“Không phải.” Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của Nam Nhược thì quay đầu lại, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa tự nhiên.
Mà trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, Nam Nhược đã nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Cô trở nên ngây dại.
Người đàn ông đang ở trước mặt cô lại là ba của học sinh Kha Tư Viễn – người khiến cô cảm thấy đau đầu nhất, là vị phụ huynh mà cô không bao giờ liên lạc được, đồng thời cũng là người mà cô đã mắng rất lâu trên cầu thang trong lần trước.
Tại tiệm cà phê Tanoshii dưới chân núi Mai Sơn, Kha Ngu và Nam Nhược đang ngồi đối diện nhau.
Nam Nhược đã không còn cảm giác kinh ngạc, kỳ lạ và xấu hổ khi mới nhìn thấy ba của Kha Tư Viễn ở đây như lúc nãy nữa rồi.
Khi cô quay đầu lại rồi nhận ra anh, thậm chí Nam Nhược còn chẳng kịp cảm thấy lúng túng vì thiện cảm khó hiểu mà cô cảm nhận được khi đối diện với bóng lưng của ba Kha Tư Viễn vừa rồi.
Ngược lại, cô còn hơi phấn khích, dời ghế ra rồi lập tức ngồi xuống.
Luvevaland chấm co.
Bởi vì cuối cùng, cô đã gặp lại phụ huynh của Kha Tư Viễn rồi.
Nam Nhược phải tranh thủ thời gian để nói chuyện với anh về việc học hành của Kha Tư Viễn.
“Ba của Tư Viễn à, tình hình học tập hiện giờ của Tư Viễn không được khả quan cho lắm.
Thằng bé chỉ mới học lớp một thôi, nếu phát hiện vấn đề đúng lúc rồi uốn nắn lại thì vẫn còn kịp.
Nhưng nếu cứ bỏ mặc và không thèm quan tâm thì với tình trạng học tập hiện tại của Tư Viễn, việc lên lớp hai sẽ khiến thằng bé càng ngày càng sợ học hành hơn nữa, thậm chí còn xuất hiện tình trạng bất lực tập nhiễm* nữa đấy.
Tôi biết là có lẽ anh rất bận rộn, trong nhà có thể...!“ Nam Nhược nhớ tới vẻ mặt đau buồn của Kha Tư Viễn khi nhắc đến mẹ mình nên đã ngừng nói nốt câu tiếp theo.
*Bất lực tập nhiễm: Hay còn gọi là bất lực do học được (Learned helplessness).
Đó là sự bất lực có điều kiện, là hành vi được biểu hiện ra bên ngoài của một đối tượng sau khi đã chịu đựng những kích thích thù địch, trái với ý muốn hoặc gây khó chịu mà chúng được lặp đi lặp lại ngoài tầm kiểm soát của đối tượng này.
Nó là một vấn đề tâm lý.
“Cô Nam, cảm ơn cô đã quan tâm tới Kha Tư Viễn.” Giọng điệu của Kha Ngu vẫn bình tĩnh nhưng lại ôn hòa hơn nhiều so với lúc họ ở trường trước đó.
Thực ra Kha Ngu đã đoán được chuyện Kha Tư Viễn đã nói với Nam Nhược về việc mẹ của cậu bé đang ở Mỹ rồi.
Nhưng chuyện này không phải lỗi của đứa trẻ và cũng chẳng trách Nam Nhược được.
Luvevaland chấm co.
Kể từ khi nhìn thấy Nam Nhược nỗ lực dạy Kha Tư Viễn đọc và viết, lại còn dày công chuẩn bị những sticker mà Kha Tư Viễn yêu thích cùng với những lời động viên đó, anh đã biết Nam Nhược chỉ là một cô giáo trẻ tuổi, dốc lòng dạy học và có trách nhiệm với học sinh của mình.
“Lần trước là do tôi bất lịch sự.
Xin lỗi cô.” Kha Ngu xin lỗi Nam Nhược vì lời lẽ đã thốt ra ở cầu thang lần trước.
“Ơ?” Nam Nhược có phần không thể tin được.
Người đàn ông này uống nhầm thuốc rồi sao? Lần trước anh còn trách cô là người lo chuyện bao đồng và vượt quá giới hạn, thế mà hôm nay anh không chỉ dùng giọng điệu nhã nhặn mà còn cất tiếng xin lỗi nữa: “Không sao đâu, tôi không để bụng đâu.” Chỉ có điều Nam Nhược phản ứng rất nhanh, dù sao anh cũng là phụ huynh mà.