Tối Cường Nam Thần

Từ Sách phát hiện bản thân thích Giang Thiếu Khuynh đại khái là vào đợt nghỉ đông năm lớp 11.

Trường điểm thường yêu cầu học sinh khối 11 phải học bù trong kỳ nghỉ đông, tuy Từ Sách rất ghét nhưng lại không thể không đến trường đầy đủ. Thầy giáo giao bao nhiêu bài hắn cũng đều làm, trong lớp nghe giảng khô khan khiến hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, những lúc nhàm chán như vậy hắn lại suy nghĩ miên man…

Nghĩ một lúc ánh mắt lại không tự chủ được đặt ở trên người Giang Thiếu Khuynh đang chăm chú nghe giảng bên cạnh.

Trừ tiết học sáng sớm đầu tiên Giang Thiếu Khuynh lại theo thói quen ngủ gật vì không đủ giấc, thời gian còn lại cậu đều nghe giảng rất nghiêm túc. Thầy giáo nói gì cậu liền ghi chép thật chi tiết, chữ Giang Thiếu Khuynh rất đẹp, đoan chính khiến bút ký trông giống như bản in.

Từ Sách rất ngạc nhiên không biết cậu ghi chép cái gì, tan học bèn lấy xem, vừa thấy liền nhíu mày: “Đơn giản như thế này mà cũng phải ghi lại à? Đây là công thức cơ bản hay dùng nhất, trong sách có mà. Vật Lý cũng không phải môn học thuộc lòng, cậu làm nhiều bài tập sẽ tự nhớ công thức hiểu chưa?”

Giang Thiếu Khuynh: “…”

Bị Từ Sách nói cho như thế, Giang Thiếu Khuynh xấu hổ đỏ mặt, tâm tình cũng có chút khổ sở nói: “Tôi không thông minh được như cậu, người ngốc sẽ có phương pháp học của người ngốc. Tôi chỉ biết học thuộc lòng, chứ nhiều công thức như vậy tôi không nhớ được…”

Giang Thiếu Khuynh cầm lại vở trong tay Từ Sách, yên lặng nhét vào trong cặp.

Từ Sách nghẹn họng một chút mới nhận ra vừa rồi mình hơi nặng lời. Rõ ràng là có ý tốt, muốn dạy cậu ta học Vật Lý cuối cùng lại biến thành cười nhạo. Nhìn bộ dạng cúi đầu khổ sở của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách phiền lòng xuống nước nói: “Tôi không có ý đó…”

Giang Thiếu Khuynh cúi đầu không nói lời nào, rõ ràng là bị tổn thương, Từ Sách rất muốn đưa tay sờ tóc cậu, nhưng xung quanh có rất nhiều bạn cùng lớp, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm lại.

Hắn phát hiện ánh nhìn của mình dù hướng đi đâu cuối cùng vẫn đặt trên người Giang Thiếu Khuynh, nhất cử nhất động của tên ngồi cùng bàn này cũng chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của hắn. Cả một ngày nghỉ, tâm tư Từ Sách hoàn toàn không đặt ở chuyện học hành, trong đầu toàn là bóng dáng của Giang Thiếu Khuynh.

Cho tới tận khi Giang Thiếu Khuynh ngốc nghếch đó giúp bạn nữ lớp bên chuyển thư tình cho hắn, Từ Sách trong cơn giận dữ mới phát hiện, hóa ra… bản thân mình thích Thiếu Khuynh.

Tính cách Từ Sách vốn phản nghịch từ bé, người bình thường khi gặp tình huống thích phải con trai thế này sẽ hoang mang vô cùng. Nhưng hắn lại chẳng quan tâm, đối với hắn thích chính là thích, không ảnh hưởng đến người khác. Nếu đã không quan tâm bạn học nói xấu sau lưng thế nào thì việc gì phải bận lòng chuyện bản thân thích phải bạn ngồi cùng bàn cơ chứ.

Giang Thiếu Khuynh cảm nhận được rõ ràng thái độ của Từ Sách với cậu tốt lên rất nhiều. Nhờ có Từ Sách giúp đỡ mà thành tích của Giang Thiếu Khuynh tiến bộ vượt bậc. Cuối học kỳ có đợt kiểm tra toàn khối, trắc nghiệm 100 câu, Giang Thiếu Khuynh đạt được 80 điểm môn Vật Lý, chính thầy giáo bộ môn cũng khen cậu tiến bộ nhanh.

Ngày ấy khi thi xong, Giang Thiếu Khuynh rất vui nói: “Từ Sách, tôi đãi cậu ăn cơm nhé, thành tích của tôi tiến bộ như thế cũng nhờ có cậu dạy cho.”

Từ Sách hơi kích động, ngoài mặt lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Tới nhà cậu ăn được không?”

Giang Thiếu Khuynh nghĩ nghĩ rồi nói: “Tới nhà tôi cũng được, bố mẹ tôi đều đi công tác cả rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu về ăn lẩu đi.”

Sau đó hai thiếu niên đi siêu thị mua gia vị lẩu cùng các loại thịt viên, rau dưa rồi cùng nhau đi đến nhà Giang Thiếu Khuynh.

Nhà của Giang Thiếu Khuynh đương nhiên không thể bằng nhà Từ Sách, chỉ là một ngôi nhà phổ thông hai phòng ngủ, cha mẹ một phòng, Thiếu Khuynh một phòng, còn có thêm một phòng sách nhỏ, không gian sạch sẽ ấm áp. Giang Thiếu Khuynh mời Từ Sách ngồi xuống sofa, còn mình thì đeo tạp dề vào bếp. Nước lẩu nấu rất nhanh, cậu liền gọi Từ Sách vào ăn cơm.

Hai người cùng nhau ăn một bữa lẩu. Bữa ăn ngày hôm ấy là bữa tối ấm áp nhất trong suốt một năm vừa rồi của Từ Sách.

Sau bữa cơm, Giang Thiếu Khuynh tiễn Từ Sách xuống dưới. Từ Sách gói lại hai gói xương xẩu ăn thừa, ra ngoài thì thấy con chó hoang quen thuộc, là con chó trước đây Từ Sách từng cứu một lần, nó liền quen mùi của Từ Sách, thấy Từ Sách liền vẫy đuôi chạy tới phía hắn.

Từ Sách cũng không ngại bẩn, ngồi xuống nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó hỏi: “Jojo, mày ăn cơm chưa? Tao mang đồ ăn cho mày này.”

Dứt lời liền lấy gói xương ra cho nó.

Chó con lập tức nhào tới gặm, vùi đầu ăn rất vui vẻ. Giang Thiếu Khuynh nhìn cảnh này nghi hoặc nói: “Cậu đặt tên cho nó à?”

Từ Sách nói: “Tôi ở nhờ nhà chú hai, không thể đem nó về nuôi. Đặt bừa một cái tên cho nó, hy vọng có người tốt bụng nhận nuôi.”

Giang Thiếu Khuynh cũng đi tới nói: “Tên nó là gì? Vừa rồi tôi không nghe rõ.”

Từ Sách nói: “Là Jojo.”

Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc: “Chu á?”

Từ Sách nói: “Là Jojo, tên tiếng Anh.”

Giang Thiếu Khuynh gọi một lần, chó con nghe được tên mình liền ngẩng đầu dùng ánh mắt ướt nước nhìn cậu.

“Đáng yêu quá.” Giang Thiếu Khuynh không nhịn được cười, vươn tay sờ sờ đầu nó.

Từ Sách nhìn thấy nụ cười của Giang Thiếu Khuynh, đáy lòng dao động, thấp giọng nói: “Cậu gọi sai rồi, phát âm của cậu có vấn đề, đầu lưỡi phải hướng lên trên, kiểu như này…”

Bị hắn nhẹ nhàng hôn xuống, Giang Thiếu Khuynh trợn tròn mắt.

Đầu lưỡi nam sinh ôn nhu đưa vào trong miệng, giống như thật sự đang sửa phát âm tiếng Anh, nhẹ nhàng cuộn lấy đầu lưỡi của cậu. Giang Thiếu Khuynh giật mình, não bộ trống rỗng nhìn Từ Sách sát gần mình cho tới tận khi Từ Sách lùi ra, thấp giọng nói: “Hiểu chưa?”

“Ây…” Hóa ra có kiểu dạy phát âm như thế sao? Giang Thiếu Khuynh đỏ mặt.

Nhưng Từ Sách lại ra vẻ chẳng có việc gì, sau khi hôn xong liền quay đầu đi, đứng lên nói: “Tiễn đến đây được rồi, cậu trở về đi.”

Giang Thiếu Khuynh xấu hổ sờ sờ môi, gật gật đầu, xoay người về nhà.

Từ Sách luôn luôn làm việc theo cảm tính, thường xuyên khiến người khác bất ngờ. Giang Thiếu Khuynh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Từ Sách đùa hắn, rất nhanh quên đi cảm giác khó hiểu trong lòng, về nhà làm tiếp đề tiếng Anh.

Nhưng Từ Sách vẫn đứng nguyên ở đó, tim đập như nổi trống, nhìn theo bóng dáng Giang Thiếu Khuynh biến mất nơi cuối ngã tư đường.

Thật ra hắn rất ngượng, sau khi hôn mới cảm thấy bản thân quá liều, thế nhưng hắn vẫn không thừa nhận sự thẹn thùng ấy.

Hắn đưa tay sờ môi mình, trên đó còn nguyên hương vị thuộc về tên nhóc ngốc nghếch kia, đầu lưỡi mềm mại, khoang miệng ấm áp của Giang Thiếu Khuynh dù chỉ tiếp xúc một lát nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Từ Sách – đó là nụ hôn đầu của hắn, hắn sẽ mãi mãi không quên.

Sau này, con chó kia được người tốt nhận nuôi, mà ngày thi đại học cũng tới gần.

Từ Sách không tỏ tình vì hắn sợ ảnh hưởng tới tâm lý thi cử của Giang Thiếu Khuynh. Khi đó Giang Thiếu Khuynh vùi đầu làm bài cả ngày lẫn đêm, ngập ngụa trong những bộ đề luyện thi, không có thời gian mà suy nghĩ chuyện khác. Từ Sách cũng chuẩn bị xin visa xuất ngoại, sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài du học.

Quá nhiều chuyện trôi qua, nháy mắt đã thi xong đại học. Vào ngày xem điểm, Từ Sách nói với Giang Thiếu Khuynh mình sẽ đi du học, Giang Thiếu Khuynh trả lời là: “Tốt quá rồi, ở nước ngoài có nhiều cơ hội hơn, môi trường giáo dục cũng tốt…”

Từ Sách trầm mặc không nói gì.

Hắn trằn trọc trăn trở vì Giang Thiếu Khuynh, đêm nào cũng mất ngủ, vậy mà Giang Thiếu Khuynh lại không hề luyến tiếc chút nào.

Hóa ra hắn chỉ tự mình đa tình, đơn phương người ta.

Về sau này, Từ Sách đi du học, ở nước ngoài nuôi một con chó. Khi ấy hắn mua con chó này vì trông nó rất giống con chó hoang ngày xưa hắn từng cứu. Vì kỷ niệm hắn cũng đặt tên con chó là Jojo, không ngờ Jojo càng lớn càng uy phong, lúc nào cũng cong đuôi lắc lư qua lại quanh chủ, có đôi khi còn đánh nhau với Từ Sách, chẳng giống con chó hoang trong trí nhớ năm ấy chút nào.

Đáng tiếc, những ký ức mà Từ Sách khắc cốt ghi tâm, đối với Giang Thiếu Khuynh lại chỉ là chuyện cũ thời niên thiếu không quan trọng mà thôi.

***

Vào lúc này, nhìn người con trai mình thầm yêu bao năm mặt đầy sửng sốt, Từ Sách bỗng có cảm giác thất bại vô cùng.

Bản thân hắn là một người rất chung tình, vì luôn cao ngạo nên không dễ dàng rung động, cho nên một khi đã động tâm sẽ rất khó thay đổi. Trôi qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không quên được Giang Thiếu Khuynh. Nhưng Giang Thiếu Khuynh căn bản không hề có ý với hắn, Từ Sách cũng không muốn vứt bỏ kiêu ngạo tìm chết đánh liều cưỡng ép, cách làm khó coi như thế không phù hợp với tác phong của Từ Sách.

Hôm nay đem mọi thứ nói hết ra cũng vốn chẳng ôm hy vọng gì. Hắn chỉ là mất bình tĩnh, ngửa bài luôn với Giang Thiếu Khuynh, cũng đoán trước được kết quả.

Chỉ là trong lòng vẫn không tránh khỏi khó chịu một chút…

Từ Sách hít sâu một hơi, không nhìn Giang Thiếu Khuynh nữa, xoay người yên lặng sắp xếp hành lý vào vali.

Nhìn bóng dáng người con trai cúi thấp đầu thu thập quần áo, Giang Thiếu Khuynh có chút đau lòng. Nhưng cậu cũng không biết mình nên làm cái gì, cậu đối với Từ Sách chỉ là bạn bè không hơn, không thể chấp nhận ở bên Từ Sách, thế nhưng cứ trơ mắt nhìn Từ Sách rời đi, trong lòng cậu lại luyến tiếc kỳ lạ.

Giang Thiếu Khuynh trong đầu mâu thuẫn đứng ở đó, thấy Từ Sách nhanh chóng dọn xong đồ, xách vali xoay người rời đi, Giang Thiếu Khuynh vội vàng tiến tới ngăn cản, sốt ruột nói: “Cậu… cậu cứ đi như thế thì đội tuyển phải làm thế nào?”

Từ Sách: “…”

– quả nhiên trong lòng cậu chỉ có đội tuyển, chưa từng có Từ Sách.

Từ Sách nắm chặt tay nói: “Việc của đội tuyển khắc có Lưu Xuyên lo, cậu yên tâm đi.”

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Giang Thiếu Khuynh vừa mở cửa liền thấy Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên đứng bên ngoài. Rõ ràng đội trưởng và đội phó cùng tới là có chuyện muốn nói, Giang Thiếu Khuynh liền mời hai người vào trong.

Lưu Xuyên vừa vào cửa đã thấy Từ Sách xách vali chuẩn bị rời đi, sửng sốt vô cùng: “Ớ, làm sao đây? Không phải vì tôi mới mắng cậu một trận mà cậu đã không chịu nổi muốn bỏ đi luôn nhé?”

Từ Sách: “…”

Lam Vị Nhiên liếc Lưu Xuyên: “Đừng có giả vờ, cậu quên năm đó có bao nhiêu người mới ở Hoa Hạ bị cậu mắng cho phát khóc à? Miệng mồm độc địa còn hơn Tô Thế Luân.”

Lưu Xuyên cười cười sờ cằm: “Bản thân là đội trưởng thì đành đóng vai ác, tôi mắng các cậu cũng vì mong muốn đội tuyển có thể tiến xa hơn. Tôi không hề có ác ý gì, chỉ mắng chuyện thi đấu, không ghét người khác, Từ Sách cậu đừng để trong lòng!”

Từ Sách: “…”

Hắn định rời đi không phải vì Lưu Xuyên, mà là vì Giang Thiếu Khuynh, hắn không muốn ở lại ảnh hưởng đến Thiếu Khuynh. Ai ngờ đội trưởng đội phó lại tới, cuối cùng lại thành ra hắn vì bị đội trưởng mắng mà giận dỗi.

Từ Sách thấp giọng nói: “Không liên quan đến anh, là do bản thân tôi muốn đi.” Dứt lời liền liếc nhìn Giang Thiếu Khuynh.

Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Đội trưởng, Từ Sách… trong nhà cậu ấy có chút việc, tạm thời muốn xin nghỉ phép.”

Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Trong nhà có chuyện? Có nghiêm trọng không?”

“…” Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách đành phải kìm lại không nói ra sự thật, huống hồ việc hắn thích Thiếu Khuynh cũng không cần thiết phải nói ra với mọi người, ngược lại còn khiến Giang Thiếu Khuynh xấu hổ.

Từ Sách đành phải lấy cớ nói: “Trong nhà có việc gấp cần tôi giải quyết, dù sao sắp tới tôi cũng không phải ra sân thi đấu, tôi rời đi cũng không có vấn đề gì đúng không?”

Lưu Xuyên gật gật đầu: “Nếu thực sự có việc, cậu có thể tạm thời xin nghỉ phép. Có điều sau khi giải Toàn quốc kết thúc, cậu phải trở lại đội ngay lập tức.”

Từ Sách: “…”

Lưu Xuyên nghi hoặc nhìn hắn: “Sao thế, có vấn đề gì à?”

“Sau này rồi nói.” Từ Sách nhíu mày nói: “Tôi đi trước.”

Dứt lời liền xách vali xoay người ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Từ Sách xoay người rời đi, mũi Giang Thiếu Khuynh có chút cay cay.

– cậu ấy cứ thế mà bỏ đi, sau này còn có thể quay về hay sao?

Vừa nghĩ đến việc hắn không quay lại nữa, Giang Thiếu Khuynh liền cảm thấy trái tim mình như bị một sợi dây siết chặt, vô cùng đau đớn, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui