Tối Cường Ngôn Linh Sư

A Lương năm nay mười lăm tuổi, vào lúc này năm ngoái, cậu đã thức tỉnh rồi. Năng lực kế thừa tự phụ thân Mục Trường Sinh, cũng là năng lực ngôn linh.

Bất quá có lẽ bởi vì chịu quy tắc hạn chế, A Lương sau khi giác tỉnh thực lực so với một phần mười phụ thân cậu năm đó cũng không đuổi kịp, ngôn linh cũng khi linh khi không, năng lực không lớn, hạn chế cũng không thiếu.

Biết rằng không có cách nào như phụ thân mở miệng thành pháp, A Lương liền đi con đường vũ giả. Còn nhỏ tuổi liền đem gân cột rèn luyện đặc biệt cường tráng, đừng nói thiếu niên lớn lên bằng cậu, chính là ba, năm thức tỉnh giả cùng lên, dưới tình huống đối phương không dùng tới năng lực thiên phú, A Lương cũng tự tin mình tuyệt đối sẽ không thua.

Dưới tình huống như vậy, cậu đối với bạn cùng lứa ở học viện cũng có chút nhìn không thuận mắt.

Cả phòng học cũng không đi, A Lương đến học viện, trực tiếp tìm đại thụ cành lá xum xuê bò lên, đi ngủ đây.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, lại phát hiện có hai thiếu nữ đứng ở dưới gốc cây mình ngủ, nâng một quyển sách xem, một bên xem một bên phát ra tiếng cười kỳ quái.

Cậu vốn cũng không thế nào thích xem sách, thế nhưng vào lúc này mới vừa tỉnh ngủ không thể ngủ tiếp, không có chuyện làm tẻ nhạt cực kì, nhìn thấy hai thiếu xem sách rất hưng phấn, cảm thấy được vậy khẳng định là bản sách hay vô cùng đáng giá xem. Vì vậy thân thể dễ dàng xoay một vòng trên cây, mũi chân ôm lấy thân cây đổi chiều mà xuống, trực tiếp đối diện hai thiếu nữ nói: “Hai vị cô nương, có thể cho tôi mượn xem…”

“A!”

“A!”

Miệng đồng thanh phát ra tiếng thét chói tai che đi tất cả lời phía sau của cậu. A Lương treo ngược ở trên cây, tóc dài trước khi ra cửa buộc chỉnh tề lúc này cùng treo ngược giữa không trung, còn dính vào một chiếc lá.

Cậu tiện tay đem lá cây dính trên tóc lấy xuống cho vào trong miệng, cà lơ phất phơ không giống một thế gia công tử, trái lại như một tiểu lưu manh đầu đường.

Hai thiếu nữ bị kinh sợ lúc khắc này đã sớm chạy trốn không ảnh, A Lương bĩu môi, không để ý tới bọn họ, nhìn thấy quyển sách bị rơi trên mặt đất ánh mắt sáng lên.

Nhổ ra chiếc lá trong miệng, cậu từ trên cây nhảy xuống, nằm trên mặt đất vỗ vỗ bụi bặm trên sách, trực tiếp lật xem.

“Cơ ngã sở nguyện?” Tên này là gì, kỳ quái như thế?

A Lương mở ra trang thứ nhất, trên tờ giấy trắng như tuyết in vài chữ “Thành văn học Tấn Giang”. Cậu cau mày nghĩ một hồi, “Từ khi nào có một toà thành như vậy, mình tại sao không biết?”

Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng cậu xem, cậu tiếp tục nhìn xuống.

【 vai chính: Triệu Tử Kỳ, Cung Huyền 】

“Triệu Tử Kỳ, Cung Huyền? Là hai người kia.” Học viện hiện tại A Lương theo học là mười năm trước tập trung đông đảo lực lượng thế gia dựng thành, chuyên môn bồi dưỡng con cháu các gia tộc. Cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung, lễ nghi phép tắc con cháu thế gia nhất định phải nắm giữ, tri thức đương nhiên sẽ không hạ xuống, mặt khác học tập chưởng khống linh lực trước khi thức tỉnh cùng với một ít thủ đoạn phòng thân chủ yếu cũng là chương trình học đứng đầu.

Trong bách tộc vốn không có Triệu gia, thế nhưng hơn mười năm trước, tiểu thúc thúc của A Lương, cũng chính là thân đệ đệ Mục Trường Sinh, Mục Trường Phong lợi dụng Vọng Hư kính khai thông một thông đạo đến một thế giới khác, Triệu gia cùng bọn họ cách một thế giới, cùng Quý gia và Tả gia dần dần di chuyển đến đây, còn có một vài tán tu ở thế giới khác kia.

Chỉ là những gia tộc mới vừa di chuyển lại đây tuy rằng thực lực cũng không tính yếu, mà chẳng hề được hậu đại thế gia cắm rễ thâm hậu đặt trong mắt. Bố cục Khánh quốc mấy trăm năm cũng không đổi qua, thế lực phân chia cũng hết sức rõ ràng. Cơ hồ mỗi một miếng thổ địa đều có chủ, ai sẽ nguyện ý để cho mấy gia tộc đột nhiên xuất hiện cạnh tranh tài nguyên vốn không thế nào dư dả với mình.

Bởi vậy những người này khi mới vừa lại đây rất bị xa lánh.

Cũng may Quý Trạch cùng Mục Trường Phong có tầng quan hệ mọi người ngầm hiểu kia, để những gia tộc khác chấp nhận những người di chuyển lại đây đều là phụ thuộc Mục gia, mà Mục gia cũng không keo kiệt cung cấp cho mấy nhà một mảnh khu vực để phát triển. Này mới chậm rãi ổn định lại.

Mà Triệu Tử Kỳ cùng Cung Huyền, theo thứ tự là con em trẻ tuổi khá xuất sắc của hai nhà Triệu Cung thế hệ này, hai người đều so với A Lương lớn hơn hai tuổi.

Khác với A Lương ở trong bị người ghét, hai người này bởi vì tướng mạo tuấn tú cùng cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, vẫn luôn rất được người hoan nghênh, bằng hữu cũng nhiều, ra vào thường thường kéo nhóm, kết bè kết lũ, đi tới chỗ nào náo nhiệt chỗ nấy.

A Lương gặp qua hai người kia mấy lần, đối với hai kẻ được bình chọn danh hiệu đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử toàn học viện khịt mũi coi thường, mỗi khi nhìn thấy hai người này, trong lòng cậu xẹt qua một câu nói, tên làm vườn nhà ta có dung mạo so với các ngươi còn dễ nhìn hơn.

Nhưng mà hai người như vậy cũng có người vì bọn họ viết sách, dựa vào cái gì?

A Lương tẻ nhạt cùng cực mang theo một loại bất mãn không rõ mở ra nội dung chính văn đọc, chỉ là càng xem, sắc mặt của cậu càng ngày càng quỷ dị. Bất tri bất giác đọc lên thành tiếng.

“Cung Huyền nắm eo Triệu Tử Kỳ, ngón tay tại vị trí nào đó bên hông hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, Triệu Tử Kỳ liền cảm thấy cả người tê dại…” Ngón tay A Lương ở bên hông đâm tới đâm lui, vẫn không có tìm tới được vị trí chế phục địch nhân dễ như ăn cháo kia.

“Cung Huyền cúi đầu, đôi mắt ẩn tình nhìn Triệu Tử Kỳ trong lồng ngực, một tay ôm lấy hắn, một tay dò vào trong y phục hắn, đầu ngón tay tại nơi nào đó trước ngực nhẹ nhàng vạch một cái, Triệu Tử Kỳ liền cảm thấy một luồng điện trong nháy mắt bao phủ toàn thân, cả người không khỏi run rẩy…” A Lương cũng tại trước ngực mình sờ soạng một cái, chết sống không cảm giác được dòng điện, không khỏi có chút buồn bực nhíu mày, “nơi nào đó” rốt cuộc là nơi nào, người viết sách hơi quá đáng, cũng không viết rõ ràng.

Tuy rằng tính tình khác hẳn, thế nhưng A Lương vẫn là lớn lên bên cạnh Mục Trường Sinh, mà Mục Trường Sinh làm sao có khả năng sẽ cho cậu xem những tạp thư không quá quan trọng? Từ nhỏ đến lớn, thư tịch A Lương tiếp xúc không có chỗ nào mà không ẩn chứa đạo lý lớn kinh điển, điều này khiến cho A Lương ngộ nhận, đó chính là, cậu cho là tất cả thư tịch đều là tốt, đều có đạo lý lớn như thánh nhân nói.

Cho nên lúc này tuy rằng mơ hồ cảm thấy không đúng, thế nhưng cậu vẫn ôm một loại thái độ học hỏi, muốn nhanh một chút nắm giữ loại phương pháp có thể không uổng nửa điểm linh lực đem kẻ địch chế phục.

Cung Huyền thân thể nhỏ yếu, linh lực cũng thấp, Triệu Tử Kỳ lại cao to kiên cường, trong sách nói Cung Huyền dùng loại biện pháp này dễ dàng đem Triệu Tử Kỳ rõ ràng mạnh hơn y rất nhiều thoải mái chế phục, nếu như cậu cũng học xong, thực lực nhất định có thể nâng cao một bước.

Ôm ý nghĩ như thế, A Lương tiếp tục xem tiếp.

“Cung Huyền đột nhiên đem Triệu Tử Kỳ đẩy lên trên đất… Triệu Tử Kỳ giãy dụa muốn phản kháng, lại bị Cung Huyền dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ xoa nhẹ tại bộ vị nào đó dưới rốn ba tấc một cái… Thân thể Triệu Tử Kỳ cứng lại rồi, tay chân dưới đòn đánh này cũng mất đi khí lực, chỉ có thể mặc cho Cung Huyền làm…” Lại là một bộ vị nào đó, A Lương gấp đến độ vò đầu bứt tai, một bộ vị nào đó rốt cuộc là vị trí nào a!

Cùng lúc đó, một bên khác trong học viện đã xôn xao cả lên.

Cung Huyền cùng Triệu Tử Kỳ vừa mới học xong một khóa kỳ nghệ, đang tại lúc đông đảo học sinh chen chúc chậm rãi đi ra phòng học, nhưng mà mới vừa xuống bậc thang, Cung Huyền thân thể thon gầy bỗng nhiên đem Triệu Tử Kỳ thân hình cao lớn ôm vào trong ngực.

Học sinh khác chỉ cho là Triệu Tử Kỳ mới vừa trượt té lộn mèo một cái vừa vặn được Cung Huyền đỡ lấy, cũng không có suy nghĩ nhiều, nào ngờ sau một khắc, tay Cung Huyền duỗi vào trong vạt áo Triệu Tử Kỳ! Sau khi duỗi vào còn sờ tới sờ lui, động tác vô cùng hèn mọn.

Mà Triệu Tử Kỳ bị mọi người cho là sẽ thẹn quá thành giận thì lại đỏ cả mặt, mắt hiện ra thủy quang, lại như… lại như thiếu nữ hoài xuân!

Ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, dĩ nhiên… dĩ nhiên… Rất nhiều học sinh nói không ra lời, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh phát sinh trước mắt.

===

“Ngón tay cung Huyền cách một tầng quần áo, dọc theo gò núi vẫn luôn du tẩu đến bình nguyên… Gặp phải địa phương nhô ra, liền dừng lại chốc lát, trằn trọc vê mài…” A Lương càng xem càng hồ đồ, mới vừa không phải đang giảng thuật chế địch sao? Làm sao đột nhiên lại là gò núi rồi bình nguyên? Địa phương nhô ra nào? Gò đất nhỏ? Nhưng mà gò đất nhỏ cùng chế phục Triệu Tử Kỳ có quan hệ gì?

“Tay Cung Huyền vẫn luôn uyển chuyển du tẩu, một đường tìm được hậu đình Triệu Tử Kỳ…” Hậu đình? Nhà chính sau sân trước? A Lương cau mày khổ sở suy nghĩ, hậu đình này khẳng định không phải chỉ nhà chính sau sân trước, nhưng mà nếu như không phải nhà chính sau sân trước vậy là cái gì? Hậu đình đến cùng ở nơi nào?

A Lương vẫn còn xoắn xuýet, không lưu ý đã có một đống người hướng về phía cậu đi tới.

Cung Huyền và Triệu Tử Kỳ quần áo tán loạn, dáng vẻ chật vật tách ra xa xa, nhưng vẫn dẫn đầu đi đằng trước.

Hai người nhìn thấy A Lương ngồi xổm dưới tàng cây đọc sách, không hẹn mà cùng quát to một tiếng, “Mục Lương, quả nhiên là ngươi!”

Vào lúc này A Lương bỏ qua một ít miêu tả đọc khó hiểu, liền niệm một câu, “Triệu Tử Kỳ ngâm nga một tiếng…”

Triệu Tử Kỳ xông lên trước nhất bỗng nhiên cả người cứng đờ, không khống chế được mà phát ra một tiếng rên rỉ.

Mọi người:…

A Lương cũng là sợ ngây người, cậu không nghĩ tới cậu căn bản là không có định dùng ngôn linh, kết quả ngôn linh thường mất linh vào lúc này cư nhiên hiệu nghiệm!

Cung Huyền một thân bạch y tán loạn, đầy mặt bi phẫn lên án: “Mục Lương, ta và Tử Kỳ huynh với ngươi không thù không oán, ngươi vì sao… Vì sao phải ở trước mặt mọi người, làm nhục chúng ta như vậy.”

A Lương bị phản ứng của Cung Huyền làm cho sững sờ, cậu còn vài tháng nữa mới tròn mười lăm tuổi, căn bản không phải nhà thông thái, chỉ khờ dại cho là trong sách viết là một loại công pháp lợi hại. Vào lúc này thấy Cung Huyền và Triệu Tử Kỳ mang theo rất nhiều người tới hung hăng, chút tâm lý bởi vì khống chế không tốt ngôn linh mà sinh ra hổ thẹn lập tức bị đập không còn, trong lòng nói: Coi như ngôn linh tạo nên tác dụng, nhưng mà ta cũng giúp bọn họ thực tiễn một môn công pháp, bọn họ không cảm kích ta cũng thôi, bây giờ lại tìm ta phiền phức, muốn ăn đòn!

===

“Sau đó chúng con liền đánh nhau a!” A Lương vào lúc này trên mặt còn mang theo vài phần đắc ý cùng kiêu ngạo, “Bọn họ ỷ vào lớn tuổi và nhiều người bắt nạt con, sau đó còn không phải là từng người từng người bị con đánh cho răng rơi đầy đất ha ha.”

Mục Trường Sinh:…

Ứng Thiên:…

Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mục Trường Sinh mở miệng trước, “A Lương đã mười lăm tuổi, chuyện này… anh không dạy nó?”

Ứng Thiên lắc đầu nói: “Tôi nghĩ anh sẽ dạy nó nha?”

Mục Trường Sinh có chút đau đầu ấn ấn mi tâm, nhìn về phía A Lương, “Đánh xong, đám người Cung Huyền và Triệu Tử Kỳ đâu?”

A Lương dương dương tự đắc, “Con sau khi đánh xong ngay lập tức trở về, những người kia hiện tại phỏng chừng còn nằm trong học viện đấy!”

Nhưng mà sau một khắc cậu đắc ý liền bị một chậu nước lạnh dập tắt, chỉ nghe Mục Trường Sinh nghiêm nghị nói: “Ngày mai con mang lễ vật, tự mình đi hai nhà Cung Triệu chịu đòn nhận tội.”

A Lương vẻ mặt đau khổ, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

Mục Trường Sinh mặt không thay đổi nhìn lại, vô cùng hờ hững bỏ thêm một cái, “Tối hôm nay đi phòng nhỏ diện bích một đêm, nghĩ rõ ràng con đến tột cùng sai ở chỗ nào. Ngày mai sau khi con thỉnh về, phụ thân sẽ tìm vài cuốn sách cho con xem. Không biết ghi nhớ lại hỏi.”

Cứ như vậy, A Lương bị thị vệ lãnh khốc vô tình kéo vào phòng nhỏ.

===

Đêm khuya, Mục Trường Sinh phất tay một cái, chim trắng nhỏ dừng trên bàn trong nháy mắt hóa thành một tờ giấy bay tới trước mặt hắn. Hắn đọc nhanh như gió xem xong phong thư này, hơi khẽ thở ra một hơi.

Ứng Thiên đem thức ăn khuya đặt trước mặt hắn, hỏi: “Thế nào? Bên kia nói thế nào?”

Mục Trường Sinh nói: “Cũng may đứa nhỏ A Lương này không đem cái đoạn kia đều niệm xong, hai đứa bé Cung Huyền cùng Triệu Tử Kỳ chỉ là ở trước mặt mọi người sờ soạng mấy lần, cũng không có xảy ra sai lầm lớn. Bây giờ chỉ là chút tổn hại mặt mũi cộng thêm bị thương ngoài da thôi, không có vấn đề quá lớn. Chỉ là đứa bé A Lương này, sau đó phải quản giáo càng thêm nghiêm ngặt. Ngôn linh ngôn linh, lời đã nói ra không thể thu trở lại.”

Nhìn đáy mắt Mục Trường Sinh nặng nề tâm tình, Ứng Thiên biết hắn nhất định nghĩ tới việc vô ý hại chết Diêm Quy, y cúi người nhìn Mục Trường Sinh, cắn lỗ tai của hắn nói: “Ngôn linh không sai a, chúng ta ngày hôm nay thử xem?”

Một câu nói này quả nhiên đem lực chú ý của Mục Trường Sinh dời đi. Hắn đứng lên, ôm chặt người trước mắt.

Ánh đèn trong phòng không hề có một tiếng động dập tắt, hai người trong căn phòng một mảnh đen nhánh lảo đảo ngã lên giường…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui