Ăn thức ăn của nó - cũng chính là Cửu Long Bảo Đan, Diệp Lăng có thể đột phá thành thánh, mạnh mẽ vô địch, đạt được nửa phần sau Diêm La Kim Thân.
Kế sách này rất hay, chó vàng cũng không kiềm hãm được gật đầu một cái.
“Ha ha! Tiền bối, làm vậy chắc chắn sẽ khiến ngài nở này nở mặt, vãn bối ta cũng sẽ có được thứ ta muốn, đôi ta đều được lợi!”
Diệp Lăng cười rất đắc ý.
Như vậy, hắn có thể đột phá thành thánh, thực lực tăng mạnh, vô địch thiên hạ!
Diệp Lăng không nhịn được nở nụ cười.
Viễn cảnh này quá đẹp, hắn không thể nào ngừng mơ tưởng về nó!
“Ta cho ngươi Cửu Long Bảo Đan, ngươi đột phá thành thánh, đạt được Diêm La Kim Thân ư?”
Chó vàng cười hỏi, Diệp Lăng vội vàng gật đầu.
Chính xác! Làm vậu chắc chắn không có vấn đề gì.
“Cút mẹ nhà ngươi đi!”
Bịch, chó vàng vung vuốt đập Diệp Lăng ngã xuống đất, Diệp Lăng không có sức đánh trả, nằm dưới đất choáng váng.
Má nó, sao ngươi đánh ta?!
“Ngươi nghĩ ta khờ à? Ngươi được lợi lớn nhất, còn ta chỉ được nở này nở mặt, nhưng nở này nở mặt cho ai xem? Trong tam giới này, ta không quen ai cả, ta diễu võ dương oai trước mặt ngươi hay cuối cùng lại thành ngươi tới trước mặt ta diễu võ dương oai?
Thế mà ngươi cũng nói ra được.
Ta cho ngươi biết, lão tổ ta ăn sạch thức ăn cho chó từ lâu rồi, mà dù chưa ăn hết thì ta cũng sẽ không cho ngươi!”
Chó vàng kêu gào, Diệp Lăng ủ rũ bĩu môi, kiềm nén suy nghĩ liều mạng với nó.
Mẹ kiếp, nếu không phải không thắng được ngươi thì lão tử đã lột da luộc ngươi thành một nồi thịt chó thơm ngát rồi!
“Ngươi đừng có ý nghĩ kỳ lạ như thế nữa.
Lão tổ ta sẽ không cho phép ngươi làm như vậy, hơn nữa, giữa ta và ngươi có giao tình gì không? Tuy sư tôn ngươi và lão tổ nhà ta có chút giao tình, thế nhưng hai người cũng từng đối đầu nhau.
Mà ta còn ước gì ngươi không giành được đây.”
Chó vàng hung hăng nói.
Diệp Lăng cắn răng, cảm thấy con chó vàng này thật ghê tởm, chỉ muốn chèn ép hắn!
“Được rồi, tiền bối, vậy không biết khi nào trận chiến tranh đoạt Diêm La Kim Thân sẽ bắt đầu?”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn vẫn nên thành thật thì hơn.
Nếu không, nhỡ con chó này hãm hại hắn thì nguy.
“Chờ đi.
Ta bảo Bạch Trạch thông báo sớm cho ngươi thôi, còn chừng 10 năm nữa, như vậy ngươi có thể ở đây tâm sự với ta, ta cũng sẽ chỉ giáo cho ngươi một chút.”
Con chó vàng cười nói.
Diệp Lăng trừng mắt, má nó, còn 10 năm nữa thì bảo hắn tới sớm như thế làm gì?
“Tiền bối, nếu vậy thì ngươi kể cho ta nghe chuyện về Diêm La Vương và sư tôn U Minh Vương của ta đi, hai người bọn họ là người thế nào?”
Diệp Lăng thuận theo hỏi chuyện.
Chắc chắn con chó này biết rất nhiều chuyện, để nó kể cho mình nghe chút chuyện về tinh không ngoài kia cũng giúp hắn có thêm hiểu biết.
Chó vàng gật đầu.
“Thế giới mà ngươi đang sống gọi là tam giới, có thể xem là tồn tại nhỏ nhất trong tinh không, chẳng có điểm nào đặc biệt cả.
Nhưng từ địa phương nhỏ này lại sinh ra hai người khiến tinh không mênh mông phải rung động!”
Con chó vàng nghiêm túc nói.
Diệp Lăng kinh ngạc.
Hai người khiến tinh không mênh mông phải rung động ư?
Lẽ nào, ngoại trừ Hồng Quân Đạo Tổ ra thì còn một cường giả khác nữa?
Chó vàng giảng giải về tinh không mênh mông và tam giới, còn có chuyện về hai vị bá chủ kia, cuộc nói chuyện này kéo dài đến mấy năm!
Đương nhiên, trong thời gian đó con chó này cũng nói nhảm rất nhiều, khiến Diệp Lăng hận không thể cắn chết con chó chết tiệt này.
Sau khi nghe nó nói chuyện, Diệp Lăng biết tinh không mênh mông là một không gian lớn vô biên, vô số thiên kiêu tung hoành, chỉ có người tài mới nổi danh.
Tam giới chỉ là một tồn tại nhỏ bé trong tinh không mênh mông mà thôi.
Tinh không bên trong phân chia thành các giới, nó giống như lãnh thổ, một giới chính là một Quốc Độ, mà vị trí của tam giới là ở trong Hỗn Độn giới!
Hỗn Độn giới bị Hạ Tộc cổ xưa thống trị, có thể nói quốc quân của Hạ Tộc chính là bá chủ tinh không, là một nhân vật mạnh mẽ hiếm có địch thủ.
U Minh Vương và Diêm La Vương là hai tồn tại thuộc dạng đứng đầu Hỗn Độn giới, nhưng đến nay đều đã bỏ mình.
Trong tinh không mênh mông cũng có không biết bao nhiêu biên giới với vô số bá chủ tung hoành thiên địa.
Việc giết chóc cướp đoạt cũng là chuyện bình thường.
Chó vàng còn cho Diệp Lăng biết một bí mật.
Có người nói rằng quốc quân khai quốc của Hạ Tộc là người tam giới Viễn Cổ, nhưng đó chỉ là một lời đồn, không ai biết chân tướng ra sao.
Nhưng toàn bộ Hỗn Độn giới đều biết rằng, tuy tam giới rất nhỏ nhưng đó là một nơi tràn đầy truyền kỳ và thần bí.
Hồng Quân Đạo Tổ, Kiếm Thần, hai vị cường giả này đi ra từ tam giới, du hành trong tinh không mênh mông, đánh cho vô số người phải sợ hãi!
Diệp Lăng chưa từng nghe nói đến Kiếm Thần, cũng không biết tam giới còn có một vị thiên kiêu như vậy ngang hàng với Hồng Quân Đạo Tổ.
Tam giới nho nhỏ mà liên tiếp sinh ra hai đại bá chủ, điều này khiến vô số người cảm thấy hiếu kỳ với tam giới, cũng sinh ra tâm tư muốn độc chiếm.
“Thế nên ta mới nói, nguy hiểm của tam giới các ngươi không đến từ bên trong mà là bên ngoài.
Hỗn Độn giới khá bình ổn, quốc quân Hạ Tộc không cho phép ngoại tộc trắng trợn xâm lấn tam giới, đương nhiên Hồng Quân Đạo Tổ và Kiếm Thần cũng không cho phép.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tam giới không có nguy hiểm.
Ta chỉ có thể nói được đến vậy thôi.
Việc ngươi phải làm là nâng cao tu vi trước khi đại kiếp chân chính xảy ra, nếu không, có khả năng ngươi sẽ chết.”
Chó vàng chậm rãi nói, câu nói này khiến trái tim Diệp Lăng nghẹn lại.
Ngoại tộc xâm lấn!
Theo lời con chó này nói thì toàn bộ tam giới căn bản không đủ sức chống lại ngoại tộc!
“Thậm chí, cường giả ngoài Hỗn Độn giới cũng có khả năng sẽ tới đây.”
Con chó vàng lạnh nhạt lên tiếng.
Diệp Lăng lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng lo lắng.
Chó vàng vươn người đứng dậy, nhìn bầu trời u ám trên đầu, nó mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia sáng.
“Được rồi, nên bắt đầu thôi!”.