Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

- Nghĩa phụ ơi là nghĩa phụ, giờ nói những điều này ông cho rằng còn có ích sao?

Tô Tín nhìn Hổ tam gia, nhẹ lắc đầu.

- Thật ra mối quan hệ giữa chúng ta có thể không đi đến nước này. Ông là nghĩa phụ của ta, Tô Tín ta nhờ ông mới đứng vững được trong Phi Ưng bang, nếu ông không ra tay với ta, dù tiền thuế của Khoái Hoạt Lâm hay Vĩnh Lạc phường ta cũng sẽ không đưa thiếu ông một xu, sao ông lại cứ muốn bức ép ta chứ?

Sắc mặt Hổ tam gia tái xanh, cũng không biết là vì hối hận hay trong lòng đang căm hận.

Chưa đợi Hổ tam gia trả lời, Tô Tín liền nói tiếp:

- Thật ra ông không nói ta cũng đoán được gần hết, ông kiêng dè với thực lực mà ta gây dựng, ông sợ không thể khống chế được ta, vì vậy ông mới muốn chèn ép, ra tay với ta.

- Người nghĩa tử mà ông bồi dưỡng hai mươi năm ông còn không tin chứ đừng nói đến ta, nên nói là Hổ tam gia ông không hề tin một ai cả!

Hổ tam gia thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:

- Tô Tín, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi là người thông minh, ngươi nên biết, giết ta ngươi tuyệt đối không thể ở lại Phi Ưng bang được nữa!

- Nghĩa phụ ông lo nghĩ nhiều rồi, ta không muốn giết ông.

Tô Tín lắc đầu.

- Vậy ngươi muốn làm gì?

- Ta chỉ muốn ông nói trước mặt bang chủ rằng Hầu Thông tự đến kiếm chuyện mới bị ta giết, hơn nữa đã qua sự đồng ý của ông. Đồng thời ông còn phải tiến cử ta làm đại đầu mục của Phi Ưng bang.

Tô Tín nhìn vào mắt Hổ tam gia nói từng câu từng chữ.

- Không thể được!

Hổ tam gia trực tiếp từ chối:

- Ngươi muốn đem chuyện đổ hết lên đầu ta sao? Vậy chi bằng giờ ngươi giết ta luôn đi! Chuyện lớn như vậy nếu ta hứng chịu giúp ngươi thì dù không chết, địa bàn thuộc hạ của ta cũng bị bang đoạt lại! Ngươi cứ giết ta đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!

Dù sao năm xưa Hổ tam gia cũng là đại đầu mục đã cùng Sa Phi Ưng đoạt lấy thiên hạ, vẫn có chút khí thế hung hãn.

- Cá chết lưới rách? Ta thấy không phải vậy.

Tô Tín cười:

- Có người nói cho ta biết một số chuyện bí mật của nghĩa phụ, ông tham ô công khoản trong bang, âm thầm cất giữ tiền thuế, không biết cái trạch viện to đùng này của nghĩa phụ là dùng tiền ở đâu để mua nhỉ?

- Còn cả việc những năm nay ông thanh trừ những kẻ trái mình, thậm chí đến thuộc hạ hình đường ông cũng dám giết, chà chà, ông cũng to gan lớn mật lắm đấy.

Sắc mặt Hổ tam gia bỗng thay đổi:

- Ăn nói hàm hồ!

- Không phải ta nói hàm hồ, ông gặp một người sẽ rõ.

Tô Tín vỗ tay, một người trung niên ăn mặc nho nhã từ bên cạnh bước ra, cung kính chào Tô Tín:

- Tô lão đại.

Người này chính là quân sư của Hổ tam gia - Lý sư gia!

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý sư gia, Hổ tam gia mới thực sự tuyệt vọng.

Trước kia Lý Cương từng nói, Hổ tam gia không tin ai, người duy nhất ông ta tin e là chỉ có Lý sư gia - người chẳng hề biết chút võ công nào ấy.

Mà thực sự là như vậy, chỉ có Lý sư gia chẳng biết chút võ công nào ấy mới có thể khiến ông ta hoàn toàn yên tâm.

Nhưng không ngờ cuối cùng người phản bội ông ta lại chính là Lý sư gia, người mà ông ta luôn tin tưởng!

Lý sư gia ở cạnh ông ta gần hai mươi năm, những chuyện mờ ám ông làm dường như Lý sư gia đều biết cả.

Trong số những chuyện này dù là chuyện nào truyền ra ngoài, Hổ tam gia ông đều có thể bị hình đường trực tiếp phán án tử!

- Lý Nguyên Khôn! Năm xưa ngươi chỉ là một tú tài thi rớt, nếu không có ta, ngươi sớm đã bị những kẻ đòi nợ đó đánh chết! Uổng cho ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại phản bội ta!

Hai mắt Hổ tam gia đỏ ngầu, dường như hận không thể nuốt sống Lý sư gia.

Lý sư gia bị bộ dạng Hổ tam gia người từng là chủ nhân của mình dọa cho giật mình, nhưng hắn cũng kịp trấn tĩnh lại, cười lạnh nói:

- Tam gia, đừng nói lời hoàn mỹ như vậy chứ, ông đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ông thực sự từng tin tưởng ta sao?

- Đúng là có chuyện năm xưa ông cứu ta, nhưng hai mươi năm rồi, ta vì ông làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu xấu xa? Mà ông thì đã cho ta những gì?

- Ông tin tưởng ta, chỉ là vì ta chẳng biết chút võ công nào, không thể uy hiếp được ông mà thôi, nhưng lúc ta đề cập đến chuyện muốn học võ công thì ông lại ngăn cản bằng mọi cách!

- Tam gia, ông già rồi, chim khôn còn chọn cây mà đậu, ta cậy nhờ Tô lão đại, ít nhất có thể bảo đảm được sự vinh hoa phú quý nửa đời còn lại, nhưng tiếp tục ở với ông, tương lai lại không chắc chắn được.

Bọn người Hoàng Bính Thành kinh ngạc nhìn Lý sư gia, không biết ông ta đã thông đồng với Tô lão đại từ lúc nào.

Thực ra Lý sư gia chủ động đến tìm Tô Tín, cậu cũng rất ngạc nhiên, cậu vốn cho rằng Lý sư gia là do Hổ tam gia sai đến giở kế gian gì đó, cho đến khi Lý sư gia nói bí mật của Hổ tam gia cho Tô Tín, thậm chí còn giao bằng chứng ra thì cậu mới tin.

- Sao hả nghĩa phụ, nghĩ kỹ chưa? Nếu ông giúp ta hứng chịu tội danh này, cùng lắm chỉ bị thu hồi địa bàn mà thôi, có ta ở đây thì còn có thể bảo đảm cho ông làm được một phú ông nửa đời còn lại. Nhưng nếu ta mang những thứ này giao cho bang chủ thì chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu.

Mắt Hổ tam gia đỏ ngầu lên, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Nếu ta không đồng ý thì sao? Ngươi giết Hầu Thông thì cũng sẽ bị bang chủ xử tử! Cùng lắm thì chết chung!

Tô Tín lắc đầu:

- Chuyện này còn chưa chắc, đừng quên rằng ở Thường Ninh phủ này chỉ có mỗi Phi Ưng bang, tam bang tứ hội, chỉ cần tô Tín ta muốn đi thì với thực lực của ta, ít nhất cũng có được cái ghế đại đầu mục.

- Chưa nói nơi khác, chỉ tính đến Thanh Trúc bang, nếu giờ ta dẫn huynh đệ thuộc hạ và địa bàn Vĩnh Lạc phường gia nhập vào Thanh Trúc bang, ông nói xem bọn họ có đưa hai tay ra chào đón không?

- Đừng quên rằng địa bàn Vĩnh Lạc phường là ngươi cướp từ tay Thanh Trúc bang! Hơn nữa ngươi còn giết hai đại đầu mục của Thanh Trúc bang!

Tô Tín cười thản nhiên:

- Nghĩa phụ ơi là nghĩa phụ, ông còn cho rằng Tô Tín ta chẳng mảy may biết chút sự tình gì bên Thanh Trúc bang sao?

- Hai đại đầu mục mà ta giết đều là người của bang chủ Ngụy Phong, giờ hắn chỉ còn là con rối trong tay hai vị phó bang chủ mà thôi.

- Ta giết hai người đó, hai vị phó bang chủ Thanh Trúc bang chỉ cảm kích ta thêm mà thôi, thậm chí có thể khi ta gia nhập Thanh Trúc bang, sẽ liền lên làm vị phó bang chủ thứ ba ấy chứ!

Hổ tam gia chán chường ngồi sụp xuống ghế, lần đấu đá này ông lại thua người nghĩa tử này của mình.

Đến cơ hội cá chết lưới rách mà Tô Tín cũng không cho ông ta.

Giống như lời Tô Tín đã nói vậy, cậu chỉ cần giao chứng cứ ra cho bang chủ, cùng lắm cậu dẫn người đi cậy nhờ bang khác, với thực lực và thế lực của Tô Tín, dù có là Tam Anh hội mạnh nhất trong tam bang tứ hội cũng sẽ hai tay chào đón cậu.

- Ta đồng ý với ngươi.

Hổ tam gia mặt ủ mày chau nặn ra bốn chữ.

- Vậy đa tạ nghĩa phụ rồi, vừa hay ở đây có một kẻ sâu mọt, phiền nghĩa phụ giải quyết luôn.

Tô Tín ném ra cho Hổ tam gia Lý Cương hiện đã bị cắt đứt gân tay gân chân và bịt miệng lại, Lý Cương nhất thời kêu loạn lên u u, trong mắt hiện vẻ khẩn cầu.

Hổ tam gia nhìn Tô Tín với ánh mắt phức tạp, tâm tư người nghĩa tử này của ông vô cùng tàn độc, rõ ràng là không để lại cho ông lối nào để xoay sở!

“Bịch!”

Một chưởng Hổ tam gia đánh xuống, sức mạnh to lớn của Thiết Sa Chưởng đập nát tim mạch của Lý Cương khiến máu tươi từ mũi miệng chảy ra.

- Giờ ngươi hài lòng chưa?

Giọng điệu Hổ tam gia lạnh lùng, nhưng lại để lộ cảm giác yếu đuối.

- Khá là hài lòng, giờ chúng ta có thể đi gặp bang chủ rồi.

Tô Tín phủi tay.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát mắng, vài người mang trang phục võ sĩ màu đen đỏ đẩy hết thuộc hạ của Tô Tín ra, xông thẳng vào phòng khách.

Một người trong số đó hét lớn:

- Tô Tín! Ngươi dám ngang nhiên phạm thượng, giết chết đại đầu mục Hầu Thông, rõ ràng là coi thường bang quy! Còn không nhanh đưa tay chịu trói, theo chúng ta về tổng đường chờ đợi chịu phạt!

Tô Tín nhíu mày, nhìn Hoàng Bính Thành bên cạnh:

- Mấy kẻ này đang có ý gì đây?

Hoàng Bính Thành chưa kịp trả lời thì Lý sư gia đã giành nói trước:

- Bọn họ là người của hình đường, chỉ thuộc quyền quản lý của đường chủ Đổng Thành Vũ, từ ba vị đường chủ trở xuống, bọn họ có thể bắt bất kỳ ai.

Hoàng Bính Thành trừng mắt nhìn Lý sư gia, tên này đúng là mặt dày, vừa mới gia nhập làm thuộc hạ lão đại mà đã muốn cướp công rồi sao?

Mấy tên đệ tử hình đường nhìn thấy bọn người Tô Tín không đếm xỉa đến mình liền nổi giận đùng đùng.

Thật ra trong Phi Ưng bang, địa vị cao nhất không phải là đệ tử chiến đường mà là đệ tử hình đường bọn họ.

Luận về số lượng thì bọn họ ít người nhất, luận về thực lực thì bọn họ cũng không mạnh bằng những tinh anh tài năng trong bang chiến của bên chiến đường, nhưng bọn họ lại có được quyền lợi lớn nhất.

Chỉ cần phát hiện có người vi phạm bang quy, từ đại đầu mục trở xuống, bọn họ đều có thể không cần báo lên đường chủ mà trực tiếp xử lý luôn.

Dù có là đại đầu mục vi phạm, bọn có cũng có tư cách bắt trước rồi báo sau.

Thuộc hạ hình đường của Đổng Thành Vũ chỉ có hơn ba mươi người, nhưng dù hơn ba mươi người này có gặp đại đầu mục thì vẫn được xem trọng.

Giờ bọn họ lại bị Tô Tín xem thường như vậy, tên đệ tử hình đường dẫn đầu trực tiếp hừ lạnh một tiếng, rút đao chém về phía Tô Tín.

- Ngang nhiên phạm thượng, giết đại đầu mục, chẳng màng quy tắc, kháng cự hình đường chấp pháp! Tô Tín ngươi đáng tội chết!

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Ánh mắt Tô Tín lóe lên tia sắc lạnh, trực tiếp tung ra cú đá, tên đệ tử hình đường đó bị đạp bay ra ngoài.

Đạp xong cú đó, Tô Tín liền giẫm một chân lên mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Tội ta đáng chết? Cho hỏi ngươi là thứ gì mà cũng dám đến giết ta? Ngươi có tư cách sao?

Mấy tên đệ tử hình đường thấy Tô Tín ra tay, nhất thời bị dọa cho sợ run cầm cập, đến trường đao ở hông cũng không dám rút ra.

Bọn họ làm việc đã quen hống hách, đến khi Tô Tín ra tay thì họ mới có phản ứng lại, đây là người không dễ gì gây sự.

Hai đại đầu mục Thanh Trúc bang chết trong tay Tô Tín, giờ đến đại đầu mục trong bang cậu ta cũng dám giết, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám tiểu lâu la cáo mượn oai hùm, giờ rút đao trước Tô Tín chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

- Bọn họ không có tư cách, vậy ta có hay không?

Đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ bước vào, mang theo một cây Đại Hoàn Đao, vẻ mặt u ám dường như có thể nặn ra nước vậy.

- Thả người ra, đệ tử của hình đường ta chưa đến lượt Tô Tín ngươi đi dạy dỗ!

Tô Tín lắc đầu:

- Là hắn rút đao nhắm vào ta trước, nếu không niệm tình cùng là người trong Phi Ưng bang, hắn sớm đã chết rồi.

- Cùng lăn lộn trên giang hồ, ngươi rút đao ra có nghĩa là muốn quyết đấu sống chết, đây không phải là trò chơi trẻ con, không ai nuông chiều ngươi cả, nhưng nể mặt Đổng đường chủ người nên ta chỉ dạy dỗ hắn thôi.

Tô Tín rút chân từ đầu hắn ta lại, nhưng bỗng nhiên lại một đặt một chân lên tay phải cầm đao của hắn giẫm nát nó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui