Đợi mấy phút thì Đường Kỳ Sâm từ phòng ngủ bước ra, Ôn Dĩ Ninh thấy anh đã thay một bộ đồ khác.
Cô nói,"Anh không cần đưa em về đâu, để em bắt taxi, đi qua đi lại xa lắm,anh nghỉ ngơi đi" Đường Kỳ Sâm tìm chìa khóa xe,"Anh đưa em về" Ôn Dĩ Ninh nhân lúc anh khom lưng bèn đẩy anh xuống sofa, sau đó mặt đối mặt, không chớp mắt nói,"Sếp, ngoan nào" Hai người ở bên nhau, có một số chuyện đàn ông làm cho phụ nữ là lễ đương nhiên.
Ví dụ đưa về nhà hay tặng hoa, đó là việc quá bình thường.
Nhưng Ôn Dĩ Ninh không phải là người thích tranh cãi về chuyện đó.
Cô nhớ rõ, hôm nay Đường Kỳ Sâm đã bận rộn cả ngày, trên đường về dạ dày còn khó chịu.
Cô hi vọng anh có thể nghỉ ngơi sớm Đường Kỳ Sâm bị cô đè, hai mắt nhìn nhau khá lâu rồi anh mới nở nụ cười thỏa hiệp,"Vậy em lái xe anh về đi" Sự quan tâm của cô đúng là có chút đả kích sự tích cực của anh Anh hiểu rõ, nhưng anh vẫn nói một cách bất đắc dĩ,"Muốn thể hiện chút mà cũng khó khăn quá" Ôn Dĩ Ninh chạm vào mặt anh, không đầu không đuôi nói,"Anh cạo râu sạch thật đấy, không hề gai tay tí nào luôn" Đường Kỳ Sâm không theo kịp nổi suy nghĩ của cô nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy ấm áp.
Hai người ở bên nhau đã lâu, theo lý thuyết đáng ra phải bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng đặt trên người Đường Kỳ Sâm thì có vẻ mâu thuẫn.
Anh không còn trẻ nữa, cũng chẳng có nhiều tinh lực cho một mối tình mãnh liệt nên thơ.
Chuyện anh có thể làm, có khả năng làm, chính là mang tới cho cô cảm giác an toàn một cách trọn vẹn Loại cảm giác yên bình khi ở bên nhau này, để có được nó cũng không dễ dàng gì Nhưng Niệm Niệm của anh, dường như càng ngày càng hiểu chuyện Đường Kỳ Sâm nắm lấy cổ tay cô, dời đến dưới cằm mình,"Vậy em sờ chỗ này đi, có bị gai tay không?" Nào có gai, chỉ là bàn tay bị anh cọ xát hơi nhột, cô cười rút tay tránh né.
Anh nghiêng đầu, đôi môi khẽ chạm lên hình xăm con tiểu hồ ly trên cổ tay cô, sau đó anh vuốt ve gương mặt cô nói,"Anh đưa em xuống dưới" Anh đứng dậy trước, Ôn Dĩ Ninh đi theo sau, nơi bị anh hôn lên vừa nãy giờ nóng bừng bừng tựa như pháo hoa nở rộ "Chiếc xe màu đen của anh em biết rồi phải không, nó đỗ ở khu A1" Đường Kỳ Sâm bước theo cô vào trong thang máy, đèn báo hiển thị đi xuống, cửa thang máy tới tầng trệt để ô tô thì mở ra.
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi bước, chân trái đi được một nửa thì cô đột nhiên quay người, kiễng lên, hôn lên má phải của anh.
Lực quán tính quá lớn, cô gần như là nhào qua.
Đường Kỳ Sâm bị cô nhào vào, mất đà lùi về sau ba bước, tựa người hẳn lên vách cửa thang máy Ôn Dĩ Ninh hôn xong, bình tĩnh nói,"Vừa nãy anh hôn em, em bị thiệt nên đương nhiên muốn đòi lại rồi" Sau đó cô phi ra khỏi thang máy, còn không quên nhấn nút đóng cửa lại cho anh Đường Kỳ Sâm ngây người, giơ tay lên sờ gò má, nhíu mày rồi nở nụ cười trầm thấp.
Lúc anh lên nhà, điện thoại có tin nhắn wechat từ Ôn Dĩ Ninh "Đáng khen đấy! Sở thích của sếp không tệ lắm đâu!" Đường Kỳ Sâm bật cười, sự mệt mỏi và khó chịu theo từng con chữ dần tan thành mây khói ___ Tháng bảy tháng tám là thời điểm cơn nóng lên tới đỉnh điểm, năm nay nhiệt độ tại Thượng Hải cực kỳ cao.
Chưa đầy nửa tháng, cảnh báo màu cam đã xuất hiện báo động tới mấy lần.
Kha Lễ cố gắng giảm bớt lịch trình công tác của Đường Kỳ Sâm, sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong phòng và bên ngoài,giữa nóng và lạnh sẽ khiến dạ dày của anh không chịu nổi.
Sau buổi họp hội thảo về phương án tiền công vào buổi sáng, vài chế độ thưởng phạt đã được thông qua.
Trong buổi họp, sắc mặt Đường Kỳ Sâm có vẻ rất khó coi, họp xong, anh lập tức gọi người phụ trách có liên quan vào phòng trách mắng gay gắt Trưởng phòng tài chính tuổi còn trẻ, lại có bằng tiến sĩ kép của đại học Stanford, là đàn em cùng hợp tác một số dự án liên trường với Đường Kỳ Sâm thời còn đi học.
Hai người cùng nhau trải qua nhiều vinh nhục, cậu ta coi như cũng là tâm phúc của anh.
Số lần Đường Kỳ Sâm nổi giận có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng đã giận rồi thì khó mà dứt.
Không thể trách anh chuyện bé xé ra to được, trong đề án, rất nhiều ý kiến bổ sung và sửa đổi đều đi ngược với quan điểm và tư tưởng phát triển của công ty.
Với Đường Kỳ Sâm, đây là một sai lầm quá mức cơ bản Thái tử nổi trận lôi đình, bầu không khí trong tập đoàn trở nên u ám, nửa tiếng sau bão tố mới dừng, Kha Lễ vỗ vai đàn em, thấp giọng trấn an,"Lâm Trạch, cậu ra ngoài trước đi, sửa đề án rồi tối nay nộp lại cho Đường tổng" Kha Lễ tiễn Lâm Trạch tới tận cửa, lúc cậu quay lại thì Đường Kỳ Sâm đang chống tay trên bàn, lục tìm thứ gì đó trong ngăn kéo Kha Lễ vội bước lên trước,"Đường tổng, anh lại khó chịu ạ?" Đường Kỳ Sâm lấy từ trong ngăn kéo lọ thuốc dạ dày, vặn nắp rồi đổ ra ba viên.
Kha Lễ rót cho anh cốc nước ấm, nhìn anh uống thuốc.
Đường Kỳ Sâm thở sâu, ổn định một lúc rồi mới ngồi thẳng lưng, dặn dò Kha Lễ,"Hoãn lại cuộc họp buổi chiều với bộ phận kỹ thuật nửa tiếng.
Trưa nay mời Kỳ tổng đi ăn" Kha Lễ biết anh không thoải mái, lo lắng nói,"Để em bảo bác sĩ Trần qua nhé" Đường Kỳ Sâm vẫy tay, ra hiệu không cần, rồi hỏi tiếp,"Dĩ Ninh và Trần Táp đi Bắc Kinh mấy ngày?" "Ba ngày, triển lãm quốc tế lần này rất quan trọng.
Một số ông trùm quảng cáo ở nước ngoài đều tham gia, phó giám đốc đài truyền hình X cũng tới" Kha Lễ trả lời,"Trần Táp rất để tâm tới Dĩ Ninh" Đường Kỳ Sâm đương nhiên biết, loại sự kiện công nghiệp thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Trần Táp đã sẵn lòng dẫn Ôn Dĩ Ninh theo, thì đây chính là một cơ hội quý giá với cô để có thể gia tăng mạng lưới xã giao và tích lũy kiến thức chuyên ngành Cơn đau dạ dạy đã giảm bớt, Đường Kỳ Sâm mở bảng biểu báo cáo bắt đầu làm việc, anh nói,"Bữa tiệc chiêu đãi buổi trưa cũng hủy đi, tôi phải về nhà một chuyến" Đường gia đã có quy định bất thành văn, mỗi tháng Đường Kỳ Sâm phải về nhà một lần, nếu công việc quá bận rộn không dành nổi thời gian thì anh cũng sẽ gọi điện cho ông cụ hỏi thăm vài câu.
Biết anh về, dì vú nuôi đã chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, giảm bớt sự chênh lệch nhiệt độ.
Đường Kỳ Sâm vừa bước vào nhà, dì đã mang tách trà nóng qua, thân thiết gọi,"Kỳ Sâm về rồi hả, ấy,, sắc mặt có tốt hơn lần trước nhỉ" Nghe tiếng động, Cảnh An Dương bước xuống tầng, bà khoác một chiếc áo choàng lụa satin, trông phong thái chẳng khác gì danh môn khuê nữ ngày xưa, bà nhìn con trai vài lần rồi hài lòng nói,"Tinh thần được thế này là tốt" Đường Kỳ Sâm ngồi trên sofa, gác chéo chân thong thả uống hết cốc trà nóng, sau đó đặt bát xuống rồi đi lên thư phòng Đường Thư Vanh đang luyện chữ trong thư phòng, tuổi tác đã lớn nên ban đêm ông cụ thường khoác thêm một chiếc dài bằng vải bông.
Sau khi bước vào, Đường Kỳ Sâm xắn tay áo giúp ông cụ mài mực.
Ông cụ đang viết một đoạn trong "Trần tình biểu".
Nét chữ của ông vô cùng hào hùng khí thế.
Hồi nhỏ, Đường Kỳ Sâm cũng từng học qua thư pháp, chữ của anh khá đẹp.
Nhưng mấy năm nay bận rộn công việc, lâu rồi không có thời gian rảnh cho mấy thú vui cầm bút thanh tao này.
Luyện chữ xong, Đường Kỳ Sâm mới lên tiếng nói chuyện với Đường Kỳ Sâm Bữa tối chuẩn bị sẵn sàng, Cảnh An Dương lên gõ cửa, ông cụ đi rửa tay, bà và Đường Kỳ Sâm vừa xuống tầng vừa trò chuyện,"Tuần trước Đường Diệu tặng cho ông nội con một cái bình tráng men, nó nói mua được ở Paris, nịnh nọt ton hót đủ điều khiến ông cụ không ngừng tán dương nó" Giọng Cảnh An Dương tỏ ra rất khinh thường,"Thằng nhóc này đầu óc quá tinh tế, làm việc chặt chẽ, toàn nhằm vào sở thích của ông nội con mà ra tay.
Lời nói của nó lúc nào cũng mang theo dụng ý, thổi bên tai ông con không ít chuyện đâu" Đường Kỳ Sâm từ chối cho ý kiến "Cuộc họp hội đồng quản trị sẽ được tổ chức vào giữa năm nay, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Cảnh An Dương hỏi một cách hời hợt, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tuy bà không trực tiếp nhúc tay vào việc làm ăn nhưng vì đứa con trai này, bà luôn duy trì giữ vững chuẩn bị sẵn các mối quan hệ cả trong lẫn ngoài.
Hai người cậu của Đường Kỳ Sâm đều là quan chức cấp cao ở Nam Kinh, chi nhánh của tập đoàn Á Hối ở đó đương nhiên không hề gặp khó khăn nào từ phía chính phủ Đường Kỳ Sâm nói,"Vẫn là dự án về hệ thống định vị chỉ đường kia thôi" Khi Cảnh An Dương xuống tới góc ngoặt cầu thang, Đường Kỳ Sâm vươn tay đỡ bà,"Sinh nhật Cậu hai vào ngày 20 này, mẹ thay con gửi quà cho cậu nhé" "Mấy chuyện này con không cần bận tâm, mẹ thu xếp xong cả rồi" Cảnh An Dương ngẫm nghĩ,"Dạo này cậu con cũng bận rộn lắm, sang năm có thể tiến tới hay không, tất cả đều phụ thuộc vào mấy tháng này" Đường Kỳ Sâm cười,"Tiếp tục cố gắng thôi, nếu thành công thì phải chúc mừng cậu rồi" "Được được, chúc mừng người ta đi, rồi bao giờ mới tới lượt người ta chúc mừng con" Cảnh An Dương lải nhải nhắc lại chủ đề muôn thủa, đây mới là tâm bệnh lớn nhất của bà, "Con và An An không thể tiến thêm một bước à, không phải mẹ giục con, cũng không phải mẹ muốn dùng hôn nhân của con để trao đổi lợi ích gì cả.
Chúng ta nhìn An An lớn lên, gia thế tướng mạo không có gì để chê, chỉ cần một câu nói của ông An thì ít nhất lúc biểu quyết các hạng mục, con có thể tranh thủ được thêm sự trợ giúp của Kỳ tổng.
còn nữa, sang năm cậu con đang muốn thuyên chuyển tới Bắc Kinh, sao có thể thiếu được sự trợ giúp của ông An" Cảnh An Dương phân tích đạo lý đối nhân xử thế đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc.
Xuống dưới tầng, dì vú đang múc canh, các món ăn được bày biện tinh tế và quy củ.
Đợi mẹ nói xong, Đường Kỳ Sâm im lặng vài giây mới đáp lời,"Mẹ, con và An An..." "Không thể thành đôi đâu" còn chưa nói hết thì điện thoại đúng lúc reo vang Giờ này, hẳn Trần Táp đang có mặt tại bữa tiệc triển lãm, Đường Kỳ Sâm không thắc mắc gì, sau khi bắt máy chỉ nhàn nhạt nói,"A lô" Kết quả, đầu bên kia mới nói được hai câu thì Đường Kỳ Sâm đã biến sắc.
Anh cầm chìa khóa xe bước tới huyền quan, vừa thay giày vừa nghe, giữa chân mày toát lên vẻ sợ hãi,"Cô ấy sao rồi? Bệnh viện nào? Gửi địa chỉ cho tôi" Lúc Cảnh An Dương xuống tới bếp thì Đường Kỳ Sâm đã ra khỏi nhà __ Ba tiếng sau, tại bệnh viện X, Bắc Kinh Trần Táp vẫn mặc nguyên bộ lễ phục dài thượt chưa kịp thay, bộ dạng tay xách váy vôi vội vàng vàng của chị khiến người ta phải để ý.
Lúc chuyển từ khoa cấp cứu sang khoa điều trị nội trú thì mới biết là hết giường, cô y tá nói rằng bọn họ phải ở lại phòng cấp cứu đợi.
Chi phí một ngày tại phòng cấp cứu rất cao nhưng Trần Táp không quan tâm tới số tiền này, người nằm bên cạnh vừa bị tai nạn giao thông, thương tích đầy mình, gãy cả cánh tay, chưa kịp cấp cứu đã lìa đời Điềm báo này khiến Trần Táp phải kinh hãi Ôn Dĩ Ninh vẫn đang ngất xỉu, cô nằm trên giường nhìn qua không khác nào đang ngủ say, sắc mặt cô tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Trần Táp nhìn cô vài lần, sau đó ra ngoài gọi điện.
Không lâu sau, lãnh đạo của bệnh viện đích thân tới, khách khí nói với Trần Táp."Cố Thanh Minh tiên sinh đã đánh tiếng rồi, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy tới phòng VIP"
Gần 10 phút, Ôn Dĩ Ninh đã được thu xếp ổn thỏa tại khu điều trị nội trú Lúc này, Đường Kỳ Sâm cũng vừa chạy tới, nói là dùng tốc độ nhanh như chớp cũng không quá.
Trần Táp không tin nổi,"Nhanh vậy" Đường Kỳ Sâm trực tiếp hỏi,"Cô ấy đâu?" "Trong phòng bệnh" Thấy sắc mặt anh không tố, Trần Táp trấn an,"Cậu bình tĩnh, đã kiểm tra xong rồi, ít nhất cho tới bây giờ vẫn ổn" Nghe xong bốn chữ "Bây giờ vẫn ổn", Đường Kỳ Sâm vẫn cứ lo lắng, tới bệnh viện, anh chạy như bay đi tìm, hơi thở đứt quãng, mồ hôi thấm đẫm sau lưng,"Dẫn tôi đi tìm bác sĩ chủ trị" Trần Táp dẫn đường, nghĩ lại mà chị vẫn thấy sợ,"Bữa tiệc được thống nhất tổ chức vào buổi tối, ăn được nửa bữa, tôi thấy cô ấy đi một mình ra ngoài.
Lúc đó tôi đang nói chuyện với người của đài truyền hình bên châu u cho nên không để ý.
Sau đó, có nhân viên tới báo tôi mới biết chuyện.
Chiếc xe đâm vào cô ấy là một chiếc Infiniti, biển xe Bắc Kinh" Đường Kỳ Sâm biến sắc, đôi môi vốn mỏng giờ đây gần như biến thành một lưỡi dao.
Trần Táp biết anh đang nghĩ gì, vội bổ sung,"Chiếc xe này chỉ phải chịu một nửa trách nhiệm" Thần sắc Đường Kỳ Sâm có vẻ nghiêm túc "Dĩ Ninh nhào qua đường lúc đèn đỏ, hơn nữa lại chạy rất nhanh.
Chiếc xe kia không tránh kịp nên mới đâm phải cô ấy" Trần Táp kể qua loa tình hình lúc đó cho Đường Kỳ Sâm nghe.
Dù chỉ thế cũng đủ thấy tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào.
Quả thật, một vụ tai nạn chỉ diễn ra trong tích tắc, động tĩnh lớn, tiếng phanh cũng bén nhọn chói tai, Ôn Dĩ Ninh bị đâm ngất ngay tại chỗ.
Người qua đường kêu la chết người rồi! Nhưng đưa tới bệnh viện khám thì vẫn còn may, cô không bị nội thương hay chấn thương ngoài gì cả Sau khi xác nhận với bác sĩ chủ trị, Đường Kỳ Sâm thậm chí còn đích thân đọc lại kết quả khám bệnh của cô một lần rồi mới thoáng yên tâm Từ phòng bác sĩ ra thì Ôn Dĩ Ninh đã tỉnh, y tá đang thay bình truyền cho cô.
Cô y tá vóc dáng nhỏ nhắn, móc treo hơi cao nên không với tới "Để tôi" Đường Kỳ Sâm vươn tay treo bình truyền lên giúp Cô y tá cảm ơn rồi đi ra ngoài, khép cửa lại Đường Kỳ Sâm đứng cạnh mép giường, cụp mắt, yên lặng nhfin Ôn Dĩ Ninh Ôn Dĩ Ninh cố kìm nén sự mệt mỏi, nhoẻn miệng cười với anh Gương mặt Đường Kỳ Sâm sâu tựa biển, anh cứ thế im lặng không chút gợn sóng Ôn Dĩ Ninh vươn tay, ngoắc ngón út của anh, nhẹ giọng hỏi,"Sao anh lại ở đây?" Đường Kỳ Sâm không bị lay chuyển, nhưng anh không nỡ hất tay cô ra, giọng nói anh lạnh đi mấy độ,"Sao anh lại ở đây? Bạn gái anh bị xe tông tới nỗi phải vào viện, em nói xem sao anh lại ở đây?" Ôn Dĩ Ninh phồng má, "Xì, hung dữ" Đường Kỳ Sâm thực sự rất lo lắng, giây phút anh ở Thượng Hải nhận được cuộc điện thoại của Trần Táp, dạ dày anh lập tức co thắt, mồ hôi lạnh đổ ra, lái xe cũng bất ổn, lên được máy bay rồi tâm trạng anh mới khá lên môt chút.
Anh ngồi xuống mép giường hỏi,"Tại sao em lại chạy ra ngoài?" Ôn Dĩ Ninh lườm anh,"Em mất trí nhớ rồi" Ánh mắt Đường Kỳ Sâm đúng là có thể thiêu đốt người ta Ôn Dĩ Ninh khẽ nhếch miệng, gương mặt vốn trắng giờ lại thiếu đi chút huyết sắc trông càng thêm nhợt nhạt.
Làn da cô mỏng manh, đứng gần có thể trông thấy rõ cả mạch máu.
Mái tóc rối loạn, xù lên giống một con sư tử nhỏ.
Cô ủn đầu vào lồng ngực Đường Kỳ Sâm,"Mất trí nhớ thật rồi!Em mất trí nhớ, mất trí nhớ!!!" "Mất trí nhớ hả, thế có nhớ được anh là ai không?" Ôn Dĩ Ninh cười đùa,"Ông chủ" Đường Kỳ Sâm không hài lòng,"Còn gì nữa" "Bạn trai" Sắc mặt "Bạn trai" nào đó vẫn cứ nghiêm nghị Ôn Dĩ Ninh mím môi cười, rồi nhanh chóng hôn lên mặt anh, khẽ thầm thì,"Đường Kỳ Sâm, em thích anh" Trái tim anh không thể ngó lơ được nữa, anh giữ chặt cô trong lòng, bó tay nói,"Về Thượng Hải em ở nhà anh mấy hôm đi, anh để dì tới chăm sóc em" Ôn Dĩ Ninh không nói gì thêm, cứ đồng ý trước đã, cô biết, Đường Kỳ Sâm chạy tới tận đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Cô nằm trong lòng anh, nhắm mắt lại, nhấn chìm những cảm xúc dày đặc u ám trong lòng, khôi phục lại môt hồ nước yên tĩnh.
Sau khi kiểm tra lại thấy không có gì bất thường, tối hôm đó Đường Kỳ Sâm đưa Ôn Dĩ Ninh về Thượng Hải luôn.
Công việc tại Bắc Kinh chưa xong vì vậy Trần Táp vẫn ở lại không về cùng hai người.
Đường Kỳ Sâm đã nói là làm, anh thường không nhắc lại lần thứ hai, về đến sân bay lão Dư đã đợi sẵn để đưa thẳng bọn họ về nhà.
Trong nhà, dì đã nấu xong cơm, dì này không phải người Đường gia mà là người Kha Lễ tìm đến, chuyên phụ trách dọn vệ sinh cho căn hộ của Đường Kỳ Sâm, theo lịch là hai ngày tới một lần, bảy tám năm nay vẫn luôn là dì dọn.
"Cậu Đường không thích có người ngoài cho nên chỉ ở một mình, cậu ấy cũng không thuê người giúp việc lâu dài" Ôn Dĩ Ninh vừa uống canh vừa hỏi dì Phùng,"Dạ dày anh ấy không tốt, ở nhà nấu cơm thế nào ạ?" "Có nấu đâu" Dì Phù đáp,"Bình thường toàn là tài xế của cậu ấy lái xe mang tới, hình như ở nhà có đầu bếp cố định riêng " Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ vẩn vơ, có mấy lời cô không hỏi lại Dì Phùng lại nói tiếp,"Cô Ôn, cô là cô gái đầu tiên cậu ấy dẫn về" Ôn Dĩ Ninh ngẩn người "Trước khi cô tới, ở đây thậm chí còn không có cả dép cho phụ nữ cơ"Dì Phùng cười,"Chúc mừng hai người" Lúc dì nói mấy lời này đúng lúc Đường Kỳ Sâm về đến nhà, anh nhấn mật mã mở cửa vừa khéo nghe thấy tiếng chúc mừng.
Cả người anh mặc âu phục màu đen, tay xách cặp tài liệu,"Chúc mừng gì thế?" Ôn Dĩ Ninh bất ngờ," ́y, anh về rồi hả?" Dì Phùng vốn không phải người nhiều lời, có lẽ dì cảm thấy ở đây không được ý tứ cho lắm nên lặng lẽ vào bếp xới cơm cho Đường Kỳ Sâm.
Anh thay giày rồi bước qua,"Anh hủy bữa tiệc xã giao rồi, Kha Lễ thay anh tham gia" Ôn Dĩ Ninh ngồi, anh đứng Cô giơ ngón tay, chọc chọc vào bụng anh,"Có phải lại đau dạ dày không?" Đường Kỳ Sâm nắm lấy tay cô cười,"Không, ăn cơm xong anh ra ngoài đi dạo cùng em" Cuối tháng bảy, đêm hè vẫn còn nóng hầm hập.
Ăn cơm xong, Đường Kỳ Sâm về phòng tắm rửa thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Anh mặc áo polo trông rất đẹp trai, áo sọc sáng phối với quần dài màu be, thắt lưng bản nhỏ không có logo thương hiệu, dường như được làm thủ công.
Anh không chải chuốt đầu tóc mà để buông lơi tự nhiên, trông càng thêm phần anh tuấn Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu, bắt được ánh mắt của cô bèn nhướng mày hỏi,"Nhìn đủ chưa?" Ôn Dĩ Ninh cười rạng rỡ, cúi đầu kéo tay anh Hai người vừa đi vừa trò chuyện, anh nói,"Mai anh dẫn em tới bác sĩ Trung y để làm vài xét nghiệm máu, rồi chụp xquang ngực xem sao" Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Anh không đi làm à?" Đường Kỳ Sâm đáp,"Anh đi cùng em" Ôn Dĩ Ninh kéo tay anh, nũng nịu,"Phúc lợi đãi ngộ cho nhân viên cũng tốt quá cơ! Sếp ơi sếp à, em muốn đi theo hầu hạ anh, cống hiến hết mình đến chết mới thôi" Đường Kỳ Sâm bị cô chọc cười, đáy mắt anh toát ra sự cưng chiều, khẽ phết lên mũi cô, trầm giọng nói,"Chỉ có mình em thôi" Hai người lái xe tới trung tâm thương mại gần đó, từ tốn thoải mái đi dạo.
Ở đây khá đông người, các trung tâm thương mại thỉnh thoảng lại tổ chức hoạt động, phòng triển lãm ở tầng một đang được sử dụng.
Một thương hiệu nào đó đang làm công tác tuyên truyền.
Người vây thành từng vòng, âm thanh vang vọng, bầu không khí sôi nổi náo nhiệt Thấy cảnh tượng sôi động, Ôn Dĩ Ninh thích thú kéo Đường Kỳ Sâm vào Thật ra, hoạt động này tương tự với trò tranh tài "Vua bụng lớn", trực tiếp báo danh rồi bước lên khiêu chiến, quy tắc rất đơn giản, trong vòng năm phút, xem ai có thể ăn nhiều pizza hơn.
Loại hoạt động này cũng là một mánh lới quảng cáo, nhưng lại hấp dẫn hơn so với ca hát nhảy múa thông thường.
Giữa đám đông, Đường Kỳ Sâm có vẻ như không khớp lắm, anh thoáng lui ra ngoài, đứng trước quầy trưng bày giải thưởng Giải nhất, giải nhì thì khá bình thường, nhưng giải ba lại có chút thú vị Vài tấm huy chương kỷ niệm có biểu tượng vật tổ khá đặc biệt, tay nghề thủ công tinh xảo.
Đường Kỳ Sâm có thói quen sưu tầm, nhưng sở thích này rất ít người biết cho nên anh cũng không nói ra ngoài.
Anh đã bắt đầu sưu tầm từ khi lên đại học, từ đồ nội tới đồ ngoại, từ cố tới kim, khi thiết kế mỗi một căn nhà, anh đều yêu cầu để một chiếc tủ để anh trưng bầy những món đồ này Anh chưa từng đề cập chuyện này với Ôn Dĩ Ninh, nhưng khi cô giúp anh tìm thuốc lần trước đã nhìn thấy trong ngăn kéo của anh Lúc cô quay ra, thấy sự tập trung trong ánh mắt anh, cô bèn hỏi,"Anh thích không?" Đường Kỳ Sâm đang mải nhìn chỉ ậm ừ,"Trông đẹp phết" Hai người im lặng một lát, rồi Ôn Dĩ Ninh nhẹ nhàng nói,"Vậy em sẽ thắng nó vì anh" "Hả?" Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu Ôn Dĩ Ninh chớp mắt nhìn anh, xoay người bước vào đám đông.
Tới khi Đường Kỳ Sâm phản ứng kịp, "Niệm Niệm!" ___thì đã không còn kịp nữa Kiểu trò chơi tương tác trực tiếp tại chỗ thế này hầu như ai cũng có thể tham dự.
Nhưng nam chiếm phần đông hơn, vì cũng không phải thi đấu gì đẹp mắt.
Ôn Dĩ Ninh chạy tới chỗ ghi danh, người phụ trách vừa thấy người đẹp bèn lập tức hớn hở cho cô tham gia vào đội, lên sân khấu thi đấu.
Đường Kỳ Sâm đứng ngay hàng đầu, nói với người đang đứng trên sân khấu,"Xuống đi" Ôn Dĩ Ninh đứng nghe MC nói không ngừng, khoa trương hâm nóng bầu không khí.
Cô đứng nghe mà cũng choáng váng, nhưng dường như ánh mắt của Đường Kỳ Sâm đã tiếp cho cô thêm sức mạnh, cô nở một nụ cười ngốc nghếch MC phỏng vấn,"Người đẹp ơi, cô muốn được hạng mấy?" Ôn Dĩ Ninh đáp rõ ràng,"Bộ huy chương kỷ niệm kia là hạng nào thì tôi sẽ lấy hạng đó" Cả hội trường cười vang Đường Kỳ Sâm nhìn cô, lắng nghe cô, cảm giác vui sướng đã mất từ lâu chợt quay về xâm nhập từ chân xuyên thẳng tới đỉnh đầu MC hô to,"Bắt đầu" Ôn Dĩ Ninh cúi nhìn mười mấy hộp pizza trên bàn, vùi đầu ra sức ăn.
Trong tay cô cầm một chai nước, cứ ăn được hai cái thì uống một hớp, cô sử dụng cả hai tay, xé pizza liên tục cho vào miệng Ôn Dĩ Ninh đúng là liều mạng, không chút dè dặt, dốc toàn tâm toàn ý vào cuộc đấu Sự nghiêm túc tự tin của cô đã kích động bầu không khí, người vây xem càng lúc càng đông Đường Kỳ Sâm đứng đó cả người như trầm xuống, anh chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt ấm áp Thời gian còn lại 10 giây, Ôn Dĩ Ninh nuốt nốt miếng pizza cuối cùng, sau đó giơ cao tay, làm thành biểu tượng chữ V, rồi gào lên,"Hạng ba!!!" Miệng cô vương đầy mảnh vụn, má phồng lên, tóc rơi buông lơi bên sườn mặt Đôi mắt cô thẳng thắng và mãnh liệt, cô buông cánh tay xuống, ngón trỏ chỉ thẳng về phía Đường Kỳ Sâm, dù hình ảnh lúc này của cô không được đẹp mắt cho lắm, nhưng cô vẫn bày tỏ bằng sự chân thành và phấn khích,"Hạng ba dành tặng cho bạn trai của tôi"
Khoảnh khắc đó, cả bầu trời sao như sa vào đôi mắt cô, không bị cản trở, không bị khuất phục, trái tim ban sơ của người thiếu nữ năm năm trước như được hồi sinh, rạng rỡ trong trẻo tựa ánh nắng ban mai Nụ cười của Ôn Dĩ Ninh ấm áp hơn bao giờ hết, anh có thể trông thấp thấp thoáng bóng hình năm xưa Đường Kỳ Sâm đứng ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn cô Tất cả những tiếng ồn ào huyên náo như cơn thủy triều lên xuống, tới lui, cuối cùng đều mãnh liệt tràn vào đáy mắt anh Ôn Dĩ Ninh ôm hộp huy chương kỉ niệm như ôm bảo bối, hớn hở bước về phía anh,"Nhìn này! Em đã thắng được cho anh rồi!" Đường Kỳ Sâm im lặng dắt tay cô bước nhanh ra ngoài.
Lúc vào thang máy, anh không nói câu gì.
Xuống bãi đậu xe, sau khi ngồi vào trong, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hơi buồn bực, cô chọc chọc lên mặt anh,"Sếp ơi, sếp không thích hả?" Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nhuốm đầy đam mê và khao khát mãnh liệt.
Anh đẩy Ôn Dĩ Ninh xuống, ỷ vào đôi chân dài rướn người ngang qua bảng điều khiển, nhảy qua vị trí phó lái Anh nhấn nút, trong nháy mắt, chiếc ghế ngửa ra sau.
Anh đè lên người cô, đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ bao phủ Đầu lưỡi to bản và thô ráp của anh tách đôi môi cô ra, lách vào trong thăm dò Ôn Dĩ Ninh liều mạng giãy dụa chống lên vai anh, hơi nóng từ khoang miệng dần dần truyền tới bờ môi, rồi lan tỏa khắp gương mặt, cần cổ cô nóng rực, toàn thân bắt đầu run rẩy Đôi tay cô không biết tự lúc nào đã ôm chặt lấy cổ anh Đường Kỳ Sâm dừng lại một giây để nhìn cô Cái gọi Thiên đường nhân gian, là cả đời, đều bị nhấn chìm trong ánh mắt này Đường Kỳ Sâm khẽ chớp mắt, khóe mắt vằn đỏ không có chỗ dung thân, cứ thế lan tỏa đều khắp..