Tối Cường Ngôn Linh Sư

“Nhưng tôi, đã quyết định từ bỏ cậu.”

Nghe được câu này, trong lòng Ứng Thiên run lên, y nhìn Mục Trường Sinh, mờ mịt hỏi, “Tại sao? Anh có chỗ nào không hài lòng sao? Tôi có thể sửa. Thật sự!”

Y sốt ruột mà giải thích, ánh mắt nhìn Mục Trường Sinh chân thành nhiệt tình, tha thiết hi vọng hắn có thể thay đổi chủ ý.

Nhưng mà người như Mục Trường Sinh, một khi ra quyết định, là rất khó sửa đổi. Hắn lắc đầu một cái, nói: “Tôi đã quyết định cưới vợ sinh con, vì Mục gia kéo dài hương khói.”

“Ồ.” Ứng Thiên lăng lăng đáp một tiếng, dáng dấp nhìn qua vô cùng khổ sở.

Mục Trường Sinh nhìn bộ dáng y hai mắt thất lạc, tim bỗng nhiên một trận quặn đau, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Là tôi phụ lòng cậu, cậu muốn bồi thường cái gì, tôi cũng có thể…”

“Không không không.” Ứng Thiên lắc đầu liên tục, nói: “Anh không có phụ lòng tôi, anh không có thứ gì sai! Chỉ cần là quyết định của anh, tôi đều chấp nhận!”

“Cậu…” Lời kế tiếp, Mục Trường Sinh không nói ra miệng.

Không có Mục gia, từ đâu tới Mục Trường Sinh? Tất cả của hắn, vốn là cần phải hiến cho gia tộc, chỉ là hắn không nghĩ tới, ảnh hưởng của Ứng Thiên với hắn sẽ lớn như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn tương lai muốn dứt bỏ Ứng Thiên, cùng một nữ tử khác hoàn toàn không ái mộ cùng nhau, hắn liền lòng như đao cắt, hận không thể bỏ xuống tất cả, cùng Ứng Thiên cao bay xa chạy.

Nhưng là những ý nghĩ này, chung quy chỉ là mong ước mà thôi, hắn sẽ không biến đó thành hành động, vì gia tộc, lợi ích cá nhân hoàn toàn có thể bỏ đi, đau lòng thì đau lòng, lâu rồi sẽ quên đi. Bây giờ luyến ái, bất quá là nhất thời mê chướng, lâu ngày, hắn tự nhiên có thể vượt qua, Ứng Thiên cũng giống vậy, cho nên…

“Trường Sinh.” Ứng Thiên bỗng nhiên nói, “Tôi có thể gọi anh là Trường Sinh sao?”

“Đương nhiên có thể.” Mục Trường Sinh gật đầu, không biết tại sao Ứng Thiên đột nhiên nhắc tới điều này.

“Trường Sinh.” Ứng Thiên nhếch môi, nở nụ cười.

“Ân.” Mục Trường Sinh gật đầu.

Ứng Thiên: “Trường Sinh, kỳ thực anh căn bản không có gì cần phải cảm thấy hổ thẹn, chúng ta vốn là không có quan hệ gì, tách ra cũng là chuyện đương nhiên, không phải sao?”

“Đúng.” Lúc này không biết làm sao đổi thành Mục Trường Sinh, nửa ngày, hắn mới khó khăn gật đầu, “Chúng ta, vốn là… Không có quan hệ gì.”

“Cho nên, anh không có phụ lòng tôi. Cũng không cần nói từ bỏ tôi, chúng ta vốn là chưa từng có bắt đầu qua đúng không!”

Mục Trường Sinh gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng.”

Ứng Thiên nở nụ cười, hai hàng hàm răng chỉnh tề trắng noãn sáng như tia chớp. Y nhìn Mục Trường Sinh, chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, vậy chúng ta, liền dứt khoát chế tạo ra một đoạn quan hệ.”

“Cái gì?” Mục Trường Sinh hoài nghi mình mới vừa nghe lầm, nhưng mà sau một khắc, gương mặt Ứng Thiên bỗng nhiên để sát vào, xúc cảm mềm mại, rơi xuống trên môi.

Ứng Thiên hôn hắn! Đáp án này khiến Mục Trường Sinh khiếp sợ trợn to hai mắt, cả người hắn đều rơi vào trạng thái hoảng hốt, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, hoàn toàn quên mất suy nghĩ.

Một khắc đôi môi ấm áp ở trên môi hắn, cảm giác hoàn toàn xa lạ khác thường làm tim hắn như đánh trống, trong một giây đó, hắn hoàn toàn quên mất bản thân đang ở ảo cảnh, hoàn toàn quên mất trách nhiệm gia tộc, hoàn toàn quên mất bản thân… Tất cả tâm thần đều bị loại cảm giác xa lạ khác thường kia bắt tù binh, trong ánh mắt của hắn không nhìn thấy Ứng Thiên, không nhìn thấy bản thân, lại phảng phất nhìn thấy thiên thiên vạn vạn đóa hoa tươi tỏa ra trong phút chốc, loại cảm giác xán lạn, nhiệt liệt, ấm áp, tốt đẹp kia trong nháy mắt tuôn đến, triệt triệt để để bao phủ ý chí hắn, đem cả người hắn đều kéo vào vực sâu!

Nhưng mà hắn không có cách nào làm ra động tác gì, không có cách nào nói ra câu gì, không có cách nào suy nghĩ, không có cách nào từ chối, một loại khát vọng xa lạ mà cường liệt bỗng nhiên từ đáy lòng dấy lên, liệt hỏa bừng bừng thiêu huỷ tất cả lý trí, làm hắn vừa sợ sệt vừa khát vọng, vừa lo lắng vừa ngóng trông, vừa chống cự vừa chờ đợi…

Tâm tình mâu thuẫn phức tạp lại hài hòa cường liệt làm hắn khi thì đặt mình trên thiên đường, khi thì rơi vào vực sâu tăm tối, phảng phất như linh hồn xuất khiếu, không kềm chế được…

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình như một con rối bị trói buộc trong cơ thể máu thịt, chỉ có thể mặc cho đối phương làm, bỗng nhiên cảm thấy được chính mình thoát khỏi thân thể, cứ như vậy đứng ở cách đó không xa, nhìn thanh niên dung mạo tinh xảo, anh khí bừng bừng ôm thật chặt chính mình, gắn bó môi răng, hô hấp hòa quyện…

Hoảng hốt như cách ngàn năm xa xôi, Mục Trường Sinh nghe thấy Ứng Thiên thả mình ra, trong đôi mắt màu đen kia như là in ngàn vạn ngôi sao, ánh sáng lộng lẫy, mỗi một điểm ánh sao nhỏ bé đều đong đầy nhu tình, lúc này nụ cười của y chẳng hề xán lạn, so với bất kỳ lần nào trong dĩ vãng đều ôn nhu lưu luyến hơn, tràn đầy ma lực đầu độc lòng người.

Mục Trường Sinh quả thật cũng bị đầu độc, đầu óc hắn trống không, chỉ có thể cứ như vậy ngơ ngác nhìn Ứng Thiên, nhìn hắn tự nhủ: “Thế nào? Chúng ta bây giờ thì có quan hệ không? Mục gia các người không phải nói một đời một kiếp chỉ có một người? Chúng ta bây giờ có tiếp xúc da thịt, anh có phải là phải phụ trách tôi?”

“Tôi…” Tất cả vừa mới trải qua, bây giờ Ứng Thiên trong mắt Mục Trường Sinh hoàn toàn bất đồng. Nhưng hắn muốn nói lại thôi, tâm lý có âm thanh cường liệt nói cho hắn biết, đi đi, mang theo y cùng đi, vĩnh viễn vĩnh viễn đi cùng nhau, cái gì trách nhiệm gia tộc, cái gì truyền thừa hương khói, hết thảy cũng không cần! Chỉ cần chính mình vui vẻ, không cần nhìn Mục gia làm sao! Nhưng mà lý trí của hắn vẫn luôn giữ chặt đuôi cung, vẫn luôn chặt chẽ trong coi một cánh cửa cuối cùng, không cho hắn bỏ qua phép tắc, không cho hắn trốn tránh trách nhiệm.

“Anh còn vì vấn đề hương khói phát sầu?” Ứng Thiên đưa tay ra, ôm chặt lấy eo hắn, cả người dán sát người hắn, “Tôi đến thay anh sinh!”

Mục Trường Sinh mở to hai mắt, lại nghe Ứng Thiên nói tiếp, “Anh không phải Ngôn Linh Sư? Chỉ cần anh nói một câu, tôi liền sinh cho anh! Muốn bao nhiêu anh cứ nói!”

Nếu như nói vừa mới đầu, Mục Trường Sinh còn đang do dự, như vậy khi nghe tới Ứng Thiên nói ra câu nói này, hắn liền biết, chính mình lại không thể dứt bỏ y.

Nhưng là, có một vài vấn đề còn nhất định phải giải quyết, tối thiểu, tâm lý hắn phải qua được lằn ranh kia. Nếu như không qua được, coi như hắn sau này cùng Ứng Thiên chung một chỗ, trong lòng cũng vẫn luôn không có cách nào an bình, đến lúc đó, chỉ có thể hại Ứng Thiên.

Hắn đẩy Ứng Thiên ra, lắc đầu nói: “Không được.” Nhìn thấy thần sắc Ứng Thiên phút chốc ảm đạm xuống, hắn vội vã bổ sung: “Cậu yên tâm, tôi không phải nói không thể đi cùng với cậu, tôi là nói, việc cậu nói, sinh hài tử, không được.”

Mục đích to lớn nhất của Ứng Thiên chính là muốn Mục Trường Sinh vẫn luôn cùng với y, cái khác đều không trọng yếu, hiện tại Mục Trường Sinh nguyện ý cùng với y, còn có cái gì là không thể giải quyết? Bởi vậy y không lên tiếng, lẳng lặng chờ Mục Trường Sinh nói tiếp.

Mục Trường Sinh: “Tôi có thể làm người sống ngã xuống, lại không thể để người chết phục sinh, này cũng đại biểu tôi không có cách nào sáng tạo ra sinh mệnh, nói cách khác, coi như cậu nguyện ý, tôi không thể một câu là có thể khiến cậu sinh con cho tôi.”

Nói tới sinh con, Mục Trường Sinh không biết nghĩ tới điều gì, bên tai dần dần nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Hắn đưa mắt nhìn xa xa, không nhìn lại Ứng Thiên, nói: “Cậu đi ra ngoài trước, tôi sẽ tự mình đi ra cái ảo cảnh này.”

“Như vậy sao được?” Ứng Thiên vội vàng nói: “Vạn nhất anh bị tên nào bên trong ảo cảnh xúi giục lại muốn đi cưới vợ, vậy tôi làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Mục Trường Sinh dịu xuống, động viên nói: “Yên tâm, không người nào có thể dễ dàng dao động quyết định của tôi. Vấn đề dòng dõi tôi sẽ tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ là ảo cảnh này, tôi phải tự mình đi ra ngoài.”

“Tại sao a? Tôi hiện tại kéo anh, chúng ta cùng đi ra ngoài không được sao?” Ứng Thiên chỉ cần vừa nghĩ tới Mục Trường Sinh có thể sẽ bị lạc trong ảo cảnh, thậm chí có khả năng không cách nào đi ra, tâm liền hoảng loạn đến cực điểm.

“Không có chuyện gì. Cá ảo cảnh này nhiều nhất chỉ có thể đem tôi nhốt lại, hại không được tôi.” Mục Trường Sinh giải thích: “Tôi cũng là mới vừa nhớ tới, loại ảo cảnh này không có bất kỳ cạm bẫy, chỉ dựa vào chấp niệm bản thân người tiến vào biến ảo nội dung, không phải là sẽ hại người. Ngược lại hình như là chuyên dụng để tôi luyện tâm cảnh. Nếu như cái ảo cảnh này hại tôi, Ngôn Linh của tôi sẽ có tác dụng, tôi cũng sẽ không vào được. Tôi suy đoán, cái gọi là huyết mạch truyền thừa của ốc đồng kia, là phụ trợ người khác tiến vào ảo cảnh tôi luyện tâm tính, bất quá có thể là truyền thừa xuất hiện đứt gãy, hậu nhân quên mất năng lực này, trái lại khiến nó nghĩ rằng là thứ hại người.”

“Nguyên lai là như vậy, chẳng trách ốc đồng kia không nói ra được làm sao thả người.” Ứng Thiên có chút bận tâm nhìn Mục Trường Sinh, “Vậy anh, phải cẩn thận một chút.”

Mục Trường Sinh vuốt cằm nói: “Yên tâm.” Dứt lời, hắn nhìn sâu vào mắt Ứng Thiên một cái, quay người rời đi một hướng khác.

Toàn bộ thế giới ảo cảnh bởi vì Mục Trường Sinh nội tâm trống rỗng mà hiện ra khung cảnh một mảnh trắng xóa mênh mông, mà trong chớp mắt bước đầu tiên Mục Trường Sinh bước ra, khắp nơi sương mù trắng xóa đột nhiên tản ra khắp nơi, vài thứ lúc ẩn lúc hiện ẩn giấu trong sương.

Phía sau truyền đến tiếng Ứng Thiên la, “Trường Sinh, nhớ phải đi đường quen thuộc…”

Âm thanh dần dần mơ hồ, mà Mục Trường Sinh lại nghe rõ ràng, lúc này sương mù trước mắt đều tản đi, xuất hiện ở trước mặt Mục Trường Sinh, vẫn là phong cảnh Mục gia quen thuộc.

Hắn lúc này đứng ở một hành lang nhìn không thấy đầu, dưới chân không phải là gạch, mà là ván gỗ bóng loáng màu vàng nhạt, từng cây cột sơn son chống đỡ mái hành lang, ngẩng đầu nhìn lên trên, từng cái đèn lồng màu đỏ treo ở ngay chính giữa, mỗi một cái cách đều nhau năm bước, có thể thấy được ngoài hành lang cây cỏ sum suê, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von…

Hắn lúc này có ba đường đi, một cái là trực tiếp đi xuống thềm đá bên cạnh, có thể vào hoa viên Mục gia, một cái là đi về phía trước mười mấy bước rồi rẽ trái, qua một cánh cửa, có thể đi ra Mục gia, một cái cuối cùng, là vẫn luôn đi về phía trước, đi tới nơi cuối cùng, là chủ viện nơi cha mẹ hắn cư trú, phần lớn thời gian hắn khi còn bé, đều là trôi qua ở đó.

—— Trường Sinh, nhớ đi đường quen thuộc!

Nhớ lời Ứng Thiên nói, khóe môi Mục Trường Sinh hơi nhếch lên, hiện ra một vệt ý cười. Hắn bước đi, thẳng tắp đi về phía trước…

—— Biệt thự Hà gia.

Ứng Thiên nắm thật chặt tay Mục Trường Sinh, nằm úp sấp ở bên giường bỗng nhiên tỉnh lại, y mở mắt ra, nhìn Mục Trường Sinh còn nằm ở trên giường, lè lưỡi liếm liếm môi.

Mặc dù là ở trong ảo cảnh, nhưng mới vừa rồi, y thật sự thân được Trường Sinh a!

Chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảnh mới rồi nụ cười trên mặt y vẫn không ngừng được.

“Trường Sinh, Trường Sinh, tên này thật tốt a!” Y nghiêng người dựa vào người Mục Trường Sinh, nhìn chăm chú vào hắn dáng dấp hai mắt nhắm nghiền, bình yên ngủ say, nhẹ nhàng nói: “Vì để cho anh trường sinh, tôi cái gì cũng có thể làm, cho dù… giết nhiều người hơn nữa…”

Tác giả có lời muốn nói: trở xuống là gọi nick name “Cho ta một sọt hoàng trúc thảo” đồng hài viết tiểu kịch trường, cấp nhóm thân nhìn O(∩_∩)O~

Tưởng tượng một chút

Trường Sinh: Ứng Thiên, sinh hài tử cho tôi đi

Ứng Thiên:⊙_⊙ cứu mạng

Trường Sinh: Ân, mấy đứa thì được? Sinh đôi đi

Ứng Thiên: Đợi một chút..

Trường Sinh: Nam hài hay là nữ hài tốt hơn đây, nam hài đáng yêu, nữ hài tri kỷ, một nam một nữ thì không có bạn thân mật cùng giới chơi, a, vẫn là tứ bào thai đi, vừa vặn có thể hai nam hai nữ, hoàn mỹ ~

Ứng Thiên:… Thôi, anh vui vẻ là được rồi





Đang dùng cơm

Ứng Thiên: Nôn… Nôn!!! ⊙_⊙

Trường Sinh: Ứng Thiên, không thoải mái sao, tôi gọi y sư tới xem một chút

Y sư: Chúc mừng gia chủ, phu nhân có tin vui, là tứ bào thai, hai nam hai nữ ●v●

Ps, là ai nói ta muốn ngược? Đồng hài nào có loại ý nghĩ này thỉnh tự giác diện bích 3 giây. Xin mọi người nhớ kỹ, sau này phàm là ngược, đó chính là điềm báo muốn phát kẹo đường a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui