Vườn trà Vân Chương tọa lạc ở ngoại ô phía Bắc của Ngân Thành, vây quanh núi.
Hơn hai giờ chiều, cây trà đầy đồng tạo thành mảng màu xanh, ruộng trà xếp thành tầng tầng uốn lượn, nhìn từ đằng xa, phần đầu nhọn của lá trà được ánh mặt trời như lửa vẽ ra chút viền vàng.
Ngọn gió nhè nhẹ lướt qua mặt, trong không khí là hương trà nhàn nhạt tung bay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía bên trái của vườn trà là một cái sân được nước bao quanh, gọi là Phục Thủy Gian. Trong đó có ba khu vực, lọt vào tầm mắt khoáng đạt là nơi đóng quân của Chương Niên Thư Xã.
Phía sau chiếc cửa sổ làm bằng gỗ, trên chiếc bàn lớn như vậy có một người đang nằm sấp, trông giống như là ngủ thiếp đi.
“Khò -- khò --”
Nương theo tiếng ve kêu ồn ào đặc thù của mùa hè, cái đầu nhỏ của người kia cũng giống như mang theo tiết tấu, gật gà gật đù, cánh tay mảnh khảnh chống trên mặt bàn, hơi đỡ khuôn mặt, tạo ra đường cong mượt mà.
Trong tay còn mang theo một cây bút, trang giấy trên bàn đã bị chà đạp đến không còn hình dáng.
“Lại ngủ gật rồi?”
Một tiếng này có thể so với sấm sét giữa trời quang, Cam Mật phút chốc mở mắt ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Cô vốn đang trộm ngủ gật, ráng chống đỡ không để cho mình hoàn toàn ngủ như chết.
Lúc này tỉnh lại nhanh nhưng vẫn có chút mờ mịt.
Ánh mắt cô gái nhỏ cố định ở cách đó không xa, con ngươi đen lúng liếng khó mà rã rời.
Người gọi cô cũng không vội, trong tay cầm ly trà khúc tre*.
*Ly trà khúc tre
Cam Mật rất lâu mới lấy lại tinh thần, giọng điệu hơi lúng túng: “Ông nội Lục…”
“Buổi chiều quả thật là dễ mệt.” Lục Chương Niên có mái tóc hoa râm, ông cười lên hiện ra mấy nếp nhăn: “Có điều tối nay có buổi triển lãm tranh từ thiện, con cũng đừng ngủ quên nữa.”
Đi ra từ thế giới ngây ngất chẳng qua là chuyện mấy giây, nghe thấy lời này, Cam Mật hoàn toàn tỉnh táo từ trong cơn mờ mọt.
Buổi triển lãm tranh từ thiện là quan trọng nhất trong tối nay.
Lục Chương Niên là bậc thầy tinh hoa văn hóa của đất nước, am hiểu hội họa, nhất là tranh sơn thủy. Ông không chỉ nổi danh trong giới mà nhiều hơn là bởi vì tài năng, trong độ tuổi xây dựng sự nghiệp đã lấy được giải thưởng xuất sắc, được truyền thông tôn lên danh xưng ngôi sao sáng trong tranh sơn thủy.
Mà một vị chuyên gia lớn như vậy bởi vì có ông cụ Cam bắc cầu ở giữa mà đã trở thành trưởng bối mà Cam Mật theo học từ nhỏ, cũng coi như là một nửa sư phụ.
Ông ít giao du với bên ngoài, quanh năm ở trong Chương Niên Thư Xã của vườn trà, từ chối gặp tất cả phóng viên và phỏng vấn tới cửa quan tâm.
Buổi triển lãm tranh tối nay đã là tin tức có liên quan tới ông hiếm thấy rồi. Có tên tuổi của Chương Niên Thư Xã, đến lúc đó những người tài hoa tụ hội, nói chung sẽ có không ít những người quyền quý và nhân vật nổi tiếng trong xã hội nghe tiếng mà đến.
Lục Chương Niên đối với bên ngoài thì hình tượng nghiêm nghị có thừa, đối với người trong nhà thì trong sự nghiêm nghị mang theo sự mềm mỏng.
Lúc này, ông cười híp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, không hề có chút không vui nào vì nhìn thấy cô đang ngủ gật.
Thoáng nhấp một ngụm trà, Lục Chương Niên chậm rãi nói: “Ông vừa bảo Sơ Đồng đến đây rồi, một lúc nữa nó phải chuyển tấm bảng tiếp khách đến hành lang bên ngoài phòng trà, nếu con thực sự cảm thấy nhàm chán thì có thể đi tìm con bé.”
Cam Mật quả thật có chút nhàn rỗi, cô không hề suy nghĩ mà nhanh nhẹn đồng ý.
Thiếu nữ nhấc chân đi ra bên ngoài, không biết là nghĩ tới điều gì mà lại lùi về sau hai bước.
Cầm lấy giấy và bút ở trên bàn, nắm chặt trong lòng bàn tay.
---
Ra khỏi Phục Thủy Gian, bước qua cây cầu ở trên nước, Cam Mật quả nhiên đã nhìn thấy Lý Sơ Đồng đang ở cửa ra vào đợi cô.
Chương Niên Thư Xã có danh vọng khá cao trong nước, người lại ít, ngoại trừ mấy người đã thành sư, tự lập môn phái thì đệ tử dưới trước Lục Chương Niên lác đác không có mấy.
Lý Sơ Đồng là thành viên chân chính trong xã, lớn hơn Cam Mật hai tuổi, xem như là trò chuyện được.
Ở một mức độ nào đó, thật ra hai người tương đối giống nhau, mặc dù đều đang học vẽ nhưng phong cách lại không đồng nhất, Cam Mật yêu thích đường nét đơn giản, thường xuyên vẽ nhân vật.
Mà bình thường ngoại trừ phải đi học thì thời gian cô đến Chương Niên Thư Xã cũng không nhiều.
Cam Mật còn đang học đại học năm thứ ba, mấy năm qua chỉ có thể nhân lúc nghỉ hè có thời gian rảnh rỗi để tới, lần nào cũng không ngoại lệ.
Năm nay ngược lại có chút đặc biệt, đúng lúc mấy ngày nay gặp triển lãm tranh từ thiện, trong xã vẫn được xem như là náo nhiệt, cô lại có chút ham chơi lười về Cam trạch nên buổi tối cơ bản đều ngủ ở đây.
Nghĩ như vậy, thiếu nữ cất giọng gọi: “Tiểu Thư Đồng!”
Lý Sơ Đồng thường xuyên làm chân chạy chặt cho ông Lục, lại bởi vì cùng âm nên bị người xung quanh gọi đùa là thư đồng.
Cam Mật đi hai ba bước tới rồi dừng chân trước mặt cô ấy: “Chị đợi bao lâu rồi? Em ở bên kia không cẩn thận ngủ quên mất.”
“Cũng được, sư phụ cũng vừa dặn chị thôi.” Khóe miệng cô ấy cong lên, thu mắt nhìn về phía Cam Mật: “Bảng tiếp khách để ở trong nhà kho bên cạnh sân sau, đi thôi.”
Cam Mật “Ừ” một tiếng rồi đến gần cô ấy.
Hai người sóng vai đi về phía trước, thiếu nữ dựa gần, mùi hương mơ hồ trên người bị ngày mùa hè càng thêm nóng rực làm cho trở nên nồng hơn, hương thơm ngào ngạt tản ra.
Lý Sơ Đồng nín thở một lúc, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Cam Mật.
Dung mạo của cô rất trong trẻo, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh trong veo.
Cái cổ thiên nga kéo ra đường cong thẳng tắp, đuôi tóc xoăn rơi xuống nơi chập trùng nổi lên trước ngực, bắp chân trắng mịn giống như sữa bò, toàn thân trên dưới lộ ra hơi thở được nâng niu.
Ánh sáng nhẹ mà trong chiếu nghiêng vào một góc mái hiên, tạo ra vẻ mềm mại chói mắt ở trên mặt, là một loại collagen đặc thù của thiếu nữ.
Thật ra người có thể theo học Lục Chương Niên không nhất định phải nói là không phú thì quý.
Trong này có người chỉ đơn thuần là nhìn hài lòng, có người trời sinh am hiểu hội họa, cũng có người ông Lục thuận nước đẩy thuyền nhận lấy vì thuở trẻ ông nhận được sự tiến cử.
Nhưng mà những thứ này Cam Mật đều có phần, cô là con gái của nhà họ Cam mấy đời hào môn ở Ngân Thành, gia thế hiển hách không nói, làm con cưng của gia đình, từ nhỏ cô đã được sự ân cần chăm sóc đổ dồn vào, ngâm mình trong bình mật mà lớn lên.
Lúc sắp đi đến nhà kho, điện thoại của Cam Mật vang lên hai tiếng “Vù vù”.
Lý Sơ Đồng nghe thấy thì xua xua tay với cô rồi tự mình đi trước.
Cam Mật gật đầu, cô hơi nâng cằm lên, sau đó di chuyển đến trong góc mà mặt trời không chiếu đến.
Mở màn hình điện thoại ra, phía trên đó là hai tin nhắn vừa được gửi đến.
--- “Ở bên ngoài lâu như vậy, tối nay nói thế nào con cũng phải về, đúng lúc trong nhà có khách tới.”
--- “Lúc đó sẽ cho người đi đón con.”
Cam Mật nhìn tin nhắn, có chút do dự.
Nếu như hôm nay phải về, đến lúc đó đợi buổi triển lãm tranh kết thúc thì đã rất muộn rồi.
Cô vốn còn muốn hỏi xem có phải là chú Lâm tới đón cô hay không, liếc mắt thấy dáng vẻ Lý Sơ Đồng thở nặng nề có chút giãy giụa, cô vội vàng đi qua hỗ trợ.
Tấm bảng dùng tiếp khách vô cùng nặng, Cam Mật giúp đỡ nâng lên, ánh mắt theo đó mà rơi vào phía trên đó.
Ngoại trừ danh sách khách mời cố định được khắc in trên đó thì phía dưới không có bất kỳ cái tên nào.
Khoảng trống bên cạnh ngược lại có chữ, nét bút lông quen thuộc, là phong cách của ông Lục.
Chữ đó là “Chi”.
Sự chú ý của Cam Mật trong nháy mắt bị hấp dẫn, cô có chút tò mò: “Đây là ai vậy, thế mà còn có thể được ông nội Lục tự mình viết chữ.”
“Khách quý thần bí không có tên… hẳn là có địa vị rất lớn nhỉ?” Lý Sơ Đồng thuận theo thời Cam Mật nói mà cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm một lúc: “Sư phụ nổi tiếng như vậy, có ông lớn nào tới chị cũng không thấy bất ngờ.”
Cuối cùng, cô ấy tự mình khẳng định lời của mình: “Em nói xem, Vương Hi Chi, Vương Hiến Chi gì đó, đây không phải đều là có chữ ‘Chi’ sao, chỉ suy nghĩ một chút là đã thấy rất có tính toán.”
“Chị xác định không.” Cam Mật chớp chớp mắt: “Nói không chừng không khác lắm với người những người trước kia cứng rắn muốn tới thăm hỏi, là một ông trọc đầu đấy.”
Lý Sơ Đồng vốn còn có chút tưởng tượng được kéo dài, giờ phút này nghe thấy ba chữ này thì giống như đã ngồi máy du hành thời gian.
Thứ thay vào trong đầu óc cô ấy là một cái đầu trơn bóng sáng loáng cùng với mấy cọng tóc lưa thưa.
“...”
“Em đừng nói nữa, chị lại muốn héo rồi.”
---
Buổi chiều lúc năm sáu giờ, có khách khứa lục tục đến.
Trên bảng tiếp khách là chữ ký lít nha lít nhít, danh sách ở một bên cũng được điền gần đầy.
Mặt trời chiều ngả về Tây, lòng đỏ trứng muối treo ở trong khe núi nơi xa, làm cho mùi thơm ngát của vườn trà có thêm một tầng mát mẻ sau khi cái nóng bức buổi chiều rút đi.
Buổi triển lãm tranh từ thiện được tổ chức ở đại sảnh sân sau của Phục Thủy Gian, Cam Mật được xem như là một nửa phần tử trong xã, cùng Lý Sơ Đồng ngồi ở hàng thứ nhất bên cạnh.
Lần này tác phẩm ông Lục cung cấp cho buổi triển lãm cũng không nhiều, nhưng bởi vì là triển lãm từ thiện, ba loại tranh sơn thủy là xanh biếc, đỏ nhạt và thủy mặc mà ông chấp bút --- đều có chỗ liên quan.
Đại sảnh triển lãm kéo dài phong cách trước đây của ông, ba màu xanh, đen, trắng luân chuyển.
Thanh u, tĩnh mịch.
Khách khứa lui tới nối liền không dứt, nhưng giống như bị hoàn cảnh như vậy ảnh hưởng, chỉ thỉnh thoảng có động tĩnh vang lên.
Những lúc còn lại chỉ là tiếng sột soạt, thì thầm với nhau, không có ai lớn tiếng ồn ào.
Lúc muộn hơn một chút, theo lời giới thiệu của MC và lời chào mừng của Lục Chương Niên ---
Buổi triển lãm từ thiện này rất nhanh đã gỡ màn che.
“Bức tranh thứ nhất là tác phẩm tâm huyết của ông Lục lúc còn học tập ở Học viện Mỹ thuật, tên là ‘Thanh Vân’, bức tranh này là những nét bút miêu tả mây mù sáng sớm, ý cảnh đặc biệt…”
Cam Mật nghiêng đầu, nghiêm túc nghe một lúc.
Bàn về những tác phẩm này, không ai có thể hiểu rõ hơn cô, cô ở thư xã đã mưa dầm thấm đất, chỉ nhắm mắt là đã có thể tay không vẽ ra những đường cong này.
Cũng coi như là bản lĩnh đã gặp qua là không quên được.
Buổi triển lãm còn chưa bắt đầu được bao lâu, các hạng mục đấu giá từ thiện đã tranh chau chen lấn.
Trong các khách khứa đến sau có không ít người là trưởng bối thế gia quen thuộc, trông thấy bên cạnh cô không có người nhà đi cùng, mới đầu họ đều rất kinh ngạc, sau khi sửng sốt hai giây thì lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Cam Mật gật đầu với từng người một, sau khi nhàm chán thì lấy ra giấy bút cô lấy đi trước đó, tùy ý tô tô vẽ vẽ.
Vào lúc bức tranh cuối cùng được đưa ra.
Cô hơi cúi thấp đầu, không chú ý tới tiếng thảo luận đột nhiên vang lên xung quanh mình.
Lục Chương Niên nhận lấy micro của MC, vỗ vỗ vào đó: “Cần nói rõ một chút, bức tranh cuối cùng này đã được người ta giữ trước rồi, không tham gia vào đấu giá từ thiện lần này, chỉ để triển lãm.”
Ông vừa nói ra lời này thì toàn trường xôn xao.
Ai mà không biết ý đồ mà hôm nay mọi người hớn hở chạy tới chính là bức tranh mới chưa từng ra mắt này của ông Lục.
Tục ngữ nói, văn thương trái ngược, nhưng phân biệt rõ ràng như vậy lại không thể nói lên được vào tối nay, dùng văn bù vào là cách thức tốt mà rất nhiều thương nhân làm không biết mệt dùng để chứng minh bản thân mình. Vật đấu giá từ thiện động một tí là hơn trăm triệu, không nói đến có bao nhiêu người thật lòng thật dạ muốn sưu tầm, dù chỉ là đến gọi giá để làm ra vẻ mặt mũi thì cũng nhiều người đến mức kẻ sau ngã xuống kẻ sau tiến lên.
Mà nói đến được giữ trước thì đó phải là một biểu hiện thân phận ở một phương diện khác.
“Có người giữ trước? Rốt cuộc là ai vậy, mặt mũi lớn thế.”
“Cái khác thì không nói, có thể để cho Lục lão tự nguyện như thế thì cũng không phải là người bình thường nhỉ.”
“Thật ra tôi đã nhìn thấy vị kia của nhà họ Cam, có phải là cô ấy không?”
Lời thảo luận tương tự rất nhanh đã lan rộng khắp nơi, trong sảnh bị tiếng xì xào của giọng nói tận lực đè thấp bao phủ.
Theo tiếng “Lạch cạch” vang lên, cửa hông được từ từ mở ra, điểm tập trung của đám người lập tức rơi vào chỗ đó.
Tiếng huyên náo vừa rồi còn đang truyền ra bên ngoài phút chốc bị ép xuống.
Bên trong cánh cửa có một đoàn người đi ra, người dẫn đầu phía trước được vây ở giữa, tại vị trí đầu.
Ánh sáng dìu dịu vốn dĩ từ tầng lầu của sảnh chảy xuống đầy đất, vào giờ phút này lại bị chia tách ra.
Người tới có đôi chân dài, bờ vai mạnh mẽ tạo ra cho áo sơ mi đường nét phẳng phiu, khung xương đẹp đẽ, cổ áo sơ mi hơi mở ánh ra làn da trắng lạnh, được ánh sáng chiếu đến mức để lộ ra xúc cảm.
Khuôn mặt anh mặc dù đẹp đẽ nhưng lại nổi lên một tầng khí chất sáng chói của ánh trăng trong veo, tan vào cùng với tranh sơn thủy đầy sảnh.
Trong sảnh sáng sủa vốn dĩ có điều hòa, lúc này lại bị chen nhau đến mức bỗng dưng nổi lên ngọn lửa, trực tiếp quấy nhiễu cho xung quanh đều không thông hơi.
Giống như là nhìn đến ngây người, đám người thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Tống thị của Ngân Thành, vọng tộc truyền thừa trăm năm.
Trải qua rất nhiều năm, bây giờ danh hiệu thái tử gia rơi xuống đầu Tống Mộ Chi, anh nghiêm túc kỷ cương, phong cách khí khái toàn vẹn, vừa về nữa là đã được truyền thông ca tụng là người đứng đầu thế gia trẻ tuổi nhất cũng có phong thái nhất.
Có điều hồi lâu sau, dưới sân khấu lại khôi phục trạng thái ồn ào trước đó.
Chỉ có điệu nội dung lời nói lại đi một vòng, trung tâm của chủ đề toàn bộ biến thành vị bỗng nhiên xuất hiện vào tối nay.
Trên sân khấu còn đang giới thiệu công việc hợp tác lần này của tập đoàn Thiên Lục của Tống thị và Chương Niên Thư Xã, trong âm thanh của micro, Tống Mộ Chi đứng thẳng người, ánh mắt trong vắt với những gợn sóng đột nhiên nhìn xuống sân khấu.
Va thẳng vào Cam Mật đang ngửa đầu nhìn.
“...”
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung,
---
Buổi triển lãm từ thiện vừa kết thúc, đợi cho khách khứa về hết rồi dọn dẹp thì sắc trời đã rất muộn rồi.
Lục Chương Niên không có dặn dò gì, chỉ bảo Cam Mật thu dọn sơ sơ là có thể rời đi.
Lý Sơ Đồng kéo cô đi đến hành lang dài sau sảnh dọn bàn, vừa rồi ông cụ Lục vẽ tranh tại chỗ, trên nghiên mực có chút lộn xộn.
Có điều là việc nhẹ nhàng, Lý Sơ Đồng đặt nghiên mực thấm đầy mực nước sang một góc bàn, cô ấy nhìn Cam Mật: “Không bình thường nha không bình thường.”
Đầu ngón tay của Cam Mật ngoặt vào trong, cô chỉ mình: “Chị nói em à?”
“Không nói em chẳng lẽ nói ma? Bắt đầu từ lúc này là em đã ngẩn người.”
Cam Mật nhún vai, thuận thế đặt tay lên bàn: “Em không có ngẩn người, đang suy nghĩ mà thôi.”
Hành lang dài bên này được chạm rỗng một nửa, không có điều hòa, cô ngồi trong sảnh lâu, đi tới đây thì có sự so sánh rõ ràng với bên ngoài, cơn gió mùa hè nóng nực lướt đến trên mặt cô ngưa ngứa.
Lý Sơ Đồng hiếm thấy mà chế nhạo: “Ha ha, chị còn tưởng rằng em bị sắc đẹp mê hoặc đấy, em biết người vừa rồi không…”
Cô ấy nói được nửa câu, theo bản năng giương mắt nhìn Cam Mật, kết quả không nhìn thì không thấy gì, nhìn một cái thì suýt nữa mất mạng.
Lý Sơ Đồng ngắt ngang lời, lập tức lại nâng cao giọng nói.
“Ôi ôi ôi em dừng lại!”
Cam Mật không hiểu lắm, sau khi “A” một tiếng thì tiếp tục dùng tay lau mặt mình.
Lý Sơ Đồng không có cách nào, trực tiếp đưa tay bắt lấy cổ tay Cam Mật: “Tay em dính mực, bây giờ còn chạm vào mặt, có cần mặt mũi nữa không?”
Cam Mật dừng lại một chút, bị Lý Sơ Đồng làm cho ngay cả kêu rên cũng quên mắt: “Chị nói lời này, em còn tưởng chị đang mắng em!”
Lý Sơ Đồng nhìn cô mấy cái, cười đến mức sắp chết: “Được rồi được rồi đừng lo những thứ này nữa, nhanh đi rửa đi.”
Ở cuối hành lang dài chính là phòng nghỉ, có thể rửa mặt.
Cam Mật ngừng động tác lại, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra soi màn hình để nhìn chính mình.
Cho dù xung quanh mình là bóng tối lờ mờ thì cũng không ngăn được dáng vẻ lúc này của cô.
Gương mặt bị dính mực đến mức rối tinh rối mù, bên trái một mảng bên phải một mảng.
Vừa rồi cô cảm thấy ngứa, còn sờ rất lâu.
Hu hu hu hu hu sao có thể như vậy chứ.
May mà buổi triển lãm đã kết thúc… nếu không cô mang khuôn mặt đen thui làm sao mà gặp ai được?
Tự mình đè xuống suy nghĩ vào giờ phút này giống như vạn con ngựa lao nhanh, cô tăng tốc bước chân đi rửa mặt.
Vừa đi tới trong hành lang dài thì đã nhìn thấy một đám người tụ tập ở bên trái, hẳn là đang bàn luận chuyện gì đó.
Trong đó có một người đưa lưng về phía cô, sau gáy vô cùng ưu việt.
Cam Mật theo bản năng gập lưng lại như vào, lấy khuỷu tay che chắn chính mình rồi đi qua.
Bồn rửa mặt bên ngoài phòng nghỉ ngơi là kiểu mở, cô đứng trước gương, cô đứng trước gương, vừa muốn mở vòi nước thì khóe mắt lại liếc thấy một cái bóng mơ hồ.
Hẳn là có người đi về phía bên ngày.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Cam Mật không dám động đậy, cô vẫn duy trì tư thế trước đó, dự định đợi người ta đi qua.
Lúc này cô không muốn gặp ai cả.
Ánh mắt thiếu nữ tự nhiên hướng xuống, sàn nhà bằng đá cẩm thạch được đèn phía trên bồn rửa mặt chiếu sáng, mở rộng tầm mắt bốn phía.
Cái bóng của người vừa rồi đúng lúc chiếu trên đó, dừng lại, hồi lâu không nhúc nhích.
Chính vào giây tiếp theo khi cô đang cầu nguyện cho người này nhanh nhanh đi qua.
Cái bóng cao lớn này động đậy, trực tiếp bước tới.
Dừng lại trước mặt cô.
“Cam Mật?”