Trong khu rừng, trong một hang động nào đó.
Tĩnh Lâm cùng Tần Song Thanh đang trú ẩn bên trong.
Từ sau trận chiến với Ám Dật thì đã qua 2 tiếng.
Ngay sau khi Thiên Tuyệt Chi Phong hết hiệu lực thì Tĩnh Lâm không thể cử động.
Thế là Tần Song Thanh phải đưa Tĩnh Lâm đến một cái hang ở gần đó.
Hiện tại, Tần Song Thanh cũng không hơn gì hắn khi mà bản thân không thể vận Linh Lực.
Ào Ào Ào
Bên ngoài thời tiết chuyển biến xấu, bên trong cũng không khá hơn khi bộ dàng 2 người khá tơi tả.
Một người bị phong bế cử động tạm thời còn người kia thì trúng độc và cả 2 đều bị thương.
“Vết thương của Tần cô nương sao rồi?”
Lúc này, Tĩnh Lâm mới lên tiếng hỏi.
Trận chiến lúc nãy, Tần Song Thanh đã bị trọng thương bên trong do lãnh chưởng và độc của Ám Dật, so với hắn thì không tốt hơn hắn bao nhiêu.
“Không có gì nghiêm trọng! Nhưng ngươi thì có vẻ thảm hơn ấy!”
Tần Song Thanh che miệng cười nói.
Nghe nàng nói vậy thì Tĩnh Lâm cũng chỉ biết thầm thở dài.
Hắn cũng không ngờ lại phải xài đến Thiên Tuyệt Chi Phong để hack tu vi.
“Cái này ta cũng bó tay! Tên kia mạnh quá!”
Tĩnh Lâm cười nói.
Cơ thể không cử động được nhưng nói chuyện thì không thành vấn đề.
Bỗng Tần Song Thanh đi đến gần hắn, mở miệng nói:
“Ngươi đấy! Không có gì nghiêm trọng mà máu đầy vai thế này?”
Tần Song Thanh đưa tay lại gần chỗ vết thương ngay vai của Tĩnh Lâm sờ nhẹ.
“Aa! Đau,đau!”
Tĩnh Lâm lên tiếng kêu la.
Phốc
Tần Song Thanh cũng không nhịn được cười.
Lúc nãy ngươi uy phong, khí thế lắm mà.
Sao bây giờ lại biết đau rồi, lúc nãy ngươi còn không thèm quan tâm đến vết thương a.
“Tần cô nương thật biết đùa với ta quá đi! Ta bị thương như vậy còn sờ vào đó!”
Tĩnh Lâm u oán nhìn Tần Song Thanh nói.
Bất quá biểu cảm của hắn đã bị cái mặt nạ che rồi, trên đó vẫn còn vết son môi chưa lau của nàng để lại.
Nhìn trên mặt nạ có vết son của mình, khuôn mặt Tần Song Thanh bỗng chốc ửng hồng nhớ lại cảnh mà nàng và Tĩnh Lâm hôn nhau.
Sau một hồi thì Tần Song Thanh bình tĩnh lại nhìn Tĩnh Lâm nói.
“Để ta băng bó vết thương cho ngươi!”
Giọng nàng ôn nhu, đầy sự quan tâm.
Nghe vậy, Tĩnh Lâm chỉ biết thở dài đành dựa vào người khác lần này vậy.
“Vậy làm phiền rồi!”
Tĩnh Lâm cũng không từ chối bởi bây giờ hắn cũng có cử động được đâu.
Nghe thấy Tĩnh Lâm đồng tình thì Tần Song Thanh mới mắt đầu cơi bỏ y phục của Tĩnh Lâm ra.
Nàng chậm rãi cởi bỏ từng kiện y phục trên người Tĩnh Lâm xuống.
2 người hiện tại gần như dính sát với nhau, thậm chí có thể came nhận thấy từng hơi thở nóng của đối phương.
Sau một hồi cởi bỏ y phục của Tĩnh Lâm thì hiện tại, hiện ra trước mắt Tần Song Thanh chính là một cỗ thân thể cân đối, bụng 6 múi, làn da trắng và săn chắc.
Tần Song Thanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể nam nhân nên cũng có chút ửng hồng ở khuôn mặt nhưng bây giờ nàng nào còn tâm tư.
Nhìn vết thương trên vai của Tĩnh Lâm, Tần Song Thanh có chút vui mừng có chút xấu hổ.
Vui mừng vì đó là minh chứng cho việc Tĩnh Lâm đã đến đúng lúc để chặn một kiếm kia cho nàng, xấu hổ là bởi nàng mà hắn mới bị thương.
Nhưng nàng nhanh chóng bình phục lại mà lấy ra vài lọ thuốc mang theo bên người, lấy ra bôi lên vết thương.
“A! Rát, rát quá!”
Tĩnh Lâm cũng la toáng lên.
Lần đầu tiên trong đời hắn bị bôi thuốc trên vai, mà vai thì khá gần các dây thần kinh và cơ nên cảm giác rát gấp mấy lần so với tay với chân.
Tần Song Thanh nghe Tĩnh Lâm la toáng cũng có chút xót xa nhưng vì khử trùng đành cho Tĩnh Lâm chịu khổ một chút.
Sau một hồi bôi thuốc thì Tần Song Thanh xé ra một phần y phục của mình để băng bó vết thương cho Tĩnh Lâm.
Tĩnh Lâm cũng phải cảm thán một điều là Tần Song Thanh rất khéo léo trong việc băng bó vết thương cho hắn.
“Phù! Cuối cùng cũng xong!”
Tần Song Thanh vuốt tay lau mồ hôi trên trán, tảng đá nặng trên vai cũng được thả lỏng.
“Đa tạ!”
Tĩnh Lâm mở miệng nói.
“Không có gì! Ngươi cứu ta thì ta giúp lại thôi!”
Tần Song Thanh mỉm cười nói.
Tiên Tử, nàng đích thực là Tiên tử, nụ cười của nàng làm Tĩnh Lâm bỗng chốc ngơ ngác.
Định lực đối với mỹ của Tĩnh Lâm rất cao, đặc biệt đối với việc 15 năm sống tại Băng Linh Tông thì việc gặp mỹ nữ thì hắn không phải là ít.
Vậy mà giờ đây lại có một mỹ nữ có nụ cười đẹp như vậy.
Xem ra cứu nàng cũng không lỗ vốn quá nhiều a.
Bất quá, nàng vẫn còn đang đeo khăn che mặt nên chưa thể thấy hết dung nhan của nàng.
“Mà tại sao ngươi lại đeo mặt nạ vậy?”
Lúc này, Tần Song Thanh mới nhìn cái mặt nạ quái dị của Tĩnh Lâm nói.
“Để xem! Mẫu thân ta bảo ta xấu trai nên bắt đeo mặt nạ a!”
Tĩnh Lâm xạo chó nói ra.
“Ngươi nghĩ ta là con nít 3 tuổi?”
Tần Song Thanh nghiêm nghị nhìn hắn.
Nhìn từ biểu hiện thì xác định là nàng không tin rồi.
“Rồi rồi! Ta nói!”
Tĩnh Lâm cạn lời với cô nàng này rồi.
Vốn tính hắn yếu mềm với nữ nhân thì việc này đồng dạng.
“Ta có nhiệm vụ cần làm nên phải đeo mặt nạ để tránh bị bại lộ thân phận!”
Tĩnh Lâm bình tĩnh đáp.
“Ra vậy! Vậy ngươi có nhiệm vụ gì mà phải đến Vũ Yên Thành này?”
Tần Song Thanh càng ngày càng tò mò về người nam tử trước mắt này.
“Ta nhận ủy thác từ người khác đến ngăn Thú Triều! Còn người đó là ai thì ta không tiện tiết lộ!”
Tĩnh Lâm nói.
“Mà ta cũng thắc mắc phía sau lớp mặt nạ thì dung mạo ngươi như thế nào đấy!”
Tần Song Thanh ngồi đối diện với hắn nói.
Quả thật, nàng cũng thắc mắc dung mạo của Tĩnh Lâm như thế nào.
“Tần cô nương chắc chứ! Bỏ ra là Tần cô nương phải làm thê tử của tại hạ đấy!”
Tĩnh Lâm trêu đùa nói.
“Phi! Chỉ xem dung mạo mà bắt ta phải lấy ngươi?”
Tần Song Thanh phì cười với lời nói vô sỉ của Tĩnh Lâm.
“Đương nhiên rồi! Mẫu thân ta có dặn nếu ai thấy dung mạo của ngươi, nếu là nữ nhân thì phải lấy làm lão bà a!”
Tĩnh Lâm vô sỉ nói.
Bên này thì khuôn mặt của Tần Song Thanh cũng đã khá ửng đỏ rồi.
Trong lúc Tần Song Thanh còn đang rối loạn cảm xúc thì bỗng nhiên chiếc khăn che mặt của nàng bị tụt xuống, hiện ra một gương mặt khuynh nước khuynh thành, làn da trắng tuyết.
Ực
Tĩnh Lâm cũng vô thức nuột một ngụm nước bọt.
Vẻ đẹp này có thể so với chúng nữ Băng Ngọc Linh thì cao hơn một bậc a.
“Nhìn đủ chưa?”
Thấy Tĩnh Lâm nhìn chằm chằm mình thì Tần Song Thanh không nén được vẻ xấu hổ.
“Chưa a! Ngắm cả đời cũng chưa đủ!”
Tĩnh Lâm vô sỉ nói.
“Hừ!”
Tần Song Thanh hừ lạnh một cái rồi giơ tay lên chạm vào mặt nạ của Tĩnh Lâm.
“Ngươi thấy được ta thì ta cũng phải thấy ngươi!”
Lời vừa dứt, Tần Song Thanh gỡ mặt nạ của Tĩnh Lâm xuống.
Tần Song Thanh khá ngạc nhiên, dung mạo của nam tử trước mặt có thể nói là quá soái, so với nam tử khác lại càng không thể so sánh cùng một chỗ.
“Đẹp trai không?”
Tĩnh Lâm cười nói.
“Ừm! Rất đẹp trai!”
Tần Song Thanh vô thức trả lời bất quá chợt nhớ lại điều gì thì vội vàng phản bác:
“Đẹp cái gì mà đẹp! Xú nam nhân!”
Mặc dù nói vậy nhưng khuôn mặt nàng hiện tại đã đỏ như quả cà chua.
“Cô nàng thú vị đây!”
Tĩnh Lâm thầm nghĩ.
Như thế, ngày qua ngày, cả 2 người làm bạn với nhau cho đến khi hồi phục.