Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị


Nghe được tiếng quát của Diệp Lăng, Lâm Hoa lập tức ngậm miệng lại.
 
Gã cảm thấy Diệp Lăng chính là một tên ác ma, căn bản không phải là người!
 
“Tôi...!Tôi có tiền!”
 
Lâm Hoa chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
 
“Diệp Lăng, tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho, chỉ cầu anh có thể thả tôi.”
 
Lưu Xảo khinh bỉ nhìn qua Lâm Hoa, nàng làm sao không thể nhận ra, cái tên Gia Hỏa này là đang giả bộ.
 
“Mày có tiền thì rất ngưu bức à?”
 
Diệp Lăng lại cho tát Lâm Hoa một cái, nói:
 
“Được, mày có tiền đúng không? Tao muốn có bao nhiêu thì mày cho bấy nhiêu chứ gì? Đưa 1000 vạn ra đây.”
 
Nghe vậy, còn không đợi Lâm Hoa trả lời, Lưu Xảo liền nói:
 
“Diệp Lăng, như vậy không tốt đâu, coi chừng tên này báo cảnh sát a.”
 
“Cũng đúng.”
 
Diệp Lăng gật đầu:
 
“Nghe được chứ? Bây giờ mày làm sao, hả...”
 
“Tôi tôi..

tôi..

tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, tuyệt đối không!”
 
Trên trán Lâm Hoa chảy ra mồ hôi lạnh, khẩn trương nói:
 
“Anh muốn 1000 vạn thật sao? Không sao, tôi lập tức về nhà lấy cho anh.”

 
“Mày thật sự nghĩ lão tử cần những đồng tiền thối của mày sao?”
 
Diệp Lăng trực tiếp nắm cổ áo Lâm Hoa, nói:
 
“Tao không cần tiền của mày, mày không phải rất thích để người khác quỳ xuống sao? Đến, mày dập đầu cho tao ba cái, tao cũng muốn thử xem cảm giác này ra sao.”
 
Lâm Hoa biến sắc, nếu như có thể lựa chọn, gã tình nguyện cầm 1000 vạn cho Diệp Lăng.
 
Đối với loại người này, tiền mà nói đã không là cái gì, chủ yếu là mặt mũi.
 
Lâm Hoa đến đây đi làm, không phải là vì tiền lương, mà là bởi vì nơi này có nhiều mỹ nữ.
 
Trong khoảng thời gian gã tới nơi này đã chơi rất nhiều thành phần tri thức và nhân viên, mục tiêu kế tiếp chính là Hàn Thanh Tâm.
 
Lâm Hoa còn chưa chơi chán, nếu như ngày hôm nay thật sự dập đầu với Diệp Lăng, thì còn mặt mũi nào mà làm tiếp ở đây.
 
Chuyện tán gái khẳng định cũng sẽ bị bỏ lỡ.
 
“Diệp Lăng, anh xem có thể nương tay một chút không, tôi cho anh tiền, vậy là được rồi.”
 
Lâm Hoa thương lượng nói.
 
“Mày nghe không hiểu ý của tao à? Tao không cần tiền, mày dập đầu ba cái cho tao là được, nhất định phải mạnh.”
 
Diệp Lăng nói:
 
“Mày nghĩ đi, ba cái khấu đầu, sẽ không mất 1000 vạn, không biết tính toán sao?”
 
Lâm Hoa quả thực muốn khóc, gã muốn đưa tiền, thế nhưng Diệp Lăng không muốn a!
 
“Bốp!”
 
Diệp Lăng lại tát một cái tới:
 
“Do dự nữa, một giây một cái bạt tai.”
 
Lâm Hoa không nói hai lời, lập tức dập đầu ba cái.
 
Đích thật là rất mạnh, sàn nhà đều có cảm giác muốn chấn bể.
 
Rất nhiều người nhìn qua, trong lòng không khỏi nhảy lên, thật sự rất đau nha!
 
Bất quá đối với Lâm Hoa, chút đau đớn ấy so với cái tát của Diệp Lăng, quả thực không đáng nhắc tới.
 
“Cút đi.”
 
Diệp Lăng khoát tay áo, nói:
 
“Đây là lần cuối cùng, nếu như mày còn trở lại gây sự sẽ không dễ nói chuyện đâu.”
 
Lâm Hoa cố gắng bò dậy, còn mấy tên đàn em phía sau, gã cũng không quan tâm, mà quay người bỏ chạy.
 
Chẳng qua sau khi chạy được một đoạn, sắc mặt Lâm Hoa âm trầm xuống.
 
Tâm lý lửa giận sôi trào.
 
Thân phận Lâm Hoa như thế nào? Bảo gã dập đầu ba cái trước mặt nhiều người như vậy, gã há lại có thể bỏ qua?
 
“Nhiều người không có tác dụng, vậy ta xem cảnh sát có tác dụng hay không!”
 
Lâm Hoa cắn răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, bấm gọi.
 
Khoảng chừng 10 phút, tiếng còi cảnh sát vang lên, là ba chiếc xe cảnh sát.
 

Thời điểm này Diệp Lăng vẫn còn đang bán đan dược.
 
Lúc đầu bởi vì Vương Mỹ Mỹ đã thử đan dược, hiệu quả rất tốt, nên rất nhiều người tin tưởng, lại thêm vừa rồi Diệp Lăng  đánh cho Lâm Hoa người không ra người, ma không ra ma, nếu muốn bán những đan dược kia quả thực là quá dễ dàng!
 
“Chính là anh ta!”
 
Giọng nói của Lâm Hoa một lần nữa vang lên.
 
Nương theo âm thanh vừa vang lên, sắc mặt Diệp Lăng âm trầm xuống.
 
Chỉ thấy xa xa một nhóm cảnh sát đi tới, hai người đi đầu là một nam một nữ.
 
Diệp Lăng thì không để ý, nhưng khi nhìn thấy nữ cảnh sát, Diệp Lăng trở nên ngây người.
 
Đây là một cô gái cực kì xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, quả thực giống như là Tiên Tử, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời phản xạ quang mang.
 
Cái vóc dáng yểu điệu lả lướt kia, mặc dù là mặc bộ đồ cảnh phục, nhưng vẫn là không che giấu được những đường cong mê hoặc của cơ thể.
 
Hơn nữa, cô gái này mặc cảnh phục, không khỏi cho người ta một loại cảm giác hiên ngang lẫm liệt.
 
Mấu chốt là, trước ngực cô gái này, hai ngọn nhũ phong không cách nào hình dung được, to lớn phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, giống như là muốn xé rách bộ cảnh phục ra vậy, tuyệt đối là hấp dẫn chết người a!
 
“Cảnh sát Trương, Cảnh sát Ninh, chính là anh ta.

Chính anh ta đã đả thương chúng tôi, các người xem, bạn của ta bị thương còn nằm trên đất kìa.
 
Lâm Hoa dẫn theo cảnh sát đã đi tới trước mặt Diệp Lăng, nói.
 
“Mau tránh ra mau tránh ra, cảnh sát phá án, không nên ở chỗ này gây trở ngại công vụ!”
 
Một đám cảnh sát giải tán đoàn người, một nam một nữ kia đã đi tới.
 
Ninh Ngọc San nhìn trên đất, trực tiếp kiểm tra những người bị thương, sau đó đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại.
 
Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Hoa, hỏi:
 
“Lâm tiên sinh, những người này...!Đều là anh ta đánh?”
 
“Ừ!”
 
Lâm Hoa gật đầu lia lịa, đồng thời ném một ánh mắt hận ý hướng Diệp Lăng.
 
Xã hội đen không trị được ngươi, chẳng lẽ cảnh sát không trị được ngươi?
 
Ngươi dám đối nghịch với cảnh sát sao, hừ thật nực cười!
 
Ninh Ngọc San không thể tin được, những người này, có không ít người cô quen biết, hầu như là hai ba ngày đều vào cục cảnh sát, cô há lại có thể không biết?

 
Nhất là tên mặt thẹo, là nhân vật nổi tiếng trong Hồng Kinh Hội, Ninh Ngọc San tự nhiên sẽ hiểu.
 
Nhưng là...
 
Sao anh ta có thể đánh bị thương nhiều người như vậy?
 
“Trương Dã, dẫn tên đó về cục cảnh sát, nhất định phải đánh cho tàn phế.”
 
Lâm Hoa nói với người cảnh sát nam trẻ tuổi kia:
 
“Yên tâm đi, chỉ cần cậu có thể đánh tên đó tàn phế, tôi nhất định sẽ cho cậu không ít chỗ tốt!”
 
Trương Dã gật đầu, xoay người quát Diệp Lăng:
 
“Có người báo cáo, nói anh đánh người vô tội, trấn lột tài sản của người khác, hơn nữa...!Không có giấy phép kinh doanh, ảnh hưởng người dân Đông Hải, xin hãy theo chúng tôi trở về cục để điều tra.”
 
“Có phải anh bị mù hay không? Tôi hỏi anh, anh có phải bị mù hay không?”
 
Diệp Lăng chỉ vào tên mặt thẹo nằm trên đất, nói:
 
“Mở to mắt chó của anh ra xem, nhiều người như vậy, một mình tôi có thể đánh hết hay sao? Nếu đổi lại là anh, anh có thể đánh thắng được không? Thằng ranh con này nói gì thì anh tin cái đó! Mắt có vấn đề à!”
 
Người xung quanh nhất thời ngây người, há hốc mồm.
 
Cái tên gia hỏa này, đánh người còn chưa tính, ngay cả cảnh sát cũng dám mắng?
 
Thực sự là ăn gan hùm mật gấu!
 
Sắc mặt Trương Dã cũng trầm xuống, nói:
 
“Hiện tại nhiều hơn một tội nhục mạ cảnh sát, chống người thi hành công vụ, nếu như anh không đi theo chúng tôi, đừng trách chúng tôi dùng sức mạnh."
 
Lưu Xảo chỉ chỉ Lâm Hoa kêu nói:
 
“Rõ ràng chính là cậu ta không đúng, là cậu ta gọi những tên xã hội đen này đến đây muốn đánh Diệp Lăng, mấy người không điều tra rõ phải trái mà đã muốn bắt người, có phải là cảnh sát thì muốn làm gì làm phải không!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận