Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Thanh Thành kiếm phái lần này tổn thất quá lớn trong Cửu Trọng Kiếm Các, còn thừa lại một võ giả Dung Thần Cảnh nhưng hắn không đến.

Võ giả Dung Thần Cảnh của Thanh Thành kiếm phái xem như thông minh, hắn biết rõ với thực lực của mình tuyệt đối không sánh bằng Tô Tín có thể ra tay chém giết Sầm Vệ Trang.

Huống chi hiện tại kiếm gãy nằm trong tay của Tô Tín, cho dù thế lực khác có cường giả Dương Thần Cảnh cũng không có trăm phần trăm nắm chắc chém giết và đoạt kiếm gãy trong tay hắn, sợ hắn cá chết lưới rách hủy kiếm gãy.

Cho nên bọn họ chỉ có thể lôi kéo Tô Tín, nếu như Tô Tín mượn cơ hội này bảo bọn họ ra tay với Thanh Thành kiếm phái, võ giả Dung Thần Cảnh của Thanh Thành kiếm phái dám cam đoan, các thế lực khác sẽ không do dự động thủ với hắn, dù sao cuối cùng tất cả sổ sách đều tính lên đầu Tô Tín.

Lần này Thanh Thành kiếm phái của bọn họ đi Cửu Trọng Kiếm Các là lỗ lớn, hiện tại hắn có thể làm chính là dò tìm bảo vật nhiều hơn, sau đó trốn tránh Tô Tín, tận lực giảm tổn thất xuống thấp nhất.

Nửa canh giờ sau, Tô Tín cùng Độ Ách Tinh Quân và Thôi Phán Quan đã đến nơi, trong thời gian ngắn ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Tô Tín.

Trong trận chiến Ngô Đồng Sơn lúc trước, Tô Tín dùng tu vi Hóa Thần Cảnh cũng dám ra tay với lão tổ Tô gia thực lực Dương Thần Cảnh, từ đó tất cả mọi người đều nhìn thấy Tô Tín điên cuồng.

Dù sao loại chuyện này đặt lên người võ giả Hóa Thần Cảnh khác, thậm chí bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bây giờ tốt rồi, Tô Tín còn chơi lớn hơn, hắn bằng vào thực lực của chính mình gài bẫy một cường giả Dương Thần Cảnh.

Bất kể trong đó Tô Tín dùng thủ đoạn gì, dù sao cuối cùng là hắn mang theo đầu của Sầm Vệ Trang về và đại khai sát giới giết người Thanh Thành kiếm phái.

Người trong giang hồ chỉ nhìn kết quả không hỏi quá trình, cho tới nay không đều phải thế hay sao?

Nhìn thấy mọi người chú ý tới Tô Tín, trên mặt Hà Hưu lộ ra nụ cười khổ, hắn vốn muốn đánh một trận với Tô Tín, kết quả bây giờ đã mất đi dũng khí đánh một trận với Tô Tín.

Hà Vô Sơn ở bên cạnh lạnh lùng truyền âm nói:

- Hiện tại trong lòng ngươi còn có chấp niệm không?

Hà Hưu cười khổ lắc lắc đầu nói:

- Đã không có.

Hắn vốn muốn đánh bại Tô Tín để chặt đứt chấp niệm này, do đó thực lực đại tiến, hiện tại hắn đã bỏ qua suy nghĩ như vậy.

Không phải hắn nhìn rõ, mà là hắn đã tuyệt vọng, nếu biết rõ đời này không thể đuổi kịp đối phương, tại sao còn nghĩ cách vượt qua chứ, đây cũng không phải là chấp niệm, mà là hết hy vọng.

Hà Vô Sơn trầm giọng nói:

- Ngươi từ nhỏ tranh cường háo thắng, võ giả cùng thế hệ trong Danh Kiếm sơn trang không bằng ngươi, ngươi liền bắt đầu mới bước chân vào giang hồ và tranh phong với võ giả cùng thế hệ.

- Ngươi phân cao thấp với Lâm Trường Hà nhiều năm như vậy, lại chuẩn bị phân cao thấp với Tô Tín, kết quả nhưng bây giờ triệt để nản lòng thoái chí, thậm chí không còn cả chiến ý, ngươi biến thành cái gì, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao?

Hà Hưu cau mày một cái, hắn bước chân vào trong giang hồ nhiều năm như vậy, tung hoành Nhân Bảng, thậm chí cũng tranh phong với thế hệ trước, lúc nào bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh?

Hà Vô Sơn lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, địch nhân cường đại cũng không đáng sợ, sinh ra cùng thời đại với thiên tài cũng không có gì phải chán nản và thất vọng, trái lại, nếu ngươi sinh ra cùng thế hệ với tài trí bình thường mới là bi ai!

- Tô Tín mạnh hơn ngươi cũng không đáng sợ, Lâm Trường Hà mạnh hơn ngươi cũng không đáng sợ, ngươi muốn vượt qua chính là bản thân ngươi mà thôi.

- Nhớ kỹ, cùng thời đại với một đám thiên tài, hậu nhân nhắc tới ngươi, ngươi cũng là thiên tài.

- Nếu ở chung với một đống kẻ tài trí bình thường, cho dù ngươi là người mạnh nhất trong đám tài trí bình thường, như vậy sau này ngươi không có tư cách được hậu nhân nhắc tới!

Hà Vô Sơn rất ít đi khai đạo Hà Hưu, hắn từ xưa tới nay rất công bằng, nếu như Hà Hưu không thể đạt tới yêu cầu của hắn, cho dù Hà Hưu là cháu trai ruột của hắn, Hà Vô Sơn cũng sẽ kéo hắn ra khỏi vị trí người thừa kế gia chủ.

Dù sao người đều có tư tâm, hiện tại nhìn thấy Hà Hưu đối mặt Tô Tín liền không sinh ra nổi chiến ý, hắn cũng hiếm thấy khai đạo Hà Hưu vài câu.

Nhưng hắn cũng chỉ nói như vậy mà thôi, nếu như về sau Hà Hưu còn không thể tỉnh lại, như vậy đừng trách hắn hung ác.

Hà Vô Sơn nói cũng có tác dụng, Hà Hưu nghe xong, ánh mắt của hắn lại có thần thái, cũng không u ám giống như vừa rồi.

Lúc này cường giả Dương Thần Cảnh Lâm Lạc Viêm của Dịch Kiếm Môn cũng âm thầm chú ý tới Tô Tín.

- Hắn là ca ca của Tô Hinh Nhi sao? Hinh Nhi có một ca ca như vậy, về sau mới bước chân vào giang hồ còn có tác dụng hơn thanh danh của Dịch Kiếm Môn.

Lâm Lạc Viêm nói thầm trong lòng.

Hắn có cảm giác với Tô Tín rất bình thường, không có ác cảm gì, ngược lại bởi vì quan hệ với Hinh Nhi cho nên có một tia hảo cảm với Tô Tín.

Hinh Nhi có trời sinh kiếm tâm, hơn nữa tuổi còn nhỏ tâm chí cứng cỏi, tuyệt đối là nhân vật thiên kiêu của Dịch Kiếm Môn sau Tạ Chỉ Yến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui