Một Nam Nhược như thế, do đó các mối quan hệ xã giao của cô thực sự rất hẹp.
Việc muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn ở hiệu sách, rạp hát hay là rạp chiếu phim là điều không hề thực tế chút nào.
Có lẽ khả năng cao là Nam Nhược sẽ chỉ gặp được badboy, trapboy hoặc playboy mà thôi.
Nếu nhất quyết phải đi xem mắt thì Nam Nhược thà rằng tự mình tìm kiếm còn hơn nhận lời giới thiệu từ mẹ mình.
Vì vậy, cô cứ lần lượt tiếp nhận tin nhắn WeChat của những người khác giới do các bạn bè mình giới thiệu hết đợt này tới đợt khác, đồng thời cô cũng đã hẹn gặp một vài người rồi.
Tuy nhiên, bọn họ đều không ổn chút nào.
Lúc đầu Nam Nhược vẫn còn cảm thấy gượng gạo và hồi hộp.
Nhưng dần dà, sau khi gặp gỡ nhiều người hơn, cô cũng đã hiểu rõ một số phương pháp nhận biết con người: Đó là nhìn vào quần áo và đôi mắt của họ.
Người mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng với áo ba lỗ là kiểu trai thẳng điển hình thuộc ngành Khoa học và Công nghệ, lời nói của họ có thể khiến người ta sặc chết.
Luvevaland chấm co.
Người mặc quần tây phối với giày chạy bộ thường là nhân viên bán hàng trên thị trường, cách nói năng cực kỳ sến sẩm.
Thỉnh thoảng Nam Nhược cũng gặp được một người không tệ lắm nhưng hình như đối phương lại dùng ánh mắt để lột sạch quần áo của Nam Nhược.
Có lẽ Nam Nhược không phải là một người đẹp mỹ miều, khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
Nhưng cô lại có ngũ quan hài hòa, đôi mắt cong cong và đôi môi ngậm cười.
Khi không cười, trông Nam Nhược bình đạm tựa hoa cúc, thế mà lúc cười rộ lên thì lại giống như vầng trăng lưỡi liềm.
Nền giáo dục tốt cùng với kiến thức do việc đọc sách mang lại đã cho Nam Nhược thêm vài phần khí chất của người có học thức.
Luvevaland chấm co.
Vì vậy, Châu Gia Du đã nói với cô rằng: “Đừng nói là cô ấy không giống lứa sau năm 1995 nữa, thậm chí cô ấy còn chả giống những người sau năm 1980 đâu.
Trông cô Nam y hệt lứa sau những năm 10, là năm 1910 đấy nhé, người của thời dân quốc á.”
Nam Nhược cười khổ, xem đó là lời khen ngợi của Châu Gia Du dành cho mình.
Thứ bảy tuần này, Nam Nhược lại có một cuộc hẹn với một người đàn ông vừa mới kết bạn trên WeChat, Châu Gia Du đã giới thiệu cho cô.
[Châu Gia Du: Cô cứ nói chuyện trước xem sao, nếu không ổn thì đừng gặp làm gì.]
[Nam Nhược: Không sao đâu.
Mắt thấy mới là thật mà.
Tôi vẫn nên gặp mặt để nói chuyện trực tiếp thì sẽ đáng tin hơn.] Sau khi đi xem mắt nhiều lần như vậy, Nam Nhược đã biết rõ rằng: Mọi thứ trên mạng đều là lừa gạt, dù sao thì cũng có lúc, ngay cả tận mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật cơ mà.
[Châu Gia Du: Ha ha, cô Tiểu Nam đã đúc kết được kinh nghiệm rồi đấy à.]
Hiện giờ đối phương đang làm việc trong ngành chip, là người bản xứ ở thành phố Dư, đến New Zealand để học bằng thạc sĩ, cũng được xem là một du học sinh về nước.
Đó là người bạn của bạn bè của Châu Gia Du.
Châu Gia Du đã từng gặp đối phương mấy lần rồi, cảm thấy người đó ổn áp nên mới giới thiệu cho Nam Nhược.
[Nam Nhược: Người này cũng khá ổn, đúng không?]
Thực ra Nam Nhược rất muốn biết vì sao Châu Gia Du lại không ưng đối phương.
[Châu Gia Du: Người này không thích hợp với tôi.]
Dường như Châu Gia Du đã đọc được suy nghĩ của Nam Nhược: [Châu Gia Du: Cô hiểu tôi mà, nếu kiếm được một nghìn nhân dân tệ thì tôi sẽ tiêu luôn hai nghìn.
Nhưng người đó không như thế, cũng thích tiết kiệm tiền giống như cô vậy.]