Tối Cường Triệu Hoán Sư

Tất cả mọi thứ ngoài nửa mét đều che giấu sau sương mù, cực kỳ dễ dàng làm cho người ta mất đi phương hướng. Máy cảm ứng lúc sáng lúc tối, chỉ dẫn Trang Dịch mang đội đi về phía trước, đồng thời, Ôn Bằng bên cạnh hắn thì phụ trách để lại dấu vết trên đường, để khi trở về không lạc mất phương hướng.

Trong thời gian sau đó nhóm Trang Dịch lại bị thực vật đánh lén vài lần, đánh vào từ các góc đội ngũ, tìm kiếm điểm đột phá, mỗi một lần đều là một kích liền lui, nhìn qua căn bản không phải tấn công chính thức, ngược lại giống như đang không ngừng thăm dò thực lực của nhóm Trang Dịch.

Chớp mắt nửa giờ đã qua đi, Trang Dịch đi tuốt phía trước chậm rãi dừng bước. Mấy người cũng Ôn Bằng cũng theo sát ngừng lại, thấy Trang Dịch đứng tại chỗ không động, cũng không mở miệng nói chuyện, Ôn Bằng cùng đồng đội phía sau nhìn nhau một cái, đi lên trước thấp giọng nói: “Tìm được rồi sao?”

Trang Dịch vẻ mặt nghiêm trọng, hắn chậm rãi lắc lắc đầu: “Người bị phân tán.”

“Phân tán?” Ôn Bằng sửng sốt, “Đều là vừa mới bị phân tán?”

“Ừ.” Trang Dịch gật gật đầu. Mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ tổng cộng là ba người, bởi vì dấu ấn thực vật trên người ba người đều là ll bố trí, cho nên máy cảm ứng có thể đồng thời dò ra tung tích của ba người bọn họ. Thẳng cho đến vừa rồi, ba người vẫn là ở cùng một chỗ, nhưng bỗng nhiên, ba người lại bị phân tán ra ba vị trí khác nhau.

Nếu như không phải nhóm Lục Duẫn Vi chủ động tách ra mà nói, vậy nói rõ cái gì? Có cái gì đó tập hợp bọn họ lại với nhau, lợi dụng máy cảm ứng dụ dỗ Trang Dịch mang đội đi vào, trong lúc đó vật kia còn không ngừng phái ra đủ loại ma thú thực vật thăm dò thực lực của bọn họ, thẳng cho đến khi hiểu biết bọn họ không sai biệt lắm, nhìn thấy bọn họ sắp tìm được mấy người Lục Duẫn Vi, lại nhanh chóng thu mồi lại, làm cho nhóm Trang Dịch mất đi mục tiêu.

Tiếp theo cái thứ giấu trong bóng tối kia sẽ làm gì không cần nói cũng biết, thế nhưng, chân chính làm cho Trang Dịch cảm thấy ngưng trọng là, trong khoảng khắc người bị phân tán ra kia, hắn dường như bắt giữ được một tia hơi thở của dị ma.

Tuy rằng trước khi đến, Bardon đưa ra tin tức là nơi này đã không còn dị ma tồn tại, thế nhưng, nghĩa trang trước đó có ma thú kia xuất hiện, chứng minh tin tức của Bardon không chính xác, trời biết tiếp theo có phải sẽ có dị ma ẩn nấp không xa hay không.

Bởi vậy, Trang Dịch mới dừng bước chân, bởi vì hắn không dám xác định người tiếp theo muốn cứu, rốt cuộc là nhân loại thật sự, hay là con dối bị dị ma phụ thể.

“Trước cứu ra một người là một người đi.” Ôn Bằng thấp giọng nói.

Trang Dịch nghe vậy, lập tức phục hồi tinh thần, đã đi đến một bước này, không tận mắt nhìn thấy mấy người Lục Duẫn Vi, hắn làm sao cam tâm cứ thế rời đi.

Không có do dự thêm nữa, Trang Dịch quay đầu hạ lệnh: “Đi thẳng về phía trước, phụ hồn sư lập tức phóng ra hồn lực phụ trợ, chiến ngự hồn sư chuẩn bị tấn công!”

Trang Dịch vừa dứt lời, ma thú ẩn nấp trong bóng tối giống như nghe rõ tính toán của hắn, lúc này đột nhiên làm khó dễ!

Thực vật dây leo thô to hơn trước ba bốn lần chợt hiện quanh đội ngũ, giống như đã sớm mai phục từ lâu, từng sợi dây leo hợp thành cái lưới thật lớn, phô thiên cái địa bao phủ bốn phía quanh đội ngũ hồn sư.

“Tấn công!” Không đợi dây leo thu chặt lưới, Trang Dịch lập tức hét to, đồng thời Hướng Âm Quỳ vương phóng thích mà ra, hạt hoa không ngừng vẩy ra, lơ lửng quanh người mỗi đồng đội, hỗ trợ toàn đội cùng tấn công.

Nửa đoạn thân thể của dây leo mai phục bọn họ ẩn trong sương mù, Trang Dịch không nhìn rõ chủng loại, không thể định hướng tấn công, thấy tấm lưới do dây leo dệt thành càng thu càng chặt, mơ hồ muốn cuốn tất cả mọi người vào trong, Trang Dịch điều khiển rễ Hướng Âm Quỳ rơi xuống quanh Ôn Bằng, hỗ trợ chiến hồn sư hắn, “Ôn Bằng, cùng ta phá ra một con đường trước!”

“Rõ!” Ôn Bằng nghe vậy, không nói hai lời phóng đi theo hướng chính diện ngay trước mặt Trang Dịch.

Hồn thú của Ôn Bằng là một con bọ ngựa cánh đen cực lớn, rất thích hợp tác chiến trong rừng cây, dưới sự phụ trợ của Hướng Âm Quỳ vương cấp bảy, lực tấn công của bọ ngựa cánh đen tăng lên vài lần, lưu loát không ngừng chặt đứt dây leo.

Mà bản thân Trang Dịch thì điều khiển đóa hoa sắc bén của Hướng Âm Quỳ vương, lơ lửng quanh hắn cùng Ôn Bằng, đóng vai trò làm lồng phòng ngự.

Cuối cùng, dưới sự đồng tâm hiệp lực phá vây của toàn đội ngũ, tấm lưới lớn do dây leo tạo thành hoàn toàn bị chém nát, đồng thời, bọn họ cũng gặp được người đầu tiên mà nhiệm vụ lần này muốn cứu viện —— Lục Duẫn Vi!

“Ở đây! Nhanh đi cứu nàng!” Ôn Bằng vừa nhìn thấy Lục Duẫn Vi, lập tức vui sướng nói.

“Khoan đã!” Trang Dịch lập tức ngăn Ôn Bằng lại, “Cẩn thận có bẫy, ta đi trước, xác nhận không thành vấn đề các ngươi lại đến.”

Nói xong, Trang Dịch thu Hướng Âm Quỳ lại trước mặt, cẩn thận đi về phía Lục Duẫn Vi.

Lục Duẫn Vi đang nằm ngửa ở dưới một gốc cây, qua cuộc sống dã ngoại lâu như vậy, toàn thân Lục Duẫn Vi nhìn qua rất bẩn, tóc bết thành một cục lộn xộn buông sau lưng, áo cũng dúm dó dính không ít bùn đất, một năm không gặp, người trước mắt cùng học tỷ xinh đẹp chói mắt trong trí nhớ của Trang Dịch kia, quả thực giống như hai người.

Nhưng mà làm cho Trang Dịch yên tâm một chút là, hắn không cảm nhận được hơi thở của dị ma trên người Lục Duẫn Vi. Mặc dù lúc này Lục Duẫn Vi đang nhắm mắt lại, nhưng mà quanh người vẫn có dao động hồn lực như ẩn như hiện, khi Trang Dịch cách Lục Duẫn Vi chỉ còn khoảng mười mét, thân thể Lục Duẫn Vi đột nhiên bật lên khỏi mặt đất, cùng với hồn lực trong cơ thể chợt phóng ra, sau lưng Lục Duẫn Vi đột nhiên thò ra tám cái chân nhện, chân nhện mang độc dữ tợn kéo dài ra bốn phía, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Trang Dịch, sắc bén mà tràn đầy sát khí.

Sau khi thấy rõ mặt Trang Dịch, trong mắt Lục Duẫn Vi hiện lên một tia ngạc nhiên: “Ngươi là…”

“Học tỷ, là ta.” Trang Dịch dừng bước lại, nhìn Lục Duẫn Vi nói.

“Trang Dịch? Tại sao ngươi lại ở đây?” Tuy rằng hết sức kinh ngạc, nhưng Lục Duẫn Vi cũng không thả lỏng cảnh giác, căn cứ tình huống co rút lại của chân nhện ở quanh người nàng kia đến xem, Lục Duẫn Vi càng thêm căng thẳng, mỗi nơi trên cơ thể đều đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Từng chút từng chút khi chung sống với Lục Duẫn Vi ở Rừng rậm Ma thú hai năm trước nhanh chóng hiện ra trong đầu, hai năm không gặp, học tỷ cường thế lúc trước còn có vẻ non nớt, hiện tại trở nên càng mạnh, phát hiện Lục Duẫn Vi cảnh giác, Trang Dịch không chỉ không có bất mãn, ngược lại vô cùng tán thưởng. Từ sau khi trở lại Bardon, tuy rằng hơi thở an nhàn nơi này làm cho Trang Dịch hoài niệm, nhưng biểu hiện của các hồn sư lại làm cho Trang Dịch thất vọng.

Trong thời loạn lạc, Lục Duẫn Vi trước mắt, mới là dáng vẻ một hồn sư đủ tư cách nên có.

Không tiếp tục lãng phí thời gian, Trang Dịch nói ngắn gọn một lần ý đồ đến của mình, đồng thời đưa máy cảm ứng đến trước mặt, để cho Lục Duẫn Vi nhìn rõ tác dụng của nó.

Lục Duẫn Vi giơ tay lên, khi nhìn thấy dấu ấn lúc trước ll để lại trên người mình ăn khớp với máy cảm ứng, nàng rốt cuộc tin lời Trang Dịch nói, chậm rãi thu hồi chân nhện sau lưng, Lục Duẫn Vi thu lại hồn lực đi đến trước mặt Trang Dịch: “Cảm ơn ngươi.”

Trang Dịch nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng, nhẹ giọng nói: “Đây là chúng ta phải làm. Học tỷ, ngươi ở trong này bao lâu, hiểu biết tình huống nơi này không? Hai người kia đâu?”

Lục Duẫn Vi vừa cùng Trang Dịch trở lại đội ngũ, vừa nói: “Ta cùng ct tl bị dị ma truy sát trốn vào trong thành Nam Xuyên, miễn cưỡng trốn trong đó nửa tháng, dị ma theo đuổi không bỏ, rơi vào đường cùng, chúng ta đành phải rời thành Nam Xuyên, càng hướng vào trong chạy, cứ như vậy bị đuổi theo vào thành Vũ Càn. Kỳ quái là sau khi vào thành Vũ Càn, dị ma lại không tiếp tục đuổi vào. Chúng ta vốn tưởng rằng bởi vì bên trong khí độc tầng tầng, sương mù dày đặc, dị ma không tiện truy sát, cho nên mới mặc chúng ta trốn ở bên trong, nhưng mà sau khi đi vào, ta mới phát hiện chúng ta đều quá ngây thơ rồi. Ngươi có thể đi đến nơi này, hẳn là ngươi cũng phát hiện thực vật ở vùng này khác thường đúng không?”

“Ừ.” Trang Dịch gật gật đầu.

Lục Duẫn Vi đi đến trong đội ngũ, gật đầu chào hỏi đám người Ôn Bằng, ngay sau đó nói: “Nơi này giống như một bãi săn bắn của thực vật, một khi có sinh mệnh bước vào nơi này, liền trở thành cơm trên bàn của chúng. Thứ không có hồn lực, bị thực vật hoàn toàn hút ăn, thẳng cho đến khi nuốt khô máu xương, mà sinh mệnh có hồn lực giống như chúng ta, chúng nó lại áp dụng một biện pháp khác, cách một thời gian lại hấp thu hồn lực của chúng ta, chờ chúng ta khôi phục, lại tiếp tục hấp thu…”

Mọi người sửng sốt. Bọn họ nghĩ đến hài cốt nhân loại nhìn thấy trên đường đến đây, nghĩ đến những dây leo không ngừng thử thăm dò bọn họ lúc trước, nghĩ đến cái lưới lớn trong trận chiến cuối cùng kia.

Chẳng trách sau một kích kia không còn có thực vật đến quấy rầy bọn họ, thì ra là do hút đủ rồi?

“Ta cùng ct tl bị vây ở trong này lâu như vậy, vẫn luôn không tìm được đường ra ngoài, vừa rồi ba người chúng ta vốn là ở một chỗ, kết quả đột nhiên xuất hiện một làn sương mù che khuất tầm mắt, chờ đến lúc ta đánh tan sương mù, đã không thấy hai người bọn họ đâu. Thực vật ẩn nấp trong khu rừng sương mù này là có trí tuệ, sẽ không vô cớ chia rẽ chúng ta, cho nên ta đoán bên ngoài nhất định có động thái, nên mới ngụy trang giả vờ ngủ, chờ xem là ai đến.” Lục Duẫn Vi nói, “Muốn ra khỏi nơi này, chỉ có phá hỏng nó, vốn nghĩ rằng dùng sức ba người chúng ta, đời này cũng không thể thực hiện, may mà các ngươi đến.”

“Học tỷ biết bản thể trí tuệ của khu rừng thực vật này ở đâu?” Nghe lời nói trật tự rõ ràng của Lục Duẫn Vi, Trang Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, có Lục Duẫn Vi gia nhập đội ngũ, quả thật chính là như hổ thêm cánh.

“Trung tâm rừng thực vật, dọc theo phương hướng thực vật sinh trưởng là có thể tìm được, thứ này rất giảo hoạt, đừng nhìn sương mù này không thu hút, bên trong che giấu không ít ảo trận, lúc bình thường nhìn đoán không ra, lúc chúng ta thử tìm đến trung tâm, sẽ vô thức mê hoặc chúng ta, ta ăn đến trăm lần mệt, mới nhìn thấu nó.” Lục Duẫn Vi hừ lạnh, sóng vai đi cùng Trang Dịch, dẫn đầu toàn đội ngũ tiến lên.

Ngay từ đầu bọn họ vẫn đi dọc theo hướng thực vật sinh trưởng, nhưng đi tới đi lui, chẳng hiểu sao lại đi lệch, Trang Dịch không tùy tiện mở miệng, hắn thả hồn lực cẩn thận quan sát ảo cảnh quanh người, một lúc sau, quả nhiên phát hiện có ảo trận đang lặng lẽ mê hoặc bọn họ.

Nếu như không phải Lục Duẫn Vi nhắc nhở, cho dù là Trang Dịch, chỉ sợ cũng sẽ mắc mưu.

Theo bọn họ cách bản thể trí tuệ của rừng thực vật càng gần, sương mù dày đặc bốn phía lại quỷ dị dần dần nhạt hơn, tầm nhìn từng bước trở nên rõ ràng, mọi người không chỉ không thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác.

“Được rồi, chính là ở đây.” Đột nhiên, Lục Duẫn Vi dừng bước lại.

Mọi người nhìn tảng thực vật lớn trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia mịt mờ: “Nơi này chính là trung tâm rừng thực vật, vị trí của bản thể trí tuệ?”

“Không sai.” Lục Duẫn Vi nói, “Chẳng qua, ánh mắt chúng ta nhìn thấy hiện tại, là một ảo trận càng thêm tinh vi kỳ diệu, mà thứ chúng ta muốn tìm lại ẩn giấu dưới hình tượng này. Muốn phá được chúng nó, chỉ có sức mạnh tuyệt đối, hoặc năng lực phá trận cực mạnh.”

Lục Duẫn Vi nói xong, thả hồn lực ra bao bọc quanh người nàng cùng Trang Dịch, ngăn cách âm thanh bên ngoài, Lục Duẫn Vi đi đến bên tai Trang Dịch nói: “Ta nghi ngờ thứ này từ lúc bắt đầu đến giờ, chưa từng có người nào phá được, cho nên mới có thể dễ dàng mặc chúng ta đến đây, bởi vì nó chắc chắn chúng ta không có cách nào. Trang Dịch, chúng ta chỉ có cơ hội một lần.”

“Ta hiểu được.” Trang Dịch chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, chậm rãi nói.

“Ngươi làm sao? Sao sắc mặt nhìn qua kém như vậy?” Lục Duẫn Vi đột nhiên phát hiện Trang Dịch khác thường, nhíu mày hỏi.

“Trong lòng… có loại cảm giác kỳ quái.” Dùng năng lực của Trang Dịch, sau khi Lục Duẫn Vi xác định là nơi này, hắn liền nhìn thấu trước mắt có giấu trận pháp, thế nhưng làm cho Trang Dịch bất an là, trừ ở trong này lại cảm ứng được hơi thở của dị ma một lần nữa ra, Trang Dịch phát hiện cấu tạo của trận pháp này, cũng đặc biệt quen mắt, “Học tỷ yên tâm, ta biết nặng nhẹ, sẽ không làm chuyện không nắm chắc.”

Lục Duẫn Vi gắt gao nhìn chằm chằm Trang Dịch, cuối cùng thả nhẹ thanh âm: “Được, ta tin tưởng ngươi.”

Chương 207:

Hồn lực bao vây lấy bàn tay, khi Trang Dịch giơ tay lên thử tiếp xúc với trận pháp, cái loại cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện một lần nữa, gần như trong chớp mắt Trang Dịch ra tay trận pháp cũng hiện nguyên hình.

Cấu tạo hoàn toàn không giống như những hồn sư đương thời bố trí, nếu là hồn sư bình thường gặp phải, chỉ sợ phải bó tay chịu thua, nhưng đối với Trang Dịch mà nói, kết cấu của trận pháp này lại cực kỳ quen thuộc.

Ảo trận này là triệu hoán sư bố trí!

Ba hệ hồn lực tràn ngập mỗi góc trận pháp, đầu ngón tay Trang Dịch vừa không ngừng trượt trước trận pháp, vừa không ngừng phát ra ba hệ hồn lực với cường độ cao, từng chút từng chút phá giải trận pháp, theo ảo trận dần dần bị phá ra, không chỉ có cảnh tượng giả trước mắt giống như bị xé ra, lộ ra hình ảnh thật bên trong, hơi thở của dị ma bị ảo trận che giấu, cũng không chút che giấu bừng lên.

Từ sau vực sâu Liệt cốc, Trang Dịch lại một lần nữa nhìn thấy thứ triệu hoán sư để lại, nhưng mà Trang Dịch không nghĩ đến, lại sẽ là ở nơi này, càng làm cho Trang Dịch không thể hiểu được là, nó lại cùng xuất hiện với dị ma!

Ngay khi nội tâm Trang Dịch chấn động, đột nhiên, mấy chục cành cây mảnh từ bên trong bất chợt chui ra, hội tụ lại với nhau, cùng tấn công về phía Trang Dịch!

Bản thể trí tuệ của thực vật ẩn nấp ở bên trong đã nhận ra nguy cơ, cuối cùng nhịn không được ra tay!

Mấy người Lục Duẫn Vi Ôn Bằng cách đó không xa thấy thế, lập tức dẫn đầu các hồn sư xông lên, phóng thích hồn lực chặn cành mảnh lại giúp Trang Dịch.

Phần cuối cành mảnh là hình xiên, theo cành mảnh vặn vẹo mà hé ra hợp lại, linh hoạt giống như một con rắn, vô cùng nguy hiểm. Hồn sư ở đây đều hiểu được tầm quan trọng của trận chiến này, tất cả đều phối hợp lẫn nhau, cố gắng quấn lấy bản thể trí tuệ của thực vật.

Trang Dịch dùng hết toàn lực phá giải trận pháp, Lục Duẫn Vi sắc bén tinh chuẩn chỉ ra điểm yếu của bản thể trí tuệ thực vật, Ôn Bằng phụ trách phối hợp với Lục Duẫn Vi đồng thời chỉ huy toàn trường, mà hơn một trăm hồn sư ba hệ chiến ngự phụ phối hợp lẫn nhau, phát huy ra sức mạnh lớn nhất đấu tranh với nó.

Khi nhóm Trang Dịch đi vào trong mảng sương mù này, bản thể trí tuệ thực vật đã không ngừng thăm dò thực lực của bọn họ, Lục Duẫn Vi bị vây ở trong này lâu như vậy, nàng có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh, bản thể trí tuệ thực vật cũng rõ mười phần mười, bởi vậy mới có thể không sợ đám hồn sư nhân loại này, nhưng mà không ngờ được, Trang Dịch lại có thể loại bỏ chỗ dựa lớn nhất của nó —— trận pháp, càng không dự liệu được, sau khi đám hồn sư nhân loại kia hội tụ lại với nhau, phát huy ra sức mạnh ngay cả nó cũng bị áp chế.

Thấy Trang Dịch đã sắp loại bỏ được trận pháp, mà cành mảnh của nó cũng bị một lại một hồn sư nhân loại hợp tác cắt đứt, bản thể trí tuệ thực vật đã nhận ra nguy cơ đầu tiên là đột nhiên thu lại toàn bộ cành mảnh, sau đó không ngừng vặn vẹo thân hình trong không trung, mỗi lần vung vẩy đều phát ra chấn động hồn lực cực kỳ đáng sợ, dùng tốc độ mắt thường có thể được, như một vòng một vòng quầng sáng không ngừng khuếch tán ra xa, không chỉ tạo thành ảnh hưởng với hồn sư ở đây, càng giống như muốn triệu hoán cái gì.

Trang Dịch đang phá trận nhận thấy hành động của bản thể trí tuệ, nhìn thấy hồn lực nó phóng ra không ngừng phá không hấp dẫn thảm thực vật bốn phía, làm cho chúng nó nghe theo chỉ huy của mình, sắc mặt Trang Dịch khẽ biến.

Đã đến lúc này rồi, hắn muốn an ủi mình chuyện này không liên quan đến triệu hoán sư cũng không được, chuyện mà bản thể trí tuệ thực vật trước mắt này đang làm, cùng với kỹ năng triệu hoán ma thú thông qua khe nứt không gian của Trang Dịch, quả thực giống nhau như đúc!

“Nó đang tập hợp lực lượng ở bốn phía, không thể để cho nó thành công, nếu không chỉ sợ tất cả chúng ta đều phải ở lại!” Lục Duẫn Vi thấy thế, lập tức hô to.

Hơn trăm hồn sư lập tức thả hồn lực đối kháng với bản thể trí tuệ của thực vậy, ý đồ quấy nhiễu nó triệu hoán.

Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm bản thể trí tuệ, thân là triệu hoán sư, hắn biết rõ, một khi bắt đầu triệu hoán, sức mạnh triệu hoán sư phóng đi sẽ nhanh chóng bị đối tượng được triệu hoán đón nhận, cho dù nửa đường mạnh mẽ bị phá hỏng, cũng không thể ngăn cản cảm ứng giữa triệu hoán sư cùng ma thú, biện pháp duy nhất chính là ngăn chặn khe nứt không gian, ngăn cản ma thú đến.

Thế nhưng lúc này bản thể trí tuệ thực vật này cùng thực vật bốn phía ở trong cùng một gian, bởi vậy hồn sư nhân loại có ngăn cản, căn bản cũng không phát ra tác dụng gì, trừ khi Trang Dịch không tiếc bại lộ thân phận triệu hoán sư, ở trước mặt mọi người cũng thả ra sức mạnh triệu hoán, tiến hành xáo trộn, thế nhưng…

Đột nhiên, trong lòng Trang Dịch chợt nhảy dựng, khế ước nối liền với Lôi Tu, đột nhiên truyền đến vài tia khác thường.

Một dòng ấm áp chạy trong cơ thể, kéo hồn lực nhanh chóng vận chuyển, không chỉ tẩm bổ thân thể, cũng vô hình mở rộng kinh mạch chứa đựng hồn lực của Trang Dịch, đồng thời không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, bổ sung lại toàn bộ hồn lực vừa mới tiêu hao —— Lôi Tu thăng cấp!

Bởi vì khế ước chủ tớ nối liền, Lôi Tu thăng cấp sẽ mang đến ảnh hưởng tốt nhất định cho Trang Dịch, nhưng từ sau khi Lôi Tu giáng cấp, thực lực của Trang Dịch vượt xa Lôi Tu, bởi vậy ưu đãi mang lại cho Trang Dịch khi Lôi Tu thăng cấp cũng không rõ ràng như lúc đầu.

Nhưng mà lúc này, Lôi Tu thăng cấp lại xúc tiến hồn lực của Trang Dịch tăng lên, làm cho hồn lực trong cơ thể hắn càng thêm tinh chuẩn, càng gần cấp tám thêm một bước!

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao thực lực của Lôi Tu lại đột nhiên tăng mạnh?!

Hồn lực tràn đầy trong cơ thể cũng không làm cho Trang Dịch cảm thấy tốt hơn, hắn cố gắng cảm ứng cảm xúc của Lôi Tu, muốn từ đó biết được xảy ra chuyện gì, nhưng mà bất luận Trang Dịch có nôn nóng cảm ứng như thế nào, cảm xúc của Lôi Tu giống như hoàn toàn bị khóa lại, căn bản không để lộ ra một tia.

Cấp bậc hồn lực vẫn đang duy trì tăng lên, cuối cùng thậm chí đạt đến đỉnh cấp bảy, chỉ kém một bước vào cửa cấp tám, ngay trong khoảnh khắc Trang Dịch sắp được Lôi Tu trợ giúp đột phá lên cấp tám kia, khế ước cảm ứng giữa Trang Dịch cùng Lôi Tu, đột nhiên biến mất!

Giống như sợi dây kéo căng chợt “pằng” một tiếng bị đánh gãy, bởi vì quá mức đột nhiên, Trang Dịch thậm chí có trong nháy mắt thất thần, nghĩ đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng mà vài giây sau, không chỉ cảm giác ấm dào dạt trong cơ thể biến mất không thấy, ngay cả loại cảm ứng thần kỳ giữa hắn cùng Lôi Tu, cũng hoàn toàn không tìm thấy!

“Trang Dịch! Ngươi đang làm gì!” Đúng lúc này, giọng nói của Lục Duẫn Vi truyền đến.

Trang Dịch ngẩn ra, ngẩng đầu thấy Lục Duẫn Vi cùng Ôn Bằng đang nôn nóng nhìn mình, hắn quay đầu nhìn, này mới phát hiện vừa rồi bởi vì quá mức kinh hoàng, hắn lại dừng động tác trong tay lại, làm cho trận pháp bị phá giải thất bại trong gang tấc, lúc này ảo trận này đang dần dần khép lại, mà bản thể trí tuệ thực vật được trận pháp giúp đỡ, nhanh chóng tăng cường uy thế, vốn đang ở hạ phong, không ngừng triệu hoán thực vật ở bốn phía, lúc này vậy mà lại dần dần chiếm thượng phong.

“Ta…” Trang Dịch nhìn cành mảnh lung tung múa may trên không trung, nhìn các hồn sư đang liều mạng toàn lực chiến đấu, cảm nhận cảm giác trống rỗng trong lòng kia, cuối cùng, Trang Dịch thay đổi hồn lực trong cơ thể, chớp mắt sau đó, Lục Mang Thúy Phượng Điệp, Thôn Thiên Cự Ưng cùng với Hướng Âm Quỳ vương, cùng xuất hiện quanh thân Trang Dịch!

Nếu như không có gì bất ngờ mà nói, lúc này Trang Dịch quay người tiếp tục đi phá giải trận pháp, vẫn có thể dần dần xoay chuyển thế cục, nhưng mà, mất đi năng lực cảm ứng với Lôi Tu, làm cho cảm xúc của Trang Dịch bắt đầu mất khống chế.

Chuyện gì xảy ra, Lôi Tu lại đột nhiên thăng cấp vào thời điểm mấu chốt như vậy, đồng thời sau khi thăng cấp lại mất đi liên hệ với hắn?

Đây là lần đầu tiên khế ước cảm ứng giữa Trang Dịch cùng Lôi Tu mất tác dụng, vừa nghĩ đến khả năng Lôi Tu có thể gặp phải nguy hiểm, Trang Dịch liền không thể tỉnh táo chuyên tâm chiến đấu với mọi người, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết trận chiến, sau đó quay về xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Lyl: Now, ai có trái tim mong manh ko chịu được ngược thì dừng tại đây, đợi Lyl up đến chương 212 thì đọc một lượt. Ai chịu ngược thoải mái nhưng ko thích cẩu huyết kiểu mất trí nhớ thì chắc phải đợi đến… hoàn ^^ đùa thôi, bởi vì từ tầm chương 21x nào đấy lúc bé Dịch gặp lại a Tu đến tận cuối truyện ảnh vẫn chưa nhớ ra hết, cho nên có muốn tránh cũng ko tránh được, có chăng thì tránh cảnh gặp lần đầu thôi, Lyl ko nhớ chương mấy, đến trước chương đấy Lyl sẽ nói trước ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui