Lúc Cam Mật cầm túi chặt thẳng vào trong nhà thì Cam trạch đã mở đèn đêm ở bên ngoài sân của tòa nhà kiểu Tây, trời mùa hè tối trễ, bốn phía được lồng trong ráng chiều gần như là an lành.
Có thể là bóng đêm sắp tới gần, trong lòng cô cũng theo đó mà mang theo một chút tối tăm không tên.
Đẩy cửa gỗ ra, thứ chạm mặt là khuôn mặt tươi cười của thím Trần “Xem như là đủ rồi, mau tới ăn cơm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Mật cất giọng đáp lời, rất nhanh lại ép xuống tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được này.
Sau bữa ăn, Cam Quý Đình lôi kéo mấy người con nói chuyện về việc nhà thờ tổ trước đó, Cam Mật không có hứng thú, đang buồn bực ngán ngẩm, đúng lúc Cam Ngân Chuyên cũng không có lòng dạ nào ở đây, cô liền đẩy anh đi lên lầu ba.
Ở trên hành lang trước khi tách ra, Cam Ngân Chuyển dặn dò cô: “Tập tranh kia hôm nay em cầm được rồi thì cất kỹ, không làm rơi ở bên Chương Niên Thư Xã chứ?”
“Em để trong túi!” Giọng điệu Cam Mật chắc chắn: “Anh ba, anh vẫn không tin em à.”
Cam Ngân Chuyển nghe thấy chỉ cười cười: “Không phải không tin em, anh chỉ hỏi một chút thôi.”
Cô gái nhỏ cười hì hì hai tiếng, sớm nói một tiếng ngủ ngon với anh rồi chuyển sang đi về phía phòng của mình.
Nói đến, hôm nay sau khi cô cầm được tập tranh tới tay thì hình như cũng vẫn chưa lật xem, chỉ ở đó cao hứng sáng tác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi vào phòng, Cam Mật vừa muốn mở túi ra.
Điện thoại lại vù vù vang lên hai tiếng.
Động tác bị cắt ngang, cô gái nhỏ lướt mở màn hình, ảnh đại diện của Tống Mộ Chi hiện lên trên đó.
Đêm hôm khuya khoắt mà tìm cô, có việc à?
Chi: “Đồ của em rơi ở trên xe của anh.”
Chi: “Một cuốn tập tranh.”
“!!!”
Cam Mật kinh ngạc trong chốc lát, gần như cho rằng mình hoa mắt, ánh mắt cô gắt gao khảm trên đó, lướt tới lướt lui xác nhận có phải là thật hay không.
Không lo việc trả lời đối phương, Cam Mật để điện thoại xuống một bên rồi vội vàng đi lục túi, kết quả chính là móc mọi ngóc ngách mấy lần cũng không nhìn thấy được một chút cái bóng của Lâm thị tuyển tập.
“...”
Cô gái nhỏ kêu rên một tiếng, trực tiếp tê liệt ngã ra sau nằm xuống giường.
Chẳng trách vừa rồi cô luôn cảm thấy không bình thường!
Hóa ra là lập tranh rơi trên xe của Tống Mộ Chi.
Nhưng đây vẫn không phải là quan trọng nhất.
Trong đầu Cam Mật bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lúc ấy mình tiện tay kẹp tờ giấy tuyên vàng vào trong tập tranh ---
Giấy tuyên vàng không quan trọng, nhưng nội dung trên giấy thì quan trọng lắm.
Không thể chậm một giây.
Cô không chậm trễ nữa mà lưu loát gõ chữ.
Cam Cam: “Anh Mộ Chi!”
Bên kia trả lời rất nhanh.
Chi: “Sao?”
Cam Cam: “Tập tranh đó…”
Cam Cam: “Tập tranh đó anh không lật ra chứ?”
Ôm lấy sự chờ mong, Cam Mật dứt khoát quay người nằm trên giường, ánh mắt yên lặng đặt trên màn hình.
Dù sao cũng đừng mở ra!
Kết quả lần này Tống Mộ Chi rất lâu không trả lời.
Trong lúc chờ đợi, nhìn qua giao diện lưu lại của điện thoại, cô lại tiếp tục ấn mở album ảnh.
Đầu heo ăn mì mà cô ngẫu hứng sáng tác vốn là chuẩn bị đăng lên Weibo.
Mà vì phòng ngừa bị ăn cắp tranh và lan tuyền, cô vẫn luôn giữ lại thói quen của mình đó chính là ký tên ở góc dưới bên phải tác phẩm.
Như vậy thì một là có thể tuyên truyền, thứ hai cũng coi như là làm một con dấu.
Cũng không phải là quy tắc đặc biệt gì.
Nhưng tranh vẽ này bất kể là ai xem thì đều không có gì cả, thế nhưng nó lại rơi vào tay Tống Mộ Chi.
Nếu như anh không cẩn thận nhìn thấy, không nói đến đầu heo kia mà chỉ nhìn mì thịt bò thì cũng dám chắc có thể đoán ra được cái gì đó.
Ồ… còn có chữ ký!
Cam Mật nghĩ đến đây thì đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Tống Mộ Chi biết chuyện này.
Ngón tay cô gái nhỏ ở trên chăn mềm mại cào rồi cào, móc rồi móc.
Cũng không biết là đợi bao lâu, đối phương cuối cùng cũng đáp lại.
Chi: “Không có.”
Nhìn qua hai chữ “Không có” kia, rất rõ ràng, rất rành mạch.
Rõ ràng là chữ Hán cực kỳ đơn giản nhưng lại thành công làm cho cô dỡ bỏ gánh nặng trong lòng.
Cam Mật trong nháy mắt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Cam Cam: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, em cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Cam Cam: “Thật ra cũng bởi vì quyển tập tranh này đối với em mà nói vô cùng cực kỳ quan trọng…”
Cam Cam: “Dù sao… dù sao anh cũng đừng làm mất!”
Chi: “Sẽ không đâu.”
Cam Mật xem tới đây, trong lúc cảm thấy may mắn thì chợt lúng túng, nếu đã ở chỗ anh thì phải làm sao để lấy về?
Cô hoàn toàn không biết lịch trình của anh.
Cam Cam: “Vậy đến lúc đó anh làm thế nào đưa cho em đây?”
Chi: “Để xem sao, chờ anh về nhà cũ.”
Tống Mộ Chi không nói thời gian cụ thể.
Cam Mật nhìn câu trả lời của anh, quyết định đến lúc đó thúc giục một chút.
Chung quy cũng không dễ gì mới lấy được Lâm thị tuyển tập, dù sao vẫn không thể qua loa được.
---
Hôm sau, Cam Mật sửa soạn thỏa đáng, chuẩn bị cùng Cam Ngân Thừa đi dự tiệc.
Tuy nói trước đó Cam Ngân Thừa liên tục nhắc nhở nhưng lúc sắp đến giờ, cũng không biết có phải là bởi vì lo lắng tờ giấy tuyên vàng mà mình vẽ bị lật xem hay không mà Cam Mật thành công trằn trọc trở mình.
Chỉ cần tập tranh để ở chỗ Tống Mộ Chi thêm một ngày thì càng thêm một viên thuốc nổ đặt giờ vô hình.
Không chừng bức vẽ đó sẽ bay ra từ trong cuốn tập? Cũng không phải là không có khả năng.
Mà hậu quả của đêm đó không ngủ ngon chính là khuôn mặt xệ xuống, làm cho Cam Ngân Thừa không nhịn được mà hỏi cô có phải đêm hôm qua đi leo núi hay không, trông mệt mỏi vậy.
“Có lẽ vậy, leo núi trong mơ.”
“Được rồi, bây giờ dù sao cũng nên lên tinh thần rồi.”
Xe chậm rãi dừng lại trước sơn trang, Cam Ngân Thừa vỗ vỗ đầu Cam Mật ra hiệu cho cô xuống xe.
Thiếu nữ mặc một chiếc lễ phục kiểu dáng gọn gàng, chỉ có phần bên của đuôi làn váy được điểm xuyết một cái nơ hoa nằm ngang, nhẹ nhàng thoải mái không mất đi khí chất.
Phía trên vạt áo trước ngực, đường vai cổ kéo đến hai bên xương quai xanh xinh đẹp.
Đôi chân như ngó sen vừa mịn vừa thẳng, lông mi dài hơi cong lên.
Hôm nay nơi tổ chức bữa tiệc nằm ở trang viên ngoài thành phố của chủ tiệc, không gian hoạt động rộng lớn, trong bữa tiệc linh đình là bóng người lay động.
Cam Ngân Thừa vốn cũng có thể mang bạn nữ tới nhưng bởi vì lần này bữa tiệc liên quan đến sưu tầm tác phẩm tranh, anh nghĩ đến việc bận rộn của Cam Mật trong kỳ nghỉ lần này, dứt khoát tính toán thay cô, trong lúc giao tiếp thì cũng đưa cô tới gặp bạn hợp tác trong làm ăn.
Trong ngoài trang viên có hai hội trường, lúc trước Cam Ngân Thừa từng được chủ tiệc mời tới trang viên gặp gỡ, đối với bên này cũng coi như là quen thuộc, sau khi mang theo Cam Mật đi khắp hội trường thì gặp mặt chào hỏi người ta.
“Diễm phúc của nhị thiếu không cạn nha, vị này là?”
Người nói chuyện bình thường không qua lại nhiều với nhà họ Cam, đương nhiên là không nhìn quen Cam Mật, thấy anh hiếm khi mang theo bạn nữ, anh ta âm thầm phỏng đoán là vị hôn thê của Cam Ngân Thừa, nhưng lời đến khóe miệng thì lại sợ có chỗ sơ hở nên biết điều vứt vấn đề cho đối phương.
Cam Ngân Thừa hơi gật đầu: “Em gái.”
Sau khi người nói chuyện kinh ngạc thì liên tục đưa ly rượu lên: “Thì ra là thế, thất kính thất kính.”
Cam Mật không uống rượu, lúc những người này hàn huyên thì cô phóng tầm mắt nhìn bốn phía.
Trông thấy bóng dáng Tống Ngải Thiên vội vàng hướng về phía bên này.
Hôm nay Tống Ngải Thiên cũng theo Tống Mộ Chi dự tiệc, cô ấy tinh mắt nhìn thấy Cam Mật nên nhấc váy lên muốn đi qua.
Đúng lúc Cam Ngân Thừa bị người ta gọi đi, anh nhìn cách đó không xa, sau khi liên tục dặn dò thì cũng coi như là yên tâm: “Đúng lúc có Ngải Thiên ở với em, em ở đây đừng đi đâu xa, đợi một lát nữa anh quay lại.”
Cam Mật gật đầu, nhân cơ hội này, cô thuận tay kéo Tống Ngải Thiên: “Thiên Thiên!”
Tống Ngải Thiên mang giày cao gót mảnh, váy rơi xuống tận cùng, không chú ý sẽ dễ dẫm lên.
Lúc cô ấy sắp đến trước mặt thì hơi bất ổn, thuận theo sức đỡ của Cam Mật mà tự mình ổn định lại, cô ấy ngẩng đầu hỏi: “Sao hôm nay cậu cũng tới, không nghe cậu nói với tớ?”
Cam Mật kéo cô ấy đi về phía trong góc: “Vào lúc hai ngày trước, tớ cũng không biết là cậu sẽ tới mà.”
“Tớ nhờ anh tớ, dù sao ở nhà thật sự quá chán.”
Tống Ngải Thiên nói xong thì ánh mắt hướng về phía xung quanh băn khoăn tìm Tống Mộ Chi.
Kết quả phát hiện ra không biết anh đã đi đâu, sau khi vào chỗ thì gần như không nhìn thấy bóng người.
Ánh mắt Tống Ngải Thiên đảo quanh, lúc quay lại thì quan sát lui tới trên người Cam Mật: “Không thể không nói.”
Cam Mật bị cô ấy nhìn đến mức không hiểu ra sao: “Cái gì không thể không nói.”
“Bộ đồ này của cậu được đặt may riêng? Nhìn qua là cùng một đôi với anh tớ đó.”
“...”
“Trùng hợp thôi.”
Trang phục của cô hoàn toàn do Cam Ngân Thừa chọn.
Lại nói, hôm nay Cam Mật cũng vẫn chưa từng nhìn thấy Tống Mộ Chi.”
“Tớ chỉ nói một chút bởi vì thật sự rất giống.” Tống Ngải Thiên cười chớp mắt mấy cái: “Vừa nói đến là anh tớ xuất hiện rồi, cậu nhìn phía bên kia kìa.”
Nhìn qua thuận theo ánh mắt của Tống Ngải Thiên, trong phòng tiếp khách với cửa sổ xuyên thấu có cạnh cửa khắc lan, một đám người dừng chân ở lại, thấp giọng trò chuyện với nhau.
Xung quanh Tống Mộ Chi phần nhiều là bạn bè, thỉnh thoảng có người lớn tuổi không quen biết.
Anh mặc âu phục, thân hình được làm nổi bật lên sự cao lớn sạch sẽ, anh không lên tiếng nhiều mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Mặt mày sáng chói bị bóng tối trang nghiêm đè đi mất một chút kiêu ngạo.
Cam Mật thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chính mình.
Sao lại là một đôi?
Đồ cô mặc rõ ràng là màu trắng.
Tống Ngải Thiên vươn tay khều chóp mũi của Cam Mật: “Ha ha, tớ chỉ thuận miệng nói thôi.”
Cô ấy bóp Cam Mật xong thì vừa lòng thỏa ý, lấy điện thoại ra soi mặt mình: “Bây giờ tớ đi dặm phấn, cậu đi không?”
“Không đi, cậu đi đi, đúng lúc tớ chơi điện thoại một lát.” Dứt lời Cam Mật lại nhớ tới lời nhắc nhở của Cam Ngân Thừa: “Thôi thôi, tớ ngẫm lại thì vẫn ở cùng với cậu thôi.”
---
Bồn rửa tay nằm ở rìa sảnh bên cạnh trang viên.
Sau khi Tống Ngải Thiên đi vào thì rất lâu chưa thấy ra, Cam Mật nhàm chán dựa vào bên cạnh cửa.
Mùa hè nóng cháy, bước lên mặt nền ở bên ngoài thêm một bước cũng kéo dài sự nóng ướt đặc dính.
Cam Mật dứt khoát cất bước đi về phía sảnh bên, hơi di chuyển về phía trong bên phải, tiện thể gửi một tin Wechat cho Tống Ngải Thiên nói cô ở bên trong chờ.
Nơi cô đi vào đúng lúc là chỗ giao nhau của sảnh trước, so với sự oi bức nặng nề ve kêu ở bên ngoài thì hơi lạnh phả vào lưng, dễ chịu thoải mái hơn không ít.
Cam Mật ổn định thân thể dựa vào, lúc cánh tay non mịn vung về phía sau thì chạm đến tơ lụa giống như bức màn sân khấu, cô nghiêng người qua, ánh mắt đặt ở phía sau, trên chiếc bàn dài rực rỡ muôn màu đã đổi một nhóm rượu mới, vách của ly rượu làm nổi bật lên nhiều loại màu sắc.
Dù sao Cam Ngân Thừa cũng không ở đây…
Cam Mật cũng không nghĩ nhiều, vừa muốn vươn tay ra lấy thì bên bả vai bị người ta lưu loát vỗ vỗ.
Hai cái, không nặng không nhẹ.
Nhưng đủ để dọa cho người ta giật mình.
Trong lòng cô kinh ngạc, nghĩ đến chẳng lẽ là Cam Ngân Thừa quay lại, cô theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Mà theo động tác dừng ở giữa không trung, Cam Mật nhìn thấy một người mà cô không tưởng tượng nổi.
“... Lâm sư huynh?”
Lâm Diệc Thư đi hai bước đến gần, từ bên cạnh Cam Mật vòng đến phía trước cô: “Vừa rồi anh đang nghĩ, phải bao lâu em mới có thể nhìn thấy anh.”
“Nào có.” Cam Mật có chút ngại ngùng: “Anh ở đây rất lâu rồi?”
“Em nói xem.” Giọng nói của Lâm Diệc Thư mang theo một chút ranh mãnh: “Là quá lâu rồi, còn tưởng rằng em không nhận ra anh nữa.”
Anh cũng đúng lúc tình cờ gặp Cam Mật ở đây.
Lâm Diệc Thư nhìn cô gái nhỏ mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt anh, thật ra cô chú ý tới bên cạnh có người nhưng đoán chừng là không để bụng nên không nhìn kỹ.
Anh đứng ở tại chỗ đợi một chút, thấy Cam Mật vẫn không nhận ra cái nhìn chăm chú của anh, lúc này anh mới tiến lên chủ động gọi cô.
Sau đó thì trực tiếp nhìn vào một đôi mắt ngập nước thấm đầy sự kinh ngạc.
Giọng nói của Lâm Diệc Thư thấp đi một chút: “Anh vốn tưởng rằng phải ở Chương Niên Thư Xã mới có thể gặp mặt, vậy thì xem ra, hôm nay xem như là niềm vui bất ngờ.”
Nghe anh nói như vậy, trong đầu Cam Mật đột nhiên kết nối thành tuyến với lời nói trước đó của Lý Sơ Đồng.
Cô có chút kịp phản ứng: “Hóa ra trước đó Tiểu Thư Đồng nói có sư huynh muốn về xã ở, là anh phải không?”
Điểm khác biệt với Cam Mật chỉ nhận được sự hướng dẫn của ông Lục là Lâm Diệc Thư là xã viên đường đường chính chính đi vào lịch sử của xã ở Chương Niên Thư Xã.
Thời điểm anh học xong, đối với bên ngoài đã là kiểu người rất nổi tiếng rồi.
Thế là anh chuyển ra khỏi xã, tự lập môn phái.
Mặc dù số năm của họa xã mà anh tự thân sáng lập không dài nhưng cũng vẫn tương đối được hoan nghênh, nhất là người trẻ tuổi.
Cam Mật và anh không coi như là quen biết nhiều, những năm qua cô đều là được nghỉ mới chạy tới thư xã.
Mà mấy năm trước Lâm Thư Diệc đã hoàn toàn không có ở đây, không có cơ hội lần nào cũng gặp được.
Lâm Diệc Thư nghe cô hỏi như vậy thì gật đầu xem như là trả lời: “Đúng vậy, bởi vì anh thật sự rất lâu không quay về rồi nên muốn tới một chuyến, tiện thể thăm hỏi sư phụ.”
Dứt lời anh quay đầu nhìn cô: “Em thì sao, làm sao em biết, có phải lại nhân lúc được nghỉ chạy tới chơi không?”
Lúc này tâm tư của Cam Mật lại hướng về phía bàn rượu ở một bên, cô vừa hành động vừa tùy ý hùa theo: “Đúng vậy đó, nhưng cũng không thể hoàn toàn nói là chơi được, anh cũng biết chỗ ông nội Lục mà.”
Nói thì nói như vậy, nhớ tới trước kia cô mà ở trong phòng vẽ thì ở mấy ngày, rất nhanh là có thể ổn định lại, Lâm Thư Diệc cũng biết cô đây là thuận miệng nói một chút.
Không liên quan tới Lục Chương Niên, bàn về bản lĩnh có thể thật sự ổn định tâm thần đồng thời đắm chìm trong đó thì trong xã hay ngoài xã chỉ sợ thật đúng là không thể có bao nhiêu người có thể hơn được cô.
Lâm Thư Diệc nghĩ đến, ánh mắt lại tiếp tục đặt ở trước mắt.
Trần nhà trong sảnh tiệc cao sáng ngời làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ tựa bông hoa sen trong veo của cô.
Giống như là hạt sen vây quanh đầy bên dưới đài sen xanh biếc, sau khi lột ra thì thấm mùi thơm ngát.
Trong sợ náo động qua lại, anh nhìn Cam Mật đang chọn rượu, tóc rối rũ xuống hai bên.
Lâm Diệc Thư đưa tay, muốn vén lên sợi tóc bị hoa tai câu lấy ở hai bên gò má.
Lại đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nhìn chăm chú.
Anh ấy giương mắt, ánh mắt vượt qua Cam Mật dừng lại ở cách đó không xa, không biết là nhìn thấy cái gì, anh ấy lập tức sửng sốt: “Tống tổng?”
(Chương sau tốn MP nhé)