Tối Cường Nam Thần


Ngô Trạch Văn dùng 50% máu giết chết tuyển thủ Cái Bang Côn đầu tiên của đội tuyển Xích Tiêu trên lôi đài, kế tiếp sẽ nghênh chiến tuyển thủ thứ hai, đối phương phái lên vừa vặn lại là Ngũ Độc Cổ sư, cùng lưu phái với Ngô Trạch Văn. Đồng môn giao chiến sẽ phải phân thắng thua bằng chênh lệch từng thao tác rất nhỏ của hai tuyển thủ. Ngô Trạch Văn vừa thấy đối thủ vào phòng thi đấu, lập tức nghiêm túc chuẩn bị nghênh chiến.
Ngũ Độc Cổ sư đối diện có ID là “Miêu Cương Độc Ca”, nhân vật cũng là Ngũ Độc nam. Ngô Trạch Văn ấn vào tab xem thông tin đối thủ. Quần áo Miêu Cương Độc Ca mặc chính là bộ đồ mới nhất cũng là level max của môn phái Ngũ Độc giống với Ngô Trạch Văn. Tuy vậy trang sức lại hoàn toàn khác biệt, đối phương lựa chọn phần lớn là trang sức làm tăng tính công kích của chất độc cùng với đồ bảo mệnh, có nghĩa là đối thủ đi theo đấu pháp tương đối vững vàng. Trong khi đó trang sức của Ngô Trạch Văn đều chú trọng hiệu quả, phần lớn đều thiên về việc bùng nổ đi đường ngắn hạn.
Ngô Trạch Văn lựa chọn trang sức như vậy thực ra là vì muốn phối hợp cùng Lưu Xuyên. Lưu Xuyên thích nhất dùng chiêu cuối giết người trong nháy mắt. Ngô Trạch Văn đương nhiên cũng chiếu theo phong cách của hắn, bản thân cũng sẽ tận lực phối hợp, trong thời gian ngắn đánh ra thương tổn cao nhất có thể để miểu sát đối thủ.
Nhưng đánh lôi đài không giống đoàn chiến, Ngũ Độc đối diện lại lựa chọn trang bị thiên về ổn định cũng là điều dễ hiểu.
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nghiêm túc nhìn vào hướng đối thủ đi tới, vừa rồi giao chiến với tuyển thủ đầu tiên, những chiêu thức lớn của cậu đều đang hồi chiêu, khả năng phát ra kỹ năng bị hạn chế, vì vậy cậu nhất định phải lợi dụng triệt để 50% máu còn lại này tận lực mài mòn máu của đối phương càng nhiều càng tốt, tạo lợi thế cho Lâm Đồng và Từ Sách đánh sau.
Miêu Cương Độc Ca đi tới trước mặt Ngô Trạch Văn, lập tức triệu hồi rắn độc xông tới cắn!
Phong cách của tuyển thủ này rõ ràng có tính công kích rất mạnh, vừa bắt đầu đã gọi rắn, Ngô Trạch Văn thấy hắn triệu hồi rắn, nhanh tay lẹ mắt triệu hồi cóc độc, cóc độc cổ đại da dày thịt béo phình miệng rú lên một tiếng, đây là kỹ năng bảo bộ chủ nhân của loài pet này – Thiềm khiếu!
Thiềm khiếu, có khả năng cưỡng chế hấp thụ toàn bộ thương tổn đánh tới chủ nhân từ nhiều nhất sáu người trong phạm vi sáu mét!
Tốc độ tay của Ngô Trạch Văn cực nhanh, triệu hồi cóc độc để hấp thụ thương tổn cho cậu, chiêu thức công kích của Ngũ Độc đối phương đều đánh vào con cóc!
Cóc độc chính là bảo tiêu đáng tin cậy nhất của chủ nhân, có điểm giống với Thiếu Lâm da dày bảo hộ đồng đội. Nhưng dù sao máu của cóc cũng là hữu hạn, lại không có kỹ năng giảm thương tổn hay kỹ năng chủ động bảo mệnh linh tinh, vẫn kém xa so với Thiếu Lâm.
Tốc độ tay của Miêu Cương Độc Ca kia cũng không chậm, trong thời gian ngắn đánh ra thương tổn rất cao, máu cóc độc của Ngô Trạch Văn điên cuồng hạ xuống, thấy nó sắp chết, Ngô Trạch Văn không do dự lập tức hiến tế – Thiềm thừ hiến tế, có khả năng tăng cường 400% lực phòng ngự của chủ nhân!
Cóc lớn kêu “oap” một tiếng liền lật bụng nằm ngửa trước mặt chủ nhân, trước khi chết không quên tặng cho chủ nhân trạng thái “400% tăng cường phòng ngự”
Ngô Trạch Văn nắm bắt thời cơ triệu hồi và hiến tế pet rất tốt, vì vậy Ngũ Độc đối phương đánh nửa ngày cũng như không.
Càng khiến cho đối thủ họa vô đơn chí chính là Ngô Trạch Văn vừa điều khiển cóc độc, lại vừa thao tác nhân vật của mình di chuyển tới bên cạnh, ngón tay nhanh chóng gõ phím tắt tung ra Thiên chu vạn độc thủ, miểu sát rắn độc của đối phương bằng tốc độ sét đánh!
Thời gian triệu hồi pet của Ngũ Độc có hạn chế, cùng một loại pet sau khi tử vong phải chờ 45 giây mới triệu hồi được tiếp. Nói cách khác, trong thời gian này, người chơi chỉ có thể dùng loại pet khác, không thể triệu hồi lại loài đã chết. Ngô Trạch Văn nhân cơ hội nhanh chóng miểu sát rắn chúa, đồng nghĩa với việc phế bỏ luôn loài pet có tính công kích lớn nhất của đối phương!
Tuyển thủ Ngũ Độc của Xích Tiêu không ngờ rằng tốc độ tay của Ngô Trạch Văn có thể nhanh như vậy.
Thao tác song song, một bên triệu hồi pet, một bên công kích, sách lược của Ngô Trạch Văn đâu vào đó, mở màn đã miểu sát rắn độc của đối phương, thấy đối phương tung ra nhện độc, Ngô Trạch Văn cũng lập tức triệu hồi nhện độc vừa hết thời gian hồi chiêu – chỉ thấy trên màn hình lớn, hai con nhện lớn uy phong lẫm liệt đi theo bên cạnh chủ nhân. Hai Ngũ Độc ngươi kéo một chút, ta kéo một chút, bắt đầu đánh theo kiểu giằng co!
Nhưng khán giả đều biết, cứ giằng co như vậy không có bất cứ lợi thế nào cho đội tuyển Xích Tiêu – bởi vì bọn họ đã phái ra tuyển thủ lôi đài thứ hai, trong khi đội tuyển Long Ngâm vẫn là người đầu tiên.
Trong phòng cách âm, Tần Dạ nhìn màn hình máy tính, sờ sờ cằm, ghé vào tai Lưu Xuyên nói: “Trạch Văn rất thông minh, cứ như vậy chắc chắn chúng ta sẽ thắng lôi đài.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đương nhiên, Trạch Văn nhà mình là học bá, chắc chắn sẽ tính toán chính xác lượng thương tổn, chỉ cần cậu ấy mài cho Ngũ Độc thấp máu, Lâm Đồng sẽ không có bất cứ áp lực nào.”
Nghe qua cái giọng điệu này thấy hắn vô cùng tự hào.
Tần Dạ nhịn không được trợn trắng mắt: “Tôi khen Trạch Văn thông minh, cậu đắc ý cái gì?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Làm đội trưởng, có một đội viên thông minh như vậy, tôi không được đắc ý hay sao?”
“…” Tần Dạ không để ý hắn nữa, tiếp tục ngẩng đầu nhìn màn hình.
Trên màn hình lớn, Ngô Trạch Văn và Ngũ Độc đối phương đã giao thủ đến hồi gay cấn. Lòng bàn tay Miêu Cương Độc Ca của đội tuyển Xích Tiêu đã sớm vã mồ hôi, hắn phát hiện mình rất khó để theo được nhịp độ của tên người mới Ngũ Độc này, PK với Mê Vụ Chiểu Trạch khiến hắn cảm thấy mình phải cố hết sức.
Dù máu của mình nhiều hơn đối phương, nhưng cứ kịch liệt giao tranh như vậy, chênh lệch máu của hai bên càng ngày càng giảm xuống!
Không được, không thể cứ như vậy mãi!
Đội tuyển Xích Tiêu đã mất một tuyển thủ, nếu người thứ hai còn không lấy được ưu thế, chắc chắn sẽ thua lôi đài…
Miêu Cương Độc Ca cắn chặt răng, tốc độ tay lập tức tăng lên, hiến tế nhện độc để tăng tốc độ công kích, một combo độc công đánh tới Mê Vụ Chiểu Trạch thấp máu.
Ngô Trạch Văn thấy đối phương bắt đầu liều mạng, lập tức tăng nhịp độ, mana đã không còn nhiều, chỉ còn có thể phát ra ba lần “Thiên chu vạn độc thủ” cùng một lần “Vạn độc phệ tâm”, nếu bốn kỹ năng này đánh chính xác, có thể tạo ra thương tổn lớn cho đối thủ.
Ngô Trạch Văn không do dự nữa, cũng chẳng để ý lượng máu của mình không còn nhiều, nhanh chóng ấn phím gõ ra bốn kỹ năng –
Thiên chu vạn độc thủ! Vạn độc phệ tâm!
Bốn kỹ năng liên tục xuất ra như sét đánh, khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Ngô Trạch Văn sắp chết vẫn có thể đánh ra bốn kỹ năng hạ động thương tổn đối thủ khiến hắn trúng độc bốn tầng!
Tuy Mê Vụ Chiểu Trạch ngã xuống dưới chân đối phương, nhưng Ngũ Độc của đội tuyển Xích Tiêu cũng trúng độc bốn tầng, máu cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Nghiêm túc mà nói, Ngô Trạch Văn đã đánh chết người đầu tiên của phe đối diện, lại tiếp tục đánh cho người thứ hai thấp máu. Là người lên sân đấu lôi đài lần đầu, một chọi hai, đánh được thành tích như thế này khiến khán giả vỗ tay nhiệt liệt, đủ để chứng minh biểu hiện của Ngô Trạch Văn mạnh đến thế nào.
Sau khi Ngô Trạch văn đi xuống, toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đều đứng lên vỗ tay cho cậu.
Lưu Xuyên mỉm cười, quang minh chính đại ôm chặt cậu, thấp giọng nói: “Trạch Văn, em thật ngầu.”
Ngô Trạch Văn ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, quay đầu nhìn Lâm Đồng nói: “Chiêu cuối khiến người khác mù của hắn còn 30 giây mới hồi phục, Lâm Đồng, cậu cẩn thận một chút.”
Mọi người: “…”
– học bá à cậu còn tính luôn cả thời gian hồi chiêu rồi!
Lâm Đồng nghe nhắc nhở liền nở nụ cười: “Hiểu rồi!”
Chiêu thức khống chế mạnh nhất của Ngũ Độc chính là đàn bướm gây mù, đặc biệt đối với người đánh cận chiến như Lâm Đồng, sau khi bị ảnh hưởng mất tầm nhìn rất dễ bị đối phương chơi diều từ xa đánh ra sát thương rất lớn. Vừa rồi khi đánh nhau đối phương đã sử dụng kỹ năng này, Ngô Trạch Văn nhớ kỹ thời gian, thời điểm cậu xuống đài trọng tài sẽ tuyên bố tạm dừng trận đấu. Vì vậy sau khi Lâm Đồng lên đài bắt đầu thi đấu, thời gian để chiêu thức của đối phương hồi phục sẽ còn vừa vặn 30 giây.
Sau khi Lâm Đồng lên đài, phát huy bản sắc dũng mãnh của Cái Bang, không khách khí tung một bộ chưởng pháp lên mặt đối thủ, hai người đánh 30 giây, quả nhiên Ngũ Độc đối phương nâng tay lên – đây là động tác bắt đầu triệu hồi bướm độc. Lâm Đồng lập tức dùng khinh công bay lên, nhanh chóng tránh sang bên cạnh, ngay khi đàn bướm độc màu tím bay đến hướng cô, Lâm Đồng cũng vừa vặn trốn ra khỏi phạm vi khống chế của chúng.
– thật nguy hiểm! May mà Trạch Văn đã dặn trước!
Thành công né được kỹ năng khống chế của đối phương, tinh thần Lâm Đồng phấn chấn, lập tức đánh lại, dùng một combo của Cái Bang đánh cho đối thủ thấp máu trực tiếp ngã xuống!
Lưu Xuyên ngồi dưới đài xem một màn này, đáy lòng cũng cực kỳ vui mừng.
Trạch Văn không những vô cùng bình tĩnh giải quyết tuyển thủ đầu tiên, còn đánh cho người thứ hai đến tàn phế, tính toán thời gian hồi chiêu, tạo tiền đề cho đồng đội tiếp theo.
Lúc này Ngô Trạch Văn không chỉ di chuyển chính xác, có kỹ năng dự đoán, tính toán lượng công kích, cự ly sát thương của các chiêu thức, quan trọng hơn là cậu còn nắm chắc được tình hình toàn cục, trình độ đã rất gần với tuyển thủ cấp đại thần.
Nhìn biểu hiện xuất sắc của cậu hôm nay, chẳng ai có thể nghĩ tới, đây chính là cậu nhóc newbie tại thôn Tân thủ năm ấy, mang cóc của mình liên tục đập mặt vào cây.
Chứng kiến từng bước trưởng thành của cậu, là người đích thân bồi dưỡng, đáy lòng Lưu Xuyên cũng không khỏi cảm khái.
Những năm gần đây số người mới Lưu Xuyên bồi dưỡng nhiều không đếm xuể, Lộc Tường là người có thiên phú nhất mà hắn từng gặp, nhưng Ngô Trạch Văn lại là người chăm chỉ nhất. Trên người Trạch Văn có sự kiên cường khiến người ta ngưỡng mộ. Lưu Xuyên phát hiện mình ngày càng yêu thích sự nghiêm túc và cố gắng của người này.
Thật sự hận không thể đem cậu bỏ vào trong túi, mang theo mọi lúc mọi nơi…
Cảm nhận được tầm mắt nhiệt tình hướng tới từ đội trưởng, Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn một cái, nói: “Giờ Lâm Đồng còn 90% máu, đối phương đã phái tuyển thủ thứ ba ra sân, xem ra hôm nay chắc chắn sẽ thắng lôi đài.”
Lưu Xuyên mỉm cười vuốt tóc cậu: “Đúng, công lao của em là lớn nhất, thích đấu lôi đài không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Thích.”
Lưu Xuyên nói: “Rất nhiều tính toán của em đều đúng đắn, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thực tiễn. Sau này tôi sẽ cho em lên lôi đài thường xuyên, đánh với nhiều loại đối thủ khác nhau để luyện tập.”
Ngô Trạch Văn vui vẻ nói: “Được.”
Trên sân thi đấu, sau khi Lâm Đồng đánh bại Ngũ Độc của đối phương, tuyển thủ thứ ba của đội tuyển Xích Tiêu lên đài – Đường Môn Ám khí.
Lưu phái Ám khí của Đường Môn rất ít gặp trên võ đài, thường chỉ xuất hiện khi đánh đoàn chiến. Lý do chủ yếu là vì Đường Môn Ám khí thích hợp ẩn thân, vòng ra sau lưng đánh lén, khi đánh lôi đài sẽ có điểm phân giữa hai bên nhất định phải đối mặt đi qua. Nếu không phải loại địa hình đặc thù gây chướng ngại, sẽ rất khó để vòng ra sau lưng đối thủ.
Tựa như loại địa hình bằng phẳng rộng lớn như “Hồ điệp cốc” hôm nay, muốn vòng ra sau lưng đối càng khó.
Nhưng tuyển thủ này của đội tuyển Xích Tiêu cũng có tài, lợi dụng kỹ năng ẩn thân và tổ hợp khinh công, nhanh chóng đi vòng tới phía sau Lâm Đồng, bỏ chức năng ẩn thân trong nháy mắt liền đánh ra kỹ năng công kích cơ bản của Đường Môn Ám khí – Tang hồn đinh!
Thương tổn gây ra khi vòng ra sau lưng dùng ám khí sẽ nhân đôi, Lâm Đồng bị hắn đánh từ sau lưng khiến mất máu mấy tầng, phát hiện ra thân ảnh đối phương, Lâm Đồng nhanh chóng thay đổi tầm nhìn dũng cảm vọt lên!
– Giao long xuất thủy! Long khiếu cửu thiên!
– Phi hoa trích diệp! Bạo vũ lê hoa!
Kỹ năng màu vàng và màu xanh đan nhau, hai người một cận chiến một đánh tầm xa bắt đầu ngươi đuổi ta đánh kịch liệt đối kháng. Nhưng người liên tục tránh né về phía sau là tuyển thủ nam Đường Môn, còn người liều mạng đuổi theo là tuyển thủ nữ Cái Bang. Đây là trận chiến giữa cô gái ăn xin mạnh mẽ và chàng trai đánh lén yếu đuối, khiến khán giả nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Đồng vẫn đuổi theo đánh, dùng 90% máu của mình lấy đi 90% máu của đối phương. Khi Lâm Đồng chết, đối phương chỉ còn lại 10% máu, đội tuyển Long Ngâm rốt cuộc cũng đưa tuyển thủ thứ ba lên đài – Từ Sách.
Thấy ID “Sách Mã Giang Hồ” xuất hiện trên màn hình lớn, vài fan trong khán đài nhiệt tình giơ bảng đèn led lên, camera nhiệt tình zoom vào, vì thế trên màn hình lớn xuất hiện một cái bảng cổ vũ tự chế của fan: “Quỷ hút máu cố lên!”
Sau khi Từ Sách lên sân thấy cây máu của đối phương chỉ còn 10%, không nhiều lời vô nghĩa, dứt khoát trực tiếp đánh ra một combo – Bạt đao trảm! Ngân nguyệt trảm! Phá không trảm!
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [Đường Tiếu]!
Một bộ chiêu giết gọn, miễn bình luận.
Từ Sách thuận tay lấy cờ lệnh lôi đài, mặt đầy biểu tình “chẳng đã gì cả” đi xuống.
Khán giả: “…”
Mọi người đội tuyển Long Ngâm: “…”
Cảm giác như Từ Sách cầm một cây đao oai phong lẫm liệt đi lên, chém chết đối thủ như thái rau, sau đó xoay người kết thúc.
Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười nói: “Trạch Văn và Lâm Đồng đã tạo được ưu thế quá lớn, quỷ hút máu của chúng ta cũng chẳng có cơ hội phát huy, nhìn mặt cậu ta đầy buồn bực, chắc chắn đang oán thầm trong bụng hai người không chừa chút máu của đối thủ cho cậu ta đó.”
Ngô Trạch Văn cùng Lâm Đồng đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Thật vậy, đồng đội tạo được ưu thế quá lớn, thời điểm Từ Sách lên đài thì máu đối thủ đã báo đỏ, hắn cũng chẳng có cơ hội phát huy, lên sân một đao chém chết đối thủ xong đi xuống, giống như người qua đường đi ngang qua vậy.
Vì vậy Từ Sách lại có thêm biệt hiệu: “Người qua đường kia.”
Từ Sách lướt weibo thấy bài post này, nhất thời xúc động muốn uninstall luôn weibo!
Có thể dừng lại hay không hả? Mỗi trận thi đấu đặt một biệt danh, mấy người đặt biệt danh cho tôi phát nghiện rồi à?!Hết chương 250.
Chó điên “Người qua đường” cầm đao lên thái rau, miễn bình luận, mặt bèn buồn bực. ( ̄▽ ̄)ノ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui