Tối Cường Nam Thần


Tối hôm đó, bạn học Dư Hướng Dương tắm xong lại nghe thấy bên ngoài hai thầy trò vẫn đang tán gẫu, Tiểu Dư chán quá đành mở vòi hoa sen bắt đầu tắm thêm lần nữa, tắm đến mức tróc cả một lớp da mà Diệp Thần Hi vẫn chưa thèm đi. Dư Hướng Dương quá hối hận khi vào tắm quên mang theo điện thoại, ít ra nếu có điện thoại thì còn có thể chơi game giết thời gian!
Lam Vị Nhiên quên béng mất bạn học Dư, trong khi đó Diệp Thần Hi lại đột nhiên nghĩ tới, mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, sao bạn cùng phòng của anh tắm lâu thế?”
Dư Hướng Dương nghe thế mà lệ tràn khóe mắt – Diệp đội đúng là người tốt, vậy mà vẫn còn nhớ tới sự tồn tại của tui!
Lam Vị Nhiên nhớ ra tên nhóc kia, liền đi tới trước phòng tắm gõ cửa, nói: “Tiểu Dư, ra đi, đừng nghe lén ở trong nữa, chúng tôi có nói gì bí mật đâu.”
Dư Hướng Dương mở cửa đi ra, cười hì hì gãi đầu, mặt đầy vô tội nói: “Tôi không nghe lén, hai người đang nói chuyện gì thế?”
“Tán gẫu dăm ba câu thôi.” Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn Diệp Thần Hi, “Muộn rồi, tôi cũng phải đi tắm đây, hay là cậu về trước đi?”
Diệp Thần Hi mỉm cười, đứng lên nói: “Vậy tôi về trước, sư phụ nghỉ sớm đi.” Khi đi qua trước mặt Dư Hướng Dương, hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía cậu nhóc nói, “Thánh buff cố gắng trận chung kết nha.”
Dư Hướng Dương gật đầu: “Cảm ơn anh!”
Sau khi Diệp Thần Hi đi khỏi, Dư Hướng Dương mới hưng phấn nói: “Diệp đội vừa gọi tôi là thánh buff đó, có phải vì biểu hiện của tôi quá xuất sắc nên được anh ta thừa nhận không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Nhóc con nghĩ nhiều rồi, cậu ấy chỉ đang xã giao thôi.”
Dư Hướng Dương: “…”
Lam Vị Nhiên an ủi vỗ vai cậu: “Cậu vẫn kém một bước để vươn lên thành thánh buff, chung kết cố lên.”
***
Sáng hôm sau, đội tuyển Long Ngâm tập hợp đúng giờ đi tới quán net tiếp tục huấn luyện như thường ngày. Ngô Trạch Văn thấy đội trưởng không có ý định nói về chiến thuật thi đấu mà chỉ để mọi người ngồi máy tự đánh tập, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai thi đấu rồi, anh không định tranh thủ thời gian phân tích chiến thuật sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đã nắm chắc trong lòng, bố trí cụ thể như nào đợi hết bán kết chiều nay rồi nói.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi đã thống kê xong số liệu về hai đội tuyển, khi nào anh cần thì tôi đưa cho anh.”
Lưu Xuyên mỉm cười vươn tay xoa đầu cậu: “Tôi biết rồi, em vất vả quá.”
Lưu Xuyên biết đêm qua Ngô Trạch Văn đã thức đêm để sửa sang số liệu, đối với trận chung kết lần này, biểu hiện của Lưu Xuyên cực kỳ thoải mái, nhưng Trạch Văn lại rất nghiêm túc mà chuẩn bị trước.
Cả buổi sáng mọi người đều tự luyện tập để tìm lại trạng thái, sau khi ăn cơm trưa, trận bán kết giữa Đồng Tước và Thất Tinh Thảo đã bắt đầu được phát trực tiếp trên mạng. Bình luận khách mời trận này vẫn là Hồ Lượng, thấy mọi người rất để ý đến trận đấu này, Lưu Xuyên dứt khoát mở máy chiếu: “Mọi người cùng xem đi, tiện thể nói về đối thủ của chúng ta luôn.”
Trận đấu còn vài phút nữa mới bắt đầu, Hồ Lượng và Trương Thư Bình cùng nhau phân tích thông tin tuyển thủ dự thi của hai đội, Lưu Xuyên nói: “Trước đó có đấu một trận với Đồng Tước nên tôi tin mọi người đều đã quen thuộc với chín tuyển thủ của Đồng Tước rồi, trận này chúng ta cùng xem Thất Tinh Thảo.”
Trên màn hình lớn, tấm ảnh chụp chung của chín tuyển thủ Thất Tinh Thảo hiện ra.
Trương Thư Bình liến thoắng: “Thất Tinh Thảo là một trong những đội tuyển có bề dày lịch sử lâu đời nhất ở liên minh. Trong số bốn đội mạnh nhất năm xưa, đội tuyển Trường An đã giải tán, Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ đều trải qua một đời đội trưởng và đội phó mới. Chỉ có Thất Tinh Thảo vẫn giữ nguyên đội phó và đội trưởng đời đầu tiên. Cặp cộng sự đội trưởng đội phó Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân dẫn dắt Thất Tinh Thảo chinh chiến trong liên minh là cặp đôi duy nhất vẫn ở bên nhau đến tận mùa giải thứ 13 mà không hề chia cách.”
Hồ Lượng cũng cảm khái: “Lúc trước tôi giải nghệ sau mùa giải thứ Tư, khi đó Tiêu đội và Luân thần vẫn còn rất trẻ tuổi, không ngờ bọn họ có thể kiên trì lâu đến như vậy…”
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến rất nhiều cặp cộng sự ở liên minh phải kính nể vạn phần hai người Tiêu, Tô rồi. Tôi cũng rất bội phục hai người bọn họ, ở với nhau lâu như thế rồi mà không hề cãi vã, thực sự rất hiếm có. Vợ chồng lâu năm còn có câu ‘Thất niên chi dương’, hai người bọn họ đã qua bảy năm mà nhìn vào lại còn càng ngày càng tốt đẹp, có khi đã vượt qua cả quan hệ vợ chồng, hình dung kiểu gì cho chuẩn bây giờ nhỉ? À… bạn tâm giao?”
(Thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.)
Mọi người: “…”
Cũng may Tô Thế Luân ở trong phòng cách âm nên không nghe thấy người này đang nói hươu nói vượn bên ngoài. Nếu không thì với tính tình của Luân thần, chắc chắn anh sẽ dán miệng Trương Thư Bình lại.
Theo từng câu nói của Trương Thư Bình, hình ảnh Tiêu Tư Kính ghé vào bên tai Tô Thế Luân cũng vừa lúc xuất hiện trên màn hình lớn, Tô Thế Luân đang nhoẻn miệng cười, ánh mắt Tiêu Tư Kính lại ôn hòa, hai người đang nói chuyện gì đó, đôi khi liếc nhau giống như ngầm hiểu mà không cần lên tiếng – đây chính là sự ăn ý khiến người ngoài không thể chen vào, không hổ là đôi bạn nối khố lâu dài nhất trong liên minh.
Hồ Lượng không biết rõ về chuyện Trương Thư Bình hay vô tư nói bừa khi bình luận, hoàn toàn không phản ứng với cụm từ “bạn tâm giao” này, tiếp tục thẳng thắn nói: “Ngoài Tiêu đội và Luân thần ra thì tôi không quen biết với các tuyển thủ còn lại của Thất Tinh Thảo, xem ra đều ra mắt sau mùa giải thứ Tư phải không?”
“Đúng vậy, những tuyển thủ còn lại đều ra mắt sau khi cậu giải nghệ.” Trương Thư Bình cũng quay lại chủ đề chính, nói tiếp, “Ngoại trừ Tiêu đội và đội phó Tô thì tuyển thủ lâu năm nhất ở Thất Tinh Thảo là Diệp Chu. Diệp Chu ra mắt tại mùa giải thứ Năm, là tuyển thủ đồng kỳ với Lộc Tường và Thiệu Trạch Hàng, giờ cũng coi như tuyển thủ lão làng. Cậu ấy là tuyển thủ chỉ đấu võ đài của Thất Tinh Thảo, cũng chơi Võ Đang Kiếm tông như Dương Kiếm, chẳng qua cách đánh của Dương Kiếm thì kích động còn Diệp Chu lại ổn định hơn.”
Hồ Lượng nói: “Vậy còn tuyển thủ nữ kia thì sao? Ở liên minh rất hiếm tuyển thủ nữ.”
Hình chụp một cô gái hiện lên trên màn hình với mái tóc dài, khi cười lên trông rất xinh đẹp.
Trương Thư Bình nói: “Tuyển thủ nữ này cũng chính là người mà tôi muốn giới thiệu kỹ cho mọi người. Cô ấy tên Hà Phương, ID là Thiên Nhai Phương Thảo, là buff nữ duy nhất của liên minh, ý thức thi đấu khá xuất sắc. Những người yêu thích Thất Tinh Thảo đều biết chị gái của cô ấy là hội trưởng bang Thất Tinh Thảo Hà Duyệt. Bang Thất Tinh Thảo có thể vững bước phát triển trên khắp các khu như hôm nay thì không thể không kể đến công lao của vị nữ hội trưởng này. Hai chị em Hà Duyệt và Hà Phương có thể coi như cánh tay đắc lực của hai người Tiêu, Tô.”
Hồ Lượng gật đầu nói: “Con gái chơi buff thì không thiếu, có điều lại rất hiếm người có thể đạt tới trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp, ý thức của thành viên chơi buff này trong Thất Tinh Thảo đúng là phải khá ổn.”
“Còn tuyển thủ này là Tống Tư Viễn, phụ trợ chuyển qua từ đội tuyển Trường An, ID là Viễn Sơn.” Màn hình lớn chiếu thông tin về Tống Tư Viễn, Trương Thư Bình lập tức sửa miệng, “Đây là người tiếp nhận vị trí phụ trợ của Thất Tinh Thảo sau khi người ở vị trí này trước đó giải nghệ, chơi lưu phái Thái cực Võ Đang, năm đó khi còn ở Trường An cũng đã từng giành chức vô địch, cách đánh cực kỳ bình tĩnh.”
“Còn hai cậu thiếu niên này chính là Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc mà mọi người rất quen thuộc, là đồ đệ của Tiêu đội và Luân thần. Từ khi ra mắt đến nay, hai người đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ liên minh. Tất nhiên, bản thân hai cậu nhóc cũng cực kỳ cố gắng, không khiến cho fan của Thất Tinh Thảo phải thất vọng. Trình độ của cả hai đã có thể xếp ngang bằng với những tuyển thủ hàng đầu.”
Hai tuyển thủ cuối cùng hiện lên màn hình, Hồ Lượng nói: “Hai tuyển thủ này đều rất nhỏ tuổi, tôi có xem mấy trận trước, hình như bọn họ rất ít khi ra sân nhỉ?”
Trương Thư Bình giải thích: “Đây là hai tuyển thủ mới ra mắt từ mùa giải này, cũng chỉ có 16 tuổi thôi. Tề Phi, ID là Lạc Hà Dữ Cô Vụ, chơi Thiếu Lâm Quyền giống Tiêu đội; người còn lại là Lưu Học Lâm, ID là Học Hải Vô Nhai, chơi Ngũ Độc Cổ sư theo phong cách của Luân thần.”
Hồ Lượng chợt hiểu ra: “Xem ra hai người này sẽ là lứa tiếp theo của Tiêu đội và Luân thần nhỉ?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trương Thư Bình nói, “Hai người mới này rất ít ra trận trong mùa giải năm nay, có lẽ Tiêu đội chỉ đưa họ đến để tôi luyện mà thôi.”
***
Dư Hướng Dương nhìn thấy thông tin, nhịn không được mà chen miệng: “Đừng bảo lại chơi trò vũ khí bí mật ém hàng trong playoffs nha?!”
“Không phải đâu.” Lưu Xuyên cười nói, “Tiêu đội không thích chơi trò đó, Trương Thư Bình nói đúng đấy, Tề Phi học tập cách đánh Thiếu Lâm Quyền của Tiêu Tư Kính, Lưu Học Lâm lại kế thừa phong cách chơi Ngũ Độc của Tô Thế Luân. Cứ như vậy, dù Tiêu đội và Luân thần cùng giải nghệ đi nữa thì Thất Tinh Thảo cũng không rơi vào thời kỳ giáp hạt.”
“Khi bồi dưỡng người mới, Tiêu đội rất thích tiến hành theo chất lượng, dưới hình thức vững bước dần dần. Mấy mùa giải trước cậu ta để Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc ngồi ghế dự bị, mùa giải này Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đã có thể góp mặt trong đội hình ra quân, mọi người có thể thấy được hai người đó giỏi đến thế nào. Mà Lưu Học Lâm và Tề Phi là nhóm tuyển thủ thứ hai được Tiêu đội bồi dưỡng cũng vậy, đến mùa giải tiếp theo chắc chắn sẽ có thể đánh chủ lực. Nhưng trận đấu quan trọng như chung kết thì bọn họ sẽ không ra sân đâu, vì lưu phái mà hai nhóc đó đang chơi sẽ phát sinh xung đột với lão Tiêu và Luân thần.” Lưu Xuyên giải thích chi tiết.
Thực ra ý đồ của Tiêu Tư Kính rất đơn giản, đầu tiên huấn luyện cho Ngũ Độc Tiết Khắc và Thiếu Lâm Trần Tiểu Bắc xuất sư, sau đó lại bồi dưỡng Thiếu Lâm Quyền Tề Phi và Ngũ Độc Cổ sư Lưu Học Lâm. Cứ thế, sau khi hắn và Luân thần rời đi, bốn thiếu niên Tiết, Trần, Tề, Lưu đã có thể trở thành thế hệ trung tâm cho đội hình tiếp theo của Thất Tinh Thảo.
Hắn chấp nhận rủi ro về thành tích của Thất Tinh Thảo, kiên nhẫn bồi dưỡng những người mới này trong suốt mấy mùa giải, tiến hành vun đắp đội hình chủ lực của Thất Tinh Thảo theo chất lượng, tạo thành nền móng vững chắc cho đội tuyển sau khi hắn rời đi.
– đây chính là đội trưởng của Thất Tinh Thảo.
Tầm nhìn chiến lược của Tiêu Tư Kính đã sớm đặt trong vài năm tới, mục tiêu của hắn cũng chưa bao giờ là thắng thua của một mùa giải nào đó, mà là tương lai lâu dài của đội tuyển Thất Tinh Thảo này. Có thể tưởng tượng được, chỉ vài năm nữa thôi, sau khi bốn tuyển thủ trẻ lên làm chủ lực, Thất Tinh Thảo vẫn có thể đặt những bước chân vững chắc của mình giữa một rừng các đội mạnh tại liên minh như trước đây. Bởi vì đội trưởng đầu tiên của Thất Tinh Thảo là Tiêu Tư Kính đã trải sẵn đường hoa cho những tuyển thủ đời sau rồi.
– cùng là đội trưởng, tâm huyết mà lão Tiêu bỏ ra vì đội tuyển Thất Tinh Thảo tuyệt đối không hề thua kém những gì mà Lưu Xuyên đã phải đánh đổi vì Long Ngâm.
Nói đến đây, Lưu Xuyên cũng không nhịn được mà có chút kính nể đối với tầm nhìn lâu dài của vị đối thủ lâu năm này.
“Như vậy, đội hình chung kết của Thất Tinh Thảo chắc sẽ không có thay đổi gì lớn, vẫn chỉ là bảy người đó thôi.” Lam Vị Nhiên nói, “Tính lão Tiêu luôn như thế, cách đánh trực tiếp dứt khoát, rất ít khi thay đổi chiến thuật trên từng đối thủ, nhưng đội hình ổn định như vậy lại càng khó đột phá hơn, bởi vì chắc chắn bọn họ phối hợp với nhau đã cực kỳ nhuần nhuyễn rồi.”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên gật đầu nói, “Thất Tinh Thảo là một đội ngũ có phong cách rất rõ ràng, Tiêu đội và Luân thần hình thành hai trung tâm một gần một xa, cận chiến có thể đánh vào sâu mà đánh xa có thể cấu máu. Tiến thì tấn công mà lùi thì phòng thủ, đây có thể coi như hệ thống chiến thuật có tính ổn định cao nhất trong toàn bộ liên minh chuyên nghiệp. Không cực đoan như Truyền tống của Lạc Hoa Từ hay thả diều của Thịnh Đường, nghe qua thì ưu thế đội hình của Thất Tinh Thảo không có gì rõ ràng, nhưng đồng thời nó cũng dường như không có nhược điểm!”
Một đội hình phối hợp ăn ý không có điểm yếu rõ ràng, khi thi đấu sẽ phát huy cực kỳ ổn định, đây cũng là nguyên nhân khiến tỉ lệ thắng tại vòng bảng của Thất Tinh Thảo cao đến như vậy.
Nghĩ kỹ thì nếu bộ khung này của Thất Tinh Thảo mà gặp đội ngũ đánh cận chiến như Đồng Tước và Tuyết Lang, đối thủ sẽ không dễ đột phá được bức tường phòng ngự hai Thiếu Lâm của Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc, dù xông vào trong được thì cũng rất dễ rơi vào thế bánh mì kẹp thịt của Thất Tinh Thảo, bị Luân thần phản kích giết chết. Ngược lại, nếu gặp đội hình máu giấy đánh tầm xa như Thịnh Đường hay Lạc Hoa Từ, muốn cấu máu thả diều với Thất Tinh Thảo thì cũng phải hỏi xem Tiêu đội có đồng ý hay không. Hai thầy trò chỉ cần đuổi theo đối thủ, hàng sau có Luân thần và Tiết Khắc phối hợp bùng nổ, là có thể dễ dàng giết được đám máu mỏng của đối phương.
Đây chính là ưu điểm của hệ thống hai trung tâm một gần một xa. Dù đối đầu với loại đội hình gì, Thất Tinh Thảo vẫn có thể thoải mái tiến lùi. Tiêu đội và Luân thần được bình chọn là cặp cộng sự tốt nhất không chỉ vì fan của bọn họ đông mà quan trọng hơn là hai người phối hợp thực sự rất ăn ý, tạo ra bài toán khó có lời giải cho rất nhiều đội tuyển.
Lưu Xuyên mỉm cười nói, “Trong trận hôm nay, tuy trước đó có nói với phóng viên rằng hai đội đều có phần thắng, nhưng trên thực tế thì tôi nghiêng về Thất Tinh Thảo hơn.”
“Sẽ phân định thắng thua trong bốn trận thôi.” Tần Dạ im lặng nãy giờ bỗng mở miệng nói, “Thực lực Đồng Tước không hề kém, không đến mức bị cạo trọc khi đánh đoàn chiến. Nhưng sẽ rất khó kéo được đến ván thứ năm. Mùa giải này Thất Tinh Thảo đã là một đội ngũ cực kỳ ổn định và thuần thục, dung hợp giữa tuyển thủ đời mới và đời cũ một cách hoàn mỹ, hơn nữa lại vận dụng được nhuần nhuyễn chiến thuật ba hệ Ngũ Độc khiến cho tỉ lệ thắng của Thất Tinh Thảo ở vòng bảng rất cao. Dù Đồng Tước mạnh về giao tranh tổng nhưng Thất Tinh Thảo còn mạnh hơn, tôi cũng nghĩ Thất Tinh Thảo sẽ thắng.”
“Dạ Dạ phân tích rất đúng.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn anh, cười nói, “Đồng Tước mạnh nhờ vào tổ hợp cận chiến của hai người Thiệu, Lộc. Nhưng Thất Tinh Thảo có hàng trước mạnh nhất liên minh là Tiêu Tư Kính và đồ đệ yêu quý Trần Tiểu Bắc của cậu ta, Đồng Tước sẽ rất khó tận dụng được thế mạnh của mình trước Thất Tinh Thảo, hơn nữa Thất Tinh Thảo cũng không hề thiếu cao thủ lôi đài.”
***
Chẳng mấy chốc, trận đấu đã bắt đầu, đội trưởng hai đội lên bốc thăm, lão Tiêu chọn người trước, Thiệu đội chọn sau.
Vòng lôi đài đầu tiên, Tô Thế Luân của Thất Tinh Thảo đích thân ra đánh cuối, Lộc Tường thất bại dưới tay Luân thần, Đồng Tước bị dẫn trước ba điểm. Có điều đến vòng thứ hai tuyển thủ trẻ tuổi Tiết Khắc là người lên giữ lôi đài cho Thất Tinh Thảo, trong khi Thiệu đội của Đồng Tước lại tự mình ra trận, sau khi giải quyết Tiết Khắc, Đồng Tước gỡ hòa 3:3.
Diễn biến tranh cờ khi bước vào giai đoạn đoàn chiến cũng rất kịch liệt, nhưng đúng như lời Lưu Xuyên đã nói, đội hình của Đồng Tước không phát huy được bất cứ ưu thế nào khi đấu với hàng trước của Thất Tinh Thảo. Đồng Tước tại sân nhà bị Thất Tinh Thảo lấy được hai lá cờ trong ván đấu thứ ba, tạm thời bị dẫn trước với tỉ số 7:5, để rồi khi bước vào ván đấu thứ tư, Thất Tinh Thảo lại đoạt được liên tiếp hai lá cờ tại sân nhà của họ, trực tiếp giành thắng lợi với tỉ số 11:5!
Trương Thư Bình kích động nói: “Lại thêm một trận đấu kết thúc sớm! Chúc mừng đội tuyển Thất Tinh Thảo bước vào chung kết của mùa giải thứ 13! Đây đã là lần thứ sáu Thất Tinh Thảo có vé vào chung kết, đối thủ của bọn họ chính là đội tuyển Long Ngâm vừa thắng trận bán kết hôm qua! Một lần nữa, Tiêu đội lại gặp Xuyên thần trong trận chung kết!”
Lưu Xuyên mỉm cười tắt màn hình, nói: “Được rồi, đối thủ của chúng ta đã được xác định là Thất Tinh Thảo, tiếp theo có thể yên tâm chuẩn bị đội hình.”
Trên thực tế, lúc trước khi đang theo dõi trận đấu mọi người cũng đã có dự cảm trong lòng rằng chung kết sẽ gặp Thất Tinh Thảo. Dù sao thì thành tích của Thất Tinh Thảo tại vòng bảng cũng sờ sờ ra đó, sức mạnh tổng thể đúng là mạnh hơn Đồng Tước, hơn nữa Long Ngâm đã đánh với Đồng Tước tại bảng B, mọi người cũng không muốn đánh thêm lần nữa với Đồng Tước, bọn họ càng chờ mong có thể quyết đấu với Thất Tinh Thảo hơn.
Lam Vị Nhiên quay đầu nói: “Nếu là Thất Tinh Thảo thì cậu chỉ huy trận này đi? Cậu hiểu rõ lão Tiêu nhất.”
Tần Dạ tán thành: “Tôi cũng nghĩ nên cho Lưu Xuyên chỉ huy.”
Đúng lúc này, điện thoại Lưu Xuyên bỗng đổ chuông, mở ra thì thấy là tin nhắn của Tiêu Tư Kính, chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản: “Chung kết gặp.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Lưu Xuyên chợt cảm khái trong lòng – từ rất lâu trước đây khi còn ở trong game, Tiêu Tư Kính dùng clone của bang Thất Tinh Thảo tới thăm dò thân phận và ý đồ của Lưu Xuyên, hắn cũng từng rất khí phách ném ra ba chữ này: Chung kết gặp.
Khi đó Lưu Xuyên còn đang gánh hai con gà là Trạch Văn và Lý Tưởng trong game, đội tuyển Long Ngâm vẫn chưa thành lập, mùa giải đó Thất Tinh Thảo cũng vì bồi dưỡng người mới mà thành tích rất kém cỏi, đến cuối còn chẳng lấy nổi một chiếc cúp nào. Nhưng Tiêu Tư Kính vẫn luôn là người tự tin đầy mình như vậy, hắn tin rằng mình có thể đưa đội tiến vào chung kết, và hắn tin Lưu Xuyên cũng có thể!
Nếu như chuyện Tiêu Tư Kính hẹn Lưu Xuyên tại chung kết khi đến cái đội còn chưa được thành lập lộ ra ngoài, đảm bảo hai người họ sẽ chìm trong tiếng chê cười mỉa mai.
– nhưng Lưu Xuyên hiểu rõ, đó là sự thừa nhận của Tiêu Tư Kính đối với một đối thủ lớn trong nhiều năm.
Chỉ có Tiêu Tư Kính vẫn luôn tin vào năng lực sẽ gồng gánh được cả một đội ngũ mới của Lưu Xuyên, dù ở trong giai đoạn vòng bảng, đội tuyển Long Ngâm rơi vào thời kỳ chạm đáy thua liên tục năm trận, hay đội tuyển Long Ngâm có gặp phải rất nhiều nghi ngờ từ bên ngoài, Tiêu Tư Kính cũng chưa từng xem nhẹ đội ngũ mới toanh do Lưu Xuyên tự mình dẫn dắt này.
Bởi vì đó là đối thủ mà hắn tôn trọng nhất, hắn tin vào thực lực của Lưu Xuyên, cũng như hắn tin vào bản thân mình vậy.
Sự thật chứng minh, sự thấu hiểu và tín nhiệm hắn dành cho Lưu Xuyên không hề sai lầm, bọn họ thực sự gặp nhau tại chung kết!
Lưu Xuyên cười cười, nhắn tin lại: “Chung kết gặp:)”
Cất điện thoại, Lưu Xuyên đảo ánh nhìn qua từng người đồng đội bên cạnh, mỉm cười nói: “Được rồi, nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi sẽ chỉ huy trận chung kết lần này! Trạch Văn, đầu tiên cậu mang số liệu đã tổng kết lại qua đây cho mọi người xem một chút.”
Ngô Trạch Văn lập tức đi tới, giao lại USB đã chuẩn bị từ trước, Lưu Xuyên nói: “Không cần đưa tôi, cậu tự nói đi.”
“… Ừ.” Ngô Trạch Văn gật đầu, mở một file trong kho số liệu ra, đây là thống kê mà cậu đã sửa sang lại sau khi giai đoạn vòng bảng kết thúc, gần đây còn thêm cả dữ liệu của các trận trong playoffs nữa. Trong đó có một folder tên là Thất Tinh Thảo, rõ ràng là tư liệu về toàn bộ tuyển thủ mà Thất Tinh Thảo đang sở hữu.
Ngô Trạch Văn mở file của Tiêu đội và Luân thần ra trước, nói: “Mọi người có thể thấy, xét về năng lực cá nhân, năng lực hỗ trợ giao tranh, giá trị trong đội hình v… v… đều được đánh giá cao hơn 8.8 điểm. Hiện tại số điểm hạ gục mà Luân thần có được trên lôi đài cũng đang đứng đầu, hơn nữa chỉ số dao động của cả hai cực kỳ nhỏ, đây là loại hình tuyển thủ có thực lực cực mạnh cũng như phát huy rất ổn định…”
Khi Ngô Trạch Văn phân tích số liệu thì biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, cậu giải thích chi tiết toàn bộ thông tin về đặc điểm của từng thành viên trong Thất Tinh Thảo một lần, sau đó mới quay đầu về phía Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên mỉm cười, vỗ vai cậu rồi nói: “Tốt lắm. Đại khái về Thất Tinh Thảo giống như lời Trạch Văn vừa nói, trước mắt hai người mới Tề Phi và Lưu Học Lâm còn chưa đủ ổn định, nhưng bảy người còn lại thì phát huy cực kỳ xuất sắc, không thể chờ bọn họ mắc sai lầm trong trận chung kết được. Lôi đài hẳn sẽ do năm người Tiêu, Tô, Tiết, Trần, Diệp Chu lên sân. Tiêu đội, Luân thần và Tiết Khắc đều có khả năng đánh cuối, chúng ta cần phải chọn người dựa theo bản đồ và nhân sự mà bọn họ đưa ra, ai đánh dame tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý có thể lên sân bất cứ lúc nào…”
Phân tích chiến thuật thật kỹ lưỡng mất hết nửa tiếng đồng hồ, Lưu Xuyên chọn bản đồ, bố trí đoàn chiến rất thản nhiên thoải mái, như thể đã dự liệu hết từ trước.
Sau đó, mọi người liên tục đánh với máy vài trận để làm quen với phối hợp đội hình. Các tuyển thủ cũng PK với nhau, luyện tập rất nghiêm túc. Trên thực tế, đi đến được đây rồi thì huấn luyện không còn tác dụng quá lớn nữa, mọi người chỉ cần giữ vững cảm xúc và trạng thái, khi vào trận không phạm sai lầm là được. Vậy mà cả đội không một ai dám lơi lỏng, cảm tưởng như việc huấn luyện đã ăn sâu vào đời sống sinh hoạt của bọn họ.
***
Buổi tối về lại khách sạn thì tình cờ gặp thành viên của đội tuyển Đồng Tước, Lộc Tường chạy tới nói: “Sư phụ, chung kết mọi người cố lên nha, xử lý lão Tiêu!”
Đúng lúc này bên Thất Tinh Thảo cũng về tới, Tô Thế Luân nghe vậy liền mở miệng nói: “Lộc Tường muốn xử lý ai cơ?”
“…” Lộc Tường lập tức quay đầu lảm nhảm với vài người trong đội.
Lưu Xuyên mỉm cười tiến lên phía trước: “Luân thần tự tin quá nha? Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tô Thế Luân cười: “Đương nhiên là đã bày ra rất nhiều chiến lược nhằm vào cậu rồi, ngày mai chắc chắn sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất.”
Lưu Xuyên cũng cười: “Thế cơ à? Sao tôi nhớ lần nào PK với tôi xong cậu cũng đập nát bàn phím nhỉ?”
Tô Thế Luân: “..”
Tiêu Tư Kính đi tới nói: “Đi ăn khuya không?”
Lưu Xuyên nói: “Được nha, vừa lúc đói bụng.”
Huấn luyện cả ngày trời nên ai nấy đều đói meo, mọi người đi ăn khuya cùng nhau, cuối cùng lại gặp người của Lạc Hoa Từ tại sảnh.
Đây là lần tề tựu hiếm có của top 4 liên minh mùa giải này, ngày mai là trận đấu cuối cùng, dù căng thẳng đến mấy thì cũng không thể thua khí thế đối thủ trên bàn cơm được. Vì vậy biểu hiện của mọi người rất tự tin và thoải mái, ngay cả ăn gì cũng thầm phân cao thấp – mà đương nhiên, xét về đường ăn uống thì chỉ mình Lộc Tường của Đồng Tước cũng đủ để hạ gục hết cả đám.
***
Dựa theo lịch thi đấu của liên minh, chiều ngày 29 tháng Tư là trận tranh giải ba, còn trận chung kết sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ tối. Xếp chung kết vào cuối tuần là vì muốn tạo điều kiện cho dân đi làm và học sinh sinh viên có cơ hội tới tận nơi theo dõi. Hơn nữa bố trí hai trận đấu cùng một ngày sẽ tiết kiệm được khá nhiều chi phí sinh hoạt của người từ nơi khác đến Thượng Hải vốn được coi là đắt đỏ bậc nhất này. Khán giả xem xong trận tranh giải ba thì đi ăn tối, cơm nước xong xuôi lại quay về xem chung kết tiếp. Vé bán ra là vé xem cả hai trận, mà tất nhiên là vé chung kết ngày 29 đã sớm cháy sạch từ một tháng trước rồi.
Bốn giờ chiều ngày 29, đội tuyển Long Ngâm vẫn còn đang chuẩn bị những hạng mục cuối cùng ngoài hàng net, đến khi bọn họ mở trận tranh hạng ba lên xem thì trận đấu đã đi tới vòng thứ ba, lúc bắt đầu đoàn chiến cũng đã năm giờ. Còn phải ăn tối rồi chuẩn bị đến nhà thi đấu, vì thế mọi người đành tắt livestream, dùng điện thoại kéo weibo để hóng tin.
Hôm nay Lạc Hoa Từ lại sử dụng đội hình sáu Tiêu Dao cực đoan, mà lời nguyền trên sân nhà cũng phát huy một cách thần kỳ, xác lập ưu thế sáu điểm ngay trong ván đấu thứ ba, cuối cùng mạo hiểm thắng lợi với tỉ số 11:7, thu về huy chương đồng.
Khi Lam Vị Nhiên nhìn thấy tin này thì Long Ngâm đang trên đường tới nhà thi đấu. Tiểu Dư đang kéo weibo, thấy đưa tin về trận đấu liền kích động nói: “Lạc Hoa Từ hạng ba rồi, trước đây Đồng Tước thường xuyên lấy huy chương đồng mà lần này bị hụt mất. Trong khi đó Lạc Hoa Từ lại thu thập đủ ba loại huy chương vàng, bạc, đồng.”
Đúng như lời Dư Hướng Dương nói, Diệp Thần Hi đã lấy được cả quán quân, á quân và hạng ba. Là một đội trưởng trẻ tuổi, thành tích hắn đạt được khi dẫn dắt Lạc Hoa Từ khiến rất nhiều người phải kính nể. Tương tự, trong tay Thiệu Trạch Hàng cũng có hai chiếc cúp vàng cùng với một đống huy chương đồng, lần này hụt mất huy chương thật khiến cho người ta tiếc nuối. Nhưng Đồng Tước vẫn luôn là một đội ngũ tràn đầy nhiệt huyết, tích cực tiến lên, ngập tràn sức sống. Mọi người tin rằng, chỉ cần Tiểu Lộc Tường hoạt bát vẫn còn ở đây thì các tuyển thủ Đồng Tước sẽ không bị đả kích vì chuyện này.
Sau trận tranh hạng ba, rất nhiều khán giả ra ngoài ăn cơm, cũng có vài người tâm tình kích động đến độ cơm không muốn ăn, chỉ ngồi đó chờ trận chung kết của Long Ngâm và Thất Tinh Thảo bắt đầu.
Sáu rưỡi tối, tuyển thủ hai đội cũng tới phòng nghỉ qua đường dành riêng cho tuyển thủ, tuy phòng của Long Ngâm và Thất Tinh Thảo tách ra hai bên nhưng thời điểm mọi người tới hiện trường không chênh nhau là bao, vừa vặn gặp nhau trong hành lang, mà trùng hợp hơn là Trương Thư Bình và Hồ Lượng cũng ở hậu đài.
Đi cùng hai người họ còn có một người đàn ông khác, người này thân hình cao lớn, mặc một bộ comple cắt may vừa người, sườn mặt cực kỳ cương nghị, nụ cười trên mặt tươi tắn rõ ràng, chỉ đứng đó thôi cũng lộ ra khí thế.
“Ây yô, ai thế này? Tôi không nhận lầm người đó chứ?” Lưu Xuyên sửng sốt.
Tiêu Tư Kính trầm mặc một lát rồi cũng đi tới trước, vươn tay nói: “Đã lâu không gặp.”
Người kia liền cười bắt tay lại: “Tiêu Tư Kính, sao chẳng thay đổi gì thế này!”
Các thành viên Thất Tinh Thảo: “…”
Hiện tại chưa từng có ai trong liên minh dám gọi thẳng cả tên của Tiêu đội, ngay đến Lưu Xuyên khi nhìn thấy Tiêu Tư Kính cũng đều hô Tiêu đội, lão Tiêu, Tiêu Hoàng, người này rốt cuộc là ai mà dám trực tiếp gọi tên Tiêu Tư Kính? Càng kỳ quái hơn là khi Xuyên thần và Tiêu đội nhìn thấy người nọ lại như rất kính trọng thì phải? Nhiều người mới ngơ ngác nhìn nhau.
Thế rồi Lam Vị Nhiên cũng tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Lâm đội tới xem thi đấu à?”
Đối phương nói: “Tôi là khách mời đặc biệt trong trận chung kết.”
Cuối cùng mọi người mới hiểu ra – Tứ Lam gọi người này là Lâm đội, người đàn ông này chính là người sáng lập nên đội tuyển Trường An trong truyền thuyết: Lâm Lập Minh!
Trong số bốn vị đội trưởng đời đầu, Tiêu Tư Kính tác phong nghiêm cẩn quyết đoán, Lưu Xuyên thì bụng đầy ý xấu lại còn miệng tiện, Lam Vị Nhiên làm việc phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, Lâm Lập Minh lại là loại người hào sảng nghĩa khí. Lâm đội rất được lòng mọi người trong liên minh, có điều hắn giải nghệ khá sớm, việc gọi trực tiếp tên của Tiêu Tư Kính cũng chẳng có vấn đề gì, vì hắn lớn hơn Tiêu Tư Kính những hai tuổi, trước đây đều gọi như vậy.
Tần Dạ nhìn thấy người này, sắc mặt trở nên tái nhợt, Lý Tưởng nhận ra, nhẹ giọng ghé vào bên tai anh hỏi: “Người này là đội trưởng cũ của anh à?”
“Ừ.” Tần Dạ gật đầu.
Lâm Lập Minh cũng nhìn thấy Tần Dạ, hắn vòng qua Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính và Lam Vị Nhiên, chậm rãi đi tới trước mặt anh, thấp giọng nói: “Không ngờ là tôi sẽ đến à?”
Tần Dạ gượng cười, nói: “Chẳng phải anh đã sớm đoạn tuyệt hết quan hệ với Liên minh Võ Lâm rồi sao?”
Lâm Lập Minh nói: “Vốn tôi cũng không muốn tới, có điều chủ tịch nói Hồ Lượng đã đến rồi, đội trưởng đội phó của bốn đội tuyển đời đầu đều tề tựu, chỉ còn thiếu mỗi tôi. Chủ tịch đích thân gọi điện nên tôi đành phải nể mặt thôi, tiện thể tới xem cậu và Dương Kiếm thế nào.”
“Xem tôi và Dương Kiếm làm gì?” Tần Dạ ngẩng đầu nói, “Anh muốn phê bình tôi thì cứ nói thẳng đi.”
“…” Lâm Lập Minh cười cười, vỗ vai Tần Dạ nói: “Tính cậu chẳng thay đổi gì cả, tôi vào phòng bình luận chuẩn bị đã, thi đấu xong rồi nói chuyện sau.”
Lâm Lập Minh xoay người rời đi cùng Trương Thư Bình và Hồ Lượng.
Chờ hắn đi khuất, Lý Tưởng nhẹ nhàng cầm tay Tần Dạ, lúc này mới phát hiện ra ngón tay anh đã cứng đờ lạnh ngắt.
Sự xuất hiện của Lâm Lập Minh khiến Tần Dạ cực kỳ khó chịu trong lòng, đội tuyển Trường An đã từng huy hoàng như Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ, vậy mà lại bị hủy hoại trong tay anh và Dương Kiếm. Dương Kiếm là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng Tần Dạ anh cũng không hề vô tội hoàn toàn. Thân là đội phó, anh không điều chỉnh tranh cãi nội bộ đúng lúc, thân là tiền bối, anh lại không sửa đổi tâm tính Dương Kiếm kịp thời, anh cũng có phần sai.
Chỉ riêng điểm này, đã khiến anh không có mặt mũi nào để đối diện với người đội trưởng cũ của Trường An này…
Vẫn còn nhớ năm đó khi Lâm Lập Minh rời đi, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tần Dạ và Dương Kiếm, tràn đầy tín nhiệm mà nói: “Sau này tôi giao Trường An lại cho hai cậu.”
Tần Dạ bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, Lâm đội.” Dương Kiếm cũng rất hăng hái: “Lâm đội yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng dẫn dắt Trường An!”
Hôm nay hắn trở về làm khách mời bình luận, những đối thủ cũ như Tiêu Tư Kính, Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên vẫn còn ở đây, nhưng Trường An của hắn đã không còn nữa… có lẽ trong lòng Lâm đội cũng chẳng dễ chịu gì.
Thấy thần sắc phức tạp trên mặt Tần Dạ, Lý Tưởng gắt gao siết chặt tay anh, dịu dàng nói: “Dạ Dạ, chúng ta tới phòng nghỉ trước đi, tôi mang đồ uống anh thích nhất đây rồi, uống một chút điều chỉnh tâm tình. Sắp thi đấu rồi, đừng nghĩ chuyện quá khứ nữa. Đội trưởng cũ của anh đến đây hôm nay chỉ là vì được mời tới làm khách quý thôi, biểu tình của anh ta với anh cũng không có chút tức giận nào, anh đừng tự trách mình.”
Tiếng an ủi dong dài quen thuộc của Lý Tưởng vấn vít bên tai, giọng nói lại dịu dàng đến lạ, Tần Dạ khẽ cười, nắm lại tay cậu, nói: “Tôi biết rồi, đi thôi.”
Hít sâu một hơi, vứt bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, lúc này Tần Dạ mới xoay người đi cùng đồng đội vào phòng nghỉ.Hết chương 380.
“Cùng là đội trưởng, tâm huyết mà lão Tiêu bỏ ra vì đội tuyển Thất Tinh Thảo tuyệt đối không hề thua kém những gì mà Lưu Xuyên đã phải đánh đổi vì Long Ngâm.” –> Chỉ một câu này thôi cũng đủ để nể phục Tiêu Tư Kính, để làm fan Thất Tinh Thảo cả đời rồi _(:3 」∠)_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui