Nụ hôn đầu tiên của hai người không được lãng mạn cho lắm, chỉ là môi răng khăng khít, thậm chí còn lẫn cả hương vị của pizza.
Nhưng lúc đó, đôi mắt Ôn Dĩ Ninh ngập tràn ánh sao, chiếu sáng sinh mệnh Đường Kỳ Sâm.
Hôn tới khi không thở được nữa Đường Kỳ Sâm mới vùi đầu vào cần cổ cô khẽ thở, anh nghiêng mặt, kề sát môi lên động mạch ở gáy cô, cảm giác từng nhịp đập.
Anh chống người ngồi dậy, bình tĩnh nở nụ cười dịu dàng,"Dọa em sợ hả?"
Đường Kỳ Sâm đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, khẽ hỏi,"Sợ không?" Ôn Dĩ Ninh lắc đầu Đường Kỳ Sâm nói,"Vậy thì thêm lần nữa" Bàn tay đang đặt nơi khóe mắt cô dời xuống, ôm lấy gáy cô kéo sát vào người mình.
Những nụ hôn lại ập tới.
Lần này, Ôn Dĩ Ninh tự nhiên ôm lấy hông anh, ngẩng đầu đón nhận.
Đường Kỳ Sâm liếm môi cô, khẽ cười,"Niệm Niệm của anh ngoan lắm" Ôn Dĩ Ninh ôm chặt, vùi mặt vào lòng anh, khẽ khàng đáp,"Em lúc nào cũng ngoan mà" Giọng nói cô mang theo tâm tư rối bời như muốn xác nhận đây không phải là ảo giác, anh có thể nhận ra trong đó có cả sự mất mát và tủi thân.
Con người là vậy, khi tình nồng ý mật luôn vô thức nhớ lại những tiếc nuối và hiểu lầm, những vết sẹo đã đóng vảy cùng với nỗi đau.
Đường Kỳ Sâm xoa đầu cô,"Là anh không tốt" Ôn Dĩ Ninh khẽ ngẩng đầu, nửa ánh mắt phác họa gương mặt anh,"Anh thích gì ở em?" Đường Kỳ Sâm nghiêm túc suy nghĩ, rồi trả lời,"Duyên gặp gỡ" Ôn Dĩ Ninh ngẩn người.
Trước đây, cô cũng từng hỏi qua vấn đề này.
Tuổi trẻ bốc đồng kiêu căng ngạo mạn, cứ nhất quyết muốn moi được câu trả lời từ miệng anh.
Khi ấy, lúc nào anh cũng lạnh nhạt như sương mù sớm mai, tựa như vĩnh viễn không gì có thể tác động tới.
Khung cảnh hôm đó, cũng ở trong xe, cô bướng bỉnh, hất hàm chất vấn anh,"Đường Kỳ Sâm, rốt cục anh có thích em không?" Đường Kỳ Sâm nói,"Chúng ta có duyên" Tuổi trẻ giận lên là gay gắt, không hiểu thế nào là tình cảm tinh tế uyển chuyển, cứ tưởng chân thành nhất định phải dùng ba chữ "Anh yêu em" để thể hiện.
Cô không hiểu rằng, một người đàn ông 30 tuổi đã trải qua phong sương bão tuyết, kinh nghiệm nhiều gấp mấy lần cô Tuổi thanh xuân, cô luôn đâm đầu tiến về phía trước mà lại quên mất phải cho đối phương thời gian Tới bây giờ, Đường Kỳ Sâm vẫn đáp lời cô bằng một chữ "Duyên", nhưng cô đã hiểu được.
Đường Kỳ Sâm bối rối trước sự trầm mặc của Ôn Dĩ Ninh, anh chậm rãi nói,"Nếu em muốn anh phải nói rõ ràng thì anh cũng không nói được.
Anh chỉ biết, người anh muốn là em, điều gì ở em anh cũng thích.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, năng động, bướng bỉnh, anh đều thích.
Thái độ nghiêm túc của em trong công việc, khả năng thích nghi cao, và thỉnh thoảng lại nghĩ một đằng làm một nẻo nữa, tất cả anh đều thích" Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh thoáng cong, gương mặt càng lúc càng vui vẻ Đường Kỳ Sâm liếc nhìn cô bình tính nói tiếp,"À đúng rồi, vừa rồi anh thích đầu lưỡi của em nhất" Đường Kỳ Sâm hung dữ nhào qua, cắn nhẹ một cái lên môi anh, gian xảo hỏi,"Bây giờ còn thích không?" "Thích" Đường Kỳ Sâm cụng trán vào trán cô, cố tình dùng sóng mũi cao của mình cọ xát mũi cô, trầm giọng cười,"Thích chết đi được" Náo loạn triền miên một hồi, hai người ngồi lại vị trí.
Từ ghế phó lái băng qua ghế lái, Đường Kỳ Sâm cảm thấy hơi nóng liền bật điều hòa.
Anh muốn lạnh nhanh nên bật một phát xuống tận 19 độ, Ôn Dĩ Ninh không nói gì, lặng lẽ chỉnh lại lên 25 độ Đường Kỳ Sâm bật cười, nắm lấy tay cô,"Dĩ Ninh" "Dạ?" Anh siết chặt tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, giống như đang trịnh trọng khắc lên đó dấu ấn của một lời cam kết.
Anh nói,"Anh hứa với em, từ nay về sau sẽ chăm sóc cơ thể mình thật tốt" Ôn Dĩ Ninh đột nhiên thất thần, rồi cô mỉm cười, rút tay lại, sau đó giơ ngón cái đóng dấu lên trán anh, cô đáp,"Được, sống lâu trăm tuổi" Ôn Dĩ Ninh ở nhà Đường Kỳ Sâm nghỉ ngơi khoảng hai ba ngày, rồi nhân lúc đi trên đường cô nói sẽ không qua đó nữa.
Lúc đó đồng ý ở lại chẳng qua để cho anh yên tâm, nhưng dù sao cũng không được tiện, bản thân cô tự biết cân nhắc.
Hai người ở bên nhau không phải dạng sét đánh tóe lửa, đương nhiên, cô không bài xích việc tiến thêm một bữa nữa, nhưng không cần thiết phải quá gấp gáp, cứ từ từ thuyền tới cầu tự nhiên thẳng là thoải mái nhất Vài năm lăn lộn đủ để biến một cô gái trở thành một người phụ nữ, đương nhiên, suy nghĩ cũng sẽ chín chắn theo.
Đối với Đường Kỳ Sâm, tinh trùng xông lên nào không phải là việc mà anh sẽ làm, huống hồ thời gian còn dài, hai người đâu phải chỉ ở bên nhau một sớm một chiều.
Ở tuổi này, điều mà anh khát vọng hơn cả là bình yên, là an ổn Hai người tâm ý tương thông, sau nụ hôn đó, bầu không khí mỗi khi ở bên nhau cũng tự nhiên thoải mái hơn Cuộc họp hội đồng quản trị giữa năm của tập đoàn Á Hối được tổ chức sớm, mấy ngày nay Đường Kỳ Sâm bận rộn tới nỗi giờ nghỉ trưa từ một tiếng rút xuống còn nửa tiếng.
Hôm nay, anh đang ngồi ăn bữa trưa đơn giản trong phòng làm việc và nghe Kha Lễ báo cáo công việc, xong xuôi, Kha Lễ tiện thể hỏi một câu,"Lúc nãy em qua chỗ Trần Táp thì thấy Dĩ Ninh không có ở đó" Tuy Kha Lễ mang danh là trợ lý của anh, nhưng thực ra từ lâu mối quan hệ giữa hai người đã sớm không còn chỉ là giữa cấp trên và cấp dưới.
Kha Lễ rất giỏi sáng lọc thông tin và hiểu ý Đường Kỳ Sâm, cậu luôn có thói quen báo cáo với anh bất cứ thông tin gì mà cậu biết "Cô ấy về thành phố H rồi" Đường Kỳ Sâm nói thêm,"Đã xin phép với Trần Táp" Kha Lễ,"Vâng, lúc họp Tây Bình có gọi điện cho em, nhắn em hỏi anh xem tối thứ bảy này có rảnh không?" Đường Kỳ Sâm ngẫm nghĩ, cũng đã lâu nhóm họ không tụ tập vì vậy anh đáp,"Gọi lại báo cậu ta tôi rảnh" Nếu không phải là chuyện gấp thì đều tranh thủ giờ nghỉ trưa để báo cáo.
Điểm qua một lượt các tin tức, nhìn lại Kha Lễ vẫn chưa kịp động tới hạt cơm nào, cuối cùng cậu nói nốt,"Đợi lát nữa lão Trần sẽ mang thuốc qua cho anh" Thuốc trị dạ dày của Đường Kỳ Sâm bình thường đều do lão Trần chuẩn bị, gần uống hết thì mới mang tới.
Đường Kỳ Sâm ra hiệu đã hiểu, ăn xong, Kha Lễ dọn bàn rồi quay về phòng tiếp tục làm việc 10 phút sau lão Trần tới, Đường Kỳ Sâm chưa làm vội mà đứng một lúc cho tiêu cơm.
Thư ký biết lão Trần, lập tức dẫn người vào.
Đường Kỳ Sâm liếc nhìn,"Tự tới làm gì, tối tôi bảo người tới lấy là được" Anh bước tới, chỉ ra ghế sofa,"Ngồi đi" Lão Trần đan tay, biểu cảm có vẻ nghiêm túc Đường Kỳ Sâm ngồi xuống ghế, cười nói,"Sao? Gặp phải kẻ thù à?" Lão Trần đặt mấy tờ giấy xuống trước mặt anh,"Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của cậu" Đường Kỳ Sâm liếc nhìn lướt qua,"Có vấn đề gì à?" Lão Trần là người thận trọng tỉ mỉ, làm việc chu toàn, anh ta chỉ tới nếu có tình huống đặc biệt, còn bình thường một chữ anh ta cũng không nói.
Lão Trần chỉ tay vào ba mục, dùng sức gõ xuống, sắc mặt nghiêm trọng,"Ba chỉ tiêu không đạt, người anh em, không muốn sống nữa hả?" Bệnh tật lâu năm rồi cũng học được cách quen thuộc với y học, Đường Kỳ Sâm hiểu rõ.
Anh phớt lờ nói,"Kiểm tra huyết thanh này chẳng nói lên được điều gì" Lão Trần lạnh lùng đáp,"Đúng, không nói lên được điều gì, nhưng tôi luôn cho cậu kiểm tra vì muốn đề phòng sớm.
Nếu cậu không chữa thì nó sẽ nặng lên gấp đôi.
Kỳ Sâm, cơ thể là của mình đừng khinh thường.
Có thể những chỉ số này sẽ trở lại bình thường sau khi truyền thuốc, nhưng với địa vị bây giờ của cậu, cậu dám coi nhẹ không? Chưa nói tới sức khỏe của cậu, nhất cử nhất động của cậu, sẽ ảnh hướng tới tập đoàn Á Hối thế nào, cậu hẳn phải rõ hơn tôi" Đúng lúc này, thư ký gõ cửa vào đưa nước, Đường Kỳ Sâm cầm một tập văn kiển che kín tờ kết quả, sau đó mới để thư ký vào Sau khi thư ký ra ngoài, Đường Kỳ Sâm lên tiếng,"Rồi sao?" Ánh mắt Lão Trần vô cùng nghiêm túc,"Làm sinh thiết" (*)Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh.
Sau khi được lấy ra khỏi cơ thể, các mô được kiểm tra dưới kính hiển vi và có thể được phân tích về mặt hóa học.
Sinh thiết là phương pháp đánh giá bệnh chính xác nhất sau khi các phương pháp đơn giản hơn như xét nghiệm, siêu âm, nội soi, chụp ảnh...!không đủ để đánh giá toàn diện tình hình.
Đường Kỳ Sâm cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng anh ngẩng đầu lên,"Đợi cuộc họp hội đồng quản trị kêt thúc rồi tôi sẽ lên lịch.
Còn nữa, đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, nhớ đấy B ́T KỲ AI" Lão Trần gật đầu,"Biết rồi.
Thuốc tôi để đây, gần đây số lần đau dạ dày có nhiều không?" Đường Kỳ Sâm cười,"Ít hơn đợt trước" Lão Trần cũng nghe Kha Lễ kể gần đây Đường Kỳ Sâm rất hạnh phúc, bản thân lão Trần cũng cảm thấy mừng cho anh,"Đúng là không dễ dàng gì.
Cuối cùng cậu cũng chịu tìm một người có thể chăm lo cuộc sống cho cậu" Nét mặt của Đường Kỳ Sâm lúc này vô cùng ấm áp và dịu dàng, anh khẽ nói,"Tôi biết, trong lòng tôi hiểu rõ" Lão Trần mang mấy tờ kết quả kiểm tra đi.
Căn phòng to lớn chìm vào im lặng.
Đường Kỳ Sâm tựa lưng vào ghế nhắm mắt, vài phút sau mới xốc lại tinh thần, tiếp tục công việc dang dở __ Ôn Dĩ Ninh mua vé tàu buổi trưa về thành phố H Mấy hôm trước, một ngày Giang Liên Tuyết gọi tận năm cuộc điện thoại giục giã, không ngừng nhắn tin wechat, gần như trở nên điên cuồng.
Cứ cách một tiếng bà lại hỏi cô đã xin nghỉ chưa, rồi dặn cô nhất định, nhất định phải về nhà Gần đây Ôn Dĩ Ninh xin nghỉ hơi nhiều, hôm qua lúc tới chỗ Trần Táp để xin nghỉ, cô còn cảm thấy quá xấu hổ để mở lời.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải nghe lời Giang Liên Tuyết Tiểu khu cũ kỹ nhà cô đã được đưa vào dự tính quy hoạch, tin tức thật giả lẫn lộn loan truyền nhiều năm nay.
Đột nhiên một tuần trước chợt có văn kiện của Đảng được phát xuống, mọi chuyện đã định sẵn, nơi này sẽ sớm bị phá dỡ Những chuyện kiểu này một khi đã được ra thông cáo thì hiệu suất sẽ rất nhanh, bên trên đưa ra yêu cầu mỗi hộ gia đình phải tới đồn công an để thẩm tra đối chiếu tư liệu, chính chủ phải tới trình diện vì sẽ chụp ảnh lưu lại.
Thứ sáu là buổi cuối cùng.
Vì việc này, Giang Liên Tuyết đã tới tận ga tàu cao tốc để đón Ôn Dĩ Ninh Cả đời, đây là lần đầu tiên bà tới đón cô Ôn Dĩ Ninh cạn lời,"Mẹ đúng là mờ mắt vì tiền rồi" Giang Liên Tuyết đang trong trạng thái điên cuồng, cả người toát lên sự hưng phấn, bà duỗi tay đập nhẽ vào gáy cô,"Hơn một trăm vạn đấy! Có thể không mờ mắt không! Con đã từng thấy qua nhiều tiền thế chưa hả?" Ôn Dĩ Ninh che miệng bà,"Trời ơi, mẹ lớn tiếng thế, mẹ muốn gọi trộm tới nhà à?" Động tác của cô không được nhẹ nhàng cho lắm, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười chân thành và hạnh phúc Giang Liên Tuyết kéo cô thẳng tới đồn công an, nhìn cảnh này, ai không biết chuyện còn tưởng Ôn Dĩ Ninh kẻ trộm ấy chứ.
Hung hăng làm xong việc, Giang Liên Tuyết hào phóng nói,"Không lên meituan nữa, đi chúng ta đi ăn hải sản" Ôn Dĩ Ninh cười một cách bất đắc dĩ, cô đứng đằng sau giữ lấy vai bà,"Mẹ bình tĩnh chút được không, mua ít thức ăn rồi về con nấu lẩu cho mẹ" Bị động tác thân thiết này của con gái làm cho xấu hổ, bà mất tự nhiên chép miệng,"Gì đấy, thấy bây giờ mẹ có tiền nên đối tốt với mẹ hả" Mấy câu đùa khiêu khích thế này Ôn Dĩ Ninh đã quá quen, cô không tính toán với bà, chỉ gật đầu lia lịa nói,"Về sau mẹ nên đổi tên thành Giang Trăm Vạn đi" Mấy việc bếp núc thì Ôn Dĩ Ninh giỏi hơn Giang Liên Tuyết nhiều.
Làm lẩu đơn giản nhanh chóng được bày trên bàn.
Cô thả thịt bò cuộn vào trong, rồi thêm vài cộng rau xanh, Giang Liên Tuyết khấp khởi tính toán,"Phí phá dỡ nghe nói lên tới 140 vạn đấy, tiền phí còn dựa trên đầu người nữa, này, chắc cha con tức chết ấy nhỉ, ai bảo lúc còn sống ông ấy không đối xử tốt với mẹ, phòng này mà bị dỡ đi, ngay cả hũ tro cốt mẹ cũng không mua cho ông ấy đâu" "Con rể của Trần Thúy Mỹ còn mua cho bà ta cái gì mà LV ấy, suốt ngày cứ khoe khoang trước mặt mẹ, đợi lấy được tiền, mẹ mua cả cái xe tải LV tới tức chết bà ta" Giang Liên Tuyết càng nói càng hăng, nước miếng văng tung tóe, bà rất đắc chí, ra vẻ ta đây vì cuối cùng cuộc sống khổ cực đã kết thúc "Số tiền này mẹ còn không đủ mua 100 cái túi chứ nói gì tới cả xe tải" Ôn Dĩ Ninh dội cho bà một gáo nước lạnh, Giang Liên Tuyết trừng mắt lườm cô,"Nói mà không biết ngượng à, bà ta có con rể, mẹ của con không có, tất cả là nhờ con ban tặng đấy" Ôn Dĩ Ninh cứng lưỡi, chọc đũa vào mấy cọng rau trong bát, yên tĩnh vài giây, cô gác đũa nói,"Con có bạn trai rồi" Giang Liên Tuyết khựng lại, liếc nhìn con gái, mặt không biến sắc,"Sếp của con" Ôn Dĩ Ninh ngầm thừa nhận Nồi lẩu dưới hơi nóng của ngọn lửa bắt đầu sôi sùng sục nổi bọt, bốc hơi lên, từ từ lan tỏa tựa đám mây nhạt màu.
Mùi hương chua cay và tươi mát hòa quyện vào nhau, trong bầu không khí yên lặng, khứu giác càng trở nên nhạy bén, thậm chí có thể ngửi ra được một chút vị cay đắng Giang Liên Tuyết không lên tiếng, bà vẫn thản nhiên ngồi ăn, nhúng bún bỏ vào nồi Cuối cùng, bà cũng lên tiếng hỏi,"Mẹ cậu ta làm gì?" "Không làm gì, ở nhà nội trợ" Ba cậu ta?" Khóe miệng Ôn Dĩ Ninh giật giật, không tìm được lý do thoái thác, đành lắc đầu "Cậu ta là người Thượng Hải à, thế nhà ở chỗ nào?" Ôn Dĩ Ninh im lặng "Người nhà cậu ta có biết gia cảnh của con không?" Một chuỗi câu hỏi bâng quơ của Giang Liên Tuyết dồn dập nối tiếp, đổi lại là ánh mắt mơ hồ trầm mặc của Ôn Dĩ Ninh.
Giang Liên Tuyết thản nhiên liếc nhìn con gái, khẽ À một tiếng, khó mà phân biệt được tâm tình thế nào Bà lại thả thêm một đĩa cá vào trong nồi, bình tĩnh nói,"Yêu đương cũng không sao, cứ yêu đi, con cảm thấy thoải mái là được" Tuy Giang Liên Tuyết không nói thẳng tuột ra, nhưng cũng không khó để hiểu.
Tình yêu nam nữ chỉ là vui vẻ nhất thời, không nhất thiết phải tính tới tương lai.
Yêu thì yêu, còn nếu trông mong chuyện cưới xin thì đừng mong chờ một kết quả nhất định Tâm tình của Ôn Dĩ Ninh bị kéo căng bởi lời nói của mẹ, thất thường sớm nắng chiều mưa một hồi thì lại rớt thẳng xuống Giang Liên Tuyế chợt bật cười,"Nhưng mà cũng không sao!" Giọng điệu của bà hết sức nịnh nọt và khoái trá, bà nháy mắt gật gù đắc ý với Ôn Dĩ Ninh,"Đợi căn hộ này được phó dỡ là chúng ta có tiền rồi, chẳng kém nhà họ là bao"
Ôn Dĩ Ninh đúng là bó tay, cô gắp một miếng thịt đút vào trong mồm bà,"Mẹ tập trung ăn đi!" Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, niềm vui của Giang Liên Tuyết lúc này cũng vậy, trời sinh tính bà đã vậy, dù có ở trong hoàn cảnh nào thì bà cũng không phiền muộn lâu được.
Ăn lẩu xong bà còn chủ động đi rửa bát, tiếp tục ca hát và lên kế hoạch cho cuộc sống tươi đẹp về sau Không lâu sau, Đường Kỳ Sâm gọi điện tới, Ôn Dĩ Ninh vào phòng ngủ nghe máy,"Chào buổi tối ông chủ Đường" Đường Kỳ Sâm bị cách gọi của cô chọc cười,"Chào buổi tối cô Ôn" Ôn Dĩ Ninh đứng cạnh cửa sổ, một tay vén rèm, mở rộng để gió lùa vào, cô quay lưng lại, vài sợi tóc bị thổi tung.
Một thoáng tĩnh lặng, tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp quấn quít vào nhau Đường Kỳ Sâm khẽ cười, Ôn Dĩ Ninh cũng cười theo,"Anh ăn cơm chưa?" "Ăn rồi, còn nhiều việc nên ăn đơn giản thôi.
Giờ anh vẫn đang ở công ty".
Đường Kỳ Sâm hỏi,"Chuyện ở nhà có suôn sẻ không?" Ôn Dĩ Ninh không nói cụ thể chuyện phá dỡ với anh, nhưng nhớ tới lần trước anh và viên quan chức chính phủ khá thân thiết nên chắc cũng biết rồi.
Cô đáp mọi việc vẫn thuận lợi, hai người hàn huyên với nhau, cô kể vài chuyện vụn vặt, miêu tả cả sự phấn khởi của người dân xung quanh, câu chuyện còn nhắc tới cả Giang Liên Tuyết,"Mẹ em đúng là buồn cười, còn đi so sánh với dì Thúy" Đường Kỳ Sâm không đáp lời nhiều, thỉnh thoảng anh chỉ Ừ một tiếng, để cho cô biết rằng mình vẫn đang nghe,"Dì Thúy là ai?" "Hàng xóm của em, mẹ em nói con rể dì ấy tặng cho cái túi, suốt ngày lượn lờ khoe khoang trước mặt mẹ em làm bà mất hết cả thể diện" Chuyện này không mấy quan trọng, Ôn Dĩ Ninh kể vài câu rồi chuyển qua chuyện thú vị khác, cô kể đủ thứ chuyện trên đời, đủ thể loại thú vị khói lửa nhân gian, tuy không nhìn thấy, nhưng Đường Kỳ Sâm có thể mỉm cười theo đúng tiết tấu câu chuyện của cô " ́y, được rồi, em không nói nhiều với anh nữa, anh làm việc nhanh lên rồi còn về sớm nghỉ ngơi" Ôn Dĩ Ninh căn chuẩn giờ, đúng 10 phút không hơn không kém Đường Kỳ Sâm đang ở tập đoàn Á Hối, anh cũng đứng cạnh cửa sổ, nhìn bóng đêm bao trùm con sông Hoàng Phố từ cửa sổ sát sàn.
Phòng làm việc của CEO rất rộng, còn có vài nhân viên bộ phận kỹ thuật cũng ở đây, Kha Lễ đang tổng kết ý kiến của bọn họ, sau khi làm xong, sụ chú ý của bọn họ không hẹn mà gặp, cùng tập trung vào vị lãnh đạo trẻ tuổi.
Trông anh lúc này rất dịu dàng ấm áp, khác hẳn lúc bình thường Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ quay qua nhìn Kha Lễ bằng ánh mắt tò mò.
Một kỹ sư cao cấp cười hàm ý hỏi,"Đường tổng đây là?" Kha Lễ cười không trả lời, để cho bọn họ tự mình hiểu "Mai em về à?" Đường Kỳ Sâm hỏi Ôn Dĩ Ninh trả lời,"Vâng, em mua vé trưa" "Vừa khéo, anh tới đón em" "Được, bye bye" Ôn Dĩ Ninh cúp điện thoại, Đường Kỳ Sâm gọi cô lại,"Niệm Niệm" "Sao nữa hả ông chủ Đường?" Hai người nói chuyện khá nhỏ, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng Đường Kỳ Sâm nói,"Ông chủ nhớ em" Chủ đề di dời phá dỡ đủ để thay thế niềm đam mê bài bạc, Giang Liên Tuyết ngày nào cũng ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Trước đây ba Lý Tiểu Lượng làm ở Cục quy hoạch, tuy đã nghỉ hưu nhưng nguồn tin vẫn đáng tin cậy, nghe đâu tháng sau sẽ nhận được khoản tiền đền bù Trước khi Ôn Dĩ Ninh đi, đột nhiên Giang Liên Tuyết hỏi một câu,"Mua một căn hộ ở Thượng Hải tốn bao nhiêu tiền?" Ôn Dĩ Ninh sợ bà lại có ý đồ gì đó, bèn lạnh lùng cắt đứt mộng tưởng,"Cả khoản tiền đền bù, cộng thêm một chút nữa là đủ mua một nửa phòng vệ sinh đó" Giang Liên Tuyết nhíu mày,"Đắt vậy hả" Ôn Dĩ Ninh thay giày rồi mở cửa, liếc nhìn bà nói,"còn nữa, mẹ đừng trang điểm đậm với ăn mặc giống trẻ con nữa" "Biến đi!" Giang Liên Tuyết đẩy con gái ra ngoài, rồi đóng rầm cửa lại Năm giờ chiều tới Thượng Hải, Đường Kỳ Sâm đã đứng ở cổng đón cô Khi Ôn Dĩ Ninh trông thấy anh, đôi mắt cô bừng sáng,"A, ông chủ lại đổi kiểu tóc nữa hả" Kiểu tóc Đường Kỳ Sâm hôm nay trông rất ưu tú, cũng không hẳn là đổi kiểu, chỉ là phần tóc ở bên thái dương được cắt ngắn và mỏng hơn, bớt đi vài phần sắc bén chỉn chu nhiều thêm vài phần trẻ trung.
Ôn Dĩ Ninh vươn tay, khẽ sờ rồi bình luận,"Gai tay quá" Đường Kỳ Sâm vòng tay qua eo cô, đeo kính râm rồi nói,"Sao em thích sờ soạng thế, về rồi cho em thoải mái sờ" Cái lời này nghe thế nào cũng thấy không đứng đắn, Ôn Dĩ Ninh tự nhận mình không đủ trình chống đỡ, đành phải giả bộ ngó lơ.
Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt cô, gương mặt toát lên ý cười, rõ ràng anh cố ý Đường Kỳ Sâm có một thói quen, dù chủ nhật có phải đi làm thì anh cũng không mặc âu phục, hôm nay anh mặc một bộ đồ sáng màu, đứng giữa đám đông trông không khác gì một cái móc quần áo di động, hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua.
Vào trong xe, Đường Kỳ Sâm mới nói,"Anh dẫn em tới một nơi" Hai hôm trước, anh đã đồng ý lời hẹn tụ tập với nhóm Phó Tây Bình vào tối thứ bảy Khu biệt thự này thường được bọn họ trưng dụng, cũng coi như là một căn cứ.
Khi còn trẻ, bạn thường thích những điều mới mẻ, quyến luyến những cuộc vui.
Nhưng sau 30 tuổi, bạn bắt đầu tự giác trầm tính lại, ngay cả địa điểm vui chơi cũng chỉ chọn nơi cố định.
Hơn nữa, khu này là của cậu em họ Phó Tây Bình, bọn họ không cần phải kiêng dè quá nhiều, cứ thoải mái mà trò chuyện hàn huyên Đường Kỳ Sâm dắt tay Ôn Dĩ Ninh đi vào, bước qua cánh cửa xoay, người phục vụ đã đứng đợi sẵn, thái độ cung kính,"Đường tiên sinh"
Phục vụ dẫn hai người vào thang máy, đi lên trên tầng, xuyên qua hành lang rồi vào một căn phòng riêng lớn nhất.
Bên trong đã có người, bọn họ vừa mới mở xới, Phó Tây Bình ngồi đối diện cánh cửa, thấy hai người vào vội vàng đứng dậy, tươi cười nói,"Hahha, em gái xinh đẹp ở đâu tới thế này? Nào, anh em quen biết đã lâu, tiểu Niệm Niệm, qua đây anh trai ôm một cái nào" Phó Tây Bình cũng là một anh chàng đẹp trai, nhưng vẻ đẹp này lại khác hẳn Đường Kỳ Sâm, ngoài đẹp trai cậu ta còn toát ra vài phần tự mãn.
Đuôi mắt bỡn cợt, cặp mắt đào hoa quyến rũ.
Phó Tây Bình và Ôn Dĩ Ninh cũng coi như có quen biết, vài năm trước, nếu không nhờ lần ấy thì Đường Kỳ Sâm cũng không có cơ hội để Ôn Dĩ Ninh chậm rãi bước vào cuộc sống của mình Cánh tay Phó Tây Bình vừa vươn ra thì đã Đường Kỳ Sâm chặn lại,"Biến mau" Ôn Dĩ Ninh cất tiếng chào hỏi,"Anh Tây Bình" Tiếng "anh" này của cô khiến Phó Tây Bình cảm thấy rất thoải mái, và cũng đủ để cậu nhận ra mối quan hệ giữa hai người bọn họ, cậu toe toét cười,"Đáng ra em nên sớm tới đây rồi, Kỳ Sâm cứ khư khư bảo vệ, cất giấu em, đúng là đáng đánh đòn" Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Ôn Dĩ Ninh Ở đây toàn là bạn chơi từ nhỏ với Đường Kỳ Sâm, đều quen thuộc như người một nhà, cũng là nhóm bạn thân thiết nhất Đường Kỳ Sâm từ đầu tới giờ vẫn nắm chặt tay Ôn Dĩ Ninh chưa từng buông lỏng, anh cất giọng nói trong trẻo, bình tĩnh mở lời,"Giới thiệu với mọi người, Dĩ Ninh, bạn gái tôi" Anh đã công khai thì cô không còn là người ngoài nữa, đồng nghĩa với việc tuyên bố chủ quyền.
Đám bạn nhao nhao lên, không hề nể mặt, Đường Kỳ Sâm cười đáp trả từng người, thỉnh thoảng còn nói đôi ba câu, mặt tươi như hoa, có vẻ tâm trạng đang rất tốt Anh đứng chặn, che chở trước mặt Ôn Dĩ Ninh Phó Tây Bình kéo vai anh,"Qua đây chơi bài đi" Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu nói với Ôn Dĩ Ninh,"Em chơi không?" Rồi quay qua hỏi Phó Tây Bình,"Chơi gì?" Phó Tây Bình rất biết quan tâm tới phụ nữ, cậu cười đáp,"Có Niệm Niệm nữa thì chúng ta chơi trò Đấu Địa Chủ đi" (*)Đấu Địa Chủ: một kiểu chơi bài của trung quốcTham khảo thêm:https://zh.wikipedia.org/wiki/%E9%AC%A5%E5%9C%B0%E4%B8%BB Ôn Dĩ Ninh cũng không nõng ẹo từ chối.
Cô ngồi xuống, Đường Kỳ Sâm kéo nghế ngồi cạnh,"Đánh cho cậu ta thua té khói đi" Ôn Dĩ Ninh mở túi,"Em không mang nhiều tiền đâu" Phó Tây Bình vui vẻ,"Thật đấy hả" Đường Kỳ Sâm cũng cười, cầm túi giúp cô rồi đặt trên người mình,"Thua thì anh trả, thắng thì cho em" Bọn họ chơi bài không dùng tiền mặt, chỉ nhớ kỹ con số,một điếu thuốc địa diện cho bốn chữ số, một cái bật lửa là năm chữ số, mỗi ván thắng thua hơn chục vạn là chuyện bình thường.
Ôn Dĩ Ninh là một người nhớ được bài, cũng khá đỏ khiến Phó Tây Bình phải kêu trời than đất,"Người giàu nhất ở đây là bạn trai em, em không cần thiết phải thắng giúp nó đâu" Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, nghiêm túc nói,"Em sẽ không để anh phải thua" Đường Kỳ Sâm vắt chéo chân, nơi chân mày như có làn gió mát thổi tới, anh cười rộ lên, ngay cả khóe mắt cũng toát lên sự khoan khoái Đánh xong một ván, Đường Kỳ Sâm tự mình chơi, Ôn Dĩ Ninh ra sofa ngồi ăn trái cây Phó Tây Bình híp mắt, hàm ý nói,"Đúng là không giống nhỉ, đều là ngồi chơi bài cùng mày, nhưng An An thì luôn phá đám, Dĩ Ninh thì ngược lại, một lòng một dạ giúp mày thắng tiền" Đường Kỳ Sâm liếc nhìn thằng bạn,"Mày thì biết quái gì, cô ấy thắng không phải là tiền, mà là không muốn tao mất mặt" Phó Tây Bình đau lòng,"Này, đúng là ức hiếp đối tượng độc thân nhé!" Đường Kỳ Sâm cau mày "Không tệ" Phó Tây Bình nhìn sự biến hóa trong đôi mắt anh, hài lòng nói,"Không còn giống người thu hành khổ hạnh nữa, giống người hơn rồi đấy" Ở quầy bar, có vài người không chơi bài đang trò chuyện cùng Ôn Dĩ Ninh, toàn là người chân thật, lại còn là anh em thân thiết cho nên không ai có ý định làm khó cô.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đường Kỳ Sâm dẫn bạn gái tới, khó tránh khỏi bị trêu chọc ầm ĩ Thỉnh thoảng Đường Kỳ Sâm lại liếc mắt qua nhìn, thấy bầu không khí bên đó vẫn ổn, anh cứ mặc kệ cho bọn họ trò chuyện.
Về vấn đề có chừng có mực thì anh vẫn kiểm soát rất tốt Quá nhiều người vây tới khiến Ôn Dĩ Ninh hơi choáng ngợp,nhiều lần mặt mũi cũng phải đỏ bừng Đường Kỳ Sâm hô to, gọi đám bạn cờ chớn,"Qua đây đi" Một người trong đám cười nói,"Đánh bài của mày đi, ngồi xa như vậy mà còn muốn bảo vệ vợ nữa" Ôn Dĩ Ninh ngượng chín mặt, vội vã liếc nhìn Đường Kỳ Sâm, nở nụ cười gượng gạo đầy bất lực Đường Kỳ Sâm đặt bài xuống, đẩy ghế bước qua, dắt tay Ôn Dĩ Ninh rồi nói với bọn họ,"Được rồi, ăn uống gì đi, bảo quầy bar tính vào hóa đơn của tao" Mọi người reo hò,"Tiệc mừng hả?" Đường Kỳ Sâm cười mắng,"Ăn rồi cũng không ngăn được cái miệng của chúng mày nữa" Ôn Dĩ Ninh thoáng kiễng chân, ghé sát lỗ tai anh thì thầm,"Không sao đâu, anh chơi tiếp đi,em vào phòng vệ sinh một lát" Đường Kỳ Sâm ôm vai cô,"Được, bảo phục vụ ngoài cửa dẫn em đi" Ôn Dĩ Ninh đứng trong phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, trong phòng bao hơi ngột ngạt nên cô muốn hít thở chút không khí rồi mới vào.
Đúng lúc này, có cuộc gọi tới, cô liếc nhìn điện thoại rồi tiện tay kích hoạt chế độ rảnh tay,"Mẹ, sao thế ạ?"
Giang Liên Tuyết gào lên như muốn nổ tung trần nhà,"Ôn Dĩ Ninh!!!! Cái thằng bạn trai già của con sao đột nhiên tặng mẹ nhiều túi vậy hả!! Con mẹ nó, lại còn toàn là túi LV nữa chứ!!! Có phải nó xơi con rồi không!! Vì thế mới áy náy mang túi tới bồi thường mẹ phải không!!! Nói cho nó biết, không có cửa đâu!!! Đừng có hòng mua chuộc mẹ!!!...Trời ạ, cái lũ có tiền đều khốn khiếp như vậy, mẹ tra thử rồi, mỗi cái túi này giá cũng phải 3 vạn 2 đấy!!!.