Cái miệng nhỏ nhắn của Hàn Thanh Tâm há to, ngây ngẩn cả người.
Cha cô luôn miệng bảo đám vệ sĩ này rất lợi hại, còn bây giờ trông dáng vẻ của 18 sao lại thê thảm như vậy?
Sao có thể như vậy được?
Không thể a, xem cái thân hình của Diệp Lăng, Hàn Thanh Tâm nghĩ chỉ cần gió thổi qua một cái thì hắn cũng sẽ bay đi.
Mà giờ thì sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh Tâm không khỏi nhìn về phía Diệp Lăng, chẳng qua khi nhìn đến Diệp Lăng, nhưng khi nhìn thấy tiểu đệ to lớn của Diệp Lăng, khuôn mặt tức thì lại đỏ thẫm lên, vội vàng dời mắt.
“ Nhóc con, mày muốn chết!”
Đại hán khôi ngô giận dữ rống lên, nói với hai tên khác:
“Lão ngũ, lão lục bắt tên đó lại cho tao, đánh cho tàn phế!”
Dù sao bọn họ cũng đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, cũng sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà bị hù được.
Hai tên được tên được gọi lão Ngũ, lão Lục nghe được lời nói của đại hán khôi ngô, lập tức gật đầu, công kích tới Diệp Lăng.
Có vẻ lão Lục vẫn rất có đầu óc, gã vốn đeo kính mắt nhưng khi ra tay thì đã gỡ kính xuống.
Lão Ngũ công kích vào mặt Diệp Lăng, lão Lục đánh tới dưới háng Diệp Lăng.
Hai người phối hợp có thể nói là vô cùng ăn ý, nhưng mà ngã dục tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh tưởng chiếu cừ câu*, bọn họ đánh lầm người.
“Bang bang!”
Trong chớp mắt Diệp Lăng nhấc chân trái lên, động tác của Diệp Lăng vô cùng nhanh nên và lão Ngũ và lão Lục không cả thấy rõ động tác của hắn, ngay sau đó trên khuôn mặt cả hai tên liền xuất hiện một cái dấu chân thật to, đồng thời máu mũi trào ra, hai tiếng kêu lên thảm thiết vang lên, rầm một tiếng té bay ra ngoài.
“Mẹ nó!”
Số 18 vốn là là nằm trên mặt đất không rõ sống chết, bất ngờ bị hai người đè lên một cái, đau kêu cha gọi mẹ.
Trong nháy mắt Thấy Diệp Lăng liền giải quyết xong ba người, tên đại hán khôi ngô lập tức liền ý thức mình đã gặp phải cường địch rồi, quát nói:
“Cùng tiến lên!”
Đáng tiếc là căn phòng của Diệp Lăng thật sự là quá nhỏ, hơn mười người làm sao cùng tiến lên, dù muốn cùng tiến lên cũng không lên được a!
Có ba người ở đầu đi tới trước mặt Diệp Lăng, trong đó lại có thêm một tên biến thái nữa, vừa ra chiêu liền sử dụng Hầu Tử Thâu Đào bắt tới tiểu đệ Diệp Lăng.
Diệp Lăng ghét nhất người như thế, đánh chỗ nào không được, tại sao lại đánh tiểu đệ của mình?
“Mày muốn đánh thằng em tao à?”
Miệng Diệp Lăng nở một nụ cười âm u, tay phải vội vung ra chộp bàn tay của hắn, kéo một cái về phía sau, cái này tên này không kịp phản ứng, liền đụng đầu vào trên tường.
“Rầm rầm đùng!”
Ngay sau đó, hai tên khác cũng được nếm mùi vị hai bàn chân của được Diệp Lăng, trúng cước bay ra ngoài, bởi lực lượng quá lớn, ngay cả những tên chen nhau ở phía sau cũng bị đụng bay ra ngoài.
Hàn Thanh Tâm quả thực không thể tin được, cô cũng đã nhìn ra, không phải những vệ sĩ mà cha cô tìm đến quá yếu, mà là Diệp Lăng quá mạnh a!
Đại hán khôi ngô kia còn muốn công kích Diệp Lăng, nhưng thấy một màn như vậy thì trừng to mắt, nhanh chân chạy.
Lính đặc chủng xác thực ngưu bức, nhưng tên kia còn càng ngưu bức hơn, vậy thì phải chạy a!
Nếu không chạy, chắc chắn sẽ nằm ở đây...!ngủ.
“Mày chạy được sao?”
Diệp Lăng giống như là như một cơn gió xuất hiện trước mặt đại hán khôi ngô, đại hán khôi ngô thấy thế bỗng sững sờ, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai.
“Quỷ a!!”
Diệp Lăng tốc độ đích xác thực là quá nhanh, đại hán khôi ngô vốn rõ ràng là đứng ở phía sau, cách Diệp Lăng chừng sáu, bảy mét, nhưng liền trong nháy mắt đi tới trước mặt của hắn, hắn làm sao không sợ?
“Bành!”
Bất ngờ Diệp Lăng tung một cước đá vào ngực của hắn, đại hán khôi ngô nhìn bề ngoài gần 90kg, cứ như vậy mà bay ngược ra xa năm, sáu mét.
“Một đám phế vật, vậy mà đòi học người ta làm vệ sĩ?”
Diệp Lăng khinh thường vỗ vỗ nói, đi tới tủ quần áo, lấy ra quần lót cùng một đồ mặc vào.
Hàn Thanh Tâm hoàn toàn bị chấn động rồi, nàng thật sự không nghĩ tới, trong hiện thực còn có cao thủ loại này, cái này chẳng phải đều là ở trên TV mới xuất hiện sao?
“Anh...!sao anh lại lợi hại như vậy?”
Hàn Thanh Tâm không tự chủ được hỏi.
“ Lợi hại?”
Diệp Lăng cười lắc đầu, nói:
“Bản Soái ca từ xưa đến nay đều rất lợi hại, chỉ cần thổi một hơi là những tên phế vật này bay ra ngoài!"
“Khoác lác.”
Hàn Thanh Tâm mắt trợn trắng lên, bĩu môi nói.
“Không tin đúng không?”
Diệp Lăng hỏi.
“Không tin, sao chứ?”
“Không tin thì thôi!”
Hàn Thanh Tâm:“...”
“Còn giả bộ chết cái gì, cút nhanh lên, nếu không…!”
Diệp Lăng thấy những tên này vẫn còn nằm trên đất kêu la hừ hừ, nhướng mày, mở miệng quát nói.
Nghe được hắn nói, đám người đại hán khôi ngô giống như xác chết vùng dậy đứng lên nhìn nhau, lại như gió biến mất trước mặt Diệp Lăng cùng Hàn Thanh Tâm...
“Nhìn thấy chứ? Đây mới gọi là làm xác chết vùng dậy.”
Diệp Lăng nói.
Hàn Thanh Tâm không nói.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Lăng hỏi một câu, lại chợt nhớ ra, nói:
“À, đúng rồi, cô đến để đưa tiền cho ta đúng vậy?”
“Ừ.”
Đúng thật là Hàn Thanh Tâm vội tới để đưa tiền cho Diệp Lăng, cô vốn định tìm người để đưa cho Diệp Lăng, chẳng qua vì muốn thoát khỏi những tên vệ sĩ rắc rối này, nên cô đích thân đi đến.
Cô đang lái một chiếc Ferrari và nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi đám vệ sĩ chỉ lái chiếc Audi A6 do cha cô trang bị.
Nhưng không ngờ đám vệ sĩ kia có thể “biến” Audi A6 thành Ferrari.
Trên thực tế, đó không phải đám đại hán khôi ngô làm cho chiếc A6 chạy ngang Ferrari.
Mà là Hàn Thanh Tâm làm chiếc Ferrari của mình chậm như A6.
Vào ban đêm có ít xe trên đường, Hàn Thanh Tâm có thể chạy xe như một cơn gió.
Nhưng ban ngày thì không được, nhất là ở nơi kẹt xe mỗi ngày như thành phố Đông Hải.
Suy nghĩ chút liền biết kĩ năng lái xe của cô cũng không được tốt, nếu tốt đã không đâm vào Diệp Lăng.
“Đây là tiền của anh.”
Hàn Thanh Tâm lấy ra trong ví một xấp tiền, bên trong ước chừng hơn 10 xấp.
Diệp Lăng liệc nhìn một cái, lập tức mặt mày rạng rỡ.
“Này, nếu anh đã lợi hại như vậy, tại sao không lo tìm việc mà làm chứ? Vì sao lại ở cái nơi như thế này? Hơn nữa ngay cả tiền thuê phòng cũng đóng không nổi?”
Hàn Thanh Tâm hiếu kỳ mà hỏi.
“Tôi thích.”
Diệp Lăng nói.
Hắn cũng không thể nói là mình vừa mới trọng sinh tới?
“Anh có thể nói chuyện nghiêm túc hay không.”
Hàn Thanh Tâm thở phì phò nói:
“Người ta đang hỏi nghiêm túc mà anh còn giỡn.”
“Này, theo tôi được biết, con nhà quyền quý rất hoành hành bá đạo a, cô còn sẽ dễ nói chuyện sao?"
Diệp Lăng trêu đùa nói.
“Hừ, tôi không phải là loại người như vậy.”
Hàn Thanh Tâm khẽ rên một tiếng, lại nói:
“Còn nữa, đừng gọi tôi là phú nhị đại gì đó, giờ tôi đang đi làm.”
“A, nếu tôi nhớ không lầm, tập đoàn Hàn thị thuộc top mười Đại Tập Đoàn ở thành phố Đông Hải, trên toàn quốc đều rất nổi danh.
Cha cô là Hàn Đông Thăng, giá trị con người phải mấy chục tỷ, cô còn phải đi làm nữa à, đây không phải là đi chịu tội sao?”
Diệp Lăng không hiểu nói.
“Như anh nói, tôi thật sự không thích ba chữ phú nhị đại này, cho nên tôi nhất định sẽ tự mình đi làm, tôi muốn làm cho bọn họ biết được, Hàn Thanh Tâm tôi không cần phải dựa vào người khác!”
Hàn Thanh Tâm lộ vẻ nghiêm túc, nhìn Diệp Lăng nói.
“Được!”
Diệp Lăng vỗ đùi, dọa Hàn Thanh Tâm giật cả mình.
“Tôi thích loại người như cô, lợi hại!”
Diệp Lăng giơ ngón tay cái lên.
Hàn Thanh Tâm hé miệng cười, lộ ra đắc ý, chẳng qua khi nghe Diệp Lăng nói câu kế tiếp, lập tức khiến trán cô nổi lên vài hắc tuyến.
“Nếu vậy cô đưa số điện thoại của cha cô cho ta, nếu như cô đã không dựa vào ông ta, vậy để tôi dựa vào!”
Hàn Thanh Tâm: “...”.