Trước mắt thì vấn đề tình cảm của cô đang phát triển theo hướng có thể giải quyết rồi.
Sau khi gặp nhau ở quán cà phê, cô và đối tượng xem mắt Khương Kỳ đã kết bạn WeChat, thỉnh thoảng cũng có liên lạc với nhau.
Ngày đó Khương Kỳ đợi Nam Nhược 15 phút mới thấy cô đi từ bên kia đường qua quán cà phê.
Nam Nhược nói với anh ta rằng mình gặp phụ huynh học sinh nên nán lại trò chuyện mấy câu.
Đối với Khương Kỳ, Nam Nhược cảm thấy giống như lời Châu Gia Du nói vậy, cũng tạm được, không quá tốt cũng không quá xấu, nhất là khi so sánh với bóng lưng của ba Kha Tư Viễn.
Luvevaland chấm co.
Sự chênh lệch đó khiến Nam Nhược không thể không thừa nhận rằng Khương Kỳ không có sức hút bằng người đàn ông kia.
Nhưng có sức hút thì sao nào? Vừa nghĩ đến việc nói chuyện với người ba kỳ lạ của Kha Tư Viễn là da đầu cô tê rần rồi.
Khi đó cô còn nhận nhầm anh là đối tượng hẹn hò, trong khoảnh khắc nào đó còn có ấn tượng tốt với người ta nữa chứ.
Sau này mỗi lần nhớ đến chuyện đó là Nam Nhược lại cảm thấy vừa lúng túng vừa xui xẻo.
Trái lại Khương Kỳ lại rất hài lòng về Nam Nhược, nhất là khí chất lạnh nhạt như bông cúc trên người cô.
Khí chất này đúng là rất hiếm thấy trong các cô gái trẻ tuổi ngày nay.
Khương Kỳ hẹn Nam Nhược sau khi tan làm hôm nay đi ăn cơm với nhau.
Nam Nhược không từ chối.
Đây là lần đầu tiên cô đồng ý gặp mặt đối tượng hẹn hò lần thứ hai sau bữa xem mắt.
Tất nhiên cô cảm thấy giữa mình và Khương Kỳ cũng không phải hẹn hò gì, nhiều lắm là bạn bè đi ăn với nhau vậy thôi.
Luvevaland chấm co.
Cô cho rằng sau khi hai bên xác lập quan hệ yêu đương rồi thì mới được gọi là hẹn hò.
Bọn họ hẹn nhau ở một trung tâm thương mại lớn giữa một khu phố sầm uất trong thành phố Dư.
Khương Kỳ nói không biết Nam Nhược thích ăn cái gì nên bọn họ cứ đi dạo trước một lúc rồi thấy nhà hàng nào ưng ý lại vào ăn sau.
Nam Nhược có chút lúng túng sóng vai đi bên cạnh anh ta.
Cô cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với Khương Kỳ, không muốn bầu không khí giữa cả hai có vẻ quá thân mật.
Cô sợ nhất là kiểu mập mờ giữa hai người khác phái xa lạ.
"Chúng ta vào đây ăn đi." Nam Nhược tiện tay chỉ đại một quán ăn.
Cô cảm thấy nếu tiếp tục đi dạo với Khương Kỳ thêm hồi nữa chắc mình muốn về nhà mất.
Lúng túng, quá lúng túng, sao lại giống một cặp đôi đi dạo phố vậy?
"Cô chắc chưa?"
Quán ăn mà Nam Nhược tiện tay chỉ vào kia là một quán gà rán, bên trong phần lớn là phụ huynh dắt con nhỏ đi ăn.
"Ừ, chọn quán này đi." Ít nhất thì phụ huynh đi với con mình cũng tốt hơn là toàn cặp đôi đi với nhau.
Khương Kỳ ngồi đối diện Nam Nhược hỏi cô thích ăn gì.
Nam Nhược đáp gì cũng được.
Anh ta cười cười nói với cô rằng đây là ba chữ anh ta sợ nhất lúc gọi đồ ăn.
Nam Nhược hơi lúng túng cầm thực đơn lên liếc nhìn, thấy giá cả cửa hàng này cũng không đắt nên yên tâm hơn một chút.
Luvevaland chấm co.
Dù để Khương Kỳ trả tiền hay chia đôi thì Nam Nhược cũng cảm thấy khá ổn.
Cô chỉ đại vào một combo gà rán rồi nói: "Chọn cái này đi."
Khương Kỳ không phải là một người biết bắt chuyện, chẳng qua vì để bầu không khí không quá lúng túng nên anh ta vẫn câu được câu không tìm chủ đề nói chuyện với Nam Nhược.
Hai người dần nói tới chuyện công việc, Nam Nhược cũng nói nhiều hơn một chút.