Hôm nay Tống Mộ Chi ăn mặc cực kỳ tùy ý, so với dáng vẻ của anh trước kia khi xuất hiện ở những trường hợp chính thức thì càng có vẻ xuất trần.
Sân ngoài trời mở một nửa của sân golf có ánh sáng, khi chậm rãi chiếu xuống đã làm nổi bật lên đường cong lông mày của anh trong trẻo lạnh lùng như tuyết.
Ở nơi càng gần đó càng có thể phân biệt rõ vẻ mặt và bộ dáng của anh vào giờ phút này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thoáng quay sang, đôi mắt sâu chỉ khóa chặt một mình cô.
Cam Mật siết cây gậy golf nhìn anh, không biết một tiếng này của cô sao lại gọi anh tới.
Trong lúc cúi đầu, cô gái nhỏ lại chợt cảm thấy dường như cũng không nằm ngoài dự đoán.
Vị trí mà vừa rồi Tống Mộ Chi đứng vốn gần bên này hơn, mà bình thường cô gọi người ta cũng gần như là như vậy.
Chỉ có điều không chờ cô hoàn toàn hoàn hồn từ lúc bóng hình này bỗng nhiên hiện ra, Phó Thành Nhã ở một bên kịp phản ứng trước: “Mộ Chi…”
Chữ “anh” phía sau bị kẹt lại.
*Bên Trung Quốc thường xếp các chức danh anh chị em bố mẹ… ở phía sau tên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta chưa từng ở trước mặt anh gọi như vậy, mà giữa hai người gần như chưa từng mặt đối mặt nói chuyện cho nên có muốn buột miệng nói ra thế nào thì lý trí còn sót lại vẫn chiếm thế thượng phong.
Tống Mộ Chi rõ ràng nghe thấy nhưng không có phản ứng dư thừa gì.
Ánh mắt chỉ nhìn qua một chút, anh hơi gật đầu xem như là đã chào hỏi.
Phó Thành Nhã không đến gần Cam Mật bên kia nữa.
Tống Mộ Chi bỗng nhiên xuất hiện làm nhiễu loạn suy nghĩ của người ta, mà giờ phút này anh và Cam Mật đứng ở một bên hợp thành đường thẳng, rất có cảm giác giống như một chút ám hiệu ngầm hiểu ý nào đó, khiến cho tình cảnh vừa rồi giữa cô ta và Cam Mật không được xem như là giương cung bạt kiếm trở nên không khỏi khó xử.
Phó Thành Nhã thấy hai người này dính vào nhau thì hốc mắt đột nhiên nóng lên, sợi dây trong lòng lung lay sắp đứt.
Không thể ở chỗ này thêm, cô ta âm thầm cắn răng, kiên trì không biểu hiện cảm xúc trước mặt hai người, quay người rời đi.
---
Một tiếng “Cạch” rất nhỏ truyền đến, cây gậy golf hơi rung động.
Thân gậy trong tay Cam Mật hướng xuống dưới đong đưa mức độ lớn.
Trong lúc lay động, tiếng nói của Tống Mộ Chi từ trên đỉnh đầu trút xuống: “Còn ngây ra, em không định đánh à?”
“Chuẩn bị đánh thì đánh…” Cam Mật ngước mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Có điều anh thật sự muốn đánh cùng em à.”
Tống Mộ Chi hơi dựa ra phía sau, trong lúc người hỗ trợ sân golf đổi bóng thì anh trực tiếp nói: “Là em đề nghị trước.”
“...”
Anh nói câu này không nhanh không chậm, nhưng lại êm tai nói ra một sự thật mà Cam Mật đã bỏ qua.
Đó chính là cô nói ra trước.
Vậy cô gọi anh thì anh đáp lại làm gì!
Trong lòng Cam Mật châm ngòi khói lửa lốp bopps, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không nói ra.
Dù sao con muỗi đáng ghét Phó Thành Nhã này xem như là bị đuổi đi một cách lặng yên không tiếng động rồi.
Không ai đến quấy rầy cô nữa.
“Thật ra vừa rồi em chỉ thử gọi một chút.”
Sau khi ở trong lòng dán cho Tống Mộ Chi cái nhãn lấy giúp người làm niềm vui, tâm tình của Cam Mật rất tốt.
Cô vừa chuẩn bị phát bóng vừa cười mỉm hỏi ngược lại anh: “Có điều anh dùng cách ở cùng thế nào?”
Khuôn mặt non đến mức có thể bóp ra nước của cô gái nhỏ hiện ra trong chiếc áo hở cổ hơi dựng lên, có lẽ là gần đây nhiệt độ có chút hạ xuống, cô mặc phối với chiếc váy vải nhung.
Thịt trên hai gò má nghiêng đi dao động ra độ cong mềm mại.
“Cách ở cùng?” Tống Mộ Chi thu lại ánh mắt, tay cầm chuôi gậy golf, thản nhiên nói: “Miễn phí, có điều không tiếp xúc da thịt.”
“...”
Cái gì, cái gì mà không tiếp xúc da thịt?!
Cam Mật suýt chút nữa lảo đảo, dưới tay vốn đã chuẩn bị phát lực, thế nhưng một chiêu mơ hồ đột nhiên đến này đã làm cho người ta trở tay không kịp, gậy golf của cô xẹt qua, sau khi bóng bay đi thì hướng về phía bầu trời xoay loạn, nhanh chóng lệch khỏi quỹ đạo đã sớm định ra.
Bóng của cô!
Hàng mày nhíu lại của Tống Mộ Chi giãn ra, giống như là đã sớm dự báo được sẽ như vậy, anh ra hiệu cho cô đổi vị trí: “Đứng qua đây, anh dạy cho em.”
Cam Mật có chút không phục, hai bên má phồng lên: “... Quả bóng vừa rồi là sơ xuất, bình thường em không như vậy, không nói đến trái nào cũng vào lỗ nhưng trong mười quả thì cam đoán có thể trúng sáu quả.”
Cô vừa nhỏ giọng giải thích lại vội vàng ngẩng đầu nhìn Tống Mộ Chi.
Giống như là đang giải vây cho mình, lại giống như cái khác.
Cũng không biết là anh có nghe thấy không.
“Biết rồi.” Tống Mộ Chi đặt gậy golf xuống, bóng dáng cao lớn giấu trong nơi khuất sáng.
Bàn tay thon dài của anh cầm gậy golf, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nghiêng qua hướng về phía cô, anh lưu loát đánh ra một quả: “Vậy anh dạy em làm thế nào trăm phát trăm trúng.”
Theo lời vừa dứt, quả bóng hoãn mỹ chui vào lỗ.
---
Ở nửa bên khác của sân golf, trong phòng nghỉ ngơi rộng mở.
Trần Ký nhìn về phía sân bóng, Tống Mộ Chi dường như muốn quán triệt chứng thực đến cùng chữ “Ở cùng” này.
Anh ta hướng về phía Cam Ngân Hợp bên cạnh giương cằm lên: “Này, tớ cũng nghi là nhớ nghe lầm, vừa rồi có phải là Đậu Hà Lan gọi cậu tới không.”
Cam Ngân Hợp đang cùng cô em nóng bỏng trong ngực tán tỉnh nhau, giờ phút này nghe xong thì cũng không quá để ý: “Cậu nghe nhầm rồi, nó gọi cái tên Tống Mộ Chi kia.”
Nếu không thì sao Tống Mộ Chi lại đi qua đó trước anh một bước.
“Cậu đây là phản ứng gì vậy?” Trần Ký thấy anh bình tĩnh như thế thì giọng điệu không phục: “Cái lời thoại kia của cậu chỉ kiềm chế một mình tôi, vô dụng với Tống Mộ Chi đúng không?”
“Đánh golf mà thôi, có thể giống như cậu à?” Ánh mắt của Cam Ngân Hợp cũng dò xét về phía bên kia, giọng nói mang theo chút khẳng định tự nhiên: “Tống Mộ Chi cũng không phải cậu.”
Cam Ngân Hợp để mặc cho cô em nóng bỏng hôn cọ vào cổ áo anh, anh nhìn về phía Trần Ký: “Cậu tự mình hiểu lấy là được.”
Nghiêm túc mà nói, trong một vài danh hiệu, Cam Ngân Hợp không thể không nhường mấy phần ở trước mặt Tống Mộ Chi.
Đưa tầm mắt nhìn Ngân Thành lớn như vậy, công tử thế gia mà anh yên tâm nhất không phải là Tống Mộ Chi thì ai hơn được. Khó có thể có người khiến anh tâm phục khẩu phục, đương nhiên anh cảm thấy đối phương sẽ không làm ra chuyện gì khác người.
Mà các loại biểu hiện của Tống Mộ Chi cũng đang không ngừng nghiệm chứng sự nhận thức của Cam Ngân Hợp đối với chuyện này.
Còn nữa, nếu hai người kia thật sự muốn có cái gì, trước kia lúc Tống Mộ Chi chưa ra nước ngoài thì đã sớm nên có manh mối rồi, còn cần chờ tới bây giờ à.
Lúc ấy thời gian Cam Mật và Tống Mộ Chi cùng nhau ở trong đại viện ngược lại còn nhiều hơn người làm anh trai là anh đây.
Không phải là vẫn không có chuyện gì xảy ra à/
---
Buổi chiều đoàn người mới đến sơn trang, trong lúc thời gian hao mòn thì không tự chủ được mà đến giờ cơm.
Buổi tối, những người bạn khác của Cam Ngân Hợp từ các nơi chạy tới.
Sau khi náo nhiệt, đám người bàn bạc một phen rồi dứt khoát bao nguyên một tầng ở trang trại rượu bên này để vui chơi.
Trước khi ăn cơm, Cam Mật về phòng khách sạn thay quần áo rồi mới khoan thai tới chậm.
Bàn ăn vẫn chưa bắt đầu dọn món lên, Cam Ngân Hợp giương mắt thấy cô đẩy cửa đi vào thì vỗ vỗ vào vị trí được để lại bên cạnh, ra hiệu cho cô đi qua ngồi.
Cam Mật bước nhanh về phía bên kia, thế nhưng vừa mới xích lại gần thì đã nhạy bén ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc trên người Cam Ngân Hợp.
Lúc ở Chương Niên Thư Xã cô thường xuyên ngửi mùi mực nước, dùng cái này để phán đoán niên đại và chất lượng đại khái.
Lúc này ngược lại càng nhạy cảm, cô gái nhỏ có chút không chịu được, sau khi cảm thấy gay mũi thì lại dùng đầu ngón tay mang theo lực đâm vào Cam Ngân Hợp: “Trên người anh có mùi gì vậy, em không muốn ngồi với anh đâu.”
Cam Ngân Hợp hơi sửng sốt, qua mấy giây mới phản ứng được, lần này bản thân anh không để ý tới trước, lúng túng sửa sang lại cổ áo của mình, cuối cùng vẫn không kiên trì, để cô ngồi ở chỗ tận trong cùng không có ai ngồi.
Sau khi Cam Mật ngồi xuống thì bên cạnh lại có một người chậm rãi ngồi xuống.
Vẻ lạnh lẽo như có như không nhưng hoàn toàn khác biệt với người khác, chóp mũi xinh xắn của cô khẽ động đậy, giương mắt thì thấy một đôi tay thon dài lưu loát.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng lộ ra đường cong sắc lạnh, khi hơi cong lên thì vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Tống Mộ Chi đang đàm phán cái gì đó với người bên cạnh, không nhìn về phía cô bên này.
Trong lúc buồn bực ngán ngẩm, suy nghĩ của cô ngược lại bởi vì vậy mà bay đi.
Cô dứt khoát mở Weibo, theo thường lệ quan tâm đến mấy fan giục mình cập nhật.
Bức tranh đầu heo ăn mì thịt bò, cô đã sớm vẽ xong rồi chụp hình lại, lúc này đang lẳng lặng nằm trong album ảnh.
Có lẽ là trong khóc chỉ có một cô gái là cô nên rất nhiều giác quan bị phóng đại vô tận.
Ánh mắt của Cam Mật dừng lại ở nơi nào đó rồi lại thu về.
Giống như là đưa ra quyết định, cô nhấn vào album, chọn hình rồi đăng lên.
Còn tự mình định ra một tiêu đề mang tính khái quát.
Lăn lộn qua mấy trình tự đơn giản, sau khi trải qua việc tải ảnh, trên giao diện điện thoại thành công biểu hiện ra chữ Weibo đã đăng thành công.
Một giây sau, điện thoại đặt ở bên trái của Tống Mộ Chi đột nhiên sáng màn hình.
Cam Mật theo bản năng nhìn về phía bên đó rồi cũng không nghĩ nhiều, sự chú ý rất nhanh đã được dời đi, tiếp tục đắm chìm trong việc thưởng thức đại tác phẩm ngẫu hứng của mình không có cách nào tự kiềm chế được.
---
Đại khái là người trên bàn cơm đều có những chủ đề tương đồng nên Cam Mật không tham dự vào.
Chung quy cũng có điện thoại, lúc rảnh rỗi cô lướt tập tranh phiên bản nhật ký điện tử, cũng không tính là nhàm chán.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, một đám người chậm chạp ở lại, vẫn ngồi trong phòng bao nói chuyện phiếm.
Nhân cơ hội như vậy, Cam Mật từ trong góc chạy ra ngoài, định bụng đi nhà vệ sinh một chuyến..
Bởi vì nguyên một tầng này được bao hết nên ngoại trừ nhân viên phục vụ thì không có người khác đến quấy rầy.
Hoàng hôn đã lặng, màn đêm nặng nề kéo xuống, từ xa xa nhìn về phía bên ngoài hành lang thì chỉ có đèn đường cách trang trại rượu không xa, mang theo chút ánh sáng nhàn nhạt.
Phòng bao ở cuối hành lang cách nhà vệ sinh hơi xa, lúc Cam Mật quay lại thì suýt chút nữa đi sai đường.
Trong đường đi dài là một mảng ảm đạm, trong lòng cô không khỏi lo sợ, dứt khoát tăng nhanh bước chân chạy về phía phòng bao.
Nhưng mà còn chưa đi về phía trước được mấy bước, trong lúc đang tăng tốc hướng tới không chần chờ, cô gái nhỏ đâm thẳng vào bức tường.
Theo một tiếng trầm thấp vang lên, cái mũi của cô gái nhỏ gặp họa nặng.
Lực đó mang theo một chút phản lực, sau khi chóp mũi ê ẩm thì nước mắt sinh lý lập tức hiện lên nơi hốc mắt.
Thứ tùy theo đó mà lan tràn đến là tiếng kinh ngạc thốt lên nhỏ mà chói tai được kiềm chế nơi yết hầu.
Cô theo bản năng bắn ngược trở lại, liên tục lùi về sau hai bước.
Nhưng không biết tóc bị cái gì níu lấy, ngăn lại các biện pháp phòng thân của cô, kéo cô quay trở lại.
Trong lúc đan xen quấn quanh, bức tường kia vỗ cô một cái: “Đừng sợ, là anh.”
Tiếng kêu nhỏ vụn vốn phát ra từ trong cổ họng của Cam Mật, mang theo một chút sợ hãi vì bị đụng và đau đớn vì sợi tóc bị kéo.
Mà sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sự bối rối trong lòng thoáng tan đi một chút.
“... Em, em đi thế nào cũng không ra được hu hu hu, tóc của em.”
Tống Mộ Chi thăm dò chạm vào: “Có lẽ là bị móc lấy rồi.”
Cam Mật nghe thấy yên tĩnh trong giây lát, cả cái đầu gần như bị bao bọc vùi lấp. Cô nóng vội mà hỗ trợ, kết quả không thấy rõ lắm, sau khi hoảng loạn thì càng xoắn dữ hơn.
Tống Mộ Chị bị cô xoay đến mức không có cách nào suy nghĩ được, anh mở miệng ngăn lại: “Em trước tiên đừng lộn xộn.”
Ánh mắt anh hướng về phía xung quanh, vừa định tìm nơi có chút sáng sủa để lấy tóc của cô gái nhỏ ra thì một giây sau, ở chỗ rẽ cách đó không xe truyền đến tiếng đùa giỡn hi hi ha ha của một đám người.
“Cam Mật đâu, đi đâu rồi? Bây giờ cũng chuyển chỗ rồi.”
“Chắc là đi ra ngoài, ôi không cần phải quản, dù sao cũng ở cùng một tầng, nhất định có thể tìm được, sẽ không lạc đâu.”
“Đúng đó, nói như vậy thì hình như Tống Mộ Chi cũng không ở đây.”
Tiếng huyên náo không lớn cũng không nhỏ, đúng lúc dọc theo hành lang mờ mịt bay tới.
Sự yên lặng mà Cam Mật hết sức kiềm chế cũng bị chuyện này rạch phá…
Là Cam Ngân Hợp bọn họ.
Mà nghe thấy động tĩnh như vậy, bọn họ lại đi càng ngày càng phần bên này.
Có lẽ là qua một chỗ rẽ, tình cảnh tư thế quá mất hồn này của cô và Tống Mộ Chi sẽ bị trực tiếp phá vỡ.
Bây giờ cô bị ép khom lưng, đầu lại ở nơi trên hông Tống Mộ Chi một chút.
Nhìn từ phía sau lưng thì vô cùng làm cho người ta suy tư.
“Làm sao bây giờ…”
Tưởng tượng ra hình tượng như thế, cô gái nhỏ vừa thẹn vừa giận, đưa tay đi móc đuôi tóc của mình, nhưng hai bên đè nén, càng đẩy bản thân mình về phía Tống Mộ Chi.
Vào trong lúc nguy cấp như vậy, Tống Mộ Chi cuối cùng cũng có hành động, anh hơi dùng sức, dễ dàng kéo người bước sang bên cạnh.
Trên hành lang có rất nhiều phòng bao, cánh cửa ở gần nhất vừa vặn khép hờ, một khắc sau đã bị đẩy ra.
Cam Mật vẫn chưa thích ứng được với sự hỗn loạn trong hành lang, thế giới trước mắt bỗng nhiên xoay chuyển, rơi vào nơi càng thêm tối tăm.
Vào giây phút đám người kia bước qua chỗ rẽ, đi thẳng tới hành lang.
Theo một tiếng “Ầm”, cánh cửa vừa rồi chợt bị mở ra lại tiếp tục bị đóng lại một cách lưu loát.
Sau khi trời đất quay cuồng, Cam Mật bị trực tiếp nhấn vào sau cánh cửa.
Sự yên tĩnh và đen tối ngập trời xung quanh ập tới, trong ánh sáng tối mịt mờ, cô và Tống Mộ Chi gần như là dán vào nhau.