Tối Cường Nam Thần


Lần đầu Tiêu Tư Kính nhìn thấy Tô Thế Luân là tại cổng phó bản ngày cấp 70. Cũng ngay khoảnh khắc diệt đoàn ấy, Tiêu Tư Kính bỗng cảm giác Ngũ Độc trước mặt mang đến cho hắn một sự thân thiết kỳ lạ. Có lẽ cũng vì hai người cùng mù phó bản, dù trước giờ chưa từng quen nhau, sau khi chết sạch bỗng thấy mới gặp mà như bạn bè lâu năm. Vì thế Tiêu Tư Kính không do dự xin kết bạn với con gà Tô Thế Luân, hơn nữa còn rất vui vẻ ngày nào cũng tổ đội với người này để đi đánh phó bản – hai người cùng ăn chửi dù gì cũng đỡ hơn một mình chịu trận.
Chẳng ngờ ID của hai người lại bị bêu riếu trên forum với tiêu đề thẳng thừng: “Tam Tư Đại Sư và Luân Hồi Vãng Sinh là hai cực phẩm rất không đáng tin, anh em đừng có tổ đội với chúng nó!”
Trong topic có miêu tả chi tiết lịch sử đẫm máu và nước mắt của chủ thớt khi đi đánh phó bản với hai con gà này – phó bản có sáu người, đại sư mù phó bản không kéo nổi boss, Ngũ Độc là vua OT không thể khống chế giá trị cừu hận, gà mờ và gà mờ ở với nhau thì sự ngu ngốc sẽ bị bình phương, đánh phó bản gà bay chó sủa, boss thì cuồng bạo, hơn nữa chủ thớt còn xui xẻo đến độ ba ngày liên tiếp cứ đánh phó bản là gặp phải hai người này. Có muốn để người ta chơi game nữa không?
Quần chúng vây xem bàn luận: “Hai vị gà mờ làm ơn cưỡi ngựa ngắm phong cảnh thôi, đừng kéo người qua đường xuống vực nữa!”
Lưu Xuyên thấy bài đăng cũng cười mất mấy phút, nhắn tin cho Tô Thế Luân: “Lên trang chủ forum rồi kìa, chúc mừng chúc mừng, nổi tiếng rồi đó.”
Tô Thế Luân không thèm quan tâm đến hắn.
Tiêu Tư Kính lại rất bình tĩnh, đọc xong bài đăng vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, gửi lời mời tổ đội cho Tô Thế Luân, nói: “Giờ đánh phó bản ngày kiểu gì?”
Tô Thế Luân bị tổn thương lòng tự trọng buồn bực đánh chữ nói: “Hôm nay không muốn đánh, dù sao đánh phó bản cũng chán chết.”
Tiêu Tư Kính đồng ý: “Đúng vậy.”
Tô Thế Luân đề nghị: “Hay đi làm cái khác?”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tô Thế Luân sờ cằm tự hỏi, lúc đó mấy hình thức chơi như đấu trường hay boss thế giới còn chưa mở, người chơi vừa max level đều chỉ cày phó bản ngày, chậm rãi tích cóp trang bị và tiền, cách chơi trong game những ngày đầu cũng không phong phú, ngoại trừ đánh phó bản thì thực sự không có việc gì quan trọng mà làm.
Tiêu Tư Kính trầm mặc một lát, đột nhiên nghĩ ra: “Hay đi khiêu chiến khinh công?”
Hai mắt Tô Thế Luân sáng lên, lập tức đồng ý nói: “Được đó!”
Hai người cưỡi con ngựa Tiểu Hoàng tới Thiếu Lâm cùng nhau nhảy cọc gỗ, Tô Thế Luân đã từng chơi rất nhiều loại game, thao tác thành thạo, nắm chắc kỹ thuật khinh công xong liền có thể nhảy qua 7×7=49 cây cọc, trong khi đó Tiêu Tư Kính lần đầu chơi game thành ra ngã chết thảm thương không nỡ nhìn.
Tô Thế Luân đứng trên cao nhìn hắn ngã liên tục, không khỏi buồn cười nói: “Đại sư, anh lại ngã rồi ^ _ ^”
Tiêu Tư Kính nhắn lại: “Ừ.”
Tô Thế Luân bắt đầu kiên nhẫn chỉ dẫn cho hắn: “Khi ấn phím không cần mạnh tay quá, tính vị trí cho chuẩn rồi hẵng chỉnh hướng.”
Tiêu Tư Kính nhắn lại: “Ừ.”
Tô Thế Luân có cảm giác Tam Tư Đại Sư này hình như hơi kiệm lời, khi hai người cùng đội về cơ bản đều chỉ có mình Tô Thế Luân đánh chữ, lúc nào anh cũng đánh một hàng chữ thật dài còn đối phương thì chỉ bình tĩnh nhắn lại một chữ “Ừ” hoặc “Ờ”, tỏ vẻ đã biết rồi. Cảm giác này giống như quan lại báo cáo với bệ hạ, bệ hạ ngồi trên long ỷ khép mắt nghe, nghe được điểm nào quan trọng thì sẽ ban ân nói một câu: “Ừ, trẫm đã biết.”
Đối phương lạnh lùng như vậy, Tô Thế Luân cũng không muốn đánh chữ kiểu mặt nóng áp mông lạnh như thế nữa, đành xoay người đi tắm. Đến khi anh về chỗ ngồi, lại thấy Tam Tư Đại Sư đã nhảy lên cây cọc cao nhất, im lặng đứng bên cạnh Ngũ Độc.
Tô Thế Luân sửng sốt nói: “Anh nhảy lên được rồi à?”
Tiêu Tư Kính nói: “Ừ.”
Tô Thế Luân khen: “Học nhanh ghê.”
Tiêu Tư Kính gửi tới một icon mỉm cười hiếm có, nói: “Là nhờ cậu dạy tốt.”
Tô Thế Luân vui đùa nói: “Hay anh bái tôi làm sư phụ đi?”
Tiêu Tư Kính không do dự: “Không cần.”
“Tại sao?”
“Vì cậu cũng gà như tôi thôi.”
“…” Tô Thế Luân nhịn không được nói, “Anh vẫn luôn nói chuyện thẳng thừng như vậy à?”
Tiêu Tư Kính nói: “Đúng vậy.”
Tô Thế Luân nở nụ cười: “Được rồi, đúng là tôi không có tư cách làm thầy người ta, hay chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi?”
Tiêu Tư Kính nói: “Hệ thống chưa mở hình thức kết bái mà?”
Tô Thế Luân có chút rối rắm, anh muốn làm gì đó để chứng minh quan hệ của mình và người này thân thiết hơn so với những bạn chơi game khác, có điều bản thân thì không đủ tư cách làm sư phụ người ta, hệ thống kết bái lại chưa mở. Nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định tạo hẳn một group riêng trong list bạn bè, kéo Tam Tư Đại Sư vào, tên group là “Nhóm bạn tốt gà mờ”.
Tối hôm đó, hai người cưỡi trên con Tiểu Hoàng Mã đi khắp nơi trong game, bọn họ cùng nhảy cọc ở Thiếu Lâm, đi tới loạn thạch trận ở Tây Vực rồi lại bay lên tường thành Đường Môn cao ngất, ngắm phong cảnh trong game như hai vị du khách nhàn tản tự tại.
Tô Thế Luân không có nhiều bạn trong game, người duy nhất có thể coi là thân thiết chỉ có hội trưởng của Hoa Hạ Hải Nạp Bách Xuyên, nhưng mà người này ngày nào cũng bận rộn, phần lớn thời gian Tô Thế Luân đều nhàm chán một mình đến mức muốn đập bàn phím. Mãi đến khi quen với Tam Tư Đại Sư, khi mà ai cũng vội vã đánh phó bản cày trang bị, Tiêu Tư Kính lại nguyện ý làm nhiệm vụ khinh công với anh, tuy người nọ không nói chuyện nhiều, nhưng cảm giác có người yên lặng ở bên mình cũng thật tốt.
Tiêu Tư Kính là con gà, thao tác khinh công không được tốt, có những nhiệm vụ khiêu chiến không thể hoàn thành thuận lợi. Mỗi khi Tô Thế Luân đứng từ trên cao nhìn hắn ngã xuống, anh liền không khách khí gửi icon cười giễu cợt hắn trong kênh đội ngũ: “Gà ơi lại ngã rồi, đừng động đậy nha, tôi chụp màn hình cái đã.”
Tiêu Tư Kính: “…”
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngũ Độc đứng trên cao, Tiêu Tư Kính không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ cậu đừng có đắc ý sớm vậy gà ạ, một ngày nào đó tôi sẽ đuổi kịp cậu.
Sau này trình độ khinh công của Tiêu Tư Kính quả nhiên đã nhanh chóng đuổi kịp thậm chí vượt qua cả Tô Thế Luân, hắn gọi hội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của Hoa Hạ đi nhảy cọc, hơn nữa còn không khách khí giễu cợt Hải Nạp Bách Xuyên ngã nát bét ở đó. Mà trên thực tế, Tiêu Tư Kính được tuyển thủ trong liên minh khen ngợi và bội phục khả năng khinh công, cũng nhờ vào một tay con gà Tô Thế Luân dạy dỗ khi mới bắt đầu. Chỉ có Tô Thế Luân mới là người duy nhất được nhìn thấy bộ dạng chật vật khi còn là newbie của Tiêu đội mà mọi người tôn kính.
Đây là bí mật riêng của hai người bọn họ, hiểu trong lòng nhưng không nói ra, cũng không nhắc lại.
***
Hai con gà cứ thế cười nhạo nhau, làm bạn với nhau vượt qua thời kỳ gian nan nhất trong game, rốt cuộc cũng đợi được đến khi đấu trường mở ra.
Ngày đó nhà phát hành game cũng cho ra mắt vài bộ skin mới, Tô Thế Luân lập tức dồn tiền mua một bộ. Đến khi lên mạng tổ đội với Tiêu Tư Kính, hai người gặp nhau ở cổng thành Trường An, Tiêu Tư Kính phát hiện Ngũ Độc đang mặc một chiếc áo dài màu trắng ánh trăng, dáng người nhìn qua nhanh nhẹn, tao nhã, đáng tiếc bên cạnh anh lại là một con nhện siêu bự, trông không ăn nhập gì với nhau.
Tiêu Tư Kính nhịn không được nghi hoặc: “Trang bị mới của cậu à?”
Tô Thế Luân nói: “Skin thôi, đẹp không?”
Tiêu Tư Kính: “… Tàm tạm.”
Tiêu Tư Kính thực sự không thể hiểu nổi mấy người bỏ một đống tiền để mua skin, đặc biệt người này còn là con trai.
Tô Thế Luân giải thích: “Quần áo Ngũ Độc xấu chết đi được, quần áo xấu sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của tôi.”
Tiêu Tư Kính: “Ồ.”
Tuy bản thân chỉ quan tâm tới thuộc tính trang bị, hoàn toàn không để ý đến phối hợp màu sắc trang phục, nhưng Tiêu Tư Kính cũng không thấy có vấn đề với người con trai thích ngắm quần áo này, ai cũng có sở thích riêng, hắn không nên can thiệp vào chuyện riêng của người khác.
Tiêu Tư Kính dứt khoát bỏ qua đề tài này, nói: “Đi đánh đấu trường không?”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Được. Hôm nay mở đấu trường mà, chắc chắn sẽ có rất nhiều người vào góp vui.”
Quả nhiên đúng như lời Tô Thế Luân, ngày đầu tiên đấu trường mở ra đã thu hút một dàn người vào xếp hàng. Hệ thống sẽ random tìm trận, hai người đợi mười giây đã được hệ thống phân vào một phòng. Trong phòng có Võ Đang Khí tông, Đường Môn Cung tiễn, Đường Môn Ám khí và một Nga Mi Cầm, thêm hai người Tiêu, Tô vừa vặn thành một đội sáu người.
“Chào cả nhà, giờ đánh thế nào?” Đường Môn Cung tiễn hỏi.
“Nghe nói là chơi theo kiểu tranh cờ ba đường, cũng không khác mấy game trước đây tôi chơi, mọi người đi cùng nhau cướp cờ thôi.”
“Nhưng lá cờ có debuff, nếu ngay từ đầu đã đi cùng nhau nhỡ đâu rơi vào mai phục của đội kia thì làm thế nào?”
Trong phòng xôn xao cãi vã, Tiêu Tư Kính nhịn không được đánh chữ: “Cả đội chúng ta đều đánh tầm xa, đợi lát nữa tôi đứng trước thu hút sát thương, các cậu ở đằng sau chia vị trí ra rồi cùng dồn sát thương vào cận chiến bên kia.”
Những lời này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người: “Tam Tư Đại Sư? Luân Hồi Vãng Sinh? Đây không phải cái cặp gà mờ bị treo trên đầu forum à? Hai người lại đi troll dân qua đường hả?”
“…” Tô Thế Luân buồn bực nói, “Chúng tôi nổi tiếng đến thế cơ à?”
Tiêu Tư Kính lười giải thích, trực tiếp đánh chữ nói: “Nếu đấu trường không có chỉ huy, mọi người đánh loạn chắc chắn không lấy được cờ. Hoặc là mấy người đánh bừa, hoặc là đánh theo tôi, xác suất thắng sẽ cao hơn một chút. Đánh cược thử xem thế nào?”
Có lẽ vì giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Tư Kính, người vừa rồi mới cười nhạo hắn liền xấu hổ đánh chữ nói: “Anh bạn… Cậu chỉ huy đấu trường rồi à?”
Tiêu Tư Kính dứt khoát nói: “Chưa từng, nhưng tôi đã nghiên cứu qua về cách đánh đấu trường, cũng có chút hiểu biết.”
Mấy người trong đội xếp hạng đánh một đống dấu ba chấm, rõ ràng không thể tin tưởng nổi người này.
Tô Thế Luân vội vàng giảng hòa: “Mọi người cứ thử theo lời anh ta nói đi, dù sao đấu trường cũng vừa mới mở thôi, ai cũng phải tìm tòi, thua cũng không mất gì mà.”
Thực ra lúc ấy ai cũng đều là gà cả, Tiêu Tư Kính không có độ tin cậy quá lớn, Tô Thế Luân chẳng hiểu tại sao anh lại nói đỡ cho hắn, có lẽ vì bản thân mang theo sự tin tưởng kỳ quái với người này từ sâu trong tiềm thức nên mới thấy đối phương nói gì cũng đúng.
Sự thật chứng minh, sự tin tưởng của Tô Thế Luân hoàn toàn đúng đắn. Sau khi bắt đầu trận đấu, Tam Tư Đại Sư của Tiêu Tư Kính đứng phía trước hấp dẫn sát thương của đối thủ, những người phụ trách dồn dame như Ngũ Độc, Đường Môn, Võ Đang đều đứng ở các vị trí riêng lẻ phía sau. Mọi người tập trung đánh cận chiến đối diện theo sự chỉ huy của Tiêu Tư Kính, nhanh chóng giết được hàng trước của đối thủ. Tiêu Tư Kính lập tức khống chế buff, quét sạch đội bạn ngay trong lần giao tranh tổng đầu tiên, bên đội mình thì không ai phải lên bảng!
Trận này đánh đến cuối vậy mà cướp được cả ba lá cờ, perfect game 3:0, sáu người cũng nhận được rất nhiều điểm thưởng.
Sau khi rời khỏi đấu trường, người chơi lúc nãy còn nghi ngờ Tiêu Tư Kính lập tức sửa miệng: “Anh bạn ơi cậu trâu quá, cầu thêm bạn tốt!”
Mấy người khác cũng xin kết bạn với Tiêu Tư Kính, kèm theo dòng chữ “Cầu ôm đùi”.
Tô Thế Luân nhìn hình ảnh này mà không khỏi mỉm cười – có cảm giác đại sư bên cạnh mình không hề đơn giản, dù bị cười nhạo rất lâu nhưng Tô Thế Luân tin tưởng hắn sẽ không gà mãi như vậy, cũng tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một đại thần. Bởi vì sự bình tĩnh, kiên trì cũng như dứt khoát và quyết đoán của hắn là ưu điểm mà không phải ai cũng có. Hắn có gan chủ động đứng ra chỉ huy một đám đồng đội newbie khi bản thân cũng không có kinh nghiệm chỉ huy khiến Tô Thế Luân cực kỳ tán tưởng, có thử mới tiến bộ, thay vì chỉ sợ đầu sợ đuôi lo trước lo sau thì chẳng bằng đánh cược thử một lần.
Tô Thế Luân nhịn không được nhắn tin qua: “Chỉ huy tốt lắm.”
Tiêu Tư Kính thắng trận đầu tiên cũng rất vui vẻ, nhắn lại: “Vừa rồi bên kia đều là newbie đánh loạn, tôi cũng có nghiên cứu qua rồi.”
Tô Thế Luân vui đùa nói: “Đại thần cầu ôm đùi, sau này đành dựa vào anh kéo tôi nha.”
“Chúng ta đều như nhau thôi, cậu không phải khách sáo với tôi.” Tiêu Tư Kính nói, “Cách đánh đấu trường tôi cũng chỉ đang mày mò, nếu không ghét bỏ thì sau này lập đội đánh với nhau.”
“Được.” Tô Thế Luân thấy ấm áp trong lòng, cảm giác bản thân thật may mắn khi quen được một người bạn trong game nghĩa khí đến vậy.
***
Từ sau khi đấu trường mở ra, năng lực chỉ huy của Tiêu Tư Kính như Thiên Lý mã gặp được Bá Nhạc, tỏa sáng chói lòa. Dưới sự chỉ huy của hắn, Tô Thế Luân và Tiêu Tư Kính đánh xếp hạng thắng 20 trận liên tiếp, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã vọt đến chiến giới thứ ba, xếp hạng nhất toàn server.
Những người đồng đội cùng đánh xếp hạng với họ chỉ cần đánh một ván có Tiêu Tư Kính chỉ huy đều bội phục sát đất sự bình tĩnh và suy nghĩ rõ ràng cũng như cách bố trí chiến thuật chuẩn xác vi diệu của hắn. Rất nhiều người xin kết bạn với bọn họ sau khi đánh xếp hạng, chỉ trong vài ngày mà list bạn bè của bọn họ đã lên tới hơn 100 người.
Tô Thế Luân đề nghị: “Hay là chúng ta lập một bang hội đi, sau này rủ người đánh xếp hạng, bạn bè quen nhau tổ đội thì xác suất bị lừa sẽ thấp hơn.”
“Được, cậu lập đi.” Tiêu Tư Kính cũng tán đồng với ý kiến này.
“Để tên gì bây giờ?” Tô Thế Luân hỏi.
Tiêu Tư Kính nói: “Tùy, tôi không quan trọng mấy cái này.”
Tô Thế Luân chạy tới chỗ quản lý bang hội để tạo bang, nghĩ một lúc liền đặt tên là “Thất Tinh Thảo”, sau đó mời Tam Tư Đại Sư gia nhập.
Tiêu Tư Kính vốn tưởng anh sẽ dùng mấy tên bang hội thiên về PvP như “Chinh chiến tứ phương” hay “Tung hoành thiên hạ” gì đó, không ngờ người kia lại dùng cái tên “Thất Tinh Thảo” vừa uyển chuyển lại hàm xúc, không khỏi nghi hoặc nói: “Tại sao lại đặt là Thất Tinh Thảo?”
Tô Thế Luân nói đến là hợp tình hợp lý: “Vừa rồi khi đi ngang qua thấy một khóm cây mọc ven đường tên là Thất Tinh Thảo, chẳng phải anh nói tùy ý sao? Nên tôi lấy bừa luôn ^ _ ^”
Tiêu Tư Kính: “…”
– dùng tên một khóm cây đi ngang qua nhìn thấy làm tên bang hội, người này cũng quá cảm tính rồi. Tiêu Tư Kính nhịn không được mà nghĩ, cũng may là cỏ Thất Tinh, chứ nếu nhìn thấy cỏ Đuôi Mèo thì có khi nào tên bang hội sẽ là “Bang Cỏ Đuôi Mèo” không? Với tính cách người này thì cũng chưa biết chừng.
Sau này thường xuyên có phóng viên hỏi Tô Thế Luân: “Đội phó Tô, nghe nói cái tên đội tuyển Thất Tinh Thảo là do anh đặt, không biết có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt rồi, cây cỏ Thất Tinh thực ra hợp thành từ bảy cây cỏ bé nhỏ cùng một rễ. Tôi hi vọng các thành viên trong đội cũng giống như loại cỏ mọc chung rễ này, đoàn kết thân thiện, kiên cường không đầu hàng, dũng cảm tiến lên…”
Mỗi lần như thế, Tiêu Tư Kính đều không nhịn được mà nhớ đến cái câu Tô Thế Luân nói lúc trước khi đặt tên cho bang hội “Thấy một cái cây mọc ven đường nên đặt bừa.”
Khả năng mỉm cười chém gió của Tô Thế Luân cực kỳ lợi hại, Tiêu Tư Kính cũng sẽ không vạch trần anh trước mặt phóng viên, khi phóng viên hỏi “Tiêu đội nghĩ thế nào?”, Tiêu Tư Kính liền nhìn người đang chém gió bên cạnh, sau đó bình tĩnh nói: “Thế Luân nói đúng, tôi không có ý kiến.”
Mỗi khi Tô Thế Luân nghe hắn nói vậy thì sẽ cực kỳ khoái trá, những thành viên khác chỉ ra vẻ “Bọn tui biết thừa”.
Các thành viên của đội tuyển Thất Tinh Thảo rất hòa hợp, nhất là hai người Tiêu, Tô. Câu nói “Thế Luân nói đúng” cộp mác Tiêu đội khiến phóng viên không thể phản bác.
Khi phóng viên tổng kết quan hệ của hai người, chỉ có thể hình dung như thế này: “Tiêu đội và đội phó Tô là cặp cộng sự quen nhau lâu nhất trong liên minh, hai người thành bạn từ khi còn là newbie trong game, cùng nhau bị bêu riếu trên forum, cùng nhau sóng vai lên đến hàng ngũ đại thần. Có thể nói bọn họ là cặp cộng sự thanh mai trúc mã tốt nhất.”
Nhưng chỉ có hai người mới biết, sự thân mật của bọn họ còn hơn cả “cộng sự tốt nhất.”
Tuy cái tên “Thất Tinh Thảo” đặt ra cực kỳ tùy ý, nhưng nó lại theo bọn họ suốt bao nhiêu năm.
Mỗi khi nhắc đến ba chữ “Thất Tinh Thảo”, trong lòng Tiêu Tư Kính sẽ thấy cực kỳ ấm áp, cái tên này cũng như tên của người kia, đều đã chôn chặt trong đáy lòng hắn, biến thành trân bảo mà cả đời này hắn không thể vứt bỏ.Hết chương 424.
Tiêu Tô là nhất là nhất nhất nhất đời tôi T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui