Tối Cường Ngôn Linh Sư

Nhậm Thiên Lý hóa ra xà hình chồm người lên cao hơn mười mét, tự nhiên có thể cùng đánh nhau với yêu thú hình thể khổng lồ. Cái đuôi màu đen dài đến mười mét tuy rằng hiện đầy vết thương, lại vẫn như cũ rắn chắc mạnh mẽ, một cái đuôi đảo qua, đại thụ che trời xung quanh lúc này phát ra một tiếng trầm muộn rên rỉ, trong tiếng ầm ầm phanh phanh bị chặn ngang tông gãy.

Thân thể hắc xà quấn trên người cự thú kia, ý đồ dùng răng nanh sắc bén cắn mở thân thể đối phương, nhưng mà yêu thú kia da dày thịt béo, tuy rằng mất đi vảy bảo vệ, thế nhưng thân thể vẫn vô cùng mạnh mẽ, răng nanh hắc xà thuận lợi đâm vào trong da đối phương, nhưng mà chỉ đến thế mà thôi, ngược lại bắp thịt mạnh mẽ đem nanh của cậu giữ thật chặt ở bên trong, không vào được cũng lui không ra.

Cự thú phát ra một tiếng gào thét to rõ, sóng âm chấn động đến mức cây cối trong rừng vang lên sào sạt.

Nó một chân đạp đất, toàn bộ đại địa tựa hồ cũng run rẩy theo, cái đuôi tráng kiện rắn chắc lại dị thường linh hoạt quất qua một bên, bộp một tiếng, tàn nhẫn mà đánh vào trên thân rắn đen.

Hắc xà bị đau, thân thể quấn lấy yêu thú theo bản năng lỏng ra, yêu thú kia thừa dịp này dùng hai trảo đem hắc xà cắn trên người mình bóp lấy, lợi trảo sắc bén dễ dàng xuyên thủng thân thể hắc xà, ngắt lấy cậu từ trên người mình kéo xuống.

Ầm một tiếng, hắc xà bị đối phương mạnh mẽ quăng bay đi, trong một trận tiếng nổ vang ầm ầm đụng gãy vài cây đại thụ mới ngừng lại.

“Tê!” Cự xà rơi trên mặt đất, ngay lập tức liền hóa thành một thiếu niên tướng mạo thanh tú, cậu há mồm phun ra một ngụm máu, đầy mặt sợ hãi kéo thân thể về sau.

“A, ngươi ngược lại yếu hơn nhiều so với ta dự liệu.” Cự đại yêu thú kia nhìn từ trên cao xuống theo dõi cậu, bên trong hai con ngươi màu vàng óng tràn đầy băng lãnh cùng tàn khốc.

Nhậm Thiên Lý hoảng sợ nhìn y, chợt ánh mắt sáng lên, nói với ra sau yêu thú: “Mục ca! Cứu tôi!”

Động tác của yêu thú màu đen đột nhiên dừng lại, cả người đều cứng lại rồi, tựa như là một tiếng này của Nhậm Thiên Lý thả ra một tồn tại nào đó làm y cực độ sợ hãi.

Dừng lại tới mười mấy giây, bóng đen hình thể to lớn bỗng nhiên quẩy đuôi, thân thể nhanh chóng nổi lên giữa không trung, lơ lửng giữa rừng cây, là đang muốn đào tẩu!

“Dừng lại!” Nhưng mà, một tiếng quát khẽ trong nháy mắt đem bàn tính của y đánh rơi, yêu thú màu đen khựng lại, thân thể không có cánh nhưng có thể phi hành giữa tầng trời thấp đông một tiếng từ giữa không trung rớt xuống.

Mắt thấy đầu yêu thú kia chớp mắt chạy trốn ra ngoài thật xa từ giữa không trung té xuống, ngón tay Mục Trường Sinh giật giật, nhưng không lại mở miệng. Mà là tiến lên vài bước đỡ Nhậm Thiên Lý nằm trên mặt đất dậy.

“Mục ca, may là anh đã đến rồi.” Nhậm Thiên Lý cảm kích nhìn Mục Trường Sinh, liền quay đầu nhìn lại đầu yêu thú bị ép ngã xuống đất không thể động đậy, lời nói ra khỏi miệng chứa mấy phần run rẩy, “Mục ca, thật không thể tưởng tượng nổi, con yêu thú kia chính là Ứng Thiên!”

Đôi mắt Mục Trường Sinh hơi trợn to, cho dù sớm đã có suy đoán, nhưng mà khi thật sự nghe đến đáp án này trong lòng hắn vẫn không thể ức chế mà chấn động một chút, hắn nhìn sinh vật kia nằm trên mặt đất, bất kể là thân thể hay là đầu đều cực kỳ xấu xí, lắc lắc đầu nói: “Không thể, Ứng Thiên của ta không thể xấu như vậy!”

Yêu thú nằm trên mặt đất, trong cặp thú đồng màu vàng nổi lên một tầng tâm ý tro nguội, có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Nhậm Thiên Lý thấy thế, đáy mắt có một tia khoái ý chợt lóe lên, cậu hơi rũ mắt, lông mi đem dáng vẻ khác thường hoàn toàn che đậy.

“Làm sao không thể? Không phải năng lực của Y Thủy Mi đã chứng minh sao?” Nhậm Thiên Lý ngẩng đầu lên, sốt ruột nhìn Mục Trường Sinh, ánh mắt của cậu tràn đầy khẩn thiết, phảng phất thật sự vô cùng lo lắng cho Mục Trường Sinh, “Anh có biết vào ngày thứ hai anh bị âm khí nhập thể, tôi và Y Thủy Mi tại sao đột nhiên rời đi không? Bởi vì Ứng Thiên suýt chút nữa đem giết tôi cùng Y Thủy Mi, cũng bởi vì Y Thủy Mi không cẩn thận phát hiện bí mật của y, cho nên y muốn giết chúng ta diệt khẩu. Lúc đó tôi và Y Thủy Mi không phải đột nhiên có việc rời đi, chúng tôi là chạy đi.”

Sắc mặt Nhậm Thiên Lý đầy kích động, trong mắt còn lưu lại mấy phần sợ hãi, “Sau đó tôi và Y Thủy Mi vẫn luôn không dám cùng đi với hai người, kỳ thực cũng muốn nhắc nhở anh, nhưng là…” Nhậm Thiên Lý dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng là sau đó anh cùng Ứng Thiên xác định quan hệ, cho nên, cho nên…”

Nhậm Thiên Lý không có tiếp tục nói hết, nhưng ý tứ cậu muốn biểu đạt Mục Trường Sinh đã nghe hiểu, hắn liếc mắt nhìn yêu thú bên kia một cái, mở miệng nói: “Tôi không nghĩ tới, còn có tầng duyên cớ này.”

“Mục ca, hiện tại anh định làm như thế nào?” Nhậm Thiên Lý tiểu tâm mà liếc mắt nhìn yêu thú kia một cái, mặc dù đối phương đã hoàn toàn không có năng lực hoạt động, mà từng trải vừa nãy vẫn để cho lòng cậu còn sợ hãi.

“Cái này không cần phải gấp.” Mục Trường Sinh từ từ nói. Hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt của thiếu niên trước mặt, nhìn đáy mắt cậu mang một tia thần sắc giả bộ, tiếp tục nói: “Có một việc, tôi nghĩ nên nói cho cậu.”

Nhậm Thiên Lý lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Mục Trường Sinh nói: “Tôi khi còn bé gặp đại nạn, gia tộc bị diệt, người nhà đều chết.” Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nhắc đến chuyện này, đáy mắt Mục Trường Sinh vẫn như cũ xẹt qua mấy phần bi thương. Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi, vốn là cũng có thể chết trong tràng đại hỏa kia. Nhưng mà sau đó, có một cự đại hắc xà đã cứu tôi.” Mục Trường Sinh nhớ lại nói: “Vào lúc đó trong mắt tôi, con rắn kia thật sự là vô cùng lớn, thân thể khổng lồ của y từng tầng từng tầng quấn lên người tôi, dùng thân thể vì tôi chặn lại hết thảy thương tổn. Trong ký ức cuối cùng, chính là y bị đại hỏa thương tổn phần sau.”

Nghe đến Mục Trường Sinh tự thuật, sắc mặt Nhậm Thiên Lý từ nghi hoặc dần dần trở nên kích động, “Lẽ nào, năm đó phụ thân tôi, là vì cứu anh, cho nên mới…”

Nhưng mà trong mắt Mục Trường Sinh không có bất kỳ ý cười nào, hắn cũng không nhìn Nhậm Thiên Lý, mà là đưa nhìn đến yêu thú nằm ở phía xa không nhúc nhích, “Chuyện này, trừ cậu ra, tôi chỉ nói cho hai người, hai người kia, một đã sớm qua đời, một người cũng không ở trên thế giới này. Cậu là làm sao mà biết được?” Hắn nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, ánh mắt đột nhiên sắc bén.

Nhậm Thiên Lý đối diện ánh mắt Mục Trường Sinh, có chút mê man mà lắc đầu một cái, nói: “Không phải anh nói cho tôi biết sao?”

Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà những gì tôi nói không phải sự thực.”

Đồng tử Nhậm Thiên Lý co rụt lại.

Chỉ nghe Mục Trường Sinh nói tiếp: “Năm đó tôi nói cho hai người kia, cũng không phải sự thực. Vào lúc ấy, tôi tuổi quá nhỏ, còn gặp đại biến, dưới nhiều sự đả kích như vậy, ký ức cũng xuất hiện hỗn loạn, tôi cho là đã cứu tôi chính là một hắc xà, kỳ thực đó là một Giao Long sắp tiến hóa.”

Ánh mắt Nhậm Thiên Lý âm tối lại, cũng không thấy cậu làm ra động tác thế nào, thân thể lại giống như một đạo u linh đột nhiên tung bay về phía sau.

Mục Trường Sinh vẫn như cũ đứng bất động tại, ánh mắt ngạo nghễ mà liếc cậu một cái, “Ngươi cho rằng ta là Ngôn linh sư chỉ nói là nói mà thôi sao? Dừng lại.”

Nhậm Thiên Lý muốn bỏ chạy cũng gặp tình huống giống như Ứng Thiên vừa nãy.

Mục Trường Sinh liếc nhìn Nhậm Thiên Lý đứng tại chỗ một ccais, bước về hướng Ứng Thiên.

Cự đại yêu thú nằm trên mặt đất đã nhận ra được Mục Trường Sinh tiếp cận, toàn thân y căng thẳng, khẩn trương đến không dám mở mắt ra.

Yêu thú này thể tích thực sự quá mức khổng lồ, Mục Trường Sinh từ phía sau đi đến đầu y, dùng đến bốn mươi bước, đứng ở trước đầu, khoảng cách gần như vậy mà quan sát, bất kỳ tù vết trên thân thể yêu thú này đều phóng lớn mấy lần trong mắt Mục Trường Sinh, so với lúc trước, càng xấu.

Mục Trường Sinh tỉ mỉ nhìn vết thương trên người y, ánh mắt lướt qua mỗi một vết bỏng bị lửa thiêu đốt trên người y, cuối cùng dừng trên khuôn mặt loang loang lổ lổ.

Mục Trường Sinh cơ hồ có thể tưởng tượng, lúc trước thân thể này, là thế nào đem hết toàn lực bảo hộ hắn ở dưới thân, là thế nào chịu đựng thống khổ liệt hỏa đốt người, sau khi xác định hắn an toàn thì lặng lẽ rời đi…

Hắn cùng Ứng Thiên, đến cùng có ngọn nguồn như thế nào, đáng giá y làm như vậy?

Hắn muốn chạm vào Ứng Thiên, lại phát hiện hắn vừa tiếp xúc gần đối phương căng chặt, thân thể còn run rẩy nhè nhẹ, nếu không phải hắn dùng ngôn linh, chỉ sợ hiện tại y đã sớm chạy trốn không ảnh.

Hắn đã sớm nói, một khi hắn thật sự xác định tâm ý, là tuyệt đối sẽ không thay đổi, vô luận đối phương biến thành hình dáng gì, kẻ ngu này, coi hắn thành cái gì? Lẽ nào Mục Trường Sinh hắn vẻn vẹn bởi vì thay đổi một túi da thì hoàn toàn phủ định qua lại giữa bọn họ sao?

Nghĩ tới đây, Mục Trường Sinh đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, mở miệng nói: “Cậu quá xấu.”

Quả nhiên, cặp mắt của cự đại yêu thú càng nhắm chặt hơn, thân thể cũng run rẩy càng lợi hại.

Mục Trường Sinh lại nói: “Ứng Thiên của tôi tuyệt đối không thể xấu như vậy.”

Yêu thú không giãy dụa nữa, y nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích, lâm vào yên tĩnh một cách chết chóc, tựa hồ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Lại nghe được Mục Trường Sinh nói tiếp: “Ứng Thiên của tôi, thân thể y khỏe mạnh, thân thể kiện mỹ, tuấn mỹ như tranh vẽ, thực lực mạnh mẽ, thân thể của y hoàn mỹ không một tì vết, không có bất kỳ vết tích tổn thương gì. Vảy của y sắc bén cứng rắn, hoàn chỉnh bao trùm cả người y; đầu của y hoàn chỉnh uy nghiêm, không có bất kỳ tổn thương gì; hình dáng sừng của y hoàn mỹ, cứng rắn không thể phá vỡ…”

Theo mỗi một câu Mục Trường Sinh hạ xuống, thân thể Ứng Thiên phát sinh biến hóa long trời lở đất, bên ngoài thân từ từ bị một tầng ánh bạc nhu hòa bao trùm, thân thể có ngàn vạn vết thương của y giống như một bức họa bị xóa đi vết bẩn, dần dần khôi phục dáng vẻ vốn có. Vảy cứng rắn sắc bén từ trong da sinh ra, bao trùm lên mỗi một chỗ trên thân thể, một đoạn bị gãy của sừng một lần nữa dài ra, mạnh mẽ sắc bén dưới ánh trăng sáng lấp lóa, khuôn mặt loang loang lổ lổ trở nên bằng phẳng bóng loáng, sống mũi bị lột bỏ một nửa như được họa sĩ khéo tay tân trang, trở nên càng thêm tuấn tú anh tuấn so với ban đầu…

Ứng Thiên ngạc nhiên mà cảm thụ tất cả trên người mình, thân thể của y dần dần thu nhỏ, biến trở về hình người.

Thân thể không còn là cơ thể lúc trước bị ngọn lửa thiêu đốt cháy đen khủng bố, mà là hiện ra một tầng trắng noãn như ngọc tỏa sáng êm dịu. Y sờ sờ mặt của mình, xúc cảm nhẵn nhụi trơn nhẵn mà không phải lồi lõm đáng sợ trong quá khứ…

Y lăng lăng nhìn Mục Trường Sinh, từ trong ánh mắt của hắn, nhìn thấy một cơ thể hoàn mỹ của chính mình…

Ánh mắt Mục Trường Sinh ôn nhu nhìn chăm chú người trước mắt, tóc của y đen tuyền chẳng khác nào đêm tối, lại bị ánh trăng nhiễm lên một tầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, vầng trán của y tuấn tú đến như một bức tranh, lại anh khí bức người; con mắt của y là màu vàng, dường như được ánh mặt trời tô điểm, lộ ra sức sống tràn trề; mũi y cao thẳng thẳng tắp, như một ngọn núi cao ngạo, đôi môi hồng hào đẹp đẽ… Khuôn mặt này gần như giống lúc trước như đúc, nhưng không có loại cảm giác ngụy trang không thật như trước, không có một chỗ không tinh xảo, không có một chỗ không hợp tâm ý của hắn.

Mục Trường Sinh cho là Ứng Thiên sẽ hết sức cao hứng, ai biết trên mặt y trái lại lộ ra bất an, y nhìn Mục Trường Sinh, âm thanh run rẩy, mang theo khủng hoảng không có cách nào che giấu, “Thân thể này của tôi trị nhiều năm như vậy đều không tốt lên. Anh… Anh nói, anh hao phí bao nhiêu tâm lực?”

Vừa dứt lời, liền thấy Mục Trường Sinh nguyên bản đang yên đang lành đứng ở trước mặt y cả người run lên, khóe môi chảy ra một đường máu.

Đồng tử Ứng Thiên gần như co lại thành một sợi dây nhỏ, y xông tới đỡ lấy thân hình bất ổn của Mục Trường Sinh, ngón tay phát run tìm mạch hắn, quả nhiên phát hiện thân thể y thật vất vả nuôi đến khỏe mạnh một chút lại biến thành bộ dáng ban đầu, thậm chí so với lúc đầu còn suy yếu hơn. Trong lòng y vừa hoảng loạn vừa sốt ruột, không khỏi trách nói: “Anh nói anh khi đó thức tỉnh cái năng lực này có ích lợi gì a! Anh đây là cứu người sao? Anh đây là lấy mạng của mình đi đổi a!”

Mục Trường Sinh lau đi máu bên môi, đôi môi tái nhợt giật giật, phun ra một câu, “Không ngại, tôi sớm đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”

Ứng Thiên nhìn hắn, “Có ý gì?”

“Mười lăm năm trước, người cứu tôi từ trong tay Tán Ách Quân, chính là cậu!” Mục Trường Sinh nhẹ giọng nói: “Tôi luôn luôn tìm cậu.”

Ứng Thiên muốn cắt máu của mình, lại phát hiện mình bây giờ căn bản không có cách nào xuống tay với chính mình, chỉ có thể cúi người ôm lấy Mục Trường Sinh, “Tôi bây giờ đưa anh đi tìm thầy thuốc.”

“Vô dụng.” Mục Trường Sinh lắc đầu một cái, “Đại phu ở đây không trị hết cho tôi được. Cậu thả tôi xuống dưới, trước tiên để tôi hảo hảo ngủ một giấc.”

Ứng Thiên không chịu, “Anh chớ ngủ, nếu nhắm mắt, tôi… Trong lòng tôi sợ hãi.”

Mục Trường Sinh nở nụ cười, động viên nói: “Không sợ, này cũng không phải phim truyền hình, ngủ một giấc thì không tỉnh lại nữa. Tôi chỉ là nghỉ ngơi một chút mà thôi.”

Ứng Thiên vẫn thật sợ hắn sẽ không tỉnh lại, nhưng mà Mục Trường Sinh nói không có sai, bác sĩ ở đây, căn bản không cwusu được hắn. Y chỉ có thể ngồi xuống tại chỗ, thay đổi tư thế ôm Mục Trường Sinh vào trong ngực, để cho hắn nghỉ ngơi dễ chịu một chút.

Mục Trường Sinh dường như cực kỳ mệt mỏi, mắt nhắm lại liền ngủ, Ứng Thiên nhìn bộ dáng hắn mặt tái nhợt, không nhúc nhích, bất an cùng khủng hoảng từng trận dâng lên. Nhưng mà y lại không dám đánh thức hắn, mãi đến tận một tiếng sau, nhìn Mục Trường Sinh không có động tĩnh gì, y mới nhỏ giọng kêu: “Trường Sinh, Trường Sinh… Tỉnh lại đi, Trường Sinh?”

Sắc mặt Mục Trường Sinh tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nằm ở trong khuỷu tay y. Giống như quỷ thần xui khiến, Ứng Thiên đưa tay ra, thăm dò hơi thở của hắn, nơi đó, không có bất kỳ khí tức gì.

“Trường Sinh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui