Sớm tinh mơ, chân trời hé rạng những tia sáng trắng bạc như bụng cá.
Gió thu đông mang theo hơi nước từ núi rừng thổi qua nông trang đang còn chìm trong giấc ngủ say.
Nông trang đón nhận luồng khí lạnh này dường như không nhịn được mà rùng mình một cái, nỉ non vài tiếng, rồi từ từ, cũng dần dần có sức sống.
Từ sớm, nông phụ mở cánh cửa gỗ ra, rồi lớn tiếng bắt chuyện với xóm giềng, và đi chuẩn bị điểm tâm cho gia đình.
Một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Đó là một bữa sáng bình thường như mọi ngày ở nông trang này.
Nhưng mà, buổi sớm yên bình hôm nay, lại bị gián đoạn bởi chút chuyện…
“Aaaaaaaaaaaaaaaa…….“
Bên giếng nước trung tâm của nông trang, tiếng thét chói tai của nông phụ đang chuẩn bị múc nước đã phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng đó.
Lập tức, những người dân nghe được tiếng thét liền chạy lại đó.
Thì ra, nơi tảng đá xanh dựng bên giếng nước, có một thanh niên mặt mày tím tái vì lạnh, người mặc trang phục lạ lùng đang nằm co ro.
“Ai thế này? Sao lại ngủ ở đây? Không phải chết cóng rồi chứ?”
“Tóc đen sao? Hẳn là người xứ khác mới tới đêm qua.”
“Ôi, con người đáng thương.
Hy vọng hắn có thể trở về với vòng tay của thần Quang Minh.
Nơi đó không có đói rét, chỉ có ấm no.”
Những người vây quanh đều đưa tay lên trước ngực để tưởng niệm cho tên thanh niên có vẻ như bị chết cóng kia.
“Á!”, một cậu bé đang đứng ôm chân nông phụ, bỗng hoảng sợ lui về sau vài bước: “Mẹ ơi, đại ca ca này vừa nhúc nhích kìa.”
Cậu bé nhỏ con, cho nên nó có thể thấy được đại ca ca “chết cóng” nhúc nhích đầu trước tiên.
Hử? Cả thôn dân sửng sốt, đồng loạt lui về phía sau, ngơ ngác nhìn nhau, đều thấy rùng mình.
Cuối cùng, một lão nông phu đầu đội cái nón tròn đen bước ra, cúi người xem xét hơi thở của thanh niên kia, rồi lên tiếng: “Thằng nhóc này còn thở, không bị chết cóng.”
“Ôi, thần Quang Minh hiển linh.”
“Đội ơn Thần.”
Lão nông phu vỗ lên khuôn mặt của người thanh niên kia, “Cậu thanh niên, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”
“Ưm…” Thanh niên đó run một cái rồi rên rỉ, hai mắt từ tử mở ra.
Có thể do bị lạnh quá, chàng trai sau khi mở mắt không nói lời nào, chỉ ngỡ ngàng nhìn thôn dân vây xung quanh, thỉnh thỉnh thì run lên vài lần.
“Không phải do lạnh mà bị khờ luôn đấy chứ?” Nông phụ nhanh miệng hỏi thẳng luôn.
Không chờ mấy nông phu xung quanh đáp lại, một giọng ôn hoà vang lên từ ngoài đám đông: “Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
“A, chào buổi sáng, Ước Khắc thần phụ.”
Vị cha sứ tên York này xem ra rất được mọi người kính trọng.
Những người dân đang vây xem liền nhanh chóng dạt sang nhường đường.
Một trung niên nam tử cầm hộp đựng cơm tiến tới, dùng ánh mắt ôn hoà hỏi han cặn kẽ lão nông phu chuyện gì xảy ra.
Sau khi nghe xong lão nông phu kể lại đầu đuôi câu huyện, vị Ước Khắc thần phụ kia nhìn thanh niên đang co ro, “Ừm, đúng là bị lạnh cóng rồi, nhưng may mắn chúng ta có thần linh phù hộ.”
Nói xong, chỉ thấy Ước Khắc thần phụ đặt hộp cơm bằng gỗ xuống đất, tay thành kính đặt trước ngực làm dấu thánh, một đạo ánh sáng màu trắng bỗng xuất hiện, rọi lên người chàng thanh niên.
Nông phu xung quanh dùng ánh mắt kích động nhìn đạo ánh sáng trắng ấm áp đó, cũng làm theo động tác của vị cha sứ và đồng thời niệm một loạt những lời cầu nguyện ca tụng thần linh.
Người thanh niên bị ánh sáng chiếu lên thì há miệng thật lớn, hai mắt cũng mở to, ngơ ngác nhìn một tình cảnh trước mắt.
Đây là cái quái gì vậy, nhà tắm di động ư? Còn những xung quanh kia sao tóc toàn màu vàng chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy ta…
Sau hơn mười giây, ánh sáng trắng biến mất.
Ước Khắc thần phụ mỉm cười: “Chàng trai trẻ, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
“Ấm hơn rồi…” Thanh niên kia đáp lại theo bản năng.
“Vậy thì tốt rồi, đứng dậy vận động một chút đi.
Cậu sẽ khôi phục sức khoẻ rất nhanh thôi.” Nói xong, Ước Khắc thần phụ lấy một cái bánh bao làm từ lúa mạch đen từ trong hộp cơm, rồi đặt nó vào tay Đường Ân.
Xong xuôi hết thảy, Ước Khắc thần phụ nói vài câu với nông phu xung quanh rồi đi ra phía bên ngoài.
“Thánh thần ơi, Ước Khắc thần phụ đúng là một người đầy lòng lương thiện.”
“Uh, bây giờ….
ông ấy chắc đã đi thôn Tây để đưa thức ăn cho mấy người già cả không ai chăm lo đó.”
Các nông phu không ngừng ca ngợi cha sứ, truyền tụng việc thiện của ông.
Sau đó, nhóm người liền tản ra, dù sao sáng sớm còn có rất nhiều việc phải làm.
Thanh niên mặc trang phục lạ lùng kia vội kéo một lão nông phu lại: “Xin đây là chỗ nào? Uhm, là Châu Âu phải không?”
Lão nông phu nhìn thanh niên với vẻ mặt kỳ quái: “Châu Âu? Đó là cái gì? Nơi này là thôn Tiểu Thạch của nước Bran.”
“Nước Bran?” Thanh niên ngẩn người, rồi hỏi kỹ càng lại, “Đây có phải là địa cầu không?”
“Địa cầu? Nó là loại cầu gì?”
“Không thể nào, bị xuyên qua rồi ư?” Thanh niên ôm đầu lẩm bẩm một mình.”
Thanh niên tên là Đường Ân, vùa mới tốt nghiệp đại học được một tháng.
Mang tiếng sinh viên thời đại mới, hắn dĩ nhiên đã đọc mấy loại tiểu thuyết trên mạng, cũng biết cái gì là YY này nọ, không quá xa lạ với những tình tiết xuyên qua, nhưng mà…
“Không phải nói rằng tiểu thuyết đều là hư cấu sao.
Tại sao thật sự là xuyên qua.
Đúng rồi, ta làm sao xuyên qua được?”
Đường Ân gõ đầu, rất nhanh suy nghĩ đến những việc xảy ra khi hắn vừa mới tốt nghiệp, tìm công việc rất không thuận lợi.
Vốn dĩ sinh viên đại học bây giờ nhiều như cỏ dại nên bị mất giá nghiêm trọng.
Một sinh viên mới tốt nghiệp tại một trường danh tiếng muốn tìm được một công việc tương đối tốt đều rất khó khăn rồi, huống chi trường của hắn nằm ở chốn khỉ ho cò gáy nào đó.
Vì thế sau khi chạy đôn chạy đáo tìm việc trực tiếp, Đường Ân đã nhận đủ các loại đả kích lẫn khinh bỉ.
Hắn nộp đơn xin khắp nơi, nhưng cơ hội vào vòng tiếp theo thì cực kỳ lác đác.
Sau đó hắn quyết định gửi đơn xin việc trên mạng, mặc dù cơ hội hồi âm là rất nhỏ, nhưng ít ra vẫn tiết kiệm hơn là nộp đơn xin việc trực tiếp.
Một ngày nọ, hắn rời giường, như thường lệ hắn bật cái máy tính cũ rích lên, tra tìm những thông tin tuyển dụng trên những trang mạng lớn, đánh vài từ chính để tìm kiếm, tất cả đều đã hết chỗ.
Hắn định ấn vào nút để xem trang danh sách hai trăm công ty kế tiếp, thì một cửa sổ nhỏ quảng cáo trò chơi trực tuyến hiện ra.
“Mẹ kiếp, ở đây cũng quảng cáo ư?”
Đường Ân chuẩn bị tắt cái cửa sổ đó đi, hai mắt lại vô tình nhìn thấy một câu thông báo của cái bảng quảng cáo trò chơi đó, “Ngươi không đủ dũng khí để cự tuyệt cuộc sống bình thường này ư?”
Thẳng thắn mà nói, bảng quảng cáo này thật sự quá tầm thường đi, cả câu biểu ngữ chả có ý sáng tạo nào cả.
So với mấy trang web lấy ngực to mông nở ra câu khách, quả thực là quá kém cỏi.
Cho dù trang mạng và trò chơi không có lấy một phân tiền từ người bấm, nhưng ít ra cũng lừa được rất nhiều lượt ấn vào đó.
Nhưng cái thông báo đó đã thành công đánh động Đường Ân.
Bình thường? Đường Ân cười khổ một tiếng, có đôi khi ngẫm lại hai mươi năm của mình, hắn luôn hoài nghi ý nghĩ tồn tại của bản thân.
Đường Ân vừa không có tiền cũng không có quyền.
Hắn sinh ra là trong một gia đình rất bình thường.
Cha mẹ đều là công nhân.
Bọn họ chỉ có đủ khả năng chu cấp những vật cấp thiết cho Đường Ân, lo cho hắn đi học, nuôi hắn thành người.
Trong trường học, Đường Ân với tướng mạo bình thường có điểm cũng không cao, thuộc nhóm học sinh không được thầy cô để ý, khen ngợi hay la mắng.
Hắn không có tài năng riêng gì, không có biểu hiệu xuất sắc nào và không phạm một lỗi lớn nào.
Cứ như vậy, thời gian của hắn trên giảng đường trôi qua một cách rất là bình thường.
Kết thúc học kỳ, giáo viên chủ nhiệm luôn viết trong phần phê bình, tính tình ít nói, tuân thủ đầy đủ nội quy trong trường, nhưng cần phải cố gắng hơn để đạt thành tích tốt hơn…
Tiếp theo đó, điểm thi trường đại học của hắn cũng không quá thấp cũng không quá cao.
Nhưng mà, với điểm thi đó, hắn không đạt được tiêu chuẩn vào trường đại học tốt.
Trong thời gian ở trường đại học, hắn quen biết mấy người bạn, tìm bạn gái, tập hút thuốc, làm quen với việc thi lại.
Khi không đi chơi với bạn gái, hắn bình thường chơi game, đọc truyện tiểu thuyết.
Trước khi tốt nghiệp, bạn gái của hắn nói lời chia tay.
Cô ta nói thẳng ra, không thể tiếp tục ở với hắn được nữa, bởi vì cuộc sống đó giống như một bình nước nóng chưa đủ nóng, không hề có một điểm kích tình nào cả.
Nàng nói rằng, nếu cứ như thế, nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng và bức bối.
“Cuộc sống bình thường không tốt ư?” Đường Ân khó hiểu.
“Cuộc sống bình thường dĩ nhiên tốt rồi, nhưng loại cuộc sống bình thường của anh, em có thể đoán trước được hình ảnh tương lai mấy chục năm sau.
Điều này quá kinh khủng, em không thể chịu đựng nổi.”
“Thêm nữa, đây là tình yêu, cũng không phải hôn nhân.” Cô ta nói như thế trước khi đi.
Lúc ấy, con tim của Đường Ân rất đau, hắn không biết mình đã làm sai điều gì.
Nghĩ đến những lời hồi đó bạn gái nói khi chia tay hắn, Đường Ân quyết định cầm con chuột click vào nút “Yes”
Được rồi, đã như vậy, ta sẽ lựa chọn cự tuyệt cuộc sống bình thường này!
Trò chơi đang hiện lên thanh tốc độ tải xuống 1%, 2%...
Đường Ân bình tĩnh trở lại, rồi thấy tốc độ tải xuống cứ chạy đều đều, cười gượng.
Mà thôi, dù sao cũng là trò chơi, chơi thử xem sao.
Nhìn thanh tải xuống báo cần phải chờ một ít thời gian, Đường Ân mở lại trang mạng lúc đầu, rồi tiến hành gửi sơ yếu lý lịch.
Sau đó đứng dậy, hắn đi rót một ly nước nóng.
Khi Đường Ân trở về bàn máy tính, trò chơi đã được tải xuống 95%.
A, tốc độ không tệ nha, thật nhanh.
Sau đó, cũng không có sau đó.
Ba giờ trôi qua, trò chơi chỉ được tải tiếp tục đến 99%...
“Moá @!#@$!” Đường Ân phẫn nộ đập tay lên bàn, làm cho ly nước lắc lư không ngừng.
Tiếp theo, hắn theo quán tính đập lên cái màn hình máy tính và đá mấy cái vào thùng máy.
Thói quen này được hình thành khi hắn còn bé trong lúc xem truyền hình bằng cái ti-vi cũ kỹ.
Đồ điện mà, đập đập mấy cái sẽ tốt lại thôi.
Nhưng mà, thực tế chứng minh rằng mấy thứ đồ điện này không giống như lý lẽ thường.
Ít nhất bây giờ là vô dụng.
Nó vẫn cứ như cũ, dừng lại ở mức 99%.
Hơn nữa, Đường Ân cũng không để ý tới việc vừa phẫn nộ đập bàn, khiến cho nước nóng trong ly chảy ra ngoài không ít.
Mà giờ phút này, chúng đang chảy đến gần ổn điện bên cạnh bàn.
Đường Ân đang nóng nảy cũng không tin rằng người kỹ lưỡng về điện như hắn lại bất cẩn như thế, đá tiếp một cái vào thùng máy tính.
Nhưng mà, cú đá đó không trúng thùng máy tính mà trúng cái ổ điện.
Dòng điện xẹt lên, vài đốm lửa xuất hiện…
Đường Ân cảm giác tê dại khắp cả người, đầu thì đập trúng màn hình máy vi tính.
Trước khi tối sầm lại, Đường Ân thấy được con số đã chạy được 100%, rồi xuất hiện bốn chữ to tướng “Hệ thống sát thủ”, hình ảnh kèm theo là một một thân ảnh màu đen cầm thanh thuỷ thủ màu đỏ.
Một màn cuối cùng của hắn trước khi chết không giống như mấy tiểu thuyết miêu tả.
Trước mắt hắn hiện lên vô số đoạn ngắn lúc trước, và còn có một ý niệm: “Đồ điện, quả nhiên đập đập mấy cái sẽ tốt lại thôi…”
“Không thể nào, ta tự nhiên bị chết bởi một ly nước nóng ư?” Trong đầu vẫn một tia tỉnh táo, Đường Ân buồn bực nói thầm.
Cuộc sống bình thường giống như một ly nước ấm, cuối cùng lại bị chết bởi nước nóng, thật sự đúng là trêu người…
“Ba ơi, mẹ ơi, con bất hiếu!” Sau khi nghĩ tới chính mình, thì nghĩ tới việc ba mẹ của mình sẽ đau lòng biết bao, Đường Ân càng đau thương day dứt.
“Đinh… Hệ thống sát thủ khởi động.”
“Đang nhập số liệu…”
“Đinh, số liệu đặc biệt, xin tự bổ sung…”
“Thu thập số liệu của chủ hệ thống… đang nhập…”
“Đinh! Đã hoàn thành nhập dữ liệu.”.