Tối Cường Xuyên Không


Vù Vù Vù
Trên Gokai Galleon, Tĩnh Lâm hiện đang cùng với Tần Song Thanh hướng về Vân Lam Tông.
Sau cả tháng thời gian cả 2 trú ẩn và trị thương thì cũng đã đến lúc quay về Tông Môn của mình.
Trên bong tàu, Tĩnh Lâm đang vòng tay qua eo của Tần Song Thanh mà ôm lấy nàng.
“Cảnh vật thật đẹp!”
Gokai Galleon hiện đang bay xuyên qua một khu rừng, từ trên cao có thể thấy cảnh vật thiên nhiên tuyệt đẹp của nơi này.
“Ừm!”
Tần Song Thanh dựa vào lòng của Tĩnh Lâm, nhẹ gật đầu tán đồng.
“Mà chàng có biết chàng hoa tâm lắm không?”
Sau cái lần mây mưa của 2 người thì Tĩnh Lâm cũng nói với nàng về mấy lão bà khác của hắn luôn.

Tần Song Thanh cũng không ngạc nhiên gì mấy.

Bởi thế giới thực lực vi tôn mà Tĩnh Lâm thì là yêu nghiệt chuyên đi chiến vượt cấp với sự bá đạo trên chiến trường và sự ôn nhu đối với nữ nhân, đặc biệt là đa tài.

Ai mà chẳng thích.
“Ta hoa tâm nhưng không chọn đại chọn bừa nữ nhân a!”
Tĩnh Lâm cũng biết tại nơi này sự chân thành của hắn sẽ gây cho nhiều nữ tử yêu thích.

Bất quá, hắn cũng thuộc vào con người có tình cảm với người khác thì mới tiến tới.
“Cái này thì chàng nói đúng!”
Tần Song Thanh cũng không nghi ngờ với lời nói của Tĩnh Lâm.

Bởi với sự ôn hòa và tài hoa của Tĩnh Lâm, trong vòng 5năm thậm chí 1 năm cũng đủ đốn ngã biết bao nhiêu nữ tử rồi nhưng cho đến hiện tại hắn chỉ có khoảng 14 người hắn có tình cảm, bao gồm cả nàng bây giờ.
“Nhưng mà nàng là xếp thứ 2 trên Bách Hoa Bảng, chắc có nhiều nam nhân theo đuổi lắm đây!”
Tĩnh Lâm trêu đùa nói.
“Hứ! Nhiều thì sao chứ, chàng sợ?”
Tần Song Thanh cũng đùa cợt lại.

Tần Song Thanh qua thời gian cũng bắt đầu quen với mấy trò cà khịa của Tĩnh Lâm nên cũng bình tĩnh mà trêu đùa lại hắn.
“Ừ! Ta sợ lắm a!”
Tĩnh Lâm làm một vê mặt sợ hãi nhìn nàng nói.
Khóe miệng Tần Song Thanh co giật.
“Chàng mà biết sợ chắc trời sập a!”
Tần Song Thanh thầm nghĩ.
Sau đó cả 2 tiếp tục nói chuyện cho đến khi về đến Vân Lam Tông.
•••
Sau 10 ngày di chuyển bằng Gokai Galleon thì Tĩnh Lâm cùng Tần Song Thanh cũng đã đến Vân Lam Tông.
Vân Lam Tông là một Tông Môn có bề dày lịch sử cũng khá lâu, so với Băng Linh Tông cungz không kém.

Bất quá, do chênh lệch về thực lực cũng như số lượng nên Vân Lam Tông chỉ đạt đến Thất Cấp Thế Lực mà không phải Bát Cấp giống Băng Linh Tông.
Xung quanh Vân Lam Tông có núi, có rừng trúc, có đình viện,...!Phải nói là rất tuyệt hảo.

Đối với Tĩnh Lâm, càng gần với thiên nhiên thì hắn càng thích.
Vèo Vèo Vèo
Khi Gokai Galleon vượt qua cổng Vân Lam Tông thì có vài thân ảnh xuất hiện phía trước tàu.
“Người đến là ai? Có biết đây là Vân Lam Tông?”
Một lão giả trong đám người lên tiếng.
“Tham kiến Triệu Trưởng Lão!”
Tần Song Thanh thấy được gương mặt quen thuộc, cũng chính là Triệu Cơ, Đại Trưởng Lão của Vân Lam Tông.
“Ồ! Tần Song Thanh đấy à! Còn vị này là?”
Triệu Cơ thấy được Tần Song Thanh thì cũng giảm bớt phần nào cảnh giác.

Sau đó nhìn sang Tĩnh Lâm ở kế bên.

“Đây là nam nhân của tiểu nữ, Băng Tĩnh Lâm!”
Tần Song Thanh nhẹ nhàng nói.
Nghe xong thì đám trưởng lão thầm giật mình.

Tên đó họ Băng, không lẽ?
Cảm nhận được ánh mắt của đám trưởng lão thì Tĩnh Lâm thầm thở dài.

Hắn muốn điệu thấp một chút mà Tần Song Thanh lại nói ra cả tên lẫn họ của hắn luôn mới ghê.

Không gây áp lực mới là lạ.
Họ Băng trên đại lục có không nhiều, đa phần đều là đệ tử của Băng Linh Tông, một Bát Cấp Thế Lực.
Đám trưởng lão cũng không nhiều lời mà tránh đường cho Gokai Galleon tiến vào bên trong.
Bốp
“Á! Sao lại đánh thiếp?”
Tĩnh Lâm đi đến tát vào mông nàng một cái khiến nàng kêu la oai oái.
“Hừ! Dám đem cả họ của ta ra làm uy! Xem hôm nay ta trừng trị nàng thế nào!”
Tĩnh Lâm ánh mắt liếc xéo nhìn nàng.
“Hứ! Đến đây, thiếp sợ chắc!”
Mặc dù mạnh miệng là thế nhưng trong lòng nàng bây giờ rất sợ.

Sợ ngày mai lại không xuống giường được.
•••
Sau một hồi tiến vào Vân Lam Tông thì cuối cùng Gokai Galleon cũng đáp phía bên ngoài của đại điện Vân Lam Tông, Vân Lam Điện.
“Hô! Đẹp phết!”
Tĩnh Lâm cảm thán trước kiến trúc rực rỡ trước mặt.

Vân Lam Đoạn được thiết kế cổ kính từ gỗ trái ngước với Băng Linh Điện là từ các khối thạch màu lam.
“Thanh Nhi về rồi đấy à?!”
Một thanh âm nữ tử từ bên trong Vân Lam Điện truyền ra.

Tiếp đó một thân ảnh nữ tử cũng xuất hiện theo.

Nàng có mái tóc màu lam nhạt dài đến eo, thân thể mê người có dụ hoặc rất lớn với nam nhân, trên thân là một bộ lam y ôm sát cơ thể, toát ra khí chất cao quý của nàng.
“Sư phụ!”
Tần Song Thanh thấy thân ảnh quen thuộc thì hào hứng hô lên.

Nàng kéo hắn đi đến trước vị sư phụ của nàng.
“Sư phụ, đây là Tĩnh Lâm, nam nhân của đệ tử a!”
Tần Song Thanh vui vẻ cười nói.

Vị sư phụ vẫn chăm chú nhìn Tĩnh Lâm mà đánh giá.
“Ta tên Tần Song Kỳ!”
Tần Song Kỳ nhẹ nhàng nói.

Bất quá Tĩnh Lâm như bị lag, đứng đơ tại chỗ.

Ngay khi nhìn gần thì hắn mới phát hiện nàng rất giống một người mà hắn từng biết.

Hay nói đúng hơn là kiếp trước, Nguyễn Thị Ngọc Linh, một người bạn nữ và cũng là người mà hắn thích hồi cấp 3.

Nhưng bỗng nhiên nàng bị tai nạn giao thông và không qua khỏi.

Sự kiện đó đã khiến Tĩnh Lâm từng như người mất hồn trong một khoảng thời gian dài.
“Ngọc Linh!”

Tĩnh Lâm vô thức gọi tên của nàng.

Mặc đu giọng rất nhỏ nhưng Tần Song Thanh cùng Tần Song Kỳ có thể nghe thấy.

2 nàng 2 mặt nhìn nhau, trong khi đó thì Tĩnh Lâm vẫn thơ thẩn tại chỗ.
“Phu quân?”
Tần Song Thanh lên tiếng.
“Hả? Có chuyện gì?”
Tĩnh Lâm được kéo về thực tại.
“Ngọc Linh là ai vậy?”
Tần Song Thanh mở miệng hỏi.

Kế bên Tần Song Kỳ cũng tò mò không biết đó là ai mà tại sao Tĩnh Lâm khi nhìn thấy nàng lại gọi như vậy?
“Ủa có hả?”
Tĩnh Lâm giả ngu tránh né câu hỏi.

Không lẽ phải nói Tần Song Kỳ rất giống người mà bản thân thích ở kiếp trước?
Nhìn thấy Tĩnh Lâm như vậy thì Tần Song Thanh cũng không muốn hỏi nữa.

Bởi nàng biết, Tĩnh Lâm đã không muốn nói thì dù hỏi cũng không được.
“Cả 2 vào bên trong rồi nói!”
Tần Song Kỳ mở miệng nói.

Bản thân nàng cảm thấy đứng bên ngoài nói chuyện cũng không ổn cho lắm.
•••
Bên trong Vân Lam Điện.
Tĩnh Lâm hiện tại đang ngồi đối diện với Tần Song Kỳ, kế bên hắn là Tần Song Thanh.
“Thanh Nhi! Rốt cuộc một tháng qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Song Kỳ lên tiếng hỏi.

Tần Song Thanh được nàng nhặt về nuôi dưỡng, xem Tần Song Thanh như con đẻ.

Bỗng nhiên một tháng trước đi Vũ Yên Thành trợ giúp ngăn Thú Triều lại mất liên lạc, nàng có thể không lo sao.
Tần Song Thanh cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Tần Song Kỳ, từ việc Thú Triều có điều bất ổn cho đến Ám Dật giật dây phía sau.
Sau một hồi nghe đệ tử kể lại thì Tần Song Kỳ rơi vào trầm ngâm, đôi chân mày nhíu lại, đồng thời nhìn sang Tĩnh Lâm nói.
“Vậy Tĩnh Lâm, ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
Tần Song Kỳ nhìn Tĩnh Lâm nói.
“Có thế lực thứ 3 tham gia vào!”
Tĩnh Lâm bình tĩnh nói.

Thông qua sự kiện lần này và khi ở Thâm Uyên Sâm Lâm thì Tĩnh Lâm đã chắc chắn có thế lực thứ 3 can thiệp vào.

Bất quá là thế lực nào thì vẫn còn là ẩn số.
“Vì sao lại nói vậy?”
Tần Song Kỳ nhìn Tĩnh Lâm nói.
“Thế người có biết sự kiện Ma Tộc và Ma Thú xuất hiện ở Vũ Lâm Thành 1 tháng trước?”
Tĩnh Lâm hỏi ngược lại.

Tần Song Kỳ gật đầu.
“Khi đó có 1 tên hắc y nhân tiếp tay cho Ma Tộc!”
Tĩnh Lâm bình tĩnh nói.


Nghe đến đây thì Tần Song Kỳ cùng Tần Song Thanh chấn kinh.

Không ngờ có Nhân Tộc lại thúc đẩy Ma Tộc.
“Làm sao ngươi biết?”
Tần Song Kỳ mặc dù chấn kinh nhưng với thân phận là Tông Chủ Vân Lam Tông thì vẫn giữ nét bình tĩnh, nhìn Tĩnh Lâm nói.
“Bởi vì lúc đó chính ta là người giao chiến với chúng!”
Tĩnh Lâm cầm tách trà lên vừa uống vừa nói.
“Ta nghe nói người ngăn chặn tên là Tếu Thiên mà?”
Tần Song Kỳ tò mò hỏi.

Bởi theo thông tin tình báo thu thập được thì người đứng ra ngăn chặn tên là Tếu Thiên, chứ không phải Tĩnh Lâm.
Phốc
Tần Song Thanh ngồi kế bên bật cười nhìn sư phụ của mình.
“Nha đầu cười cái gì?”
Tần Song Kỳ trừng mắt nhìn Tần Song Thanh.
“Xin lỗi sư phụ! Thật ra Tếu Thiên là Tĩnh Lâm cải trang mà ra a!”
Tần Song Thanh nén nụ cười, giải thích với Tần Song Kỳ.

Tần Song Kỳ lần nữa chấn kinh nhìn sang Tĩnh Lâm, người thiếu niên có tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ lại là người mang tên Tếu Thiên, được cả Vũ Lâm Thành xưng là anh hùng đây sao.
“Không giấu gì Tần cô nương! Ta thực ra chính là Tếu Thiên, vì một vài lý do mà ta phải cải trang một chút.

Mong cô giữ bí mật giùm!”
Tĩnh Lâm cũng cảm nhận được Tần Song Kỳ là người có thể tin tưởng được nên hắn cũng không sợ nàng bại lộ thân phận của hắn.
“Được! Chuyện này ta sẽ giữ bí mật! Còn hôm nay ngươi đến đây chắc không chỉ có vậy?”
Tần Song Kỳ nhìn Tĩnh Lâm nói.
“Ầy! Nói chuyện với người thông minh luôn thoải mái! Đúng vậy, lần này ta đến là muốn Tần cô nương gả Thanh Nhi cho ta a!”
Tĩnh Lâm quay lại bộ mặt vô sỉ thường ngày mà nói.
“Hô! Ngươi chắc chứ?”
Tần Song Kỳ ánh mắt lóe lên hàn quang, như thể muốn chiến với Tĩnh Lâm một trận vậy.
“Aaaa! Ta sợ! Thanh Nhi mau bảo vệ ta!”
Tĩnh Lâm vô sỉ chạy ra phía sau Tần Song Thanh mà trốn.

Tần Song Kỳ thấy vậy thì khóe miệng co giật.

Đây là anh hùng của Vũ Lâm Thành sao?
Rầm
Bỗng một âm thanh mở cửa lớn vang lên, môth thân ảnh nam tử trẻ bước vào, mái tóc đỏ rực cùng bộ bạch y.
“Song Thanh sư muội!”
Tên này là Tống Văn, sư huynh của Tần Song Thanh.

Tên này yêu thích Tần Song Thanh, mặc dù làm đủ mọi cách nhưng Tần Song Thanh vẫn bơ hắn.
“Vị này là?”
Vừa vào thì thấy Tĩnh Lâm đang đụng chạm vào cơ thể của Tần Song Thanh thì máu nóng dồn lên não, ánh mắt chuyển qua Tĩnh Lâm chất chứa sự phẫn nộ.
“Ai đây?”
Tĩnh Lâm vẫn bình thản mà chỉ vào Tống Văn, nhìn Tần Song Kỳ nói.
“Tống Văn, sư huynh của Thanh Nhi!”
Tần Song Kỳ cũng cười khổ trước tình cảnh này.

Một tên mê mệt Tần Song Thanh từ lâu, một tên lại là phu quân của Tần Song Thanh.

Tình địch gặp nhau thì luôn mang theo chiến ý với nhau.
“Song Thanh sư muội, tên này là ai?”
Tống Văn thấy Tĩnh Lâm bơ hắn, quay sang Tần Song Thanh hỏi.
“Hắn là phu quân ta!”
Lời vừa dứt, Tống Văn như con rối bị đứt dây.

Sau khi hồi phục tâm tình thì quay sang nhìn Tĩnh Lâm với ánh mắt phẫn nộ.
Tĩnh Lâm thì nở ra nụ cười đắc ý, tay vòng qua eo Tần Song Thanh kéo vào lòng.
“Ây da! Nương tử a! Có người dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn ta kìa! Sợ vờ lờ!”
Tống Văn hiện tại như muốn phun ra máu với Tĩnh Lâm, không ngờ tên này vô sỉ đến vậy.

Tần Song Kỳ cũng lắc đầu cười khổ với tên hôn phu trời đánh của Tần Song Thanh.

“Ngươi...ngươi...”
Tống Văn bị chọc tức đến độ nói năng lắp ba lắp bắp.
“Ngươi cái gì mà ngươi.

Ngươi chưa bao giờ thấy phu thê ân ái với nhau à! Ây da, tội nghiệp!”
Tĩnh Lâm dùng ánh mắt thương cảm mà nhìn Tống Văn.

Tổng Văn sắc mặt càng ngày càng cận lại, chỉ tay về phía Tĩnh Lâm nói.
“Ngươi có dám chiến với ta một trận?”
“Chiến với ngươi? Bỏ đi, không có hứng!”
Tĩnh Lâm xua tay từ chối.

Tống Văn thấy vậy cũng nở nụ cười khinh bỉ nói.
“Vậy ra phu quân của Song Thanh sư muội chỉ được cái hư danh thôi sao? Đến thách đấu cũng không dám tiếp nhận?”
“Ta đã bảo là không hứng thú! Muốn thách đấu ta thì cần bỏ ra cái giá tương xứng a!”
Tĩnh Lâm cười nói.

Muốn bản công tử hao hơi tốn sức? Mơ đi.
“Được! Vậy ngươi muốn gì?”
Tổng Văn nghĩ rằng Tĩnh Lâm sợ hắn mà đặt điều kiện để thách đấu.
“Linh Thạch!”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng nói.
“Được! Bao nhiêu?”
Tống Văn đắc ý.

Tĩnh Lâm giơ ra 5 ngón tay.
“5 viên Linh Thạch?”
Tống Văn cười, nếu chỉ là 5 viên thì hắn dư sức có a.
“Chậc chậc! 5 vạn cơ!”
Tĩnh Lâm lắc đầu cười nói.
“5 vạn Linh Thạch Hạ Phẩm! Được!”
Tổng Văn nghe vậy cũng ngầm đồng ý.

5 vạn Linh Thạch Hạ Phẩm, hắn dư sức có a.
“Lại sai rồi! Là 5 vạn Linh Thạch Cực Phẩm!”
Tĩnh Lâm lắc đầu nói.
Phốc
Tống Văn suýt chút nữa hộc máu, 5 vạn Linh Thạch Cực Phẩm.

Vậy ngươi đi cướp của ta luôn đi.
“Sao nào? Chấp nhận không?”
Tĩnh Lâm hỏi ngược lại.
“Được!”
Tống Văn không nghĩ Tĩnh Lâm có thể thắng được hắn.

Một bên Tần Song Thanh thì đang mặc niệm 5s cho sư huynh của mình.

Bởi nàng là hiểu chiến lực với mưu hèn kế bẩn cực khủng bố của Tĩnh Lâm.

Dù Tĩnh Lâm không sử dụng tu vi thì cũng còn nhiều chiêu thức rất chi là thốn.
“Thành giao! Tần Tông Chủ có thể cho chúng ta mượn võ đài một chút chứ?”
Tĩnh Lâm nhìn Tần Song Kỳ nói.
“Được! Đi theo ta!”
Thế là cả đám được Tần Song Kỳ dẫn đu ra ngoài Vân Lam Điện thẳng tiến đến võ đài trong Tông Môn.
[Phát động nhiệm vụ: Phục hay không
Yêu cầu: Do Tống Văn không phục việc ký chủ là phu quân của Tần Song Thanh nên nhiệm vụ của ký chủ là phải đánh đến khi nào Tổng Văn phục thì mới hoàn thành nhiệm vụ.(
Thưởng: 50.000 điểm thành tựu, Pháp Bảo Dạng Đảo: Thiên Không Đảo
Thất bại: Hủy một vật phẩm bất kỳ của ký chủ]
Âm thanh hệ thống xuất hiện ngay sau đó khiến Tĩnh Lâm hưng phấn.

Lý do ư? Lý do là vì có lợi ích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận