Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Ba mươi võ giả Thần Cung Cảnh nơi này, tất cả mọi người đã từng đảm đương qua vị trí tập sự mật thám và truy phong tuần bổ.

Nhưng bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà bị đuổi ra khỏi hai hàng ngũ này, là người bị cho ra rìa trong Lục Phiến Môn, không có người thích dùng, hoặc là như Đỗ Tiêu, không ai dám dùng.

Dù sao những người này ở lại trong Lục Phiến Môn cũng lãng phí bổng lộc, cho nên Lưu Phượng Vũ đóng gói toàn bộ đám người này đưa sang chỗ Tô Tín.

Sau khi Tô Tín đọc lý lịch của đám người ở đây, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ âm trầm, cũng không có người nào nói chuyện.

Tô Tín cười lạnh nói:

- Các ngươi thoả mãn với sinh hoạt hiện tại sao? Đường đường truy phong tuần bổ, tập sự mật thám, tinh nhuệ Lục Phiến Môn, nhưng kết quả bây giờ lăn lộn còn thua cả bộ khoái bình thường, các ngươi không biết xấu hổ sao?

Đỗ Tiêu hừ lạnh một tiếng nói:

- Cùng lắm cởi quan phục trên người, đi vào giang hồ làm võ giả tán tu.

Tô Tín nhìn hắn như nhìn thằng ngu:

- Lục Phiến Môn là nơi ngươi muốn vào là vào, muốn đi thì đi sao? Có tin ngươi dám làm như thế, ngày hôm sau Lục Phiến Môn sẽ phát động tất cả lực lượng truy nã ngươi, ngươi không thể bước ra Bắc Nguyên đạo nửa bước.

Muốn gia nhập Lục Phiến Môn rất đơn giản, có thực lực là được, nhưng muốn rời khỏi Lục Phiến Môn lại không phải đơn giản như vậy.

Chức trách Lục Phiến Môn rất đặc thù, nếu một ít cơ mật giang hồ và triều đình bị tiết lộ ra ngoài, đây chính là vấn đề lớn.

Huống chi truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám biết rõ quá nhiều tin tức cơ mật… Triều đình không có khả năng thả bọn họ đi.

Cho nên trong những người ở đây, có lẽ có người đã từng phạm phải sai lầm lớn, nhưng Lục Phiến Môn cũng chỉ khấu trừ phạt bổng lộc, hoặc là đá hắn ra khỏi hàng ngũ truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám, nhưng không có trục xuất ra khỏi Lục Phiến Môn.

Tô Tín trầm giọng nói với đám người nơi đây:

- Ta mặc kệ các ngươi từng làm chuyện gì trong quá khứ, nhưng hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội hoàn toàn mới, cơ hội quật khởi mới.

- Trong Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có thể đạt được tất cả những gì ngươi nên có, nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, không có thứ gì mà không cần trả giá.

Tô Tín chỉ vào mình chính mình và nói:

- Tin ta, đi theo Tô Tín ta, Tô Tín ta không phải ngu ngốc, sẽ không cầm tiền đồ của mình ra nói giỡn.

- Không tin ta, vậy bây giờ cút ra ngoài cho ta, cho dù Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh hiện tại rất thiếu người nhưng ta cũng không cần phế vật, cũng không cần bùn nhão không nặn thành tường.

Tô Tín nói chuyện làm mọi người rất tức giận, nhưng trong nội tâm bọn họ đúng là không cam lòng.

Toàn bộ tập sự mật thám và truy phong tuần bổ trong Lục Phiến Môn không tới ngàn người, có thể trở thành một trong số đó, bọn họ chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Kết quả hiện tại bọn họ bởi vì đủ nguyên nhân mà bị xa lánh như hiện tại, có ai không cam tâm?

Tề Phượng Lâm dáng vẻ láu cá cười lạnh một tiếng, nói:

- Tô đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi vừa vấn đề, nếu tương lai xảy ra chuyện, ngươi có thể ném ta ra gánh tội thay hay không?

- Lúc trước ta thật nhìn thấy việc không nên nhìn thấy, nhưng đó là lãnh đạo trực tiếp phân phó ta đi thăm dò.

- Kết quả xảy ra chuyện, Lưu Phượng Vũ nói một câu, hắn không nháy mắt một cái đã bán ta ra.

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Không thể bảo vệ thủ hạ dưới tay mình, Tô Tín ta còn có mặt mũi nào lăn lộn trong Lục Phiến Môn?

- Ngươi có thể hỏi thăm một chút, trong Lạc Dương lôi, cho dù Bích Huyết Thanh Sơn Đường muốn mang người của ta đi cũng không được.

- Bất kể là ai, muốn động tới người Tô Tín ta, vậy phải qua cửa ải ta trước.

Bộ đầu bình thường như bọn họ đương nhiên không biết việc xảy ra tại Lạc Dương lôi, vấn đề này cũng không khó, sau khi trở về tùy tiện nghe ngóng là được, cho nên bọn họ không chút nghi ngờ lời Tô Tín nói.

Đây là chỗ tốt của thanh danh mang lại, nghe được Tô Tín nói như vậy, trên mặt Tề Phượng Lâm thu hồi nụ cười láu cá lúc trước, hắn thi lễ với Tô Tín thật sâu, nói:

- Tề Phượng Lâm tham kiến đại nhân!

Những võ giả còn lại hai mắt nhìn nhau, cuối cùng tất cả cắn răng một cái và thi lễ với Tô Tín, âm thanh vang dội:

- Tham kiến đại nhân!

Đúng như Tô Tín đã nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, tuy hiện tại vẫn có rất nhiều người không tin Tô Tín, nhưng vấn đề là bọn họ hiện tại trừ tin tưởng Tô Tín thì không có biện pháp nào khác, trừ phi muốn làm bùn nhão cả đời, tìm vị trí nhàn tản trong Lục Phiến Môn sống nốt quãng đời còn lại.

Người trong Lục Phiến Môn đều biết thân phận và sự tích của bọn họ, truy phong tuần bổ và tập sự mật thám không có khả năng muốn bọn họ, cho dù là Lục Phiến Môn các đạo của Đại Chu cũng không muốn bọn họ.

Hiện tại Tô Tín phụng lệnh thành lập Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, chỉ nhìn thực lực, không so đo quá khứ, đây có thể là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, cùng lắm đánh cược lần cuối cùng mà thôi.

Không thấy ngay cả Đỗ Tiêu kiệt ngạo bất tuân, hiện tại cũng ngoan ngoãn hành lễ với Tô Tín hay sao?

Kỳ thật Đỗ Tiêu cúi đầu với Tô Tín không phải bởi vì Tô Tín nói chuyện đả động tới hắn, mà là vì thực lực của Tô Tín.

Mặc dù Đỗ Tiêu là người kiệt ngao bất tuần, nhưng ở trước mặt Tô Tín, hắn còn thật không có tư cách này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui