Nồng độ cồn của rượu ô liu không cao, nhưng với thức ăn ngon trên đầy bàn kia, Đường Ân đã uống không ít.
Đến lúc hắn tỉnh rượu thì trời chiều đã ngả về tây.
Đường Ân khéo léo từ chối ý tốt của lão nông phu mời hắn ngủ lại đây để trở về căn nhà gỗ trong rừng của hắn.
Việc này Đường Ân không phải muốn giả vờ, mà là nhà của lão nông phu chỉ có một gian phòng, Đường Ân tất nhiên cũng không muốn chiếm cái giường của ông.
Hơn nữa, mấy ngày nay, hắn vẫn ở trong căn nhà gỗ đó và đã quen với ‘lâu đài trên không’ đó rồi.
Điều này thì rất mới mẻ với một Đường Ân đã sống quen trong những kiến trúc bê-tông cốt thép.
Đường Ân vừa mới đánh một giấc khá lâu cho nên không muốn ngủ nữa.
Hắn tiến vào không gian của hệ thống sát thủ ngay trong gian nhà gỗ.
Trong không gian vẫn chính là hình ảnh sao lại y chang với khu rừng, và vị trí của Đường Ân trước mắt rất giống nhau.
Đường Ân hoài nghi lão quản gia tạo ra một bản mô phỏng với thực tế.
Có điều là, một điểm không giống với bên ngoài chính là căn nhà gỗ tinh sảo ở trên một thân cây to lớn.
Rất hiển nhiên, căn nhà gỗ tinh xảo đó là do lão quản gia gia công, và nó không thể nào so sánh được với ‘tác phẩm thiên tài’ của Đường Ân được.
Có nói khoảng cách của hai người là một trời một vực cũng không ngoa.
Mặc dù Đường Ân cũng đã tu sửa lại căn nhà gỗ của hắn, nhưng vẫn không thể nào sánh với căn nhà gỗ kia được.
Lão quản gia vẫn nghiêm cẩn như bình thường đứng trước mặt Đường Ân.
Nếu có máy chụp ảnh chụp lại vẻ mặt, hình tượng, tư thế của lão quản gia hiện tại, Đường Ân dám cá là nó vẫn y hệt bộ dáng của lão từ lần trước gặp mặt.
“Buổi tối tốt lành, Đường Ân.”
“À….
Buối tối tốt lành, lão quản gia!” Đường Ân nhìn thấy ánh sáng mặt chời tươi đẹp chiếu vào khu rừng ở trong không gian, nhất thời cảm giác chuyện này có vấn đề gì gì đấy.
Đường Ân liền thay đổi đề tài: “Lão quản gia, nhanh mở trò chơi mau.
Đêm nay ta phải báo thù!”
‘Thành tích’ giữa trưa hôm nay vượt xa ngoài mong đợi khiến cho Đường Ân có một sự tự tin nhất định.
Hắn bây giờ muốn nhất chính là ‘làm thịt’ con chó dữ đã gây trở ngại cho hắn mấy ngày nay.
“Vui lòng phục vụ.” Lão quản gia phấc tay rồi hình ảnh thay đổi đi, hiện ra một trang viên được trang trí hoa lệ của một quý tộc.
Đường Ân tâm tình là muốn báo thù, cho nên không có để ý đến những kiến trúc tinh xảo và lộng lẫy này cho lắm.
Hắn cứ bước từng bước một và trực tiếp tiến vào trò chơi.
Sự thật được chứng mình, khả năng ẩn tàng của Đường Ân đã tiến bộ khá nhiều.
Lần này, hắn thành công vượt qua bức tường của trang viên, vòng qua phía sau của con chó dữ.
“Ai biểu mày hung hăn, ai bảo mày nhìn thấy người, ê, còn dám cắn ta…” Đường Ân cầm thanh thuỷ thủ trong tay với tâm trạng hưng phấn và đâm liền mấy nhát vào con chó dữ đó.
Dù sao là được ra tay trước, con chó dữ giãy dụa một hồi đã bị Đường Ân đâm chết.
Nhưng mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, hộ vệ trang viên rất nhanh bao vây lấy hắn.
Đường Ân thật ra không thèm để ý, chỉ lưu lại một câu “ta sẽ còn quay lại…” rồi bị chém chết trong loạn đao của đám hộ vệ.
Sự thật thì, Đường Ân rất giữ đúng lời.
Sau khi rời khỏi, hắn bắt đầu lại cảnh của trò chơi đó.
Chỉ chốc lát,
Ai biểu mày hung hăn, ai bảo mày nhìn thấy người.
Đã nói đâm ngươi mười lần thì sẽ đâm mày đúng mười lần…”
Khuôn mặt của lão quản gia vẫn không thay đổi gì cứ nhìn Đường Ân hưng phấn đi ra đi vào cái màn trò chơi đó.
Cái miệng của ông ta cũng hơi nhếch lên, “Ừ, coi như là một người có thiên phú.
Chẳng lẽ ta nên đào tạo hắn thành một tên sát thủ biến thái ư?”
Lão quản gia không có ngăn cản mấy việc chơi đùa của Đường Ân.
Bởi vì, ít nhất trong những tình huống như thế nào, ông quan sát được kỹ thuật ẩn núp của Đường Ân thuần thục hơn nhiều.
Cuối cùng, sau mấy giờ liền, Đường Ân đã hoàn thành mục tiêu ‘vĩ đại’, đâm chết con chó dữ đó mười lần.
Lần tiếp theo, hắn trong trạng thái tinh tinh thần tốt, trực tiếp lẻn vào trong phòng ngủ của gã quý tộc, rồi trộm đi bội kiếm trên người của gã.
“Ha ha..” Nhìn chữ to màu vàng ‘nhiệm vụ hoàn thành’, Đường Ân chống nạnh hai tay và ngẩng mặt lên trời cười thật to.
Cảnh trò chơi mờ dần, Đường Ân đi ra từ trong đó.
Khi Đường Ân vừa mới bước vào không gian hệ thống, có một thông báo truyền tới.
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân hoàn thành xong nhiệm vụ trộm bội kiếm của quý tộc.
Nhiệm vụ khó khăn: F-, đánh giá hoàn thành F-
Kinh nghiệm thu được: 25 điểm.”
Đinh, hệ thống danh hiệu được mở.
Thu được danh hiệu, khắc tinh của chó dữ.
Có được danh hiệu này, mấy con cho nhìn thấy sẽ tránh xa ba xá ( 1 xá = 30 dặm = 15km)”
Khắc tinh của chó dữ? Bà nó, thật là một cái danh hiệu khiến người mất mặt.
Nghe xong thông báo, Đường Ân không biết nói gì.
Lão quản gia nói: “Hoàn thành tốt lắm!”
“Ha ha, chuyện nhỏ.” Đường Ân nhìn khuôn mặt cứ như thế của lão quản gia, xác định đây không phải châm chọc.
Lão quản gia nghiêm chỉnh nói: “Làm rất tốt đấy.
Danh hiệu trong hệ thống rất khó lấy được.
Hơn nữa danh hiệu của có tác dụng với thế giới bên ngoài luôn.”
“Cũng có tác dụng với thực tế ư?” Đường Ân kinh ngạc.
“Đương nhiên, ngài thu được lực lượng kỹ năng, danh hiệu và những thứ khác trong không gian của hệ thống, tất cả đều hữu hiệu với thế giới bên ngoài.”
Đường Ân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Hắn gọi bảng số liệu sát thủ ra, phát hiện ngoài danh hiệu ra còn có vài thứ nữa.
Đầu tiên có ghi khắc tinh của chó dữ, ở dưới là số điểm kinh nghiệm được thêm 25 điểm.
Trong phần kỹ năng, phía sau phần sơ cấp ẩn núp có ghi chú ‘nắm chắc’, còn phần sơ cấp bố cục thì là ‘mới luyện’, sơ cấp kỹ xảo giết người ‘mới luyện cung nỏ’.
“Lão quản gia, còn có trò chơi nào nữa không? Mau lấy ra đi.” Đường Ân vừa nếm thử mùi vị hoàn thành nhiệm vụ, liền vội vã muốn bắt đầu chơi trò kế tiếp.
Lão quản gia lắc đầu: “Ta không muốn ngài tiếp tục chơi trò chơi tiếp theo.
Bởi vì, chút xíu nữa thôi, ngài sẽ phải làm một nhiệm vụ từ hệ thống.”
“Nhiệm vụ từ hệ thống?”
“Đúng vậy! Ngài đã mở hệ thống sát thủ được bảy ngày rồi.
Trong bảy ngày này là thời hạn bảo vệ của người mới.
Qua vài phút nữa, thời hạn bảo vệ người mới sẽ hết.
Đến lúc đó người đó phải thực hiện một nhiệm vụ từ hệ thống.”
“Vậy nội dung của nhiệm vụ đó là gì?”
“Không biết, đây là do hệ thống đưa ra.”
“Được rồi, ngài vừa nói phải thực hiện là có ý nghĩa gì? Nếu như không thực hiện thì sao…” Đường Ân đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
“Đây là nhiệm vụ dành cho sát thủ được hệ thống nhận chứng, không thực hiện thì….” Lão quản gia không có trả lời liền, mà dừng một lúc, rồi nói “Ta trước kia đã từng nói qua, làm sát thủ, thì không có nhiều lựa chọn”
Đường Ân hỏi: “Sẽ bị giết chết phải không?”
Lão quản gia không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong không gian.
Âm thanh trong hệ thống lại vang lên.
“Đinh, thời hạn bảy ngày bảo vệ dành cho người mới đã hết.”
“Đinh, mở ra sát thủ chứng thực nhiệm vụ.
Cảnh cáo, cảnh cáo.
Nhiệm vụ này chỉ có duy nhất một khả năng.
Nếu như sát thủ không thể hoàn thành trong thời hạn, sẽ bị gạch tên.”
“Sát thủ chứng thực nhiệm vụ: Đánh chết Ước Khắc thần phụ.
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ là bảy mươi hai giờ.”
“Bắt đầu tính giờ nhiệm vụ, tích, tích, tích…”
Đường Ân há miệng ngạc nhiên, không nói gì.
Lão quản gia mặc dù hiểu rõ tính nghiêm trọng của nhiệm vụ, nhưng Đường Ân cũng coi như là may mắn rồi.
Hình thức của nhiệm vụ có rất nhiều loại, giống như trước đây, hắn hoàn thành mấy cái loại nhiệm vụ trộm cắp, cho dù trong thực tế thì cũng có thể làm được, cùng lắm sau khi làm xong thì trở về là được rồi.
Nhưng hiện tại hắn cho rằng chính mình quá mức ngây thơ, hệ thống sát thủ là nơi đào tạo sát thủ, vậy khẳng định sẽ là giết người rồi…
“Ước, Ước Khắc thần phụ?” Đường Ân hoảng hốt.
Lão quản gia đáp: “Đúng vậy.”
“Mẹ nó, tại sao? Ông, ông ta là người tốt mà!” Có lẽ là bị kích thích bởi ánh mắt vô cảm của lão quản gia, Đường Ân nắm tay thật chặt mặt đổ ngầu lên quát dữ dằn với lão quản gia.
Lão quản gia chỉ nói: “Đầu tiên, nhiệm vụ này không phải của ta đưa ra.
Tiếp theo, việc phát xét một người xấu là phần của thượng đế.”
“Chó má thượng đế.
Ước Khắc thần phụ kia, ông cũng gặp rồi còn gì? Chẳng lẽ ông ta không phải người tốt ư?”
Lão quản gia nói: “Cho cậu một cái bánh bao thì đã là người tốt à?”
Đường Ân nổi cáu: “Ông nói láo, có người nào trong thôn Tiểu Thạch không nhận được sự trợ giúp của ông ta, có ai không thừa nhận ổng là người lương thiện đâu?”
“Đồ tể cung cấp thức ăn và chỗ ở cho con heo hắn nuôi.
Đối với con heo mà nói, đồ tể là người tốt ư? Hơn nữa, Đường Ân, ngài còn không hiểu sao? Ngài là một tên sát thủ.
Sát thủ chỉ nói đến mục tiêu, bất kể tốt xấu.”
Đường Ân khinh bỉ nhìn lão quản gia: “Chó má sát thủ! Các ngươi đang vu khống thì có.”
Lão quản gia đáp lại: “Cãi nhau không có nghĩa lý gì.
Nếu như ngài vẫn cứ cố chấp với suy nghĩ của mình và không phân biệt trắng đen.
Ngài đã nắm vững kỹ thuật nguỵ trang sơ cấp.
Có phải là vu oan hay không, ngài có thể tự mình đi dò xét một lần.”
“Được, ngày mai ta sẽ đi.
Ta sẽ dùng sự thật chứng minh ngài đã sai lầm.
Ta thà bị giết chết, chứ nhất định không làm tổn thương đến Ước Khắc thần phụ.”
“Ta sẽ chống mắt lên xem.”
Im lặng một hồi, Đường Ân mở miệng nói tiếp: “Mặc dù lần này cho dù không phải Ước Khắc thần phụ, ta cũng sẽ không giết người.
Điều này, ta đã từng nói quan.”
“Ngài trước đây cũng chưa từng giết gà giết vịt, vậy mà….”
“Việc này không giống nhau!”
Đường Ân cắt lời của lão quản gia, rồi rồi khỏi hệ thống sát thủ.
“Mẹ nó!” Đường Ân hít một hơi dài, rồi đấm cú thật mạnh lên vách căn nhà gỗ.
Ánh trăng sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, Đường Ân nằm trên giường gỗ, ngắm những ngôi sao qua những khe hở.
Khu rừng rất yên lặng vào ban đêm, chỉ có vài âm thanh của mấy loại côn trùng và tiếng chim lạ kêu, càng làm tăng thêm sự yên ắng.
Ban đêm yên ắng như thế đã khiến tâm tình của Đường Ân hồi phục dần.
“Ban đêm đẹp như vậy lại chỉ có thể nhìn được ba lần nữa thôi ư?” Đường Ân hít vào mùi hương của gỗ, tự lẩm bẩm.
Đối với cái chết, Đường Ân dĩ nhiên cũng sợ hãi.
Nhưng mà… Đường Ân nắm chặc nắm tay, Ước Khắc thần phụ là người tốt.
Mà người tốt không nên bị giết, ít nhất là không nên do chính tay mình giết..