyển thủ chuyên nghiệp không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu cứng đầu nghe lời người ta liều lĩnh chạy tới huấn luyện doanh như vậy nhất định sẽ chịu thiệt thôi! Cậu bị ngốc sao?"

"Có mấy câu đã lay động được cậu, sao cậu ngốc quá vậy?"

Lại qua vài ngày...

"Được rồi, tôi thừa nhận ngữ khí hôm trước của tôi rất khó nghe."

Nhận sai mà cũng miễn cưỡng như vậy...

Lại qua thêm vài ngày...

"Xin lỗi, được chưa?"

Xin lỗi kiểu gì vậy?

Tiếp theo lại một tin khác "Bơ tôi luôn sao? QQ không trả lời, di động cũng không nghe, moá! Ngày mai tôi tới Trường Sa cho cậu biết tay!

Hôm sau "Đậu móa! Dọn nhà luôn!? Trốn tôi tới mức này sao? Giang Thiếu Khuynh cậu giỏi lắm!!!!!"

Một loạt dấu chấm than nhìn mà phát hoảng.

Nhìn nam nhân luôn luôn kiêu ngạo tự phụ đã quen, giờ phút này lại giống một con mèo xù lông giơ chân sốt ruột, chẳng biết tại sao Giang Thiếu Khuynh cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn ra...

Chạy đến tận Trường Sa để tìm mình sao...

Thật sự anh không phải cố ý muốn tránh mặt Từ Sách, dọn nhà là bởi vì lúc ấy anh phải đến chiến đội Càn Khôn nhận huấn luyện... Câu lạc bộ của chiến đội kia nằm ở Võ Hán, anh phải đến ký túc xá chiến đội ở lại, đương nhiên phải trả phòng thuê bên Trường Sa lại cho chủ nhà. Hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều chuyên tâm huấn luyện cho nên cả QQ lẫn game đều rất ít khi onl.

Nhìn một loạt mấy tin nhắn lại của Từ Sách từ sau lần đó đến giờ, Giang Thiếu Khuynh cũng cảm giác lần đó hai người cãi nhau thật sự có chút... ấu trĩ.

Nhất thời mềm lòng, liền nhịn không được mật đối phương "Đang ở đâu?"

Từ Sách "..."

Chưa đầy một phút, Giang Thiếu Khuynh liền phát hiện xa xa có một bóng dáng quen thuộc đang đến gần.

Người nọ cưỡi tật phong mã thuần màu đen, mặc trường sam màu trắng đặc trưng của Minh Giáo, mũ áo che khuất gương mặt, hai tay cầm loan đao lạnh như băng lấp loáng dưới ánh trăng.

Tuấn mã màu đen tựa như tia chớp lao đến trước mặt Giang Thiếu Khuynh liền dừng lại, Từ Sách nhảy xuống ngựa, lập tức đánh chữ hỏi "Trở lại rồi?"

"Ừm." Giang Thiếu Khuynh có chút nghi hoặc "Sao cậu lại ở đây?"

Nơi này là Luận Kiếm Phong của phái Võ Đang, là nơi cao nhất của Võ Đang Sơn. Lúc trước bởi vì cảm thấy cảnh tuyết bay mù mịt ở nơi này rất đẹp nên Giang Thiếu Khuynh mới để nhân vật của mình đứng ở đây rồi rời mạng. Từ Sách là Minh Giáo, tại sao chạy tới Võ Đang nhanh như vậy?

Ngay sau đó, câu trả lời của Từ Sách lại khiến Giang Thiếu Khuynh sững sờ.

Cậu ta bảo "Tôi luôn ở đây chờ cậu."

Giang Thiếu Khuynh "..."

"Trở lại là tốt rồi, với lại..." Nam nhân ngồi trước máy tính đưa tay sờ mũi, mười ngón tay cứng ngắc gõ ra ba chữ "Tôi xin lỗi."

Giang Thiếu Khuynh kinh ngạc nhìn ba chữ kia.

Trong ấn tượng của anh, từ trước đến giờ Từ Sách chưa bao giờ xuống nước với bất kỳ ai, chứ đừng nói đến xin lỗi. Nam nhân tựa như một con vua sói kiêu ngạo ngẩng cao đầu đứng trên đỉnh núi dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống chúng sinh, chỉ cần cảm thấy khó chịu liền gầm lên giận dữ hù dọa kẻ khác, thấy không như ý sẽ lập tức vươn vuốt nhọn xé xác đối phương...

Thật sự không ngờ lại có ngày nghe được Từ Sách chủ động nói xin lỗi...

Từ Sách nói tiếp "Lần đó giọng điệu của tôi có hơi khó nghe, làm cậu tức giận đúng không?"

Thấy cậu ta nói như vậy, không hiểu sao cả hai gò má có chút nóng nóng, cảm giác giống như mình là kẻ cố tình gây chuyện bị cậu ta dỗ dành vậy...

Giang Thiếu Khuynh thật ra cũng không giận dỗi gì, Từ Sách ăn nói tuy chói tai làm tổn thương người khác thật, lần đó Giang Thiếu Khuynh nghe xong cũng cảm giác trong lòng rất khổ sở, nhưng anh không phải loại người so đo vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà phớt lờ Từ Sách, mà bởi vì cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn, Từ Sách luôn khiến anh cảm giác bị khinh thường, miễn cưỡng làm bạn với nhau thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng hiện tại xem ra... giống như chỉ là hiểu lầm?

Đối phương chịu xuống nước như vậy, Giang Thiếu Khuynh cũng mềm lòng theo, nói "Tôi không có giận cậu, lần đó cậu nói không sai, chiến đội Càn Khôn kia thật sự không có tương lai, cũng đã giải tán rồi."

Có vẻ như Giang Thiếu Khuynh đã chịu khổ rất nhiều, chiến đội cũng giải tán, cậu ấy hẳn là rất khó chịu...

Từ Sách nghĩ vậy, bất giác đau lòng vô cùng... Phải an ủi cậu ấy như thế nào đây?

Suy nghĩ một chút, mới đánh chữ nói "Trở lại là tốt rồi, về sau cứ chúng ta cùng nhau chơi, rảnh thì đánh vài trận cho vui, Liên minh chuyên nghiệp cái gì đó vô nghĩa lắm, đừng mơ mộng làm tuyển thủ nữa."

Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát, mới đáp lại "Thật ra lần này tìm cậu vì có chuyện muốn nói với cậu."

Từ Sách hỏi "Chuyện gì?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Tôi mới gia nhập một chiến đội mới, dự tính sang năm tham gia giải anh hùng tranh bá toàn quốc, cố gắng đoạt suất thăng cấp chen chân vào hàng ngũ thi đấu chuyên nghiệp, đội trưởng của tôi muốn làm quen với cậu nên mới bảo tôi giới thiệu cậu cho anh ấy."

Từ Sách nghe vậy cứng cả người, sắc mặt lập tức tối sầm hẳn đi.

....Chiến đội mới?

Nghĩ đến việc Giang Thiếu Khuynh lại sắp sửa rời khỏi mình, Từ Sách cảm giác cả người bừng bừng lửa giận, suýt chút nữa phun máu ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui