Tối Cường Triệu Hoán Sư

Gian phòng Lương An sắp xếp cho Trang Dịch cùng Lôi Tu tuy đơn giản, nhưng lại cực kỳ rộng, nhìn ra được là đả thông hai gian phòng hợp lại thành một, cho nên trong phòng có hai cái giường, hai phòng tắm, giá sách vân vân cũng đều đủ cả, sau khi Trang Dịch nhìn lướt qua gian phòng, đến gần phòng tắm nhìn, phát hiện mấy thứ áo, khăn tắm linh tinh cũng đã chuẩn bị tốt ở bên trong, trong lòng lại càng thêm tán thưởng Lương An chu đáo.

Quanh năm hắn sinh hoạt cùng Lôi Tu, khi Lương An sắp xếp cho bọn họ ngủ một gian phòng, hắn ngược lại không có cảm giác gì, lúc này nghĩ lại cẩn thận, trong mắt Lương An bọn họ, dưới tình huống bình thường thì hai anh em đã lớn như vậy cũng sẽ không ngủ cùng một chỗ, nhưng bởi vì Trang Dịch cùng Lôi Tu mới tới thành Huệ Xương, tất nhiên sẽ có cảnh giác nhất định với nơi này, cho nên dứt khoát sắp xếp cho bọn họ hai phòng đả thông, cứ như thế, liền chu toàn cảm nhận của hai bên.

Khi Trang Dịch đi vào phòng tắm xem xét, Lôi Tu vốn đứng bên cạnh cũng bất tri bất giác bay tới phía sau hắn, Trang Dịch cảm giác sau lưng mình có người, biết là Lôi Tu, hắn liền cầm hai bộ quần áo Lương An chuẩn bị cho bọn họ lên, đến khi nhìn thấy một bộ lớn hơn một chút, một bộ nhỏ hơn một chút, mặt Trang Dịch thoáng đen một chút.

Rõ ràng như vậy sao, ngoại hình hắn nhỏ hơn Lôi Tu nhiều như vậy?

Ướm ướm bộ quần áo lớn hơn trên người Lôi Tu một chút, lại đo bộ quần áo nhỏ trên người mình, Trang Dịch không thể không thừa nhận, Lôi Tu thật sự cao lớn hơn không ít, Trang Dịch đã 1m80, Lôi Tu thoạt nhìn là đang tiến về phía 1m90…

Lôi Tu nhìn Trang Dịch cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cúi đầu kề sát vào cổ Trang Dịch, Trang Dịch lập tức đưa tay ngăn mặt của hắn, đang muốn nói cái gì, liền thấy Lôi Tu giật giật mũi ngửi một chút, sau đó thấp giọng nói: “Có mùi.”

Mùi?

Trang Dịch sửng sốt, vài giây sau mới kịp phản ứng Lôi Tu đang ghét bỏ hắn không sạch sẽ.

“Phải tắm sạch sẽ, nếu không không cho phép lên giường.” Lôi Tu nghiêm trang nói, xoay người đi tới phòng tắm cách vách, sau đó đôi tay dùng lực một chút, khiêng một thùng nước kia lại đây, đặt cùng một chỗ với Trang Dịch, thấy Trang Dịch còn đang ngây ngốc ngoài cửa, Lôi Tu đi đến trước mặt hắn, ôm ngang qua vai hắn trực tiếp kéo hắn vào phòng tắm.

Mãi cho đến khi Lôi Tu bắt đầu cởi quần áo Trang Dịch, lúc đó hắn mới kịp phản ứng, hơi hơi nghiêng thân thể tránh khỏi tay Lôi Tu: “Làm gì vậy?”

“Tắm rửa a.” Lôi Tu đương nhiên nói.

Trang Dịch đặc biệt muốn nói không tắm sạch sẽ không cho lên giường là quy định lúc trước hắn cho Lôi Tu hình hổ, nếu như dưới điều kiện tình huống cho phép, hắn tuyệt đối sẽ giữ vệ sinh, kết quả Lôi Tu nhắc đến đề tài như vậy, hắn lại ngượng ngùng quay đầu lại phản đối, thấy Lôi Tu không cởi quần áo của hắn thành công, đơn giản bắt đầu cởi quần áo của mình, tốc độ tay hắn cực nhanh, thời gian nháy mắt đã cởi xong áo, hắn còn tính toán cởi quần, Trang Dịch nhịn không được nói: “Lương An chuẩn bị cho chúng ta hai phòng tắm, Lôi Tu.”

“Ừ.”

“Ngươi không cần đặc biệt lại đây chen với ta…” Trang Dịch nói, “Trước kia khi ngươi là hổ, tắm rửa không tiện nên ta mới giúp, hiện tại ngươi biến thành người…”

Động tác trên tay Lôi Tu dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên không tiếng động nhìn Trang Dịch.

Nước nóng trong phòng tắm bốc hơi, bay giữa không trung tạo thành một mảnh mịt mùng, Trang Dịch nhìn Lôi Tu cởi quần áo được một nửa, bởi vì lời hắn nói mà dừng động tác lại, tay còn đọc trên lưng quần, ánh mắt màu đỏ sậm lẳng lặng nhìn hắn, tuy trên mặt không có biểu cảm, nhưng thông qua khế ước, cảm giác tâm tình Lôi Tu giống như… rất mất mát?

Mấy câu tiếp theo không biết vì sao Trang Dịch thế nào cũng không nói ra được.

“Ta không biết, ngươi dạy ta đi.” Thật lâu sau, Lôi Tu nói, “Có rất nhiều chuyện ta không biết, ngươi dạy ta từng dạng một, được không?”

Thanh âm trầm thấp của Lôi Tu ở trong phòng tắm có vẻ càng thêm tràn đầy từ tính, Trang Dịch vốn bị Lôi Tu nhìn có chút không biết làm sao, rất nhiều lúc hắn cảm thấy ánh mắt Lôi Tu nhìn hắn luôn là có thâm ý khác, nhưng vừa nghĩ hắn là do hổ biến thành, lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, hiện giờ hắn quyết định đối xử với Lôi Tu tốt hơn một chút, thấy Lôi Tu hạ thấp thái độ trước, Trang Dịch lập tức lung tung gật đầu.

Lôi Tu thấy Trang Dịch đồng ý, ánh sáng trong mắt lóe lóe, ánh mắt màu đỏ sậm dưới ánh đèn chiếu rọi, giống như có ánh sao nhỏ vụn lưu chuyển ở bên trong, hắn đi đến trước mặt Trang Dịch, dưới ánh mắt chăm chú quỷ dị của hắn, giúp hắn cởi áo, cảm giác ngón tay lạnh như băng chạm đến da thịt trên thân thể nhất thời làm Trang Dịch không khỏi co rúm lại một chút, Trang Dịch dứt khoát tự vươn tay cầm quần áo thuần thục nhanh nhẹn cởi ra, thấy Lôi Tu còn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm thân thể xích lỏa của mình, Trang Dịch nói: “Cởi quần a, đừng đứng ngốc.”

“Được.” Lôi Tu lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt có chút lưu luyến di chuyển khỏi người Trang Dịch, sau đó bắt đầu cởi quần.

Quần này vốn là của Trang Dịch, mặc trên người Lôi Tu có chút chật, cũng không biết có phải Lôi Tu cố ý hay không, quá trình kéo ra có chút thong thả, Trang Dịch thấy hắn để lộ ra thân thể giống như mình, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó chịu, động tác chầm chậm kia của Lôi Tu bị hắn nhìn trong mắt, luôn cảm thấy có chút là lạ, Trang Dịch vội vàng nghiêng đầu đi, giả vờ đang bận chuyện khác.

Lôi Tu nhìn thân thể thon dài của Trang Dịch, bởi vì quay đầu đi, lộ ra sườn mặt xinh đẹp, đi xuống theo độ cong cổ tuyệt đẹp, xương quai xanh tinh xảo như cánh hồ điệp(1), ở trong hơi nước mông lung, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện, tuy đôi chân đặt chéo, che giấu đi bộ vị ở giữa, nhưng cũng vì động tác này, càng lộ ra vòng eo nhỏ cùng độ cong eo mềm mại, tầm mắt Lôi Tu lưu luyến trên thắt lưng Trang Dịch mấy lần, sau đó cũng chú ý tới ngón chân Trang Dịch đang vô ý thức động.

Chân Trang Dịch không ngắn, cũng là chân dài như nam nhân bình thường, bởi vì làn da rất trắng, thoạt nhìn vô cùng thanh tú, Lôi Tu nhìn đầu ngón chân màu phấn hồng kia không tự chủ nhích tới nhích lui, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khát khô, hận không thể lao lên áp đảo Trang Dịch hung hăng liếm mút, chẳng qua hắn kiềm chế lại rất nhanh.

Hắn nhìn ra được Trang Dịch cực kỳ căng thẳng, Lôi Tu không chỉ kiềm chế tâm tình của mình vô cùng tốt, không cho Trang Dịch phát hiện dục niệm của hắn, lại khống chế dục vọng giữa hai chân mình, miễn cho dọa đến Trang Dịch.

Nửa năm trước khi còn ở Bardon, kỳ động dục của Lôi Tu cũng đã đến, nhưng mà bởi vì ông chủ quán nào đó không biết điều, khiến Lôi Tu thẹn quá thành giận không ngừng kiềm chế dục vọng của mình, theo đó, sau khi đi vào Ellen, trí tuệ của Lôi Tu ngày càng cao, ham muốn chiếm hữu với Trang Dịch cũng ngày càng mạnh, khi đó hắn vẫn là hình hổ, trừ bỏ thừa dịp Trang Dịch không chú ý thì ăn một chút đậu hũ, buổi tối khi đêm dài người tĩnh thì tra xét thân thể Trang Dịch ra thì cái gì cũng không làm được, bởi vậy cũng dần dần học xong làm thế nào áp chế dục vọng xuống.

Mãi cho đến gần đây biến thành người, mới bắt đầu chậm rãi mất khống chế…

Chẳng qua, cùng là tự áp lực bản thân, hắn tin tưởng sau khi biến thành người, việc hắn có thể làm càng nhiều hơn trước kia, tỷ như…

“Cởi xong rồi.” Lôi Tu ném quần áo sang một bên, nói với Trang Dịch.

Trang Dịch xoay đầu lại một cái liền nhìn thấy thân thể cường tráng của Lôi Tu, lồng ngực màu mật ong cùng thắt lưng gầy mà khỏe mạnh, tuy rằng cơ bắp tràn ngập sức mạnh, nhưng đường cong lại vô cùng lưu loát, thế nên toàn bộ thân thể nhìn qua cao lớn tuấn mỹ. Hắn cũng không ngượng ngùng như Trang Dịch, không xấu hổ không thẹn thùng đứng, bộ vị giữa hai chân cũng tùy tiện bày ra, lông mọc dày đặc, một đôi chân vừa thẳng vừa dài, toàn thân đều tràn ngập hơi thở giống đực xâm chiếm mãnh liệt, lại phối hợp với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng kia… Nam nhân như vậy, không hổ là dã thú biến thành! Quá mạnh mẽ cũng quá có cảm giác tồn tại!

Trong đầu Trang Dịch nghiến răng, bình thường hắn cùng hồn sư khác đứng chung một chỗ, không hề có vẻ gầy yếu chút nào, thế nhưng vừa đứng trước mặt Lôi Tu, liền bất giác có chút yếu thế, lúc này thấy Lôi Tu đang gắt gao nhìn mình chằm chằm chờ động tác bước tiếp theo, Trang Dịch bỏ đi khó chịu trong đầu, bảo Lôi Tu múc nước lên, vẩy lên người làm ướt thân thể.

Lôi Tu lập tức học bộ dạng Trang Dịch, tưới nước lên người, một bên bắt chước, một bên gắt gao nhìn chằm chằm mỗi nhất cử nhất động gì của Trang Dịch, mà Trang Dịch vì dạy Lôi Tu, cũng cần có lúc không nhìn sang hắn, nhìn một nam nhân làm động tác giống mình như đúc, giọt nước từ lồng ngực Lôi Tu xẹt qua cơ bụng, cuối cùng lăn vào giữa hai chân, Trang Dịch chung quy cảm thấy gò má có chút phát sốt.

Bởi vì hơn một tháng hai người không tắm rửa, tuy thường xuyên thay quần áo, nhưng trên người không khỏi kết chút bẩn, sau khi Trang Dịch dạy Lôi Tu làm ướt người liền rơi vào khó xử.

“Làm sao vậy? Như vậy là tắm xong rồi?” Lôi Tu thấy Trang Dịch dừng lại, hỏi, “Da nhân loại tắm dễ như vậy?”

“Không phải… Còn cần lại chà xát một chút…” Trang Dịch nói, thấy Lôi Tu nghi hoặc nhìn mình, Trang Dịch nhận mệnh giơ tay lên, chà xát ở trên người mình, “Như vậy…”

Lôi Tu nhìn tay Trang Dịch xoa trên cổ, tuy rằng xát ra chút bẩn, nhưng cũng bởi vì Trang Dịch dùng sức thật mạnh, mấy chỗ bị xát qua kia đều hơi hơi ửng đỏ lên, hắn nhìn tay Trang Dịch di chuyển từ cổ xuống, xoa xoa lồng ngực mình, thắt lưng, còn có cánh tay vân vân, Lôi Tu chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, hắn có chút tham lam nhìn cánh tay kia của Trang Dịch, hận không thể hung hăng bắt nó ấn lên đỉnh đầu, sau đó dùng tay của mình thay thế, xoa nắn toàn thân Trang Dịch…

Đúng lúc này, động tác của Trang Dịch đột nhiên dừng lại: “Lôi Tu?”

Lôi Tu sửng sốt, vội vàng phục hồi tinh thần, hai tay hắn nắm chặt, cố gắng làm cho thanh âm nghe không có bất cứ dị thường nào: “Làm sao vậy?”

“Hiểu chưa, cứ như vậy chà xát chà xát là được.” Trang Dịch luôn cảm thấy ánh mắt Lôi Tu cực kỳ không thích hợp, tuy rằng biểu cảm trên mặt hắn nhìn không ra manh mối gì, nhưng khi Lôi Tu nhìn hắn, hầu kết trượt theo cao thấp, dáng vẻ vừa nguy hiểm lại gợi cảm, Trang Dịch theo bản năng cảm thấy không ổn, hắn nói cho hết lời, cũng không quản Lôi Tu học xong chưa, cứ thế nhấc chân bước vào trong bồn, dùng cái bồn gỗ thật lớn này che chắn thân thể.

Lôi Tu nhớ lại dáng vẻ chợt lóe mà qua khi Trang Dịch bước vào bồn lúc nãy, thấy Trang Dịch giống như không tính toán tiếp tục dạy, hắn cũng không lại được một tấc lại muốn tiến một thước nói thêm cái gì, lấy tốc độ cực nhanh rửa sạch sẽ thân thể, sau đó học bộ dạng Trang Dịch ngâm trong nước, một lát sau hai bên cùng đứng dậy, Lôi Tu thưởng thức bộ dáng Trang Dịch lau khô thân thể mặc xong quần áo, sau đó cầm quần áo đứng trước mặt Trang Dịch, vô tội nhìn hắn.

Mặc quần áo là một loại kỹ năng của nhân loại, nếu như nói tắm rửa tương đối dễ học mà nói, mặc quần áo xác thực phiền toái hơn một chút, Trang Dịch bất đắc dĩ nhận quần áo mặc vào giúp Lôi Tu, sau khi mặc xong, tuy là người không chú trọng bề ngoài như Trang Dịch cũng nhịn không được sợ hãi than.

Không thể không lại khen Lương An cẩn thận lần nữa, quần áo hắn chọn cho Trang Dịch cùng Lôi Tu đều cực kỳ vừa người, dáng người Lôi Tu vô cùng tốt, lúc trước mặc cái áo hơi ngắn kia của Trang Dịch, đều không che dấu được phong thái, lúc này thay quần áo thích hợp, vai rộng thắt lưng hẹp, một đôi chân dài lại có lực, dáng người cực tốt nhất thời nhìn một cái không sót gì, tuy rằng khuôn mặt bị Trang Dịch sửa lại, nhưng chỉ bằng dáng người cùng khí chất này, cũng làm cho người nhìn không khỏi tán thưởng.

Rõ ràng là quần áo cùng kiểu dáng, nếu như mặc ở trên người Trang Dịch bộc lộ ra toàn bộ ưu nhã ôn hòa mà nói, mặc trên người Lôi Tu lại có vẻ càng thêm cao ngất tuấn lãng, lại nhìn về phía cặp mắt màu đỏ sậm thông suốt kia của hắn, quả thực có thể hút linh hồn người vào trong.

Trang Dịch cùng Lôi Tu đối diện một lát, thấy mặt Lôi Tu ngày càng gần, Trang Dịch đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện mình vậy mà ngây ngốc nhìn chằm chằm ma thú nhà mình, hắn vội vàng xoay đầu qua, bên tai bất giác biến đỏ chút, không gian phòng tắm chật hẹp khiến Trang Dịch cảm thấy có chút ngạt thở, hắn nhanh chóng mang theo Lôi Tu đi ra ngoài.

Lôi Tu đi theo phía sau Trang Dịch, nhìn bóng lưng hắn, đang suy nghĩ cái phòng ngủ này trống trơn, lát nữa Trang Dịch không có chuyện gì làm có thể nói chuyện phiếm cùng hắn hay không, liền thấy Trang Dịch đi thẳng đến trước giá sách, lấy ra một quyển sách bắt đầu xem.

Mặt Lôi Tu đen lại, thấy Trang Dịch từ khó chịu lúc trước đến chậm rãi đầu nhập vào trong nội dung sách, cuối cùng hắn đành phải bất đắc dĩ ngồi vào bên người Trang Dịch, cũng học bộ dạng Trang Dịch, tùy tay tìm vài cuốn sách xem.

Nhưng mà dù sao hắn không có kiên nhẫn giống như Trang Dịch, cúi đầu nhìn cuốn sách mình cầm trên tay đúng là một cuốn tương quan tới cây nông nghiệp, thân là người chủ nghĩa ăn thịt, Lôi Tu vừa nhìn đến rau củ đã không có hứng thú, hắn tùy tay lật lật, liền mượn bộ sách làm che chở, ghé vào trên bàn thưởng thức bộ dạng Trang Dịch.

Trang Dịch vốn muốn mượn đọc sách trốn tránh cục diện lúng túng giữa hắn cùng Lôi Tu, kết quả vừa tập chung nhìn vào, liền chậm rãi phát hiện vài chỗ kỳ quái.

Nơi này là thành Huệ Xương, trong giá sách của cư dân địa phương phần lớn sẽ đặt một số sách giới thiệu về bản thành, Trang Dịch xem là về thành Huệ Xương cùng vinh quang của Thần tích chi tường, nội dung bên trong phần lớn là thổi phồng mấy lịch sử trong quá khứ kia, nhưng có vài điểm lại khiến Trang Dịch chú ý, cuối cùng Trang Dịch cũng hiểu được, vì sao thành Huệ Xương hắn nhìn thấy, lại là một thành thị rách nát còn không cả bằng một trấn nhỏ…

Thành Huệ Xương là thành ở biên giới lãnh thổ của nhân loại, từ thành Huệ Xương đi ra, sau khi đi không xa chính là Thần tích chi tường, này vốn không có gì đặc thù, nhưng mà, cẩn thận nghiên cứu một chút, sẽ phát hiện bởi vì địa hình hiểm yếu ở thành Huệ Xương mà làm cho nơi này trở thành một nơi cực kỳ độc đáo.

Từ trên cao nhìn lại, toàn thành Huệ Xương giống như một cái phễu vậy, bên ngoài là hình quạt, từ ngoài đi vào trong thì chậm rãi co nhỏ lại, cuối cùng nối thành một mảnh với thung lũng, nhìn theo chiều dọc, bên trong thành Huệ Xương thông với kết giới Liệt cốc, bên ngoài liên tiếp với Thần tích chi tường, thậm chí hai điểm này thành một đường thẳng tắp; nhìn theo chiều ngang, bên cạnh thành Huệ Xương có tiếp nối với hai thành lớn cực kỳ phồn vinh, bởi vì thung lũng mà dẫn đến ở giữa thành Huệ Xương cùng hai thành lớn kia chỉ có một con đường chật hẹp.

Địa thế của thành Huệ Xương quỷ dị như vậy, nếu vận dụng tốt, dễ thủ khó công, chỉ được phép vào không cho phép ra, là nơi cực kỳ được thiên nhiên ưu đãi, nhưng một khi thất thủ, sẽ rơi vào bị động cực kỳ đáng sợ, tạm thời không nói đến Thần tích chi tường cùng kết giới Liệt cốc, đường tới hai thành thị lớn khác bị chặt đứt, tạo thành tổn thất không thể đo lường.

Mà ở trong lịch sử nhân loại, đã từng có người khéo léo vận dụng địa thế thành Huệ Xương, không chỉ trục xuất ma thú xâm lấn ra ngoài, thậm chí còn lợi dụng ma thú kiếm một khoản lợi lớn.

Lúc trước khi giải thi đấu hồn sư còn chưa ra đời và phát triển, dân cư thành Huệ Xương cũng không nhiều, người cầm quyền thành Huệ Xương năm đó liền yêu cầu những người trong thành dọn vào ở trong thung lũng, sát kết giới Liệt cốc, sau đó dựng nên một bức tường ở trong thành, từ đó trở đi phân chia thành Huệ Xương thành ngoại thành cùng nội thành.

Dân chúng ở nội thành, có tường thành bảo vệ, sau khi bố trí tốt tất cả những cái này, vị cầm quyền kia dẫn ma thú vào ngoại thành thành Huệ Xương, sau đó lợi dụng thành lớn hai bên làm điểm truyền tống, không ngừng phái hồn sư vào trong thành Huệ Xương đóng cửa đánh chó, giết cho ma thú liên tục bại lui, trong khoảng thời gian đó bức tường thành ngăn giữa nội thành và ngoại thành cũng từng bị những ma thú hấp hối giãy dụa tàn phá, nhưng bởi vì kiến trúc trong nội thành đã biến thành một trận pháp khổng lồ, nhóm hồn sư dự bị ẩn nấp trong thành lợi dụng trận pháp làm cho ma thú không thể đến gần phòng ốc, đồng thời bởi vì con đường từ kết giới Liệt cốc đến Thần tích chi tường là thẳng tắp, hồn sư ngoài thành cùng trong thành ngoại ứng nội hợp, nhanh chóng đuổi ma thú vào trong kết giới, làm cho chúng nó không còn cơ hội gây nguy hại đến dân chúng nội thành.

Nhưng mà theo mấy năm gần đây khi chuyện ma thú vượt qua Thần tích chi tường xâm lấn thế giới nhân loại ngày càng ít, dân chúng thành Huệ Xương bắt đầu chậm rãi dọn từ nội thành ra, hơn nữa lợi dụng đặc điểm địa thế liên tiếp hai thành thị lớn của thành Huệ Xương, dần dần phát triển thành Huệ Xương đi lên.

Diện tích ngoại thành gấp 20 lần nội thành, không chỉ có nơi ở của dân chúng thành Huệ Xương ở ngoại thành cực kỳ rộng, kinh tế cùng nông nghiệp của thành thị cũng toàn bộ dọn ra ngoại thành, còn nội thành vì tới gần kết giới, có nguy hiểm nhất định, chậm rãi bị bỏ hoang…

Xem xong đoạn lịch sử này, Trang Dịch ngẩng đầu trầm tư trong chốc lát, vừa vặn nhìn thấy Lôi Tu lật cuốn sách về cây nông nghiệp kia, so sánh hai bên, xác định đoạn lịch sử này tương đối chân thật, cũng biết chính vì thế mà sau khi nhóm hồn sư bị dị ma tập kích, trong cơn hoảng loạn đi vào nội thành, dưới tình huống bị bao vây, sau đó rơi vào trong nguy cơ cùng đường bí lối, không thể không mạo hiểm nguy hiểm đi về phía sau sắn bắn ma thú, duy trì sinh mạng.

Tình huống hiện giờ vừa vặn tương phản năm đó, năm đó vị cầm quyền nhân loại ưu tú kia coi thành Huệ Xương là hoa viên săn bắn, giết hại ma thú xâm lấn, mà hiện là, chính là dị ma cũng lợi dụng địa hình của thành Huệ Xương, đuổi các hồn sư vào trong thành, tới một trận bắt cá trong chậu.

Nhưng mà, cho dù dị ma có thông minh nữa, cũng không thể liệu sự như thần, càng không ngờ đến, trong trận vây chắn tất thắng này, lại xuất hiện hai cái biến số là Trang Dịch cùng Lôi Tu đi từ trong Liệt cốc ra…

Hiểu biết tình huống đại khái của thành Huệ Xương, Trang Dịch lập tức lấy giấy bút ra, căn cứ hiểu biết của hắn về bản đồ địa hình của thành Huệ Xương chậm rãi phác họa ra.

Lôi Tu vốn luôn luôn ở một bên thưởng thức dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của Trang Dịch, thấy Trang Dịch giống như phát hiện cái gì, vẻ mặt cau mày đặc biệt nghiêm túc, hắn tò mò đưa đầu qua nhìn, sau khi nhìn thấy Trang Dịch vẽ ra bản đồ địa hình của thành Huệ Xương, hơn nữa đánh dấu chú giải lên một chút, vẻ mặt Lôi Tu cũng dần dần nghiêm túc lên.

“Bây giờ chúng ta ở trong này?” Lôi Tu thấy Trang Dịch vẽ xong, vươn ngón tay chỉ vào một vị trí trong nội thành.

Trang Dịch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lôi Tu một cái, chuyện nội thành ngoại thành thành Huệ Xương là sau khi xem sách Trang Dịch mới biết được, sau đó mới xác định vị trí của bọn họ, Lôi Tu cái gì cũng không biết, thế nhưng căn cứ trực giác lại một cái nhìn đã nhìn thấu vị trí của bọn họ!

Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Trang Dịch, trước kia khi hắn gặp chuyện, hắn đều có thói quen dùng giấy bút ghi ra, sau đó suy nghĩ một mình, quá khứ Lôi Tu là thú, tự nhiên không có gì mà thảo luận, nhưng bây giờ hắn là người, thảo luận cùng hắn một lần, cho dù không thể cung cấp giúp đỡ thực chất gì, có thể phát triển trí lực của Lôi Tu một chút cũng không tồi.

Nghĩ vậy, Trang Dịch lập tức nổi lên tâm tư kiểm tra một chút, hắn ngồi lại gần Lôi Tu, bày bản vẽ ra giữa hai người, sau đó nói: “Ngươi có nhớ rõ hình dạng tổng thể của những kiến trúc chúng ta nhìn thấy hôm nay khi đi trên đường cùng đám Lương An không, có thể căn cứ ký ức vẽ ra sao?”

Vấn đề này kỳ thật có chút khó khăn, bản thân Trang Dịch biết trận pháp, cho nên tương đối chú ý đến những thứ sắp xếp vị trí không hợp lý ở bốn phía, nhưng mà Lôi Tu cùng hắn cùng nhau trải qua nguy hiểm trong Liệt cốc, với hoàn cảnh quanh mình cũng tương đối nhạy cảm, có thể nhớ lại bao nhiêu, liền xem thiên phú của hắn như thế nào.

Lôi Tu nhìn Trang Dịch ngồi gần hắn như vậy, nhìn cái cổ tinh tế gần trong gang tấc kia nói: “Vẽ ra thì có phần thưởng gì?”

“Phần thưởng?” Trang Dịch sửng sốt.

“Xem ra ngươi còn chưa nghĩ ra.” Lôi Tu nói cực nhanh, “Như vậy đêm nay nói sau, nhớ rõ ngươi nợ ta.”

Lôi Tu nói xong, không đợi Trang Dịch trả lời, lập tức vươn tay trực tiếp cầm bàn tay cầm bút của Trang Dịch sau đó bắt đầu vẽ lên bản vẽ kia.

Động tác của Lôi Tu cực nhanh, Trang Dịch còn chưa kịp phản ứng từ trong lời nói của hắn, tay đã bị hắn cầm, vốn còn muốn rút về, nhưng mà thấy Lôi Tu nhanh chóng bắt đầu vẽ, hắn lại tò mò Lôi Tu có thể vẽ ra cái gì, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Vì Lôi Tu chưa từng dùng bút, tay cực kỳ mất linh hoạt, tuy rằng học ra ngô ra khoai, nhưng đặt bút cũng rất non nớt, Trang Dịch nhìn hắn coi mấy phòng ở kia là “điểm”, vẽ ra có nặng có nhẹ, nhìn bút pháp non nớt kia, không biết vì sao hắn đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.

Nhưng rất nhanh Trang Dịch liền không cười nổi, bởi vì Lôi Tu vậy mà ghi ra tất cả những kiến trúc bọn họ đã thấy lúc chiều, cùng trong trí nhớ Trang Dịch, giống nhau như đúc!

“Ngươi…” Trang Dịch kinh ngạc nhìn Lôi Tu.

Lôi Tu nhẹ nhàng nhếch nhếch môi với Trang Dịch: “Phần thưởng.”

“Được rồi.” Trang Dịch áp chế rung động trong lòng, lại hỏi Lôi Tu mấy vấn đề, lần này Lôi Tu không đòi được thưởng nữa, bắt đầu nghiêm túc thảo luận cùng Trang Dịch.

Đảo mắt đã đến đêm, Lương An lên lầu gọi hai người Trang Dịch xuống đi ăn cơm.

Khi Trang Dịch cùng Lôi Tu ở Liệt cốc, bởi vì phần lớn ma thú trong Liệt cốc đều là chủng loài biến dị, nếu không phải kịch độc thì là cực kỳ khó ăn, cho nên Trang Dịch cùng Lôi Tu đơn giản đều dựa vào ăn lương khô qua ngày, hiện giờ có thể ăn một bữa cơm, Trang Dịch cùng Lôi Tu đều có chút chờ mong, đặc biệt Lôi Tu, đi theo phía sau Lương An, trên mặt tuy rằng không thay đổi tý nào, ánh mắt lại giống như đang phát sáng.

Bởi vì tình huống đặc thù, các hồn sư bình thường chi phí ăn mặc tương đối chú ý này, hiện giờ cũng giống như dân chúng bình thường xếp thành một vòng ăn chút lương thực bên trên phân phát cho, Trang Dịch cùng Lôi Tu vừa đến, nhất thời đưa tới cái nhìn chăm chú của mọi người, thứ nhất là hai người họ cấp bậc cao, thứ hai là bởi vì hành động cứu người của Trang Dịch buổi chiều làm cho mọi người khắc sâu ấn tượng.

Trang Dịch cảm thấy ở đây có không ít người nhìn hắn với ánh mắt mang theo vài phần sùng bái cùng muốn nói lại thôi, hắn chỉ giả vờ như không biết, cùng Lôi Tu cơm nước xong, đang chuẩn bị lên lầu tiếp tục thảo luận, đúng lúc này, có một người đi đến trước mặt Trang Dịch.

Trang Dịch ngẩng đầu nhìn, không phải ai khác, chính là vị hồn sư tên Hải Minh mà buổi chiều hắn vừa cứu kia.

“Lôi Y tiền bối.” Hải Minh nhìn Trang Dịch, cung kính nói.

“Ngươi gọi ta Lôi Y là được.” Trang Dịch nói, “Có chuyện gì không?”

“Nghe nói ngài cùng ngài vị bằng hữu kia là từ trong Liệt cốc đi ra, lấy thực lực của các ngài, nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc trong hội phòng ma… Chỉ hy vọng ngài có thể…” Hải Minh nói xong, trên mặt hiện lên một chút vẻ ngượng ngùng, hắn hơi hơi nghiêng đầu, khi nhìn đến ánh mắt hy vọng của đồng bạn, Hải Minh cắn răng lấy dũng khí nói, “Đám hồn sư chúng ta này, tuy rằng thực lực thấp kém, nhưng tiềm lực bản thân lại không thấp, đơn giản là không có đủ thời gian cho chúng ta tu luyện, lại không quen biết gì với mấy hồn sư trong hội phòng ma kia, lúc này mới… Cho đến bây giờ, hồn sư cấp thấp trong thành đã chết quá nửa, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là tất cả mọi người đều sẽ không có đường sống…”

Trang Dịch nghe xong, này mới hiểu được ý của Hải Minh, bởi vì bên trên không có hồn sư cấp cao làm chỗ dựa, đám hồn sư cấp thấp bọn họ này mỗi lần ra ngoài đều bị trở thành mồi, cho dù là phụ hồn sư cấp bốn như Lương An cũng không ngoại lệ, thế nên bọn họ hy vọng có được Trang Dịch cùng Lôi Tu che chở.

Trang Dịch nhìn Hải Minh cúi đầu từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, lại nhìn một đám hồn sư đầy mắt trông mong cách đó không xa, Trang Dịch trầm mặc vài giây, nói: “Ta từ chối.”

Tiếng nói hạ xuống, trên mặt không ít người hiện lên thần sắc khó nén thất vọng, thậm chí vài nữ hồn sư yếu đuối còn khóc lên.

Trang Dịch nhìn đám hồn sư trẻ tuổi non nớt này, chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi nói không sai, tuy rằng thực lực các ngươi kém, nhưng bản thân lại rất có tiềm lực, nếu như hiện tại các ngươi không phải ở thành Huệ Xương, mà là đều ở trong học viện, làm một học sinh không buồn không lo, có lẽ vài năm sau, hơn phân nửa trong các ngươi đều có thể trở thành hồn sư cấp trung, thậm chí hồn sư cấp cao…

Nhưng mà, không có nếu như, hiện tại các ngươi ở ngay thành Huệ Xương, gặp phải thử thách sống chết, không cần cho các ngươi thời gian, đây chính là một quá trình tu luyện cực kỳ khắc nghiệt, hồn sư trời sinh vì chiến đấu mà sinh, ở đây có không ít người đến từ chính học viện Ellen, hẳn là vô cùng thấu hiểu quan niệm này, thế nào, chỉ là đổi chiến đấu thành tử chiến, các ngươi lập tức đánh mất bản năng của hồn sư? Tìm kiếm che chở nhất định không phải là kế lâu dài, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ lên, mới có thể đảm bảo an toàn tính mạng mình, mới có thể vẫn sống sót thật dài thật lâu!

Cho dù hôm nay ta đáp ứng các ngươi, cho dù người hội phòng ma thật sự sẽ giống như các ngươi hy vọng, đồng ý nể mặt ta cùng Lôi Hổ, đối đãi các ngươi tốt một chút, nhưng về sau thì sao? Chúng ta không có khả năng vĩnh viễn ở trong thành Huệ Xương, đợi đến khi phá vây, người thực lực yếu vẫn phải chết như thường, các ngươi nhiều nhất sống tạm mấy ngày mà thôi, chết muộn chết sớm, cũng không có khác nhau quá lớn… Không, thậm chí người chết sớm, còn có thể miễn đi đau đớn bị đám sinh vật quỷ dị kia phụ thể…”

Giáo huấn không khách khí của Trang Dịch làm cho những người ở chỗ này sửng sốt, một lát sau mọi người đều phục hồi tinh thần lại, trên mặt vài người lóe lên vẻ tức giận, muốn xông lên phản bác, lại bị người ngăn cản, còn có người trở nên càng thêm bi thương, che mặt khóc ầm lên, nhưng cũng có người, trong mắt lóe tia sáng suy tư cùng bất khuất.

Trang Dịch thu hết vẻ mặt của bọn họ vào đáy mắt, tiếp tục nói: “Muốn sống sót, biện pháp tốt nhất chính là trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, không ngừng mà trở nên mạnh mẽ, chỉ ngồi trơ ở trong phòng mà tu luyện hồn lực là vô dụng, hồn lực được tăng lên, kỹ năng chiến đấu lại hoàn toàn sẽ không, cho dù thăng cấp, cũng lại chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi, chỉ có trải qua máu tanh cùng chém giết, tương lai mới có thể sống sót càng tốt.”

“Nhưng chúng ta chỉ là hồn sư cấp thấp, bất luận là sinh vật quỷ dị ở phía trước hay là ma thú phía sau, chúng ta đều không đánh lại, đi chỉ là chịu chết mà thôi!” Cuối cùng có người không nhịn được tức giận quát lên với Trang Dịch, “Ngươi là hồn sư cấp cao trong cấp trung, đương nhiên không rõ khổ sở của hồn sư cấp thấp chúng ta, ở trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là sâu kiến mà thôi, sống hay chết đều không sao cả!”

Trang Dịch nhìn người này, nhìn tuyệt vọng trên mặt hắn, nghĩ tới một đời trước mình làm người thường vùng vẫy… Làm sao hắn lại không thấu hiểu loại đau khổ này, chính là bởi vì tự thân trải qua, cả đời này hắn mới liều mạng tu luyện, hắn không e ngại gian khổ, không sợ hãi chiến đấu, đơn giản là muốn trở nên mạnh mẽ, mới có thể nắm tính mạng của mình trong tay!

Trang Dịch nhìn hồn sư cấp thấp này, gằn từng tiếng hỏi: “Hội phòng ma yêu cầu tổ đội đi săn bắn ma thú, có quy định giới hạn số lượng người nhiều nhất không?”

Hồn sư kia bị Trang Dịch hỏi ngẩn ra: “Đương nhiên không có, tất cả mọi người không muốn đi chịu chết a!”

“Trong đội ngũ tạo thành, ba loại chiến ngự phụ hồn sư cấp trung là phối hợp tiêu chuẩn, đúng không?”

“Đúng vậy…”

“Nói cách khác, trong mỗi một đội ngũ có ít nhất ba dạng hồn sư cấp trung, có khi vận khí tốt, thậm chí có thể gặp được hồn sư cấp cao dẫn đội, trừ ba vị trí này bị hạn chế ra, còn lại chính là mồi, thế nhưng không có quy định số lượng mồi.” Trang Dịch nói xong, lúc này không đợi người nọ trả lời, Trang Dịch nói thẳng, “Có hồn sư cấp cao hơn các ngươi tự mình ra khỏi thành săn bắn ma thú, tất cả các ngươi lại co đầu rút cổ ở trong phòng đóng cửa khổ tu, có thể tu ra cái gì? Không có thực chiến, hồn lực không thể tăng lên, cho dù ngươi may mắn tới bình cảnh, giáo huấn của Hải Minh hôm qua chẳng lẽ còn chưa đủ?

Một hai hồn sư cấp thấp đi theo hồn sư cấp trung là đi chịu chết, mấy chục người các ngươi đi, cùng nhau vặn thành một luồng sức mạnh, chẳng lẽ còn không bằng một hồn sư cấp trung? Nhìn xem các ngươi ở nơi này xem, phụ hồn sư cấp bốn có ít nhất trên năm người, tuy rằng cấp bậc chiến hồn sư cùng ngự hồn sư thấp một chút, nhưng số lượng nhiều, hơn nữa có phụ hồn sư cấp trung phụ trợ, các ngươi có chỗ nào kém người khác, số lượng chính là ưu thế của các ngươi!

Nhưng nhìn các ngươi xem, cần gì phải coi thường chính mình như vậy, tự đặt mình vào vị trí kẻ yếu —— cấp bậc thấp, không thể chiến đấu! Chẳng lẽ các ngươi nhất định phải dựa vào người khác sao, hôm nay các ngươi vứt bỏ chính là tín nhiệm với bản thân mình, ngày mai các ngươi vứt bỏ sẽ là tôn nghiêm làm một hồn sư!”

Tiếng nói của Trang Dịch hạ xuống, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, mọi người kinh ngạc nhìn Trang Dịch, rất lâu sau đều không có ai nói chuyện.

Trang Dịch thấy thế, sau khi nói một tiếng cáo từ, xoay người cùng Lôi Tu đi lên lầu.

Lôi Tu thấy toàn bộ quá trình mặt không chút thay đổi nhìn mọi người một cái, sau đó xoay người đi theo phía sau Trang Dịch, hắn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Trang Dịch, trong mắt hiện lên một chút thần tình nóng như lửa.

Đại khái là sau khi biến thành người thì năng lực kiềm chế giảm đi, đồng thời ra khỏi cái nơi nguy hiểm trùng điệp như Liệt cốc kia, không cần mỗi ngày mỗi đêm cảnh giác lo lắng an toàn của Trang Dịch, Lôi Tu cảm thấy bản thân mình sắp không kiềm chế được nữa.

Hắn thích dáng vẻ ngượng ngùng của Trang Dịch, dáng vẻ nghiêm túc giáo huấn người khác của Trang Dịch hắn cũng thích, nhìn Trang Dịch cố ý nói ra mấy lời nói độc ác, kỳ thật lại là đang quan tâm người khác, vì sao hắn lại cảm thấy không mấy vui vẻ chứ.

Nếu mà thời điểm này đột nhiên áp đảo Trang Dịch, đại khái trên mặt hắn sẽ lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc đi…

Một lần trước khi hôn hắn, biểu cảm cũng rất kinh ngạc đâu.

“Lôi Tu?” Đúng lúc này, Trang Dịch kỳ quái nhìn về phía Lôi Tu, hắn cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, là cảm xúc thuộc về Lôi Tu ảnh hưởng đến hắn.

“Làm sao vậy?” Lôi Tu bình tĩnh nhìn Trang Dịch hỏi.

“Không có gì.” Cảm thấy tâm tình kia đã biến mất không thấy, Trang Dịch lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều hơn nữa.

Ánh mắt Lôi Tu tăng thêm vài phần sâu xa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui