Nói xong câu đó, bàn tay Đường Kỳ Sâm cử động, dùng lực muốn ôm lấy cô. Nhưng giây phút xúc động bất chợt bị cắt đứt, Ôn Dĩ Ninh trượt xuống, sức nặng dồn tới khiến Đường Kỳ Sâm không đỡ kịp, thế là cô ngồi bệt thẳng xuống đất.
Văn phòng có trải thảm nên có ngã cũng không đau. Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, mãi không ngẩng lên. Đường Kỳ Sâm ngồi xổm xuống muốn đỡ cô, nhưng cô lắc đầu từ chối
Hai người cứ duy trì tư thế này, trầm mặc hồi lâu
Ôn Dĩ Ninh trở về trạng thái bình thường, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ như vừa trang điểm. Không phải vì đau khổ gì, đơn giản là men rượu nhuộm lên. Ban ngày nhận đủ sự bất công, buổi tối lại mê man trong hồi ức, tất cả như muốn nhắc nhở cô về cái cuộc đời không được như ý này. Sống cho hiện tại đã chẳng dễ dàng gì cho nên những vướng mắc từ quá khứ không còn gây nên cảm giác quá mãnh liệt vào thời khắc này nữa
Hai người nhìn nhau khá lâu, đột nhiên cô hỏi Đường Kỳ Sâm,"Sau đó anh có theo đuổi cô ấy không?"
Đường Kỳ Sâm biết cô đang nói về ai, khúc mắc giữa hai người, nhân vật mà cô cho rằng mình làm thế thân dẫn tới sự hiểu lầm của cô vào năm ấy
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, bình tĩnh đáp,"Không"
Ôn Dĩ Ninh cụp mắt, cũng bình tĩnh nở nụ cười,"Vậy anh chẳng lợi hại gì cả"
Đường Kỳ Sâm nhếch môi, thả lỏng người ngồi bệt xuống đất cùng cô,"Khi tôi chưa quen em thì cô ấy đã kết hôn rồi"
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn anh
"Chồng cô ấy là một quân nhân, hai người bọn họ yêu nhau sớm lắm, hình như từ hồi 18 hay 19 tuổi" Khi kể những chuyện này, khuôn mặt Đường Kỳ Sâm vô cùng bình thản và tịnh mịch,"Vào hai năm sau đó, chồng của cô ấy có gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng vợ cậu ta có lẽ đang mang thai đứa thứ hai, cố tình chọc giận tôi" Đường Kỳ Sâm cúi đầu bật cười,"Em thấy có ấu trĩ không"
Ôn Dĩ Ninh định nói lại thôi,"Hai người..."
"Em cho rằng bọn tôi nên làm kẻ thù cả đời không qua lại à?" Đường Kỳ Sâm thản nhiên đối diện ánh mắt hoài nghi của cô,"Quả thực suýt nữa thì thành kẻ thù đấy, có một lần Tiểu Thần xảy ra chuyện, bị người ta hãm hại thiếu chút nữa bị khởi tố trở thành tội phạm kinh tế. Chồng cô ấy chạy vạy khắp nơi, tôi cũng giúp một tay. Thằng nhóc đó cảm ơn tôi còn không kịp nữa là"
Ôn Dĩ Ninh cau mày, không mấy tin tưởng
Đường Kỳ Sâm bật cười khi nhìn nét mặt cô,"Em cho tôi chút thể diện có được không?"
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, không đáp lời, nhưng trên môi lại nở nụ cười
"Lúc mới từ nước ngoài trở về, tôi chưa vội tiếp nhận tập đoàn Á Hối mà tới một doanh nghiệp nhà nước để rèn luyện. Tiểu Thần là cấp dưới của tôi và làm việc cùng tôi khoảng năm sáu năm, khi ấy tôi đúng là rất thích cô ấy, nhưng cô ấy từ chối. Về sau tôi quay lại tập đoàn Á Hối, coi như tách khỏi cô ấy. Tiếp đó là cô ấy kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc"
Đường Kỳ Sâm thay đổi một tư thế ngồi khác, hai đầu gối gập lại, lưng tựa vào sofa, hoàn toàn nhàn nhã và thả lỏng. Ôn Dĩ Ninh vẫn nhìn anh, thậm chí cố tìm chút ít manh mối từ trong tâm tình của anh, nhưng chỉ vô ích
Tuổi trẻ trôi qua như làn khói, anh kể chuyện hết sức tự nhiên, có gì nói đấy
Ôn Dĩ Ninh có thể nhận ra được sự thẳng thắn nơi anh
"Khi tôi gặp em, lúc đó em bao nhiêu tuổi nhỉ?" Đường Kỳ Sâm nghĩ ngợi, nhanh chóng khẳng định,"Năm bốn đại học, sắp tốt nghiệp nhỉ. Lúc đó, em chẳng khác nào một quả pháo đạn nhỏ có thể nổ tung bất kỳ khi nào"
Ôn Dĩ Ninh cũng cười,"Bom nguyên tử hả?"
"Viên bi thủy tinh, kêu leng keng" Nét mặt Đường Kỳ Sâm giãn ra, khóe mắt tạo thành đường cong
"Khi ấy anh tốt với tôi, bởi vì tính cách của tôi giống chị ấy à?" Ôn Dĩ Ninh thì thầm hỏi rõ từng chữ, từng chữ một, như thể không cần thận sẽ để lộ tâm trạng của mình
Đường Kỳ Sâm im lặng khoảng hai giây mới lên tiếng,"Không phải. Không hề giống nhau. Tôi chưa từng so sánh hai người với nhau"
Ôn Dĩ Ninh cụp mắt, gương mặt chìm trong suy tư
Vào khoảng thời gian ấy, sự nhiệt tình của Ôn Dĩ Ninh giống như mặt trời nhỏ giữa ngày hè gay gắt, cách thể hiện tình yêu của cô cũng vô cùng đơn giản. Đúng là tuổi trẻ, dù tình cảm có thế nào đi chăng nữa cũng không đợi được nhân quả. Một người nhiệt tình, một người kiềm chế, một người là mặt trời rạng rỡ, còn một người lại là mặt trăng ấm áp trên bầu trời đêm. Luôn muốn được ở bên nhau lâu dài, nhưng khi ánh nắng ban mai ló dạng cũng là lúc hai người phải tạm biệt, vội vã gặp mặt vội vã tan.
Ôn Dĩ Ninh siết chặt nắm tay, móng tay đâm chặt vào da thịt nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn
Lúc đó, không phải Đường Kỳ Sâm không muốn giữ cô lại, chỉ là khi chạy tới ga tàu cao tốc thì anh mới biết cái cô đưa là thông tin giả, cô đã tỏ thái độ rõ ràng đó là muốn dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này, thế rồi mỗi người một nơi. Tình cảm vừa mới chớm nở đã không vượt qua nổi thử thách ngang trái. Đường Kỳ Sâm năm ấy 30 tuổi nhưng anh vốn không phải người thích ép buộc người khác.
Về sau, mỗi khi nhớ lại đoạn hồi ức ngắn ngủi này, trong lòng anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nhưng dù có tiếc nuối mấy thì vẫn cứ phải tiếp tục sống. Thời gian rảnh rỗi không nhiều bởi vì anh gần như dồn hết tinh lực vào trong công việc. Đôi khi đi dự tiệc xã giao uống quá chén khiến bụng dạ khó chịu, anh lại nằm ghé trên bàn, ngước nhìn mình ở trong gương, dù chăm sóc tốt nhưng không tránh khỏi có vài sợi tóc bạc lẫn vào.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô nói,"Nếu tôi muốn chơi đùa phụ nữ thì chẳng cần tốn nhiều công sức tới vậy. Tôi không thích, và cũng không muốn, dù em có hỏi tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì đáp án của tôi vẫn thế"
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, tựa như có một con kiến đang quấy nhiễu trong lòng cô tạo nên những cảm xúc lẫn lộn. Người cố chấp rất khó thay đổi, nhất là trải qua một thời gian dài, nhận thức đã ăn sâu vào tận gốc rễ. Những chuyện Đường Kỳ Sâm nói và làm, cô có thể bình tĩnh cũng như mơ hồ hiểu ra. Nhưng nếu muốn quay lại như ban đầu, thì thật khó mà thuyết phục nổi bản thân
Đường Kỳ Sâm đột nhiên thay đổi tư thế, anh đứng dậy rồi lại ngồi xổm xuống. Anh đỡ lấy bả vai cô, hơi thở ấm áp quấn quít
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, nơi chân mày nhẵn nhụi, tam trạng không hề xao động
Đường Kỳ Sâm nhìn cô,"Dù sao mấy năm nay tôi vẫn còn nợ em một lời xin lỗi"
Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh ửng đỏ, cô giơ tay lên che mặt
Đường Kỳ Sâm không nói thêm gì nữa, mãi lâu sau, anh giơ tay lên, năm ngón tay xòe ra, lòng bàn tay khẽ xoa lên đỉnh đầu cô
Cuối cùng, Đường Kỳ Sâm để cho lão Dư đưa cô về nhà. Hôm sau, Kha Lễ tới công ty hơi muộn, lúc tới cậu đã thấy trên bàn Đường Kỳ Sâm để một chồng văn kiện đã được phê duyệt. Cậu bước vào phòng, anh đang mặc quần áo hôm qua nằm trên sofa ngủ.
Nghe thấy tiếng động, Đường Kỳ Sâm tỉnh lại, anh thoáng cau mày, có vẻ vẫn còn ngái ngủ
"Hôm qua anh không về à?" Kha Lễ thấy trên bàn còn để một cái cốc không cùng một lọ thuốc bèn quan tâm hỏi,"Có cần gọi lão Trần tới khám cho anh không?"
Đường Kỳ Sâm xốc tấm chăn mỏng ra, ngồi bật dậy, khẽ sờ lên khóe mắt,"Không cần, tôi không sao"
Kha Lễ định nói lại thôi, Đường Kỳ Sâm lắc đầu cho tỉnh táo, chỉ tay xuống ghế ra hiệu cho cậu ngồi xuống,"Tôi đi rửa mặt đã, đợi lát nữa nói chuyện"
Gần 10 phút sau, Đường Kỳ Sâm thay quần áo bước từ trong ra, trông tinh thần anh có vẻ sảng khoái hơn hẳn. Kha Lễ báo cáo công việc như thường lệ, sau cùng nói thêm một câu,"Tối qua mẹ anh không gọi điện cho anh được nên gọi qua cho em. Bà dặn anh tối nay về nhà ăn cơm"
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu,"Ông cụ về rồi?"
"Về rồi. Nghe nói bên Hongkong có biến, ông cụ về từ chiều qua"
"Đường Diệu đâu?"
"Tuần này cậu ta ở Thượng Hải, chắc bận rộn chuyện của công ty con" Nhắc tới đây, sắc mặt Kha Lễ đột biến,"Ý anh là..."
Đường Kỳ Sâm đã sớm dự liệu,"Bữa tối nay có lẽ không nói chuyện về việc nhà rồi. Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Cậu gọi Tiếu tổng qua đây đi"
"Anh quên rồi hả, buổi sáng ông ta phải tiếp khách"
Lúc này Đường Kỳ Sâm mới nhớ ra, anh gật đầu nói,"Không sao, cậu đi thay đi"
Trước khi đi, Kha Lễ đột nhiên cười nói,"Lúc nãy em tiện đường đi ngang qua phòng làm việc của Tiếu Tổng, vừa khéo trông thấy Dĩ Ninh ở trong đó"
Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu lên,"Sao Tiếu tổng lại gặp cô ấy làm gì?"
"Hai người có vẻ nói chuyện rất hòa hợp, Dĩ Ninh xin lỗi ông ta, có lẽ vì chuyện hôm qua trong cuộc họp. Cụ thể thế nào thì em không tiện nghe tiếp, nhưng Tiếu tổng có vẻ cao hứng và rất khách khí với Dĩ Ninh" Kha Lễ cảm khái,"Cũng làm khó Dĩ Ninh rồi, hôm qua em thấy sắc mặt Dĩ Ninh không được tốt, em còn cho rằng cô ấy rất để bụng chứ"
Đường Kỳ Sâm đáp,"Đôi khi phải biết hạ mình vì đại cục, đó cũng là một cách để tự bảo vệ mình. Cô ấy thông minh nhưng cần phải biết thu lại sự tự cao tự đại,với tính cách của Trần Táp chắc chắn sẽ không dạy cô ấy điều này"
Kha Lễ tự nhiên tiếp lời,"Anh chỉ điểm giúp cô ấy còn tốt hơn so với bất kỳ ai tới dạy"
Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt Kha Lễ, Kha Lễ chột dạ, tự biết lại lỡ lời. Khóe miệng Đường Kỳ Sâm thoáng cong lên, có vẻ anh không để ý lắm, dường như tâm trạng đang khá tốt.
Bữa cơm buổi tối ở Đường gia đúng như Đường Kỳ Sâm đự đoán, gia yến nhưng lại không nói chuyện gia đình.
Lúc Đường Kỳ Sâm về nhà thì Đường Diệu đã ngồi đợi ở trong phòng ông cụ được một lúc lâu. Trông thấy anh, Đường Diệu mỉm cười gật đầu,"Anh"
Đường Kỳ Sâm đổi một đôi dép màu xanh đậm rồi cởi áo vest, chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi lụa tôn lên đường cong của cơ thể và làm nổi bật khí chất vốn có. Anh bước qua, nở nụ cười ôn hòa, thân thiên,"Đúng là cậu có lòng, lần nào về cũng khiến ông nội vui vẻ"
Đường Thư Vanh lớn tiếng cười,"Hai đứa đều hiểu chuyện, đều có lòng cả"
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống bên trái, vắt chéo chân, hai tay khoác lên tay vịn, híp mắt nhìn Đường Diệu khom lưng châm thuốc cho ông cụ
Sau khi châm lửa xong, một làn hơi khói dày đặc lan tỏa. Đường Thư Vanh chỉ vào Đường Kỳ Sâm,"Anh cả của con đã cai thuốc nhiều nă rồi, cần phải học tập nó, cơ thể là của mình, tuổi trẻ thì phải biết giữ gìn"
Đường Diệu gật đầu đáp ứng,"Vâng ạ"
"Cậu về Thượng Hải cũng không nói cho tôi biết, tôi đã bảo rồi, đừng tỏ ra xa lạ với tôi. Cậu ở nước ngoài nhiều năm chắc chưa quen với tình hình trong nước, hôm nào dành chút thời gian rồi tôi tìm người dẫn cậu đi thăm quan thị trấn cổ quanh Thượng Hải." Đường Kỳ Sâm ra dáng anh cả, chu đáo nói
Đường Diệu đáp,"Lần này em tới cũng khá đột ngột, nghe ông nội nói anh bận rộn nhiều việc, em sao dám mặt dày tới làm phiền anh"
Đường Kỳ Sâm hỏi,"Anh em trong nhà đừng khách sáo thế. Lần này cậu định ở bao lâu?"
"Khoảng một tuần nữa em xong việc" Đường Diệu khẽ cười,"Vậy em không từ chối nữa, sáng mai xong thì em sẽ qua làm phiền anh"
Tán gẫu vài câu xong, Đường Thư Vanh liếc nhìn Đường Kỳ Sâm,"Hạng mục hàng không vũ trụ trong tay con tiến hành tới đâu rồi"
"Dự tính vào thứ ba tuần tới sẽ đưa ra hội đồng xét duyệt sau khi tổng hợp và sửa đổi lại các ý kiến"
"Cẩn thận là tốt, các chú các bác cũng đã ở công ty lâu rồi, trong công việc con nên nghe ý kiến của họ"
"Con biết rồi" Đường Kỳ Sâm gật đầu
"Ở nước ngoài Đường Diệu cũng làm về công nghệ trí tuệ nhân tạo, trong lĩnh vực này kinh nghiệm của nó cũng thuộc top đầu đấy" Đường Thư Vanh khơi chuyện,"Hạng mục này, Đường Diệu có thể giúp cho con đấy"
Đường Kỳ Sâm bình thản, chưa nhận lời gì vội
Đường Diệu khiêm tốn nói,"Nếu giúp được gì thì em nhất định sẽ tận sức"
Đường Thư Vanh cười tới nhăn cả mắt, ông nói với Đường Kỳ Sâm,"Vậy cứ quyết định thế nhé, Minh Diệu Khoa Chế là tài năng xuất chúng trong lĩnh vực này, ông tin ý kiến của Đường Diệu. Mai nó sẽ tới Á Hối, tìm hiểu tình huống chung rồi sẽ trao đổi cùng với các kỹ sư bộ phận nghiên cứu và phát triển"
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm rơi về phía Đường Diệu, nơi chân mày hiện lên "Bát phong bất động","Vậy phiền cậu"
(*)(Tám gió thổi không lay động). Đó là những người mà vui, khổ, khen, chê, vinh, nhục, lợi,suy của cuộc đời không làm tâm họ xao động được. Những người có tâm hồn luôn yên tĩnh,thanh thản,...
"Người một nhà, anh đừng khách khí" Đường Diệu cười nói
Khoảng chín giờ, chiếc Bentley rời khỏi khu biệt thự. Bước ra khỏi cánh cổng, khuôn mặt Đường Kỳ Sâm không còn nét ôn hòa nữa. Kha Lễ ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn anh mấy lần,"Đường tổng"
"Làm khó ông cụ phải nhọc lòng bày ra vở kịch này diễn cho tôi xem" Đường Kỳ Sâm hừ lạnh, vò món đồ trong tay thành một cục
Kha Lễ nói,"Ông cụ chưa tới mức phải đề phòng anh, chăng qua ông muốn trông thấy cảnh anh em đoàn kết mà thôi"
Đường Kỳ Sâm cau mày, hít một hơi thật sâu, siết nắm tay để bên miệng khẽ ho khan vài tiếng
Kha Lễ biết trong thời gian này Đường Kỳ Sâm đã quá lao lực, hội đồng quản trị toàn mấy lão già cứng đầ khó chơi, vài năm nay tốn biết bao công sức mới bình ổn được cục diện. Căn cơ tuy ổn, nhưng đối nội đối ngoại chưa bao giờ hết lo ngại. Người ngoài chỉ nhìn thấy được sự vẻ vang của Đường Kỳ Sâm chứ ít người được chứng kiến những cố gắng và cả bất lực mà anh phải trải qua
Đường Kỳ Sâm mở cửa sổ để gió lùa vào, nhiệt độ trong xe hạ xuống. Anh nói với Kha Lễ,"Cậu tìm hai người trẻ tuổi đi tiếp khách, mấy ngày này chịu khó đi cùng cậu ta vậy"
__
Hôm sau, lúc Ôn Dĩ Ninh tới công ty thì thấy mấy người phụ trách phòng hành chính đã ở trong phòng họp từ sớm. Cô tò mò hỏi đồng nghiệp,"Hôm nay có khách hàng lớn hả?"
"Không phải, một vị khách quý bí mật"
Ôn Dĩ Ninh cất túi vào tủ, ngồi xuống ghế bật máy tính, rồi liếc đối phương,"Ai đó?"
"Cậu biết Minh Diệu Khoa Chế không?" Đồng nghiệp lại gần, trợn mắt nhìn
Ôn Dĩ Ninh bị bộ dáng mê trai của cô bạn đồng nghiệp chọc cười,"Nghe rồi, nhưng không biết nhiều lắm"
"Ông chủ của công ty đó hôm nay tới tập đoàn của chúng ta đấy" Đồng nghiệp hạ thấp giọng,"Cực kỳ đẹp trai, lại còn nhiều tiền nữa! Chính là hình mẫu của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình đấy"
Có người cắt ngang,"Đường tổng của chúng ta không đẹp trai chắc? Không phải là tổng tài chắc? Không phải là hình mẫu chắc? Là cha là mẹ phát tiền lương quần áo thức ăn cho cô, thế mà cô lại nỡ chõ cùi chỏ ra ngoài"
"Đường tổng đúng là Đại soái ca, nhưng tôi cảm thấy anh ấy hơi già một xíu"
"Thế mà gọi là già hả, xem tin tức thời sự không, có mấy ông già 70 mà vẫn hưởng thụ niềm vui làm cha đấy"
Ôn Dĩ Ninh nín cười, nghe mấy cô gái tám nhảm một lúc khiến tâm tình cô tốt hơn
20 phút sau, cửa thang máy chật cứng, khẽ liếc mắt nhìn sang thì có thể thấy mấy lãnh đạo cao cấp của công ty cũng ở đó. Ôn Dĩ Ninh vội thu mắt, không kịp nhìn kỹ xem người tới là ai. Lúc cô quay về thì nghe đồng nghiệp đang tám chuyện,"Người thật còn đẹp hơn cả ảnh! Anh ấy đứng cạnh Đường tổng, ôi mẹ ơi, trông hai người bọn họ chẳng khác nào thần tiên hạ phàm! Tôi cảm thấy mấy người đứng cạnh bọn họ như bị cưa mất một đoạn chân ấy"
Ôn Dĩ Ninh đứng hóng một lúc mà cảm thấy quá kinh hoàng, cô gõ gõ vào đầu mấy cô nàng,"Được rồi làm việc đi, giám đốc Trần ra mà thấy là lại ăn mắng đó"
Mấy cô nàng le lưỡi, ngoan ngoãn quay về bàn làm việc ngồi
Buổi sáng nay khá bận rộn, Ôn Dĩ Ninh phải làm lại bản kế hoạch bị Tiếu tổng bác bỏ lần trước. Nhiều lần điện thoại lóe sáng hiển thị thông báo, nhưng Ôn Dĩ Ninh không để ý, làm việc xong xuôi cô mới liếc mắt đọc. Vài trên Taobao, hai email và một tin nhắn wechat. Cuối cùng Ôn Dĩ Ninh mở wechat, ngây người mất một lúc
Mấy hôm trước, cô gửi lời mời kết bạn cho Đường Diệu nhưng cậu ta vẫn bặt vô âm tín, nhưng hơn 40 phút trước đã chấp nhận
Wechat của Đường Diệu dùng luôn tên thật và thiết lập quyền riêng tư chỉ với bạn bè, trang cá nhân cũng không post nội dung gì, chắc là không dùng bao giờ. Ôn Dĩ Ninh đang suy nghĩ xem có nên chuyển tiền cơm lần trước luôn không, thì điện thoại chợt rung lên, Đường Diệu gửi tin nhắn qua,"Ngẩng đầu"
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên
Cánh cửa phòng tiếp khách đã mở, vài người mặc âu phục lục đục từ trong bước ra. Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu đi song song, đằng sau là Kha Lễ. Đường Kỳ Sâm đang nói gì đó với Kha Lễ, Đường Diệu cầm điện thoại, nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh
Cậu ta khẽ cười, sải bước về phía trước nói với Đường Kỳ Sâm,"Có người quen, em qua chào hỏi nhé'
Đường Diệu đứng trước mặt Ôn Dĩ Ninh, ý cười càng sâu thêm,"Đừng nói không nhớ tôi nhé, ở đây nhiều người người lắm" Cậu ta kề sát tai cô, thấp giọng nói,"Cho xin chút mặt mũi đi"
Ôn Dĩ Ninh cũng cúi đầu nở nụ cười
Nhìn hai người lúc này không hề có tí xa lạ nào, tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau đúng là cảnh đẹp ý vui. Kha Lễ nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Đường Kỳ Sâm
"Tôi nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại" Đường Diệu vươn tay ra,"Cô Ôn, trước lạ sau quen, bây giờ chúng ta có tính là người quen không?"
Ôn Dĩ Ninh lẽ phép bắt lấy tay cậu,"Cảm ơn anh, Đường tổng"
Đường tổng này trong lòng vui vẻ, cười như gió xuân
Còn Đường tổng bên kia thì mặt mày u ám, mây đen đầy đầu
Ôn Dĩ Ninh nhớ tới chuyện quan trọng bèn nói với Đường Diệu,"Đúng rồi, lần trước tôi thêm bạn wechat với anh mà anh không chấp nhận, tiền cũng chưa trả nữa, ngại quá. Bây giờ để tôi chuyển qua luôn"
Lúc ấy cô đã nhớ kỹ số tiền, gần 3500 tệ. Cô trực tiếp làm tròn con số,"Anh nhận được chưa?"
Đường Diệu liếc mắt nhìn điện thoại,"Nhiều hơn"
"Thôi mà, coi như phí cảm ơn"
Hai người liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười
Kha Lễ bước tới chào hỏi,"Hai người quen nhau hả?"
Đường Diệu gật đầu,"Tôi và cô Ôn đây khá có duyên" rồi cậu xoay người, nói với Đường Kỳ Sâm đứng cách đó hai mét,"Vừa khéo, ngày mai nhờ phúc của anh mà mai em được đi dạo quanh Thượng Hải, vừa nãy tiểu Lý có tiến cử cho em mấy chỗ, phải đi ngay mới được, trước kia ở bên nước ngoài em đã từng xem qua phim tài liệu cổ trấn của một người Trung Quốc. Bây giờ rút cục cũng có cơ hội đi thăm thú rồi"
Đường Kỳ Sâm mỉm cười đáp,"Được, để tôi dặn Kha Lễ thu xếp người tiếp đãi"
"Không cần đâu, có sẵn người ở đây rồi" Đường Diệu nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, lịch sự hỏi,"Cho tôi một ân huệ nhé, làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi hai ngày được không?"
Ôn Dĩ Ninh giật mình,"Tôi?"
Chưa kịp đáp ứng thì Trần Táp đi tới cạnh,"Có thể, chị sẽ phê duyệt ngày nghỉ cho em. Dĩ Ninh, em thay mặt cho công ty tiếp đón Diệu tổng cho tốt"
Chuyện đã định, Đường Diệu tiếp tục đi theo bọn họ tới thăm quan nhà máy. Đến cửa thang máy, Đường Kỳ Sâm đột nhiên nói,"Có rất nhiều nơi ở Thượng Hải, địa điểm ăn chơi đặc sắc cũng nhiều. Cậu nhiều năm chưa về nước, có thời gian thì nên đi quanh nước chơi. Tôi có một người bạn thân ở cổ trấn, thế này đi, mai tôi vừa khéo rảnh, sẽ đi cùng cậu"
Nụ cười trên môi Đường Diệu không đổi. Nhưng Kha Lễ đứng cạnh lại ngẩn người
Mai anh có rảnh hả?
Nhưng mà trưa mai rõ ràng anh có bữa cơm xã giao với lãnh đạo Cục xây dừng mà!