Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Bạch Duy Duyến tiêu sái không bị trói buộc, ưa thích lưu lạc chân trời xa xăm, chạy khắp trời nam đất bắc, ưa thích thu thập một ít đồ vật loạn thất bát tao lại là Bạch vô thường, thật sự có chút điểm chung.

Tô Tín có nghe qua một ít chuyện về Bạch Duy Duyến trước mặt.

Nghe đồn hắn nhượng xuất vị trí gia chủ lưu lạc giang hồ, điểm ấy rất bình thường, trên giang hồ rất nhiều cường giả chướng mắt chức gia chủ hoặc chưởng môn, bọn họ thậm chí còn ghét bỏ vị trí này làm chậm trễ tu hành của bọn họ.

Giống như Chư Cát thế gia Gia Cát Lưu Vân, hắn có thể là gia chủ Chư Cát thế gia thế hệ này, kết quả hắn lại chủ động nhường vị trí này ra ngoài, chỉ làm trưởng lão nhàn tản.

Tuy Gia Cát Lưu Vân buông bỏ vị trí gia chủ, nhưng cũng không có buông bỏ Chư Cát thế gia, chỉ có điều ngày bình thường ít quản việc mà thôi.

Như Bạch Duy Duyến, hắn rời khỏi Thần Xuyên Bạch thị hơn hai mươi năm, cũng không trở lại một lần, quả thực giống như bị trục xuất Bạch gia hoặc triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia.

Cho nên Tô Tín xem ra, câu chuyện sau lưng Bạch Duy Duyến tuyệt đối không đơn giản như giang hồ đồn đãi.

Những chuyện này không có chút quan hệ gì với Tô Tín, Thôi Phán Quan đã từng nói qua, Địa phủ là nơi của người thương tâm, sau lưng ai cũng có chút bí mật là rất bình thường.

Sắc mặt Khổng Tuyên vẫn lạnh lùng như trước, hắn chỉ gật đầu nói với Tô Tín:

- Khổng Tuyên, Bình Đẳng Vương.

Tô Tín cũng không chú ý thái độ của Khổng Tuyên, Khổng Tuyên đối mặt với ai cũng có vẻ mặt lạnh lùng như thế.

Cuối cùng người trung niên nhìn chất phác cười nói với Tô Tín:

- Sở Giang Vương, chúng ta là người tiếp xúc với nhau nhiều nhất, nếu ngươi không nhận ra ta thì quá mức không nói nổi.

- Thôi Phán Quan!

Người trung niên vừa mới mở miệng Tô Tín đã nghe ra, người này chính là Thôi Phán Quan.

Thân phận chân thật của Thôi Phán Quan hoàn toàn kém quá nhiều so với Tô Tín suy nghĩ, hoặc có thể nói thân phận của hắn quá ẩn giấu.

Trong ấn tượng của Tô Tín, Thôi Phán Quan thân là đại quản gia Địa phủ, giao du rộng lớn, tám mặt lung linh.

Người trung niên trước mặt tướng mạo chất phác, thân thể hơi còng xuống, bộ dạng cẩn thận.

Thôi Phán Quan cười nói:

- Ngươi không nhận ra ta cũng bình thường, thân phận chân chính của ta là Thanh Nguyên Thôi thị Thôi Đạo Hằng, ha ha, hạng người vô danh mà thôi.

Thôi Phán Quan nói chuyện còn mang theo giễu cợt, nhưng Tô Tín lại biết rõ người giấu sâu nhất chính là Thôi Phán Quan.

Địa vị Thanh Nguyên Thôi thị cũng không nhỏ, chính là một trong lục đại thế gia, cho dù những năm gần đây có phần xuống dốc.

Trăm năm trước, rốt cuọc Thôi gia triệt để té ra khỏi vị trí lục đại thế gia, làm cho cả Thôi gia hiện tại không tìm ra võ giả Dương Thần Cảnh.

Thôi gia bây giờ là tồn tại gần với lục đại thế gia, trong gia tộc có không ít võ giả Hóa Thần Cảnh, Tô Tín thật sự chưa nghe qua cái tên Thôi Đạo Hằng.

Thôi Phán Quan đã có thực lực Dung Thần Cảnh nhưng ẩn giấu thực lực trong gia tộc, thậm chí bỏ qua tôn nghiêm võ giả Dung Thần Cảnh, chính mình cong eo xuống, giả ra dáng vẻ cẩn thận khúm núm, chỉ sợ câu chuyện trong đó không đơn giản.

Đương nhiên những chuyện này chỉ xuất hiện trong đầu Tô Tín một chút mà thôi, sau đó hắn liền hỏi:

- Lần này các ngươi tới đây là xảy ra chuyện gì?

Thôi Phán Quan gật đầu nói:

- Là có đại sự, chín thanh kiếm Cửu Trọng Kiếm Các hiện tại Thiên đình có năm thanh, Địa phủ chúng ta có ba thanh, thanh cuối cùng đã có manh mối.

- Thiên đình rất xem trọng việc này, cho nên lần này phái tới không ít cường giả nhưng Luân Chuyển Vương lại tính ra bọn họ hành động, cho nên lúc này chúng ta chuẩn bị cướp giết người Thiên đình, thuận tiện chiếm lấy một thanh chìa khóa Cửu Trọng Kiếm Các cuối cùng.

Tô Tín cau mày hỏi:

- Ah? Kế hoạch gì, người Thiên đình chuẩn bị đến thành Thịnh Kinh sao?

Thôi Phán Quan chỉ vào Đỗ Bái, nói:

- Những chuyện này đều là sư phụ Luân Chuyển Vương của hắn tính ra, nhưng lần này Luân Chuyển Vương có chuyện không thể tới, cho nên kế hoạch hành động giao cho hắn chế định.

Tô Tín đưa ánh mắt nhìn sang Đỗ Bái.

Đạo sĩ trẻ tuổi vân du bốn phương này không đơn giản, có thể bị Luân Chuyển Vương thu làm đệ tử, hơn nữa còn yên tâm giao cho hắn chế định kế hoạch hành động, hiển nhiên Đỗ Bái đã được người Luân Chuyển Vương và người Địa phủ tán thành.

Đỗ Bái cười hắc hắc nói:

- Các vị tiền bối, ta bêu xấu.

Đỗ Bái lấy một tờ địa đồ ra khỏi túi giới tử:

- Mục tiêu của chúng ta lần này là thanh chìa khóa cuối cùng của Cửu Trọng Kiếm Các, Thần Tiêu Thiên Long Kiếm, thanh kiếm này đang nằm trong tay Kim Trướng Hãn Quốc.

- Lần này Đại Chu quyết định mở Côn Luân bí cảnh tuyển hoàng trữ, thiên hạ hiện tại chỉ có Kim Trướng Hãn Quốc mới tranh phong với Đại Chu, Đại Chu cũng chỉ phát thiếp mời đến xem lễ, ngay cả Đông Tấn cũng không có tư cách này.

- Kim Trướng Hãn Quốc cũng rất xem trọng việc này, dù sao bọn họ đánh với Đại Chu vài chục năm, tuy lẫn nhau có thắng bại nhưng trên thực tế lại là Đại Chu chiếm cứ ưu thế.

- Kim Trướng Hãn Quốc cũng muốn xem thái tử Đại Chu là ai, năng lực như thế nào, tính tình như thế nào, từ đó có thể chế định kế sách tốt.

- Cho nên lần này bọn họ cố ý phái tới một công chúa và phò mã Kim Trướng Hãn Quốc đến xem lễ, Thần Tiêu Thiên Long Kiếm là một trong những lễ vật tặng Đại Chu.

Thần Tiêu Thiên Long Kiếm không được đầy đủ, một viên bảo thạch trên thanh kiếm ngoài ý muốn mất đi, bây giờ lại bị khảm nạm trên thân Nhân Hoàng kiếm phỏng chế của Đại Chu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui