Hôm nay sau khi tan học, tâm trạng Nam Nhược rất tốt nên hiếm có một lần đi dạo phố.
Trừ mua mấy món đồ dùng hằng ngày ra thì cô còn muốn chuẩn bị chút quà nhỏ cho sáu học sinh tham gia vở kịch nữa.
Bây giờ ngay cả học sinh tiểu học cũng đã chia thành hai nửa rồi.
Các bạn nam thích Ultraman, các bạn nữ thích Pokémon.
Tất cả đều thích lấy điện thoại của phụ huynh để xem video ngắn.
Nam Nhược rất không thích cảnh tượng đó.
Cô càng muốn học sinh của mình đọc nhiều sách hơn nên đã tới nhà sách thành phố Dư.
Khu vực sách dành cho thanh thiếu niên ở tầng ba có rất nhiều loại sách khác nhau, chia ra làm khu sách tranh dành cho trẻ nhỏ, khu sách ghép vần dành cho các bé sắp đến tuổi đi học và tiểu học, khu sách tuổi thơ nhất định phải đọc, còn cả khu tài liệu phổ cập khoa học cho thanh thiếu niên nữa,...
Nam Nhược cầm mấy quyển sách tuổi thơ nhất định phải đọc lên rồi lại nghĩ hình như nhà sách này không hợp với Kha Tư Viễn cho lắm.
Nếu không cảm nhận được niềm vui lúc đọc sách thì việc đọc sách sẽ chỉ khiến cậu bé cảm thấy đau khổ mà thôi, như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Luvevaland chấm co.
Cô không muốn làm Kha Tư Viễn nghĩ mình đang dùng hoạt động diễn kịch này để đổi lấy sự chăm chỉ đọc sách của cậu bé.
Đọc không phải hàng hóa để trao đổi.
Thế mình nên tặng sách gì đây nhỉ? Sách tranh thì Kha Tư Viễn đã lớn rồi, ghép vẫn thì cậu bé không nhớ nổi...!Sau một hồi suy nghĩ, Nam Nhược cảm thấy mình cần mua thêm mấy quyển sách tâm lý học đường, nhất là những quyển tạo thói quen đọc sách cho thiếu nhi.
Cô lên tầng bốn tìm ở khu vực sách tâm lý học giáo dục rồi lật xem từng quyển.
Những năm gần đây trong nước có rất nhiều giáo sư giàu kinh nghiệm xuất bản sách liên quan đến việc làm thế nào để tạo thói quen đọc sách cho trẻ.
Nam Nhược lật đến một quyển thì thấy trong đó có nói về triết lý giáo dục trong sách dành cho trẻ em.
Nam Nhược giở ra đọc rồi không dừng được, thế là cô quyết đoán đặt đồ trên tay xuống rồi ngồi lên chiếc ghế nhỏ cạnh kệ sách nghiêm túc đọc.
Vì là nhà sách lớn nhất thành phố Nghê nên lượng khách mỗi ngày của nhà sách này rất lớn.
Thời kỳ đầu dịch bệnh vẫn còn khống chế lượng khách để đảm bảo quy định phòng dịch nhưng bây giờ thì chỉ cần đeo khẩu trang và sát khuẩn tay cho sạch là có thể vào hết.
Hiện tại cũng có không ít người quay lưng vào kệ đọc sách giống Nam Nhược.
Có người đứng có người ngồi, trong đó có một người đàn ông mặc vest và đeo khẩu trang màu đen cũng đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ lật xem một quyển sách giáo dục như Nam Nhược.
Luvevaland chấm co.
Người đàn ông này rất cao, chân dài nên ngồi trên ghế đẩu như vậy hai cái chân không có chỗ đặt, có điều anh không để bụng, chỉ chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Nam Nhược ngồi trên chiếc ghế đẩu trước giá sách phía sau anh ta.
Hôm nay cô đeo khẩu trang màu trắng, mái tóc dài rũ xuống qua gò má, che khuất nửa khuôn mặt.
Người đến người đi, qua qua lại lại.
Nam Nhược và người đàn ông ngồi sau kệ sách sau lưng cô đều đang chìm đắm trong quyển sách mình cầm trên tay, tựa như tất cả mọi thứ xung quanh đều chẳng liên quan gì đến hai người vậy.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, sau đó là giọng một người đàn ông.
Luvevaland chấm co.
Lúc đứng dậy rời đi, người đàn ông phía sau kệ sách sau lưng Nam Nhược cầm cả quyển sách giáo dục kia đi về phía quầy thu ngân.