Tối Cường Ngôn Linh Sư

A Lương xuyên qua thông đạo dùng Vọng Hư Kính liên thông, một chân bước vào một gian phòng sáng ngời rộng rãi.

Trên cửa sổ treo rèm màu trắng, vẫn luôn rủ xuống tới mặt đất, trên bàn sách bên cạnh giường lớn vàng nhạt bày một máy tính xách tay, trên ngăn kéo phía dưới cắm một chìa khóa màu đen.

A Lương tùy ý nhìn lướt qua, quay người mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một cái áo len quần bò.

Bởi vì thông đạo hai giới là do thúc thúc cậu chưởng khống, cho nên A Lương không cần cùng những người khác chen tại một cái thông đạo công cộng, mà là có một thông đạo chuyên biệt thông đến phòng cậu. Hiện tại căn phòng cậu đang đứng này, chính là gian phòng tại Hoa quốc thúc thúc chuẩn bị cho cậu.

A Lương thuần thục đổi áo len quần bò Hoa quốc, đem đầu tóc cột thành đuôi ngựa, lại đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai màu denim liền ra ngoài.

Hiện tại trong căn biệt thự này rất yên tĩnh, chủ nhân cũng không ở, chỉ có một bảo mẫu Lý a di lưu lại trong biệt thự.

Nhìn thấy A Lương bỗng nhiên từ căn phòng vốn không có một bóng người đi ra, Lý a di không chút nào cảm thấy kinh ngạc, trái lại còn hướng A Lương cười cười, “Lần này lại đây ở sao không sớm thông báo hai vị tiên sinh a, bọn họ ngày hôm nay tham gia chương trình, buổi tối mới có thể trở về.”

A Lương lễ phép cười nói: “Không có chuyện gì đâu a di, ngược lại con còn phải ở chỗ này chừng mấy ngày đây!” Ít nhất đến chờ phụ thân quên mất cậu lại trở về.

Lý a di nhiệt tình hòa ái đi đến nhà bếp cắt mấy đĩa hoa quả, bảo A Lương đến ăn.

A Lương cũng có một đoạn thời gian thật lâu không có đi qua bên này, hiện tại chỉ muốn đi ra bên ngoài đi dạo, hận không thể để Lý a di xem như không nhìn cậu. Mà cuối cùng cậu vẫn là đem hoa quả Lý a di gọt ra đều ăn mới xuất môn.

Không khí ở bên này có chút vẩn đục, không sánh được Đại Khánh. Bất quá A Lương ngược lại không có chút nào lưu ý, xét thấy lần trước tới bên này đã là chuyện mấy tháng trước, cậu trước tiên lấy điện thoại di động ra quét một chút tin tức mấy tháng gần đây, miễn cho cùng bên này tách rời quá nhiều.

Vừa mở ra trang đầu, tin ở dòng đầu liền nhảy ra.

“Ảnh đế Mục Trường Phong tuyên bố thoái ẩn.”

A Lương nhíu nhíu mày, “Tiểu thúc thúc muốn thoái ẩn? Không đóng phim? Như vậy sao được đây? Thúc ấy đóng phim truyền hình và điện ảnh đều rất đáng xem!”

A Lương gật đầu một cái, nhấn vào một đường link chương trình phỏng vấn phát sóng trực tiếp mà Mục Trường Phong tham dự.

A Lương liếc mắt nhìn địa chỉ, ra cửa đón xe đi đến nơi Mục Trường Phong thu sóng.

Đến nơi, A Lương ngẩng đầu nhìn mấy chữ to vàng rực rỡ cao ốc Hồng Nghệ điện ảnh và truyền hình, đang muốn đi vào, dư quang lại liếc về một bóng người quen thuộc.

Cái người kia thân hình cao gầy, đứng thẳng như tùng, tướng mạo tuấn tú ôn hòa, tóc dài buộc lỏng vắt trên vai.

Tuy rằng hắn không mặc đạo bào, thế nhưng A Lương vẫn là nhìn một lần là nhận ra đây là tổ phụ Túc Thanh Nguyên mấy năm không gặp!

Mặc dù cha Ứng Thiên của cậu vẫn luôn gọi thẳng tên huý, nhưng A Lương tự nhận chính mình vẫn là rất lễ phép, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Túc Thanh Nguyên đều vô cùng tôn kính mà xưng hô tổ phụ.

Vào lúc này ở đây gặp phải tổ phụ, dùng giáo dưỡng của A Lương làm sao có khả năng không đi chào hỏi? Nhưng mà A Lương còn đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy một nam nhân âu phục giày da từ tiệm cà phê sau lưng tổ phụ đuổi tới.

A Lương lập tức nhận ra đây là Triệu Thành An dòng chính Triệu gia theo đuổi tổ phụ của mình mười mấy năm cũng không thể đuổi tới tay.

Bởi vì tràng ô long mấy ngày trước kia, A Lương vào lúc này nhìn thấy đại bá Triệu Thành An của Triệu Tử Kỳ còn có chút ngại, bởi vậy cũng không có lập tức đi lên phía trước. Ngay tại lúc cậu do dự chỉ một phút ngắn ngủi như vậy, Triệu Thành An đã đem tổ phụ của cậu mang tới trong quán cà phê.

Nhìn nụ cười thân thiện trên mặt Triệu Thành An, A Lương nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn, vị Triệu bá bá Triệu Thành An này mười mấy năm cũng không thể truy nổi tổ phụ, nhưng phàm có vạn nhất a, vạn nhất tổ phụ bị hắn mười mấy năm như một ngày ngày tử triền lạn đả truy vào tay, thật trở thành nam nhân tổ phụ cậu, vậy Triệu Tử Kỳ… Chẳng phải liền có bối phận thúc thúc mình?

Chỉ tới chỉ cần sau này cậu nhìn thấy Triệu Tử Kỳ đều gọi y một tiếng thúc thúc, A Lương liền cảm thấy khắp toàn thân đều không thích hợp.

“Không được, nhất định phải ngăn cản cái người Triệu Thành An này!” A Lương quyết định chủ ý, liền lén lút đi theo.

Cậu trốn sau một chậu cây cỡ lớn trong tiệm cà phê, dựng đứng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia.

Tuổi thọ thức tỉnh giả đều so với người bình thường dài lâu hơn, cho nên Triệu Thành An năm nay mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua vẫn dáng vẻ trẻ tuôi trên dưới ba mươi.

Niên kỷ Túc Thanh Nguyên cơ hồ so với Triệu Thành An là gấp đôi, nhìn qua so với Triệu Thành An còn trẻ hơn, chỉ là chỉ cần nhìn thẳng mắt hắn, sẽ không ai có thể hiểu sai tuổi hắn, trên người Túc Thanh Nguyên, mang theo một loại sương gió trải qua năm tháng.

“Đã lâu không gặp.” Túc Thanh Nguyên nhẹ nhấp một miếng cà phê, cười nói.

“Đúng vậy, một năm lẻ bảy ngày.” Triệu Thành An hết sức rõ ràng nói. Anh nhìn Túc Thanh Nguyên, “Tôi còn tưởng rằng năm nay cũng không có cơ hội nhìn thấy anh, không nghĩ tới anh sẽ trở lại thế giới này.”

Túc Thanh Nguyên đối tâm ý của đối phương rõ rõ ràng ràng, nhưng hắn đến cùng không phải người tuổi trẻ, không nói ra được lời nói quá trắng trợn đi thương tổn đối phương, bởi vậy chỉ gật gật đầu, nói: “Mấy năm qua tôi luôn luôn đi du lịch các nơi ở Khánh quốc, mấy ngày trước chợt nhớ tới ở bên này cũng có một vài bằng hữu, liền tới gặp một chút.”

“Vậy lần này anh sẽ ở lại bao lâu?” Triệu Thành An cẩn thận nói, chờ đợi trong giọng nói hết sức rõ ràng.

Túc Thanh Nguyên hơi dừng lại một chút, nói: “Đại khái một tuần đi, qua mấy ngày tôi dự định quay về Khánh quốc, đến một quốc gia khác xem thử.”

“Như vậy sao.” Triệu Thành An đáp một tiếng, tâm tình có chút thấp.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ.

A Lương đứng ở sau bồn hoa có chút khinh thường hừ một tiếng, chỉ như vậy còn muốn truy tổ phụ cậu! Nằm mơ! Cậu sẽ không để cho Triệu Tử Kỳ biến thành thúc thúc cậu!

Tại lúc này, nhân viên phục vụ đi ngang qua bên người Triệu Thành An thân hình thoắt một cái, cà phê trong tay liền đổ ra ngoài.

Vốn là dùng năng lực Triệu Thành An có thể trực tiếp tránh né, nhưng mà anh lúc này không biết đang suy nghĩ gì, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mà Túc Thanh Nguyên căn bản không đem Triệu Thành An để ở trong lòng, cũng sẽ không chú ý tình huống anh thế nào, cho là anh có thể tránh ra nên cũng không đi nhắc nhở.

Kết quả, một tách cà phê nóng kia tất cả đều giội lên y phục Triệu Thành An.

Áo vest của Triệu Thành An khoát lên trên ghế dựa, lúc này trên người chỉ mặc một áo sơ mi trắng thật mỏng, bị cà phê nóng hắt lên, anh thân thể cường hãn ngược lại không cảm giác đau đớn gì, chỉ là áo sơ mi đã không thể gặp người.

Nhân viên phục vụ thấy hắt lên người khách nhân, vội vàng khom người áy náy, biểu tình trên mặt biểu tình giống như là muốn khóc.

Triệu Thành An cũng không phải người tính toán chi li, thấy phục vụ này không phải cố ý, phất tay một cái để cô đi xuống.

Chỉ là chuyện lại một lần ở trước mặt người trong lòng không còn hình tượng này làm cho anh vô cùng ủ rũ.

Anh dùng khăn giấy tùy tiện xoa xoa, có chút buồn bực mà mở ra mấy nút ở phía trên của áo sơ mi, mà ánh mắt khi nhìn Túc Thanh Nguyên vẫn theo bản năng thả nhẹ âm thanh, “Xin lỗi, tôi trước đi phòng rửa tay một chút.”

“Chờ đã!” Túc Thanh Nguyên lại đứng lên, đem anh ấn về chỗ ngồi. Sau đó tại trong ánh mắt không rõ của Triệu Thành An, lấy tay gỡ bỏ áo sơ mi của anh, lộ ra lồng ngực rộng lớn rắn chắc màu mật ong.

Triệu Thành An nghi hoặc mà hỏi: “Làm sao vậy?” Anh đương nhiên sẽ không mơ hão Túc Thanh Nguyên bỗng nhiên đối với anh có ý tứ, chỉ là cho rằng trên người có thứ gì đưa tới Túc Thanh Nguyên chú ý.

Túc Thanh Nguyên lại nhìn ngực anh, nơi đó có một đạo long văn màu đen như ẩn như hiện, chỉ có hắn có thể nhìn rõ ràng. Nhiều năm như vậy, hắn đi khắp sơn hà đại xuyên, lại không nghĩ rằng, người hắn muốn tìm, vẫn ở trước mắt… Kỳ thực hắn sớm nên nghĩ tới, năm đó người kia tại sao cố tình bám vào trên người Triệu Thành An, tại sao không nói câu nào liền tiêu tan. Y luôn luôn nhắc nhở hắn, chỉ là chính hắn vẫn luôn xem không hiểu, không công bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy.

Túc Thanh Nguyên trong lòng vừa vui vừa buồn, cảm giác vô cùng khó chịu.

Qua nửa phút, hắn ngồi trở lại chỗ cũ.

“Không đi.” Túc Thanh Nguyên nói.

“Cái gì?” Triệu Thành An còn không có lấy lại sức được, nghe lời này còn không có biết rõ Túc Thanh Nguyên là có ý gì.

Túc Thanh Nguyên khẽ mỉm cười, nói: “Không đi, tôi phải ở lại chỗ này.”

Triệu Thành An bối rối nửa ngày, vẫn cứ có chút không dám tin tưởng, “Anh là nói… Anh là nói…”

====

Tiến triển này nhanh đến mức khiến A Lương ở một bên rình coi trố mắt ngoác mồm, ai tới nói cho cậu biết tổ phụ vẫn đối với Triệu Thành An không coi ra gì làm sao đột nhiên có bộ dáng đã tiếp nhận người, lẽ nào ly cà phê tổ phụ mới vừa uống kia bị hạ thuốc mê?

Vừa nghĩ tới Triệu Tử Kỳ có khả năng thật sự biến thành thúc thúc của hắn, tâm A Lương một trận sốt ruột, không được, nhất định phải ngăn cản!

Nhưng mà cậu mới vừa từ nhảy ra từ sau bồn hoa lớn dùng để ẩn thân, thân thể lại bị người va vào một phát.

“Xin tránh đường.”

Thanh âm thanh lãnh mang theo khàn khàn khiến A Lương ngẩn ra, cậu theo bản năng mà ngẩng đầu lên, đã thấy đến một nữ nhân cao gầy một đầu tóc dài màu trắng, tướng mạo tinh xảo lãnh diễm, đang mặt không thay đổi nhìn cậu.

A Lương chạm đến ánh mắt của đối phương, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn. Sững sờ tại chỗ cũ xong quên hết cả phản ứng.

Mãi đến tận khi đối phương hơi không kiên nhẫn, A Lương mới như vừa tình giấc chiêm bao, đỏ mặt nhường đường.

Ánh mắt theo đối phương ra tiệm cà phê, A Lương liền quay đầu lại nhìn tổ phụ một cái, khẽ cắn răng đi theo. Không quản thế nào, ngày hôm nay hắn nhất định phải biết tên nữ nhân mỹ lệ kia, chuyện tổ phụ có thể thư thả sau.

Cứ như vậy, A Lương cùng nữ nhân tóc bạc lãnh diễm đi ra ngoài.

Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, cậu e sợ bị đối phương phát hiện, dùng tới năng lực ngôn linh rốt cục linh nghiệm để cho mình tạm thời ẩn thân, không hề ra dáng mà một đường cùng đối phương vào một căn phòng ở tầng mười lăm tiểu khu XX.

Phong cách trang trí trong phòng cũng cao quý lãnh diễm như cô gái. Mà trên salon trắng tinh trong phòng khách kia, một nữ nhân nằm bên trên mặc quần áo bó màu đen, dung mạo diêm dúa lẳng lơ, vóc người đầy đặn.

Nhìn thấy nữ nhân kia, ánh mắt cô gái tóc bạc phút chốc nhu hòa.

Cô cúi người quỳ gối trước ghế sa lon, hôn một cái lên miệng cô gái mặc hắc y.

A Lương ẩn thân đứng ở một bên trong phút chốc trợn to hai mắt.

Động tác của cô gái tóc bạc khiến hắc y nữ nhân nằm trên ghế sa lông thức tỉnh.

Con mắt của cô trợn lên giống như A Lương, nhìn cô nàng tóc bạc nói: “Bạch Y cậu làm cái gì? Tôi sớm từng nói với cậu tôi không chơi bách hợp!”

Trên gương mặt trắng nõn của Bạch Y nhiễm lên một tầng ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn đối phương, mở miệng nói: “Lạc Âm, tôi biết, tôi khi còn bé nói qua, sau khi tôi trưởng thành sẽ lấy cậu. Chúng ta không chơi bách hợp.” Vừa nói, vừa nắm lấy tay đè lên hạ thân mình, trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, hắn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thực tôi là nam sinh, vì vì nguyên nhân gia tộc, trước 25 tuổi, tôi vẫn luôn dùng nữ trang gặp người. Hiện tại, chúng ta có thể kết hôn rồi. Không phải bách hợp…”

A Lương hiện tại đã không biết nói cái gì. Cậu hoảng hoảng hốt hốt đi ra khỏi phòng Bạch Y. Như u hồn thất lạc đi tới đi lui lung tung trên đường cái không có mục đích.

Mới chỉ ngắn ngủn một canh giờ, cậu liền trải qua lần đầu thầm mến vui mừng thấp thỏm cùng ngượng ngùng, còn chưa kịp cảm nhận ra sao, đã trải qua đả kích thất tình nặng nề, lại sau đó, phát hiện nữ thần mình mới vừa thầm mến là nam nhân…

Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới lên, A Lương hoảng hoảng hốt hốt đứng dưới ánh đèn đường, chợt nghe âm thanh mình vô cùng quen thuộc.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên màn hình khổng lồ ở tòa nhà đối diện, thúc thúc Mục Trường Phong nắm tay bạn trai Quý Trạch của người, hai người trước nhân dân cả nước kịch liệt ôm hôn.

Xung quanh có thật nhiều người trẻ tuổi giống như A Lương ngẩng đầu nhìn màn hình, ở trong tiếng huýt sáo cùng chúc phúc của bọn họ, tiểu thúc của cậu cười đến vô cùng hạnh phúc, “Cảm ơn mọi người, chúng tôi sẽ vĩnh viễn hạnh phúc…”

Trong ngoài màn ảnh đều vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.

Trong không khí náo nhiệt trong như vậy, A Lương lại nghĩ tới nữ thần mới vừa mất đi, cậu vẻ mặt đau khổ, ủ rũ cúi đầu đi trở về, “Thế giới này đối thiếu niên như ta quá tàn khốc, ta phải về nhà tìm phụ thân nha nha…”

(toàn văn hoàn)

Tác giả có lời muốn nói: như mọi người thấy, toàn văn kết thúc.

Cảm tạ mọi người một đường làm bạn tới nay! Tôi là lần đầu tiên viết đam mỹ (trước đã nói), lúc trước chuẩn bị cũng không phải rất hoàn thiện, căn bản cũng không có nghĩ tới thiên văn này sẽ có thu gom cao như vậy. Không quản cuối cùng đặt mua bao nhiêu, có thể có nhiều người thu gom như vậy, ít nhất có thể nói rõ thiên văn này nhận được yêu thích. Cảm tạ mọi người!

Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên chỗ thiếu sót cũng hết sức rõ ràng, tôi trong quá trình viết thiên văn này, cũng học được rất nhiều thứ. Trên cơ sở này, tác giả cảm thấy quyển sách tiếp theo nhất định có thể có tiến bộ rất lớn (chính là không biết mọi người có thích hay không)

Không cần nhiều lời, nói tiếp vấn đề mọi người.

Trước tôi nói muốn viết ngôn tình, thế nhưng mọi người dường như cũng không phải rất nguyện ý xem ngôn tình, tác giả biểu thị rất ủ rũ a (⊙﹏⊙)b ta hai ngày nay vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định hỏi lại đại gia. Lúc trước sẵn sàng mở bản nam thần cơ giới đã có 659 cầu cất chứa, nếu như lượt thu gom vượt qua 700, tôi liền mở bản này, nếu như không có vượt quá 700, khụ khụ, vậy tôi vẫn mở ngôn tình đi! Dù sao ngôn tình tương đối nhẹ nhàng, mà bản văn người máy này độ khó rất lớn, tôi không có lòng tin có thể viết xong, nói không chừng bị bỏ dở giữa chừng (⊙﹏⊙)b phóng lên văn án:

Bản văn tên là ( vai chính hắn là người máy), ( luôn bị cáo bạch)

Cừu gia: Ta cắt lương thực của ngươi

Cừu gia: Ta phóng hỏa thiêu ngươi

Cừu gia: Ta muốn ngàn đao bằm thây ngươi

Kỷ Hành: Xin lỗi… Ta không cần ăn cơm, cũng không sợ lửa đốt. Còn ngàn đao bằm thây… Cần ta đem thân thể hủy đi thành từng khối từng khối cho ngươi xem sao?

Trong ánh mắt vô số người, Kỷ Hành bề ngoài tuấn mỹ tuyệt luân, võ công sâu không lường được, là người thích làm việc thiện, trong xương lại lộ ra cao lãnh lương bạc!

Chỉ có hệ thống quân manh đát đát biết rõ, kỳ thực, Kỷ Hành vốn là một người máy cũng không có tình cảm!!!

Đây không phải là từ hình dung, mà là, người máy hoàn mỹ chuyên mộn được chế tạo chuyên biệt vì chấp hành nhiệm vụ!

Tác giả đối với cái này biểu thị, →_→ người ái mộ không biết thân phận thực sự của Kỷ Hành, các ngươi thật bi kịch!

Yêu thích phiền toái thêm vào cất chứa, O(∩_∩)O cảm ơn mọi người rồi!

———-oOo———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui